Bí Mật Của Đông Chí

Chương 62: Tử mập mạp lông dài




“Ta nói ta nhớ rõ mùi của cậu.” Chim mập sôi nổi sán lại gần, thực kiên nhẫn giải thích: “Trên người tộc nhân các cậu đều có một mùi rất kỳ quái. Ừm, tựa như mùi bách hợp núi vậy. Ta vừa ngửi là nhận ra ngay.”

“Không phải câu này.” Đông Chí đầu óc ong ong: “Là câu trước, tao là hài tử bị ném đi… là có ý gì?”

Chim mập vội vàng lắc đầu: “Không phải ném đi. Là bị người trong tộc cậu để trước cửa nhà này. Để tôi nhớ xem, khi đó là nửa đêm, trời còn chưa sáng. Trời hạ đại tuyết, khiến tổ của ta đều…”

“Con mẹ nó mày lảm nhảm bậy bạ cái gì đó?” Đông Chí cảm thấy tư duy của mình hoàn toàn hỗn loạn: “Tao chưa từng bị ném đi có được không, tao là hài tử nhỏ nhất trong nhà, ba mẹ tao thương tao vô cùng.” Ba mẹ là loại hình đặc biệt chiều con, sao có thể ném mình ra ngoài? Nếu có ném, nhất định là ném Lăng Lập Đông.

Chim mập không rõ anh đang đấu tranh tư tưởng cái gì, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Sau khi đặt trước cửa, rồi có người từ trong nhà này đi ra, đã nhặt cậu mang về.”

Đông Chí: “…”

Chim mập thấy anh không lên tiếng, cho rằng anh bị mình thuyết phục, lại bay tới cái giá gỗ nhảy nhót hai cái, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn một chút: “Người kia là đi giấu hài tử. Lúc mở cửa còn suýt chút nữa giẫm phải cậu, sau đó cậu khóc ré lên, khiến ông ấy sợ nhảy dựng, ông ấy liền bế cậu lên.”

Đông Chí miệng khô lưỡi khốc, toàn thân giống như không còn chút sức lực nào, cố tình trong đầu không ngừng ong ong vang lên, khiến anh cái gì cũng không thể nghĩ được. Trên người anh tựa như bị cái gì đè nặng, trán chảy dài mồ hôi hột, nhưng trong lòng trào lên loại cảm giác sợ hãi khắc sâu tựa như đại họa lâm đầu.

“Cái gì… cái gì giấu hài tử?” Đông Chí nghe thấy giọng mình trở nên khàn khàn: “Giẫu chỗ nào?”

Chim mập ngoáy ngoáy cái cổ nhìn chung quanh, không quá xác định giơ cánh chỉ chỉ rừng cây bên ngoài sân: “Ngay ở bên kia. Ông ấy đem một tiểu hài nhi giấu vào trong rừng cây bên kia.”

Đông Chí cả người nổi lên hàn ý, da gà da vịt cái trước tiếp cái sau chen nhau mọc ra.

Trong đêm đông đại tuyết rơi, ai sẽ đem tiểu hài nhi giấu vào trong rừng cây? Trừ phi hài nhi kia đã…

Đông Chí bám chặt vào thành cửa sổ, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống gò má, tích tích rơi trên mu bàn tay anh. Anh theo bản năng muốn phản bác lại lời con ngốc điểu nói, nhưng yết hầu giống như bị sưng phù, ngăn chặn hô hấp của anh, khiến anh một chữ cũng không thể nói nên lời.

Sau khi trải qua một buổi tối tốt đẹp mà ấm áp, lúc anh bắt đầu khát khao nhớ về tình yêu của mình, thì một con tử mập mạp lông dài tựa như sứ giả tà ác từ trên trời giáng xuống tặng cho anh một tin tức đáng sợ mà anh chưa từng đoán trước được, khiến sự thật anh vốn là đúng đã hoàn toàn thay đổi.

Đông Chí chưa từng nghĩ sẽ có loại khả năng này, chính mình không phải là con do ba mẹ sinh ra.

Điều này sao có thể?!

Chim mập liên miên nói tiếp: “Khi đó tuyết vừa rơi, ngọn núi còn không quá lạnh. Nếu không cậu đã sớm bị đông chết. Hai người trong tộc cậu vừa đi vừa thầm hỏi, vẫn là ta nói cho bọn họ biết trong nhà này có người sắp sinh con…”

Đông Chí đang chết lặng đột nhiên lại cảm thấy đau xót, cả người giật nảy mình: “Mày nói cái gì?!”

“Người trong tộc cậu không phải đều cùng dạng với cậu sao?” Chim mập nhảy nhót qua lại trên cái giá gỗ, tựa như nhớ ra cái gì: “Có phải cậu không tin lời ta nói có đúng không, cậu chờ đó.”

Đông Chí nhìn nó sải cánh bay qua tường viện, thân hình mập mạp tạo thành một bóng đen quỷ dị lướt qua nền sân nhà.

Trong viện một lần nữa lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có. Nhưng sự an tĩnh này lại lộ ra một loại hương vị không chân thật.

Đông Chí có loại cảm giác hốt hoảng như vừa gặp ác mộng, trên người hết nóng lại lạnh, anh rất muốn ngay lập tức ra ngoài lái xe rời đi, nhưng cũng lại muốn đứng ở nơi này, nhìn xem con chim mập cố ra vẻ huyền bí kia còn định làm cái trò gì nữa.

Không biết qua bao lâu, góc sân truyền tới tiếng loạt xoạt nho nhỏ, một cái bóng màu xám đen rất nhanh chạy về phía này. Thoáng nhìn qua giống con thỏ nhưng so với thỏ mượt mà hơn rất nhiều. Con chim mập kia lướt qua tường viện, tư thái nhàn nhã bay vòng vòng trên không, rồi lại đậu xuống cái giá gỗ.

“Đây là Mễ Đoàn (hạt gạo).” Chim mập lên tiếng: “Nó sống ở đây lâu rồi, có thể làm chứng cho ta.”

Mễ Đoàn thực cẩn thận đứng ở phía dưới cái giá gỗ. Ngòn đèn từ cửa sổ hắt ra ngoài, chiếu lên bộ lông màu xám đen của nó, bóng loáng thủy nhuận. Thoạt nhìn nó giống như loài sóc bay, nhưng hình thể lớn hơn nhiều. Đông Chí cũng không biết nên xếp nó vào loài nào.

Đôi mắt tròn xoe của Mễ Đoàn dưới phản xạ ánh đèn toát lên màu hổ phách lấp lánh, sáng kinh người. Hai chi trước ngắn ngủi mập mạp, móng vuốt rủ xuống bụng, ngại ngùng gãi gãi lông một chút: “Cái kia… khụ, khi người trong tộc cậu đặt cậu ở trước cửa nhà này, tôi còn đứng bên cạnh nhìn. Là hai người nam nhân, một trẻ tuổi và một già hơn chút.”

Đông Chí chết lặng nhìn nó.

Vật nhỏ này cho rằng anh không tin lời nó, thanh âm thoáng đề cao hơn chút: “Khi người trong phòng đi ra bế cậu vào, hai người kia còn chưa rời đi, mà trốn ở phía sau tường đất kia kìa. Tới khi trời sắp sáng mới quay trở về núi.”

Đông Chí trì độn hỏi lại nó: “Về… chỗ nào?”

“Ngọn núi.” Mễ Đoàn dùng bộ mặt ông cụ non nói: “Tộc cậu nhiều thế hệ đều sống trong ngọn núi kia. Về phần vì sao lại đem cậu để ở chỗ này, tôi cũng không biết. Nhưng khi đó tôi thấy y phục trên người bọn họ đều bị rách hết cả, thậm chí người còn bị thương. Người già hơn còn bị đứt một cánh tay, máu vẫn chảy đó.”

Đông Chí cảm thấy một trận run rẩy từ sống lưng trở đi.

Mễ Đoàn nhìn anh, giống như phán đoán anh vẫn không tin lời mình. Sau đó nó lui về sau một bước, lộ ra một cái vòng tròn đặt dưới bụng, đồ vật giống như một quả trứng cút: “Đây là đồ người bị đứt một cánh tay kia để lại trên người cậu. Nhưng lúc người từ trong nhà đi ra bế cậu lên đã bị rớt ra khỏi bọc, ông ấy không phát hiện. Hai nam nhân kia cũng không thấy. Ừm, cậu biết đấy, lúc ấy trời đã hạ tuyết lớn, khắp nơi đều tối thui…” Nói xong, nó dùng móng vuốt hai chi trước từng chút một đẩy đẩy cái vật tròn tròn đó tới chỗ Đông Chí: “Chính là cái này, hình như là vật trong tộc các cậu.”

Đông Chí do dự một chút, mở cửa đi ra. Chim mập vỗ vỗ cánh một chút, do dự không quyết mà xê dịch sang một bên. Mễ Đoàn cũng hết sức cẩn thận lùi về sau hai bước, để cái vật tròn tròn kia ở trên bậc thang.

Phòng cách vách vang lên tiếng ho của bà dì: “Là Đông Chí sao? Còn chưa ngủ?”

Đông Chí vội đáp: “Bà dì cứ ngủ trước đi, cháu đi vệ sinh xong, lập tức đi ngủ.”

Bà dì dặn dò thêm vài câu rồi tiếp tục ngủ.

Đông Chí đi qua nhặt cái vật tròn tròn kia lên, đặt trong lòng bàn tay mới phát hiện là một hòn đá đen, nhìn không ra rốt cuộc là chất liệu gì, tựa như một loại khoáng thạch anh chưa từng thấy qua. Hòn đá đen dưới ánh sáng đèn lộ ra sắc xanh đậm sáng bóng. Trên tảng đá có xỏ lỗ, dấu vết mài qua thực thô ráp, tựa như đồ vật thủ công.

“Đây là cái gì?” Đông Chí đè thấp thanh âm hỏi con chuột lớn kia.

Mễ Đoản lắc đầu.

“Dù sao cũng là đồ vật trong tộc các cậu.” Chim mập nói: “Cậu không đoán được sao, trên vật này cũng có mùi giống tộc cậu. Thản nhiên tựa như hoa bách hợp núi.”

Đông Chí cũng không ngửi thấy hòn đá kia có mùi gì, tựa như cho tới bây giờ anh cũng chưa từng để ý xem trên người mình có mùi như thế nào. Nhưng khi cầm vật này trong lòng bàn tay, anh lại cảm thấy có chút kỳ lạ, trơn nhẵn lại ấm áp khiến tư duy hỗn loạn của anh từng chút khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Bộ tộc mà bọn mày nói…” Đông Chí do dự nhìn chúng: “Còn rất nhiều người sao?”

Hai con vật đồng thời lắc đầu.

“Không biết hay là không nhiều lắm?”

Vẫn hoàn toàn nhất trí trả lời: “Không biết.”

Tâm Đông Chí khẽ trầm xuống. Trong lòng cảm giác phức tạp vô pháp thừa nhận, nhưng giữa những suy nghĩ hỗn loạn, cũng rất rõ ràng có dục vọng muốn tìm kiếm những người đã bỏi rơi mình. Bọn họ cố ý để mình lại trước cửa nhà có sản phụ, bọn họ trốn ở chỗ tối nhìn mình được bế vào trong nhà mới rời đi, bọn họ không phải là muốn vứt bỏ mình, mà giống như là bất đắc dĩ, bắt buộc phải đem mình phó thác ở bên ngoài. Vậy rốt cuộc chỗ bọn họ đã xảy ra chuyện gì?

“Bọn họ ở trong núi sâu? Có thường ra ngoài không?”

Mễ Đoàn cướp lời: “Rất ít đi ra. Ngay cả chỗ này cũng ít tới. Nếu như trong núi gặp người, bọn họ sẽ né tránh, không để cho người khác phát hiện ra bọn họ.”

“Vì sao?”

Hai vật nhỏ lần thứ hai đồng loạt lắc đầu.

Đông Chí có chút bực mình, cái gì cũng không biết, sao có thể tin được lời chúng nó đây?

Đông Chí tưởng tượng lúc mình được sinh ra… A, không, là buổi tối mình bị vứt bỏ. Dường như anh thấy ba mình ôm một hài nhi bé nhỏ từ trong phòng đi ra, thừa dịp vợ đang mê man liền trộm đem đứa nhỏ đã chết đi chôn. Sau đó ông ấy nhìn thấy một hài nhi khác đang nằm trước cửa phòng…

Đông Chí tưởng tượng không ra lúc đó ba mình sẽ có tâm tình như thế nào.

Về phần mẹ, anh có thể khẳng định bà tuyệt đối không biết chuyện này, nếu không  bà ấy sẽ không cao hứng phấn chấn mà thúc giục mình quay trở về thăm người thân thế này.

Đông Chí có chút khổ sở.

Ba mẹ đối với mình thực tốt, vẫn luôn vô cùng tốt.

Nhớ ngày xuất quỹ hôm đó, ba có nói, ông quản anh hai nhưng sẽ không quản mình… Đông Chí vẫn luôn cho rằng bởi vì mình là con út trong nhà, không cần gánh vách trách nhiệm trong gia đình. Bây giờ nghĩ lại, lời ba kỳ thật vẫn còn một ý khác: ông cảm thấy ông không có tư cách xen vào chuyện chung thân đại sự của anh.

Bởi vì bọn họ căn bản không có quan hệ huyết thống.

Đông Chí nước mắt chảy xuống. Anh lung tung giơ tay áo lên lau nước mắt, chỉ là nước mắt vẫn không ngừng cuồn cuộn trào ra, chảy xuống hai má, từ cằm nhỏ giọt vào vạt áo. Anh không biết mình đã khóc bao lâu, thẳng tới khi tiếng ho khan của bà dì vang lên lần thứ hai ở phòng cách vách, mới giống như du hồn đi về phòng mình.

Hòn đá đen hình quả trứng sau khi được tẩy rửa sạch sẽ trông có vẻ sáng hơn rất nhiều, chỗ nào màu đen càng đặc chỗ đó màu xanh lục viền quanh càng thêm minh diễm, mơ hồ giống như có mây mù bao phủ.

Đây là đồ tộc nhân lưu lại cho mình.

Chỉ có một hòn đá như vậy. Trừ cái này ra, không còn manh mối nào khác.

Cửa sổ vẫn đang mở, bên ngoài không còn thấy hai con vật kia, ánh trăng như thủy ngân rải khắp sân.

Anh giống như đang nằm mộng, dưới ánh trăng mờ ảo gặp một giấc mộng hoang đường.

Đông Chí ngã bệnh.

Lúc hừng đông, tiểu biễu cữu (cậu họ thứ*) tới gọi anh rời giường mới phát hiện anh cuộn tròn trong chăn, khuôn mặt đỏ bừng. Cửa sổ từ nửa đêm đã được đóng lại, nhưng trong phòng vẫn không ấm áp. Biểu cữu hết thảy quy cho phòng này đã lâu không có người ở, hơi ẩm quá nhiều, hơn nữa trên đường đi mệt nhọc. (* chỗ này do bà dì có 2 trai 1 gái, chú này là con trai thứ hai của bà dì)

Điều này càng khiến hắn thấy tự trách.

Bà dì nói bởi vì lạ nhà, không quen khí hậu, bà còn nói nửa đêm còn nghe thấy Đông Chí không ngủ được, chạy tới nhà vệ sinh, chắc do không mặc đủ ấm, giữa đông lạnh, ngọn núi phong lãnh rét căm, sao có thể so sánh với dưới thành phố.

Thầy thuốc trong thôn tới xem cho Đông Chí, lưu lại một bao thảo dược. Bà dì đặt một tiểu dược lô ở chỗ cửa sổ phòng Đông Chí, vị thuốc đông y nhẹ nhàng quanh quẩn.

Người không dễ dàng sinh bệnh, một khi đã đổ bệnh càng phá lệ nghiêm trọng. Đông Chí đứt quãng sốt luôn ba bốn ngày, nên ở lại luôn trong thôn, nhưng bà dì không cho phép anh xuống giường. Bà nói người đang bệnh nên hảo hảo nằm dưỡng bệnh. Còn chỉ huy tiểu biểu cữu giết hai con gà mái nuôi trong viện để hầm canh cho Đông Chí uống.

Đông Chí mềm nhũn nằm trong chăn để bà dì lau tay cho mình, thời gian bọn họ gặp nhau không dài, nhưng được lão nhân chiếu cố như vậy, anh một chút cũng không cảm thấy mất tự nhiên.

Đây là thân nhân của mình. Đông Chí chua sót nghĩ, tuy rằng giữa bọn họ không có quan hệ huyết thống.

“Bà dì, cháu nằm mơ.” Đông Chí thì thào nói: “Cháu mơ thấy trên cây cao bên ngoài có một con chim mập, trong viện cũng có một con chuột béo, chúng nó nói chuyện với cháu.”

Bà dì cùng biểu cữu vừa vào cửa nghe vậy đều bật cười.

Biểu cữu để hoa quả trong tay xuống, cười nói: “Chắc là Đông Chí chưa từng thấy 2 con vật lớn như vậy, nên bị dọa rồi phải không? Hai con vật đó đã sống rất nhiều năm ở trong thôn chúng ta, người trong thôn đều nói chúng nó đã thành tinh cả rồi, không việc gì ai cũng không dám đi trêu chọc chúng nó. Dù sao trên núi đồ ăn cũng nhiều, chúng nó cũng sẽ không vào nhà ăn vụng.”

Đông Chí miễn cưỡng nở nụ cười: “Thật sự sống rất lâu sao?”

Bà dì mỉm cười gúp anh chỉnh góc chăn: “Đừng không tin, là thật đó. Căn nhà xây bao nhiêu năm rồi, ta cũng không nhớ rõ con chim kia bắt đầu làm tổ trong nhà này từ khi nào. Con chuột kia cũng vậy, trong thôn có rất nhiều người đã thấy nó. Nó cũng không sợ người. Nói không chừng đã thành tinh thật.”

Đông Chí ở trong lòng nói: nếu lời bọn họ nói chỉ là một câu chuyện truyền thuyết thì tốt rồi.