Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 57: Hỏa Dực




Editor: tiểu mao

Việc Văn Dụ chẳng thèm quan tâm có vẻ đã làm Tôn Nhã Nhàn tỉnh ra, cuối cùng cô ta bưng cái cốc đến bên người Tiền Hạo Nhiên.

trên mặt mang cười, tìm thời cơ thích hợp để chèn chủ đề.

cô ta còn tưởng Tiền Hạo Nhiên sẽ nhăn mặt với cô, chí ít cũng làm khó cô ta một chút, Văn Dụ cũng thường xuyên làm cô ta khó xử.

Nhưng Tiền Hạo Nhiên lại không làm vậy, cô ta bước tới thể hiện thái độ khiêm nhường, Tiền Hạo Nhiên lại bưng cốc lên, trong một giây liền khôi phục lại vẻ dịu dàng, giống như trước đó những việc lạnh lùng đối đãi chưa từng tồn tại, thái độ cảm xúc liền mạch không chút sơ hở.

Tôn Nhã Nhàn cũng tự nhận bản thân không thể chuyển biến một cách trơn tru như vậy, càng thấy bản thân mình non nớt cỡ nào.

Cho nên Tiền Hạo Nhiên mời cô ta uống rượu, cô ta cũng ngoan ngoãn uống, không dám trái lời hắn.

May mà Tiền Hạo Nhiên cũng không phải là kiểu ép buộc, hắn chỉ bảo cô uống một chút, hắn nói rằng con gái ở bên ngoài không nên uống nhiều, nói cô ta còn nhỏ, chu đáo đổi thành nước ngọt cho cô ta.

Nam nhân này cười nhẹ nhàng, trong dịu dàng còn chứa phong độ, mặc dù kém Văn Dụ anh tuấn gợi cảm khiến người khác rung động, nhưng kiểu như thế này hình như cũng rất có sức hút.

Tôn Nhã Nhàn bị mất trí nhớ, cũng quên luôn mùi vị bị lạnh nhạt trước đó. Cảm thấy hốt hoảng như ngửi thấy mùi hương của tình yêu.

Kỷ An Ninh theo lời Văn Dụ nói, liên lạc với Đỗ Thanh một chút. Nhưng vào cuối tuần Đỗ Thanh rất bận nên hẹn lại với cô vào thứ ba.

Kỷ An Ninh đã xin nghỉ chỗ Thư Thần từ sớm, thứ ba vừa tan học liền đi tới studio của Đỗ Thanh. Trong studio có mấy người đang quay chụp, nhìn khá bận rộn.

Đỗ Thanh cột tóc lại cũng đang bận, thấy Kỷ An Ninh đến, hắn nói: “Chờ anh một lúc, xong ngay bây giờ.” (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

Kỷ An Ninh đợi hắn một lúc, quả nhiên hắn kết thúc công việc, mang cô tới chỗ tiếp khách.

thật ra chuyện ký hợp đồng cũng không phức tạp, Đỗ Thanh nói chuyện rõ ràng, vài ba câu liền nói rõ cho Kỷ An Ninh. Biết cô là người mới, còn tiện tay phổ cập cho cô rất nhiều kiến thức trong ngành, làm cho Kỷ An Ninh thấy mình được lợi không ít.

cô hỏi Đỗ Thanh, có thể in một phần hợp đồng để cô mang về xem không, cô tỏ vẻ bản thân vẫn muốn suy nghĩ thêm một chút, chưa thể cho hắn câu trả lời chắc chắn, Đỗ Thanh đồng ý.

Vốn trong lòng Kỷ An Ninh có chút thấp thỏm, nhưng đúng như Văn Dụ nói, mấy việc mua bán này ít khi đồng ý ngay, so sánh xung quanh, xem xét cẩn thận đều là chuyện bình thường.

Đỗ Thanh cũng đáp ứng rất vui vẻ.

nói xong chuyện chính, Kỷ An Ninh liền đứng dậy cáo từ. Đỗ Thanh đưa cô ra ngoài. đi không xa lắm liền tới trạm tàu điện ngầm, Đỗ Thanh nói tiễn cô đến trạm tàu điện ngầm.

Kỷ An Ninh từ chối, hắn lại kiên trì. Chỉ là khi rời khỏi studio, hắn liền hỏi: “Bạn trai em học cùng trường với em à?”

Kỷ An Ninh gật đầu: “anh ấy học năm ba.”

“Hôm đó dọa anh một trận luôn.” Đỗ Thanh cũng không che giấu, nói thẳng, “Khá lắm, Maybach.”

Kỷ An Ninh không biết chiếc Maybach kia trị giá bao nhiêu, đó là xe của Lý Hách, nhưng cô biết Văn Dụ cũng nhiều xe đẳng cấp không kém.

Hôm qua Văn Dụ bỏ mặc Hummer, cố ý lái chiếc xe kia là muốn gây áp lực cho Đỗ Thanh, Kỷ An Ninh thấy hơi xấu hổ thêm chút áy náy.

“Con người anh ấy thích sáng hơn người khác.” cô muốn nói “anh đừng để ý” lại cảm thấy quá lộ liễu, liền yên lặng nuốt vào.

Đỗ Thanh hỏi: “Là con nhà giàu à?”

Kỷ An Ninh đối với danh xưng “con nhà giàu” này có chút mẫn cảm, cô dừng lại, ngưng mắt nhìn về Đỗ Thanh.

Đỗ Thanh nói: “anh hơi bất ngờ khi em tìm bạn trai như thế.”

Kỷ An Ninh mím môi một cái: “Em không hiểu ý của anh.”

“Nếu như cả người em đều là hàng hiệu, mỗi ngày đeo LV, Chanel, anh sẽ không thấy ngạc nhiên. Nhưng em lại không phải người như vậy.” Đỗ Thanh đút tay túi quần, đứng vững nói chuyện với cô, “anh cho là em sẽ tìm một người bạn trai rất bình ổn, cho dù không có tiền thì cũng bình ổn giống em, hai người cùng cố gắng cũng rất tốt.”

“anh ấy là người như thế nào, có tiền hay không cũng không ảnh hưởng đến em.” Kỷ An Ninh kiên định nói.

“anh biết, anh nhìn thấy được.” Đỗ Thanh gật đầu, “Nhưng hôm qua anh thấy em ngồi lên Maybach, cảm giác rất không hài hòa. Có lẽ con người anh không tin cái gì gọi là tình yêu có thể chiến thắng tất cả, dù sao vào đời lâu như vậy, thấy cũng nhiều nên nghĩ cũng nhiều.”

Kỷ An Ninh không biết làm sao, nói: “anh muốn nói cái gì, cứ nói thẳng không cần vòng vo tam quốc.”

“Vậy anh sẽ nói thẳng.” Đỗ Thanh nhìn Kỷ An Ninh, đặt câu hỏi, “Con nhà giàu như thế, ở cùng em là thật lòng à? Có thể lâu bền không? Chiếc xe hôm qua em biết bao nhiêu tiền không? Cấp bậc kẻ có tiền như thế thấy gái đẹp cũng không ít, mặc dù em cũng rất xinh đẹp, nhưng cũng không có gì đặc biệt so với mấy cô gái xinh đẹp khác. Chờ hắn chơi chán, quay đầu vứt bỏ em, em phải làm sao? Em đã nghĩ tới chưa?”

Dù sao Kỷ An Ninh mới học năm nhất, Đỗ Thanh nghĩ là cô chỉ là một cô bé đầu óc không tỉnh táo, không suy nghĩ tới việc lâu dài. hắn cho rằng kiểu vặn hỏi tâm lý này cho dù không thuyết phục được cô thì ít nhất cũng kéo cô ra khỏi vùng an toàn, khiến cô phải suy nghĩ.

Nhưng Kỷ An Ninh lại bình tĩnh hơn so với điều hắn muốn.

“Em đã từng nghĩ tới.” cô nói.

“Em đã ước định với anh ấy, thi thoảng nhận quà thì được, nhưng không nhận đồ xa xỉ. Cuộc sống của em thì em sẽ tự lo, em cũng không đi cùng anh ấy hưởng thụ một số trò chơi cao cấp.” Kỷ An Ninh nói.

Tóc trước trán cô bay bay trong làn gió lạnh tháng mười một, ánh mắt sáng trong.

“Cho nên, anh ấy cảm thấy buồn chán khi ở cạnh em, muốn chia tay, cũng chẳng sao cả, không ảnh hưởng lớn tới em.” cô nói, “Thay đổi như thế, em nghĩ mình có thể chịu đựng được.”

Nếu như Văn Dụ ở đây, nghe thấy mấy lời này, nhất định sẽ tức giận tới đau dạ dày.

Tới giờ Văn Dụ vẫn không biết, mặc dù Kỷ An Ninh mở lòng tiếp nhận anh, nhưng từ lâu đã chuẩn bị tư tưởng sẽ chia tay sau này.

Đủ chuyện ở kiếp trước vẫn còn ở đó, Kỷ An Ninh tin tưởng Văn Dụ thật lòng với mình.

Nhưng cô đúng là không cách nào vững tin anh có thể nhiệt tình với cô lâu dài.

Mà thật lòng và lâu dài là hai chuyện khác nhau.

Dục vọng của Văn Dụ đối với cô lộ rõ mà hừng hực, thật ra Kỷ An Ninh cảm thấy, nếu như cô phát sinh quan hệ với Văn Dụ, Văn Dụ một khi đạt được mục đích liền mất đi hứng thú, cũng không phải là không thể.

Kiếp trước, Tôn Nhã Nhàn thường lượn tới trước mặt cô bàn tán về chuyện của Văn Dụ, chúc phúc cô, vì thế mà Kỷ An Ninh cũng hiểu rõ không ít về tình sử của Văn Dụ.

không có chuyện tình nào lâu dài. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

Đương nhiên lúc những cô gái kia còn mang danh hiệu bạn gái, có thể đạt được rất nhiều từ chỗ anh, bao gồm trên mặt tinh thần lẫn vật chất.

Kỷ An Ninh chịu tiếp nhận Văn Dụ, cũng chuẩn bị xong tư tưởng sau này sẽ cùng anh có quan hệ thân mật. Chỉ vì kiếp trước đủ loại nhân quả với không biết nghi ngờ, nên trước thời điểm mấu chốt cô vẫn luôn bị ám ảnh bởi chuyện này.

Dục vọng của Văn Dụ quá mạnh mẽ, lúc anh đưa cô về nhà, trong hành lang quấn lấy cô hôn, thân thể anh thường xuyên có phản ứng, rất dọa người.

Kỷ An Ninh đã sớm nghĩ kỹ, chỉ cần qua được thời điểm mấu chốt, nếu cô và Văn Dụ cùng bình yên vô sự thì cứ thuận theo tự nhiên đi.

Nên xảy ra thì xảy ra, hoặc là, nên chia tay thì chia tay.

Tùy duyên.

Đỗ Thanh thấy rất kinh ngạc. hắn ý thức được mình đã nghĩ quá đơn giản về Kỷ An Ninh, hóa ra cô đã suy nghĩ kỹ càng như thế.

“Thích cậu ta như vậy à?” hắn không nhịn được hỏi.

Chỉ có thích tới mức độ nhất định nào đó mới có thể không nhìn tới các khả năng bất ổn và nhiễu loạn có thể xuất hiện, giống như thiêu thân lao vào lửa, vì một phút huy hoàng mà hiến thân.

“Ừm!” Gương mặt Kỷ An Ninh hiện lên tươi cười, dùng sức gật đầu, “Rất thích!”

Nụ cười kia đúng là người ta cảm thấy ghen tị với Văn Dụ.

Kỷ An Ninh về tới nửa đường thì nhận được một cú điện thoại, là một studio khác hẹn cô cuối tuần đi chụp ảnh.

Kỷ An Ninh vừa vui vừa sợ. Hỏi một chút về thời gian, là vào chủ nhật, nhưng thời gian vừa đẹp, cô vừa dạy kèm rồi chạy tới là vừa kịp giờ, buổi tối chạy tới quán cà phê cũng được.

Giống như là sắp xếp vì cô vậy!

Bởi vì xin nghỉ ở quán cà phê, Kỷ An Ninh về nhà sớm hơn so với bình thường. cô không nhịn được mà gọi điện thoại cho Văn Dụ, chia sẻ tin tốt này cho anh.

Văn Dụ hỏi: “Studio nào? Ở đâu, có xa không, chính quy không?”

“Tên là Hỏa Dực, chút nữa em tới phòng máy lên mạng tìm xem, chắc là chính quy thôi.” Kỷ An Ninh nói, “Nếu không chính quy, em sẽ từ chối. An toàn là trên hết.”

Ngoan ngoãn như thế phải gọi làm lòng người tốt đẹp!

Nhưng Hỏa Dực này là do Văn Dụ mua lại từ cuối tuần trước, quả là chính quy đến không thể chính quy hơn. Mấy vị cốt cán của studio đều biết Kỷ An Ninh, đều biết có một vị con nhà giàu đã bỏ tiền mua bọn hắn, vì để lén lút làm cô bé này vui vẻ.

Quả thực không thể an toàn hơn!

Văn Dụ nín cười, nghiêm trang nói với Kỷ An Ninh: “Đúng, phải như vậy. Em điều tra thêm, nếu chính quy thì đừng bỏ lỡ. không biết chừng người ta muốn ký hợp đồng với em thì sao?”

“Nào có chuyện tốt như vậy?”

một người mới không tên không tuổi, một tháng không nhận được đơn nào là chuyện bình thường, Đỗ Thanh muốn ký với cô, Kỷ An Ninh chắc chắn còn thêm nhân tố là hắn muốn theo đuổi cô, cùng bởi vì cái này mà cô do dự chuyện ký kết với Đỗ Thanh.

“Em cứ tin đi.” Văn Dụ dõng dạc, “anh nói cho em này, dương khí của anh cực kì vượng. Thường đi với anh sẽ được anh tăng thêm vận khí, ai cũng gặp may mắn. Em xem anh độ cho em nhiều dương khí như vậy, sao em có thể không vượng được.

Lại nói lời cợt nhả rồi.

Kỷ An Ninh xì anh: “nói chuyện đoàng hoàng.”

“Ừ ừ, nghiêm chỉnh.” Văn Dụ nói, “Nếu công việc người mẫu chụp ảnh có thể ổn định, xin nghỉ ở chỗ Thư Thần đi. Việc kia chiếm quá nhiều thời gian, lúc em bận rộn, người ta đang cố gắng học tập trong thư viện kìa.”

Văn Dụ không đứng đắn thì thôi, nếu đã nghiêm chỉnh thì lập tức nói đến điểm chính.

“Ừ, anh nói rất đúng.” Kỷ An Ninh nói, “Em thấy phải nói xin lỗi với Thư Thần, anh ấy vẫn luôn chiếu cố em.”

“không sao đâu.” Văn Dụ nói, “Hôm qua anh đã hỏi Thư Thần, việc buôn bán của anh ta tốt như vậy, có ý nghĩ mở thêm chi nhánh không. anh ta nói mặt tiền cửa hàng tốt khó tìm. anh muốn giúp anh ta xem thử, tìm chỗ anh ta một chỗ thích hợp.”

Nhà Văn Dụ nhiều tài nguyên, anh định chọn cho Thư Thần một chỗ trong đó.

Kiếp trước Thư Thần vẫn luôn muốn mở thêm chi nhánh.

Nhưng hiện tại anh ta mở cái quán này là tài sản của chính anh ta. Nhà anh ta gia cảnh bình thường bậc trung có chút khá giả, bằng không cũng không thể để anh ta học xong đại học, không đi làm mà tự mình mở quán.

Muốn tìm cửa hàng ở ngoài không dễ dàng như thế.

Mấy năm nay, mấy công việc liên quan đến ăn uống dần trở nên khó khăn, vấn đề là tiền thuê càng ngày càng tăng. Kiếp trước, Thư Thần có tìm mấy chỗ, tiền thuê đều là bảy tám trăm, ở chỗ trung tâm thương mại, phí cao, tính ra thì lợi nhuận rất mỏng, anh ta chỉ có thể ấm ức từ bỏ.

Nếu như Văn Dụ chịu giúp anh ta, lấy năng lực của anh, chắc chắn có thể tìm được chỗ thích hợp cho Thư Thần.

Nghĩ đến việc kiếp này Thư Thần có thể thực hiện được mong muốn mà kiếp trước không thể làm, Kỷ An Ninh đã cảm thấy sống lại một kiếp thật là tốt!

Nhiều chuyện tốt lên rồi!

“Văn Dụ!” mắt cô cong cong, vui vẻ nói, “Cảm ơn anh!”

“Này!” Giấm ăn của Văn Dụ lập tức bùng nổ, “Em sai lập trường rồi!”

Em và anh mới ở cùng một bên!

Thư Thần, em chuyển sang bên cạnh cho anh!

P/s: Kỷ An Ninh là góc tường nhỏ, vậy Văn Dụ nên đặt biệt danh là gì nhỉ?