Bí Mật Nơi Góc Tối

Quyển 1 - Chương 29: Keo vuốt tóc và tóc mái (1)




Edit: LuChan | Beta: Qin zồ

Nếu một người đàn ông vì bạn mà xịt keo vuốt tóc trước khi ra ngoài, thì mẹ nó bạn còn lề mề cái gì nữa?

—— “Nhật ký của Tiểu Quái Thú”.      

Chỗ ngồi trong kỳ thi giữa kỳ là căn cứ vào thành tích kiểm tra chất lượng để xếp, Chu Tư Việt và Đinh Tiễn chỉ cách nhau trước sau có một bàn, có cậu ngồi trước, Đinh Tiễn an tâm một cách khó hiểu, mỗi một đợt thi, khi làm được phân nửa Đinh Tiễn đều ngẩn đầu lên nhìn cậu thiếu niên trước mặt, cậu đã thu lại vẻ ngả ngớn của bình thường khi ở trên lớp, toàn bộ quá trình đều toàn cúi đầu chuyên tâm làm bài, cột sống sau lưng hơi gập vạch ra một đường cong.

Vào lúcĐinh Tiễn không viết ra lời giải hoặc bị bí thì cô sẽ ngẩng đầu nhìn cậu, rồi bắt đầu tính toán lại, nếu như là cậu, gặp phải đề bài này thì sẽ làm như thế nào, kết quả càng nghĩ càng sai, mấy buổi thi cũng không làm kịp, đến gần hết giờ còn bối rối điền vào tờ đáp án.

Chờ cô đầu đầy mồ hôi điền hết đáp án, cũng là lúc tiếng chuông hết giờ vang lên, cô có cảm giác như sống sót sau tai nạn, không nhịn được lau mồ hôi một cái, nộp bài, ngồi tại chõ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì thấy người nào đó vẻ mặt thoải mái quay xuống nhìn mình, biểu cảm hết sức vui mừng.

Hai người ra khỏi phòng thi, Chu Tư Việt sớm đã nhìn thấu: “Làm không kịp hả?”

Cô ủ rũ cúi đầu gật gật: “Có nhiều bài không dám khẳng định, cũng không chắc chắn lắm, mấy câu lớn của cuối cũng không làm được gì.”

Trong hành lang đều là bóng dáng của mấy cô cậu học sinh vừa thi xong, hò hét từ lớp học cho đến canteen, vóc dáng cậu cao, đứng trong đám người đặc biệt nổi bật, vừa định nói hai câu với Đinh Tiễn thì đã bị bạn học sau lưng gọi: “Tư Việt, câu nhỏ với câu lớn của bài cuối có đáp án mấy thế?”

Đinh Tiễn thầm căng thẳng, ngay cả câu nhỏ đầu tiên cô cũng không giải được, nên không muốn nghe câu trả lời tàn khốc kiểu này, cô không kiềm chế được mà ôm chặt cặp vào lòng, bước chân nhanh hơn, nhưng vào lúc này dòng người đang ở thời điểm cao điểm, cho dù cô cố gắng thế nào thì vẫn bị kẹp giữa đám nam sinh đang chậm rãi đẩy đi. Các nam sinh đều chạy đến canteen để tranh nhau chỗ, hoàn toàn không có chút phong độ lịch sự nào cả, cũng không để ý là nam hay nữ mà cứ thế chen lấn xông lên, Đinh Tiễm cứ bị người này đẩy người kia xô, cả người lắc lưng muốn rụng rời.

Chu Tư Việt thấy thế, lập tức đưa tay kéo người đến bên cạnh mình, quay đầu lại nói với nam sinh vừa hỏi kia: “Không làm được.”

Đinh Tiễn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu.

Chu Tư Việt cười với cô: “Sao đấy?”

Đinh Tiễn nhỏ giọng nói: “Rõ ràng là tôi… thấy cậu có làm mà.”

“Thi xong rồi, không cần phải dò đáp án.” Cậu buông lỏng tay, đút vào túi, hời hợt kéo đi, “Đi, buổi trưa dẫn cậu ra ngoài bồi bổ.”

“A, Không đi canteen ăn à?”

Chu Tư Việt: “Cậu muốn vào canteen nghe đáp án hả?”

Cũng đúng, bây giờ trong khắp ngõ ngách của canteen đều là “Câu thứ ba cậu chọn cái nào?”, “Không phải chứ, tớ nhớ là trong giờ học thầy có nói qua là chọn câu B mà.”, “Rõ ràng trước khi thi tớ còn xem qua cái đề khoảng đơn điệu của hàm hợp kia, thế mà lại chọn sai!”, “Dương Vi Đào bị gì vậy, ra cái đề tớ chẳng biết gì cả”, “Cũng bình thường mà, đều là đề căn bản, thầy cũng đã nói qua rồi, câu lớn của bài cuối thì khá khó, ngay cả câu nhỏ bài cuối tớ cũng không giải được.”

Đinh Tiễn và Chu Tư Việt mới ngồi xuống trong quán mới mở đối diện trường, thì chân sau Khổng Sa Địch với Tống Tử Kỳ cũng bước vào.

Khổng Sa Địch ầm ĩ chạy đến ôm cổ Đinh Tiễn, ở ngay trước mặt hai nam sinh diễn cảnh đã lâu gặp lại, tâng bốc lẫn nhau, đây là thói quen thông thường của hai người.

“Nha đầu thối tha, mới không thấy cậu một lúc mà bây giờ đã xinh đẹp hơn rồi.”

Đinh Tiễn cũng rất hưởng thụ, cũng ôm lấy cô ấy, thở dài một hơi: ‘Cậu cũng vậy, rất xinh đẹp.”

Nói rồi hai cô nương ôm nhau, không tim không phổi mà cười ha hả.

Từ sớm hai nam sinh đã quá quen với cảnh này, trái lại cũng không thấy có gì lạ cả, Tống Tử Kỳ vẫn cứ như thường lật mắt khinh khỉnh, Chu Tư Việt ngồi trên ghế, một tay đút vào túi quần, một tay nắm thành quyền gõ khẽ lên bàn, các cô gái quay đầu lại, cùng chung mối thù mà nhìn cậu, thiếu niên làm như không thấy, hất cằm về phía thực đơn trên tường, giọng lạnh tanh: “Ăn cái gì?”

Khổng Sa Địch ngồi bên cạnh Tống Tử Kỳ, cầm thực đơn lên lật xem, “Có phải hôm nay là Chu thiếu gia của chúng ta mời khách không?”

Tống Tử Kỳ cũng rất hứng thú với việc làm thịt Chu Tư Việt, bèn tiến lại gần Khổng Sa Địch nhìn thực đơn, “Đừng khách khí với cậu ấy, ăn cái gì mắc mắc xíu đi, lần trước đi thi tên này cầm không ít tiền thưởng đâu.”

Khổng Sa Địch: “Gọi trước mấy chiếc chân giò quện đường phèn đã nào.”

Tống Tử Kỳ đoạt lấy gọi lại thức ăn: “Thịt thái xào tương đi…”

“Cậu có thể giữ phong độ được không hả Tống Tử Kỳ.” Khổng Sa Địch bất mãn nói.

Đinh Tiễn ngồi xuống cạnh Chu Tư Việt, liết mắt nhìn thực đơn ở đối diện, bị giá tiền làm cho kinh ngạc đến ngây người, không nhịn được nói: “Ăn đại cái gì thôi… Buổi chiều còn phải thi nữa đấy.”

Tống tử Kỳ ngẩng đầu lên khỏi thực đơn, chậc chậc hai tiếng, không chút nghĩ ngợi bật thốt nói: “Chưa được gả đi, vậy mà muốn tiết kiệm giùm cậu ấy rồi đấy à?”

Hai người vô thức mắt đối mắt nhìn nhau, đều đọc rõ cảm xúc của đối phương, đợi đến khi ý thức được thì cả hai nhanh chóng dời mắt đi, Đinh Tiễn cúi đầu, hai tai đỏ lựng. Mà Chu Tư Việt từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng lại bỗng nhấc chân đạp Tống Tử Kỳ phía đối diện một phát, cười nhạt mắng: “Nói bậy bạ nữa thì mày cuốn gói về canteen mà ăn.”

Trong độ tuổi nhạy cảm này, hễ nhắc tới vấn đề cưới gả đều là những con chữ khiến người ta rung động, hơn nữa đối phương chính là người mình thích đến mức không thể thích hơn được nữa, con nai con trong bụng lại không ngừng chạy loạn, hai cô nàng trao đổi ánh mắt nhìn nhau, lại ngượng ngùng cúi đầu, hận không thể tìm được cái lỗ để chui vào.

Một bữa cơm cứ thế diễn ra trong bầu không khí mất tự nhiên.

Tiếp theo là buổi thi nửa ngày, Chu Tư Việt cũng khá để tâm đến tâm tình của cô, vô luận là ai tới hỏi đáp án, cậu cũng chỉ nói là mình không chắc.

Có lẽ ở các môn khác cậu cũng không thể chắc, nhưng với bài thi toán, Đinh Tiễn tuyệt đối không tin.

Rồi cũng xong môn sinh học thi cuối cùng, Đinh Tiễn mệt lả cả người, gục xuống bàn thở mạnh như con chó Shar Pei vừa ngoi lên từ trong nước, Chu Tư Việt đi đến vỗ đầu cô, “Đi thôi.”

Thật ra trong phòng thi này có không ít nữ sinh, đều nhìn chòng chọc Chu Tư Việt, trong lúc thi hóa, Đinh Tiễn phát hiện có không ít cô gái lén đi qua nhìn cậu, lúc đi vệ sinh cũng nghe thấy có hai nữ sinh thảo luận, bên cạnh cậu chính là Chu Tư Việt đấy hả, thiệt hay giả vậy? Trong trường có người đẹp trai như vậy sao?

Ngay tại thời điểm Chu Tư Việt đi tới vỗ đầu cô, có mấy nữ sinh cũng theo bản năng nhìn sang cô.

Không hiểu sao trong lòng Đinh Tiễn lại có cảm giác… kiêu ngạo.

Nhanh chóng thu dọn dụng cụ học tập, bịch bịch bịch đi theo sau cậu, trong cả quá trình, cô không nhịn được mà ngẩng cao đầu, vờ như bản thân là con thiên nga.

Trở lại hành lang lớp học.

Đinh Tiễn hỏi dò cậu: “Mới vừa rồi có mấy nữ sinh trong phòng thi lén nhìn cậu đấy, cậu không thấy hả?”

Chu Tư Việt kinh ngạc cúi đầu liếc cô, “May mà lúc nãy tôi che kín bài.”

“…”

Tớ thật sự là, hết nói nổi với cậu luôn đấy.

Cuối cùng cũng kết thúc thi giữa kỳ đầy căng thẳng, hai ngày tiếp theo là thời gian tự do bay nhảy.

Đinh Tiễn hẹn Khổng Sa Địch sáng thứ bảy đi cắt tóc, Đinh Tiễn dậy thật sớm báo cáo địa điểm hẹn của mình với Diệp Uyển Nhàn, sau đó Khổng Sa Địch quen cửa quen nẻo dẫn cô đi đến một tiệm làm tóc mà cô ấy thường làm, lại rât thành thạo mà tìm cho cô một “nhà tạo mẫu” danh tiếng.

Trong chốc lát, một nhà tạo mẫu với quả đầu nhuộm vàng, dắt kéo bên hông đi ra, cất tiếng chào hỏi quen thuộc với Khổng Sa Địch, “Hôm nay không đi học à?”

Đinh Tiễn chợt cảm thấy vì sao chuyện này lại trở nên không đáng tin cậy như vậy chứ? Trong lòng phát hoảng, ánh mắt khẽ run mà nhìn nhà tạo mẫu trước mặt, đáng trống lùi: “Sa… Sa… Địch này, tớ cảm thấy… hay là thôi đi.”

Khổng Sa Địch ấn cô ngồi lên ghế, coi thường lời kháng nghị của cô, dứt khoát quay người nói với nhà tạo mẫu số 9 kia: “Anh cứ cắt đi, cắt tóc mái sao cho hợp với mặt của cậu ấy, không phải năm nay đang thịnh hành trào lưu tóc mái dày rồi để hai bên sao ạ?”

Cô ấy còn khoa tay múa chân miêu tả kiểu tóc đó cho nhà tạo mẫu.

Nhà tạo mẫu số 9 quan sát Đinh Tiễn từ trên xuống dưới, lại không đồng ý: “Không thể để dài hai bên được, mặt cô bé này nhỏ, không cần để dài hai bên, nếu không nhìn không đẹp.”

“Bắt đầu thôi.”

Giơ tay lên cắt xuống, “soạt soạt” rơi xuống trước mặt hai lọn tóc đen, Đinh Tiễn sợ hãi nhanh chóng nhắm mắt lại, không yên tâm lại dặn một câu: “Anh cắt tóc ơi, xin anh hạ thủ lưu tình với em.”

Một giờ sau.

Đinh Tiễn mở mắt ra, có chút ngơ ngác, nhìn chăm chằm vào gương, lay Khổng Sa Địch chờ đến ngủ gục ở bên cạnh dậy, “Sa Địch!!!”

Khổng Sa Địch đang mờ màng bị đánh thức, vừa nhìn liền thấy tóc mái ngắn ngủn vừa tới chân mày của Đinh Tiễn, “F*ck, sao lại ngắn thế hả? A Thưởng, anh làm cái gì thế?!”

Nhà tạo mẫu kia được gọi là A Thưởng, “Dài quá thì che mắt, đây không phải là mái tóc em gái chính thống à?”

Nhưng quả thật là quá ngắn rồi, Đinh Tiễn cảm thấy bây giờ mình cầm cuốc lên cũng có thể ra ruộng làm việc được rồi, cô quay đầu sang, không chút cảm xúc hỏi Khổng Sa Địch: “Có thể khiếu nại không?”

A Thưởng vội vàng nói: “Đừng đừng bà chị, để tôi sửa lại cho em một chút, sửa đẹp thì thôi.”

Khổng Sa Địch cười khan hai tiếng, “Thật ra thì nhìn lâu, thấy cũng tạm được, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy thì có phần… chưa quen.”

Đinh Tiễn: “Ừ, vậy cậu có cách nào làm cho Chu Tư Việt khỏi cần nhìn lần đầu, trực tiếp quen ngay được không?”

Nào, nói ra đi, để tớ nghe một chút.

“Nếu không, tớ mua tóc giả cho cậu đội nhé?”

“Hay là, để tớ mua cái bịt mắt cho Chu Tư Việt.”

“Tuyệt giao đi.”



Chỗ đánh bida nằm dưới lầu một khu quán net ở Yến Tam, ngay tại lúc Đinh Tiễn và Khổng Sa Địch đi qua, Chu Tư Việt đã cùng Tống Tử Kỳ đứng dựa tường tán gẫu, bên cạnh còn có mấy học sinh mặc đồng phục trường khác đứng hút thuốc lá, trong số đó có một người để tóc đầu đinh rất ngắn, vóc người cao gầy, khuôn mặt cứng rắn như được tước gọt, mặt mũi có phần lạnh lùng, mặc đồ học sinh màu xanh trắng xen kẽ, giữa ngực in chữ Thập Bát Trung, cứ như sợ người khác không biết cậu ta học ở đó vậy. Một đám con trai xấp xỉ tuổi tác trò chuyện sục sôi ngất trời, xô đẩy cười đùa.

Cậu đúng là bạn bè nào cũng kết giao được.

Cuối tuần quán internet này thường có học sinh lén lui tới, học sinh trường Tam Trung không nhiều, thỉnh thoảng cũng có mấy người, nhưng nhiều nhất chính là học sinh trường Thập Bát Trung, tất cả mọi người còn trắng trợn mà mặc đồng phục học sinh đứng trước quán qua lại.

Khổng Sa Địch kéo Đinh Tiễn đi qua, Đinh Tiễn kẽo mũ sau lưng áo lên đội, che hơn nửa gương mặt, rúc người lại đi theo cô ấy.

“Khụ.”

Cô nương ho khan cắt đứt cuộc trò chuyện ngất trời của các chàng trai, đồng loạt quay đầu lại nhìn, ngay cả đầu Đinh Tiễn cũng không dám ngẩng lên.

Thấy vậy, học sinh trường Thập Bát Trung cũng biết rõ trong lòng, không nhịn được chế nhạo, “Có đôi có cặp ra ngoài chơi làm gì?” Có người liếc nhìn sang Khổng Sa Địch, cộng thêm Đinh Tiễn núp sau vành mũ nửa tối nửa sáng, chậc chậc hai tiếng, “Mấy năm gần đây chất lượng bên Tam Trung không tệ nha.”

Tống Tử Kỳ đá nam sinh kia một phát, “Nói cái gì đấy!”

“Đá ở đâu đấy, đừng có mà đá hỏng tao.”

Mấy nam sinh cười đùa cợt nhã, trong miệng toàn là mấy câu hư hỏng, vốn chỉ là trò đũa giữa đám nam sinh với nhau, bọn học không coi là thật, nhưng có điều cả Đinh Tiễn và Khổng Sa Địch lúng túng tới nỗi chẳng biết nhìn vào đâu.

Thì ra cậu cũng sẽ đùa giỡn như thế với người ta sao?

Vốn cứ tưởng người như cậu không hiểu gì chứ.

Có điều nhìn khóe miệng cậu nở nụ cười như có như không, tim cô càng đập nhanh hơn.

Chu Tư Việt thỉnh thoảng cũng có nghe đôi chút, từ trước tới giờ cũng không chủ động tiếp lời với những chuyện như thế, đều cho qua cả, mặc dù biết những nam sinh này không hề ác ý, nhưng đến giới hạn cũng phải ngừng lại, có một số việc mà làm ra thì sẽ khiến người khác chán ghét.

Liếc mắt nhìn Đinh Tiễn, kéo người từ chỗ Khổng Sa Địch đến cạnh mình, lười biếng nói: “Đi thôi.”

Cũng không nói chuyện với đám kia nữa, dẫn mấy người bọn họ đến quán bida.

Hành lang đi vào quán khá tối, Đinh Tiễn lặng lẽ ghé mắt quan sát cậu, lúc này mới phát hiện, người này chỉ mỗi cái áo T-shirt trắng cùng quần thể thao màu đen rộng thùng thình, bên ngoài là chiếc áo khoát bóng chày màu đen, để mở không kéo khóa.

Không giống với bình thường, trên người cậu lại có mùi keo xịt tóc rất nhạt.

Chợt Đinh Tiễn bật cười vui vẻ.

Chu Tư Việt nhận ra, khi bước vào cửa thì liếc mắt nhìn cô, “Cười cái gì?”

Đinh Tiễn lắc đầu, có lẽ đã có vô số lần tự ti và mất tự nhiên với cậu, nhưng vào giờ khắc này, tất cả đều tan biến.

Nếu một người đàn ông vì bạn mà xịt keo vuốt tóc trước khi ra ngoài, thì nói rõ điều gì?!

Thật kỳ lạ, là chiều thứ bảy nhưng mà người trong phòng bida lại không nhiều, chỉ chiếm hai ba cái bàn, còn thừa lại nhiều bàn trống, Chu Tư Việt đi trước đặt một bàn với ông chủ, trong lúc đợi, nhìn thấy Đinh Tiễn tựa vào bàn nhìn cậu, trên mặt toàn là vẻ đắc ý vênh váo, lại còn cười nữa chứ, chẳng hiểu sao Chu Tư Việt lại thấy bực bội, lập tức đưa tay gỡ vành mũ trên đầu cô xuống.

“Ban ngày trong phòng còn đội mũ làm gì?”

Tiếng cười Đinh Tiễn bỗng tắt ngúm ——

Lúc này, đồi thành cậu, người con trai mặc áo bóng chày, một tay đút trong túi, nửa người dựa trước bàn, cười nghiêng ngã.

“Được đấy, nắp nồi.”