Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 151: Đi gặp




Khi máy bay của Từ Dịch Phàm hạ cánh thì trời cũng đã tối, cả anh và Triệu Chí Dương đều trở về biệt thự riêng của Từ Dịch Phàm ở thành phố T. Từ Dịch Phàm gọi rất nhiều lần cho Đàm Lệ Linh nhưng cô lại tắt máy khiến cho anh càng thêm gấp gáp và vội vàng hơn bao giờ hết. Mặc dù Từ Dịch Phàm cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng Triệu Chí Dương vẫn nhận ra Từ Dịch Phàm anh đang nghĩ gì. Chuyện liên quan đến Phùng Lộ Phi như vậy, Từ Dịch Phàm có muốn bình tĩnh cũng rất khó.

- Gọi từ nãy tới giờ mà vẫn chưa gọi được cho Đàm Lệ Linh sao? – Triệu Chí Dương hỏi.

- Ừ. – Từ Dịch Phàm trả lời ngắn gọn. Anh trở nên có gì đó vội vàng nhưng cũng lo lắng.

- Đừng cố gắng bình tĩnh để che giấu sự lo lắng gấp gáp kia của cậu nữa. Sao mình lại không biết cậu lúc này đang nghĩ gì cơ chứ. Cậu che giấu được tất cả mọi người nhưng mình thì không đâu. Cậu hãy nghĩ đơn giản mọi chuyện một chút, rồi sẽ nhanh chóng biết được mọi chuyện như thế nào thôi. Dù có là hộp Pandora đi chăng nữa. - Mình cũng chẳng biết nên làm gì tiếp theo nữa. Tự nhiên bây giờ chẳng biết nên nghĩ những gì.

Từ Dịch Phàm đặt di động lên bàn, bên cạnh chiếc hộp đồ trang sức của Phùng Lộ Phi mà Đàm Lệ Linh đưa cho anh. Từ Dịch Phàm cầm sợi dây chuyền lên, nhìn vào chữ “A & E” được khắc trên mặt hình trái tim kia. Ban đầu Từ Dịch Phàm không biết nên tặng món quà nào cho Phùng Lộ Phi với ý muốn bắt đầu lại từ đầu với cô, nhưng anh biết chắc chắn rằng món quà này phải là món quà đặc biệt nhất. Cũng may là lúc đấy anh gặp được Lưu Cảnh Dương, Tổng giám đốc của tập đoàn đá quý Lưu Thị nên đã nhờ anh ta cùng với Hạ Tuyết Tâm giúp đỡ. Nhờ có Lưu Cảnh Dương và Hạ Tuyết Tâm giúp đỡ nên Từ Dịch Phàm mới có một bộ đồ trang sức duy nhất trên thế giới, đơn giản, đẹp và vô cùng ý nghĩa. Khi Từ Dịch Phàm tặng bộ đồ trang sức này cho Phùng Lộ Phi, khuôn mặt cô lúc đó đã rất hạnh phúc. Phùng Lộ Phi cảm thấy rằng mình là người hạnh phúc nhất thế giới, chưa bao giờ cô cảm nhận được hạnh phúc như lúc đó. Phùng Lộ Phi đeo những món đồ đó và chưa bao giờ tháo chúng ra. Nhưng thật không ngờ đến ngày hôm nay, tất cả lại… Mọi chuyện không đi theo một hướng nhất định nào cả, rắc rối và cũng rất mơ hồ…

- Thôi nào, mình biết cậu đang suy nghĩ những gì. Bây giờ thì xuống dưới ăn tối đi, mình đã bảo quản gia nói với nhà bếp làm vài món ngon mà cậu thích ăn cho cậu rồi đấy. Phải ăn mới có sức tìm hiểu chuyện này chứ. Nếu không ốm lăn ra đấy thì còn làm gì được nữa đây. Lúc đó thì đúng là… Nào, mau xuống nhanh lên, mình chưa được ăn gì mấy tiếng nên sắp chết đói đến nơi rồi.

Từ Dịch Phàm không nói gì cả. Anh đặt sợi dây chuyền trở về chỗ cũ, đóng hộp đồ trang sức lại, chỉ cầm lấy di động rồi cùng Triệu Chí Dương xuống phòng bếp ở tầng 1.

- Mấy món này ngon thật đấy, đầu bếp nhà cậu quả nhiên không tồi đâu. Còn đầu bếp nhà mình thì đúng là chẳng ra sao cả. Thế mà cũng gọi là đầu bếp cao cấp từ Pháp về. Triệu Chí Dương vừa ăn vừa khen nấy khen để. - Sao không đổi người mới đi mà còn ở đấy ca thán làm gì nữa. Chủ yếu vẫn là do cậu chứ còn do ai nữa? Mà cậu cũng yêu cầu quá cao rồi nên mới chẳng có đầu bếp nào có thể làm vừa lòng cậu được. Hạ thấp tiêu chuẩn xuống đi. Nếu không có ngày cậu chết đói thật. Từ Dịch Phàm không ngẩng đầu, chỉ chậm rãi ăn.

- Nếu mà đổi được thì đã tốt rồi. Một tháng đổi đến cả chục người mà không ai ra hồn cả. Vì thế chán quá nên mình mới ra ngoài ăn. Ít ra đồ bên ngoài còn đỡ hơn. Nếu biết sớm đầu bếp nhà cậu chuẩn thế này thì mình đến nhà cậu “ăn chùa” từ lâu rồi.

Triệu Chí Dương ca thán. Đó cũng chính là một trong những lí do mà anh ta ít ở nhà.

- Vậy thì cậu cứ nói với quản gia Lưu để cho đầu bếp nhà mình sang nhà cậu vài ngày. Nếu như cậu thích thì cứ giữ đầu bếp đó lại luôn đi. Mình không có tiêu chuẩn cao như cậu nên cũng không yêu cầu quá cao về việc chọn đầu bếp. Với lại mình không hay đến thành phố T, mình chỉ thuê đầu bếp này những khi mình đến đây thôi.

- Ý kiến được đó. Chưa bao giờ mình thấy cậu đưa ra một ý kiến nào chuẩn như hôm nay.

- Không cần cậu khen đâu.

- Haha... Thì mãi mình mới có thể tìm ra được một lý do để khen cậu mà. Từ trước đến nay chẳng biết nên khen cậu thế nào nữa. Mà cũng khó có thể khen bừa được. Đúng không?

Từ Dịch Phàm ăn thêm được một chút nữa thì dừng lại. Hôm nay anh chẳng thấy ngon miệng chút nào hết.

Rồi điện thoại của Từ Dịch Phàm vang lên, là của Đàm Lệ Linh.

- Cô ấy gọi đến rồi. - Anh nói.

- Đàm Lệ Linh gọi đến rồi sao? - Triệu Chí Dương vừa uống rượu vừa hỏi Từ Dịch Phàm.

- Ừ.

Từ Dịch Phàm nhấc máy.

- Alo...