Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 63




Ngày hôm sau còn chưa tới 9 giờ, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng với Tiêu Tiếu đã tới. Hôm nay đã là ngày 19, tiếp qua một ngày nữa là Yến Phi sẽ trở về quê, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân cũng phải trở về nhà. Nhạc Lăng mời Tiêu Bách Chu tới căn hộ bên kia của mình để ở, dù sao thi xong rồi, ở lại trường học cũng chẳng để làm gì. Nhưng mà TIêu Bách Chu ngượng ngùng không muốn bỏ lại Vệ Văn Bân, y cũng hiểu được bản thân tới ở trong căn hộ của Nhạc Lăng có chút kỳ quái. Nhạc Lăng trộm gọi cho Tiêu Dương một cú điện thoại, Tiêu Dương dứt khoát mời Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân tới nhà mình ở, hai người cũng đồng ý.

Tiêu Dương còn chưa biết Nhạc Lăng đối với Tiêu Bách Chu có tình cảm. Nhạc Lăng chỉ làm bộ tùy ý ở trong điện thoại nhắc tới chuyện Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân ở trong ký túc xá hai ngày có thể sẽ nhàm chán linh tinh gì đó, Tiêu Dương cũng rất có nghĩa khí lập tức liền mời hai người về nhà mình ở. Nhạc Lăng cũng không phải là lừa dối gì Tiêu Dương, mà là sợ Tiêu Dương sẽ đem chuyện này nói lộ ra hết, khiến cho Tiêu Bách Chu bị dọa chạy mất. Chờ tới khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ nói cho Tiêu Dương, hắn còn cần Tiêu Dương giúp hắn ở trong trường học ‘chăm sóc’ cho Tiêu Bách Chu nữa.

Cho nên hôm nay, không chỉ có Yến Phi muốn dọn giường cùng đóng gói hành lý, mà cả Tiêu Bách Chu và Vệ Văn Bân cũng muốn thu thập đồ đạc. Hai người ngày 22 liền trực tiếp từ nhà của Tiêu Dương đi ra sân bay. Đúng 9 giờ, Nhạc Lăng cũng tới. Tuy nói là tới đón Tiêu Dương, nhưng lại không ngừng lại hành động giúp Tiêu Bách Chu đóng gói hành lý, khiến cho Yến Phi cảm thấy bản thân hơi mẫn cảm.

Chưa tới 10 giờ rưỡi, bốn người trong ký túc xá đã thu thập xong đồ đạc. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đem hành lý của Yến Phi để lên trên xe của bọn họ, Nhạc Lăng đem hành lý của Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân để lên trên xe của mình. Hà Khai Phục đã đặt bàn, giữa trưa một đám người cùng nhau ăn uống, sau đó chia tay, chờ tới khi kỳ nghỉ đông châm dứt lại gặp lại.

Yến Phi thời điểm từ Đông Hồ trở về trường có lái xe đến, hiện tại ở trước cửa của ký túc xá có ba chiếc xe vô cùng xa hoa đang đậu, Yến Phi đứng ở bên cạnh một chiếc xe, cùng vài người cười cười nói nói, khiến cho rất nhiều sinh viên phải ghé mắt tới nhìn. Có không ít người quen biết với Yến Phi, hắn gần đây ở trong trường rất nổi tiếng. Thời gian gần đây là lúc mọi người lục tục về nhà, có không ít sinh viên từ trong ký túc xá mang theo hành lý đi ra. Vương Hiển Nhạc, Tương Điền và ba sinh viên khác trước kia cùng làm thêm trong căn tin kéo hành lý của mình đi ra, bọn họ đều là hôm nay trở về nhà, hẹn nhau cùng tới nhà ga.

Vài người liếc mắt một cái liền nhìn thấy được Yến Phi, ngừng lại. Yến Phi đưa lưng về phía bọn họ, đang cùng đám người Tiêu Dương nói chuyện. Nhạc Thiệu đóng cốp sau lại, tiếp đón mọi người lên xe, chuẩn bị xuất phát. Tôn Kính Trì mở ra cửa xe ở phía sau, y thực tự nhiên ôm lấy bả vai của Yến Phi, đem hắn kéo lên xe. Tiêu Tiếu lái chiếc xe mà Yến Phi trước đó lái tới trường học, Tiêu Dương cùng anh trai nhà mình ngồi chung một xe. Trên xe của Nhạc Lăng là Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn bân.

Ba chiếc xe dừng ở bãi đất trống trước cửa của ký túc xá, lần lượt rời đi. Trong đám sinh viên đang nhìn theo, có hâm mộ, có tò mò, cũng có ghen tị. Tương Điền lộ ra vẻ thất thần nhìn ba chiếc xe rời khỏi, trong lòng sinh ra một cỗ mất mác không nói nên lời. Vừa rồi khoảng cách của mình cùng Yến Phi cũng không có bao xa, chỉ cần y gọi một tiếng, Yến Phi nhất định sẽ nghe thấy. Nhưng mà y lại không hô lên được, Yến Phi khiến cho y có cảm giác xa lạ, hai người xa lạ thoạt nhìn qua là người ở trong hai thế giới bất đồng.

Có người khinh thường hừ lạnh một tiếng, rồi mới nói: “Đi thôi, đừng nhìn nữa. Chúng ta cũng không được như ai kia, có người đặc biệt tới đón ở tận cửa, chúng ta còn phải chờ xe bus nữa.”

Tương Điền hoàn hồn, vừa nói chuyện chính là Vương Hiển Nhạc, gã đã kéo hành lý đi ra ngoài. Y nhếch miệng, ở trong lòng thở dài một tiếng, sau đó cùng những người khác đuổi theo. Y biết Vương Hiển Nhạc không thích Yến Phi, trải qua chuyện vừa rồi, y cũng có thể lý giải được một ít tâm tư của Vương Hiển Nhạc. Yến Phi trước kia giống như bọn họ, hiện tại lại như phượng hoàng bay ra khỏi vùng núi hẻo lánh, đem bọn họ rớt lại ở phía sau một khoảng cách vô cùng lớn. Nhưng người có mệnh của mình, Yến Phi có thể biến thành phượng hoàng, đây cũng là bản lĩnh của chính hắn. Bọn họ cho dù có hâm mộ hơn nữa thì cũng không thể nào trở thành Yến Phi. Nghĩ như vậy, trong lòng của Tương Điền liền dễ chịu hơn một chút.

“Yến Phi đúng là mệnh tốt, những người đó vừa nhìn liền biết là nhân sĩ thành công.” Một sinh viên nhịn không được mà lên tiếng.

Vương hiển Nhạc mở miệng châm chọc nói: “Cậu cùng với Yến Phi giống nhau, cũng có thể tiếp cận được cái gọi là nhân sĩ thành công a.”

“Cái gì gọi là cùng Yến Phi giống nhau?” Đối phương tò mò. Tương Điền lại nhíu mày, nghe ra được những lời sau đó của Vương Hiển Nhạc sẽ không hay ho gì. Quả nhiên, Vương Hiển Nhạc nói: “Cậu không thấy sao? Những nhân sĩ thành công cùng cậu ta bá vai bá cổ này, rồi thêm cả nam nhân mà lần trước tôi đã gặp phải. Còn muốn tôi nói thẳng ra sao.”

Người nọ sửng sốt, hai người khác cũng kinh hô: “Không thể nào? Cậu ý là, Yến Phi ở bên ngoài…”

“Các cậu không cần nói bừa!” Tương Điền lớn tiếng nói: “Yến Phi không phải là người như vậy!” Rồi y rất không khách khí đối với Vương Hiển Nhạc nói: “Hiển Nhạc, tôi biết cậu không thích Yến Phi, nhưng mà cậu cũng không thể nói xấu cậu ấy như vậy. Cậu tận mắt nhìn thấy Yến Phi như vậy sao? Chúng ta cùng với bạn bè có quan hệ tốt đều có thể bá vai bá cổ, sao tới lúc đối phương trở thành Yến Phi, thì cậu liền nói cậu ấy như vậy? Cho dù trước kia Yến Phi cùng chúng ta vay tiền, nhưng không phải cậu ấy cũng đã trả hết rồi sao? Cậu ấy trả tiền lại cho chúng ta, còn giới thiệu cơ hội làm thêm cho chúng ta. Cậu không chấp nhận ý tốt của Yến Phi, nhưng cũng không thể hắt nước bẩn lên người cậu ấy. Tôi cũng không biết rằng cậu lại tiểu nhân như thế.”

Tương Điền làm người trung hậu, rất ít khi dùng ngữ khí nghiêm khắc như vậy để cùng người khác nói chuyện. Lúc này đây lại còn ở trước mặt người khác, Vương Hiển Nhạc bị y nói cho thẹn quá hóa giận, cao giọng rống lên: “Tương Điên, tôi nghĩ tới cậu là người thành thật, không nghĩ tới cậu lại dối trá như thế. Chậc, tôi biết, cậu hiện tại cơ hội làm thêm là do Yến Phi giới thiệu cho, cậu đương nhiên phải nói tốt cho cậu ta. Nhưng mà Tương Điền à, chúng tôi cũng không phải tên ngốc. Yến Phi gia cảnh thế nào, cậu hẳn là so với tôi rõ ràng hơn. Với cái điều kiện của cậu ta, cậu ta có thể trong hai tháng ngắn ngủi liền lôi kéo quan hệ được với những người đó sao? Trong lớp của bọn họ, ai chẳng biết cậu ta ở bên ngoài làm cái gì, còn thường xuyên không về ban đêm. Ngày hôm qua tôi còn thấy cậu ta lái xe tới trường. Xe của cậu ta làm sao có được, cậu ta nói cậu ta mua thì cậu có tin hay không?”

Tương Điền phản bác không được, nhưng không có nghĩa là y có cùng ý nghĩ với Vương Hiển Nhạc. Lần đó tới bệnh viện để thăm Yến Phi, y đã gặp được ba người trong ngày hôm nay tới đón hắn. Tuy rằng ba người kia chỉ là đơn giản đối với y chào hỏi, nhưng y nhìn ra được ba người kia thái độ đối đãi với Yến Phi là rất tôn trọng, không chứa nửa điểm khinh miệt. Nếu Yến Phi đúng là loại người như Vương Hiển Nhạc nói, ba người kia đừng nói tới chuyện có thể tôn trọng Yến Phi hay không, căn bản là không có khả năng ở trong bệnh viện để chăm sóc Yến Phi. Vương Hiển Nhạc căn bản không tận mắt chứng kiến, chỉ bằng vào hành vi nói xấu người khác như vậy, cũng khiến cho Tương Điền rất xem thường.

“Ấn theo lời của cậu, chúng ta những người xuất thân từ gia đình nghèo khó thì sẽ không thể trở nên nổi bật hơn, không thể cùng nhân sĩ thành công trở thành bạn bè, chỉ có thể ở trong căn tin để làm thêm? Nếu ngày tôi quen biết với một vị nhân sĩ thành công nào đó, không phải cũng trở thành loại người như cậu nói hay sao? Ý kiến bất đồng thì không thể thành bạn. Chúng ta vẫn là nên tách ra thì hơn.”

Tương Điền kéo hành lý của chính mình, không thèm để ý tới sắc mặt đại biến của Vương Hiển Nhạc, buồn bực rời đi. Vốn ba người khác cũng hiểu được Vương Hiển Nhạc nói như vậy chỉ là nói lung tung, nhưng Tương Điền hành động như thế, khiến cho bọn họ lại cảm thấy Vương Hiển Nhạc đã quá phận. Theo ý tứ của Vương Hiển Nhạc, bọn họ nếu ngày nào đó đột nhiên phát đạt, chẳng phải cũng sẽ bị Vương Hiển Nhạc bảo rằng ở bên ngoài bán mông hay sao. Ba người quay qua nhìn nhau, trước kia có một người cùng bọn họ làm thêm ở trong căn tin nói rằng Vương Hiển Nhạc người này nhân phẩm không tốt, cẩn thận nghĩ lại một chút, quả thực đúng là như vậy. Ba người tuy rằng không có giống như Tương Điền, tự mình rời đi, nhưng trong lòng hoặc ít hoặc nhiều đã sinh ra khúc mắc với Vương Hiển Nhạc.

Nhìn Tương Điền không thèm quay đầu lại cứ như vậy rời đi, Vương Hiển Nhạc tức giận hô to: “Lòng tốt lại bị đem thành lòng lang dạ thú! Câu sau này sẽ biết được tôi nói là đúng hay là sai! Ngả theo chiều gió! Dối trá! Ghê tởm!”

“Ách, chúng ta cũng đi thôi.” Một người hướng hai người khác nháy mắt, hai người khác trong mắt là ý tứ giống nhau. Tới học kỳ sau, bọn họ vẫn là nên ít tiếp xúc với Vương Hiển Nhạc thì tốt hơn.

Vương Hiển Nhạc không hề biết, chính lòng dạ hẹp hòi của gã đã khiến cho người ở bên cạnh dần dần tránh xa. Tương Điền bỏ đi rồi, gã lại đem những lời ác khẩu đổ lên trên đầu của Yến Phi. Gã không tin Yến Phi vừa rồi không nhìn thấy được bọn họ, khẳng định là đang ở trước mặt gã khoe khoang. Gã phải thu thập một vài thứ, chờ sau khi tất cả mọi người ở trong trường biết được bộ mặt thật của Yến Phi, xem xem Yến Phi còn dám ở trước mặt gã khoe khoang nữa hay không!

Tương Điền ngồi xe bus đi tới ga tàu hỏa, trong lòng càng thêm không thoải mái. Do dự hồi lâu, y gọi điện thoại cho Yến Phi. Yến Phi đang cùng lão Hắc bọn họ nói chuyện phiếm, di động vang lên, hắn vừa cầm lấy di động thì liền thấy được là Tương Điền gọi tới, lập tức nhận.

“Tôi đây, Tương Điền?”

“A, là tôi.”

“Gần đây sao rồi a? Thời điểm nào thì về nhà? Tôi ngày 21 sẽ về.”

Nghe được thanh âm sang sảng của Yến Phi, Tương Điền lấy lại bình tĩnh, nói: “Tôi hôm nay về nhà, đang ở trong ga tàu.”

“A? Cậu hiện tại đang ở ga tàu? Cậu thời điểm nào thì đi?” Yến Phi vừa nghe thấy vậy, vội nói: “Tôi hôm nay cũng rời khỏi trường, vốn có thể đưa cậu ra ga tàu.”

“Không sao, tôi đã sớm tới đây.” Âm thầm hít vào một hơi thật sâu, Tương Điền hạ giọng, “Yến Phi, có chuyện này, tôi muốn nhắc cậu một chút.”

“Được, cậu nói đi.”

Thấy Yến Phi thoáng cái liền nghiêm túc hẳn lên, những người khác cũng đều im lặng nhìn về phía này.

Tương Điền sắp xếp lại một ít từ ngữ trong đầu, nói: “Tôi nghe được, một ít tin đồn. Nói rằng cậu ở bên ngoài, làm một số việc không tốt, rồi mới, kết bạn được, với một vài nhân sĩ xã hội.”

Yến Phi nhíu mày: “Cái gì gọi là ‘chuyện không tốt’?” Nhân sĩ xã hội? A, Thiệu Thiệu bọn họ coi như là nhân sĩ ‘xã hội’ đi.

Tương Điền nói không nên lời, chỉ có thể uyển chuyển nói: “Là nói cậu, đột nhiên có tiền, không thể nào kiếm tiền bằng phương pháp đứng đắn.”

“Ý nói tôi lôi kéo quan hệ với người giàu có?”

“… Không chỉ có lôi kéo quan hệ với người giàu có, so với cái này còn nghiêm trọng hơn.”

Yến Phi hiểu được, nháy mắt lạnh mặt, hỏi: “Có phải hay không nói tôi ở bên ngoài làm trai bao?”

Hắn vừa nói ra khỏi miệng, Tương Điền còn chưa có kịp đáp lại, vài người ngồi ở bên cạnh của Yến Phi đã bạo phát trước rồi. Nhạc Thiệu cùng Hà Khai Phục rống lên: “Ai con mẹ nó bịa đặt bậy bạ như vậy!”

“Phi, anh hỏi một chút xem là ai truyền ra những lời này!”

Thanh âm của Tôn Kính Trì từ trong di động truyền tới, khiến cho Tương Điền không rét mà run. Người ở bên cạnh Yến Phi là ai? Thực đáng sợ. Bất quá y càng thêm tin tưởng vững chắc rằng mình đã đúng, Yến Phi không phải là loại người như vậy.

Tương Điền tuy rằng thực tức giận vì những lời của Vương Hiển Nhạc, nhưng sẽ không nói ra là do Vương Hiển Nhạc ác khẩu, vì vậy y gấp gáp nói: “Tôi chỉ là nghe thấy có người nói như vậy. Yến Phi, tôi tin tưởng cậu không phải là loại người đó, nhưng mà chuyện này cũng không nên để truyền ra ngoài. Tới học kỳ sau, cậu nên tìm một cơ hội để giải thích. Bọn họ truyền loạn về cậu, cũng bởi vì cậu buổi đêm thường không hay về ký túc xá ngủ. Cậu cũng đừng để trong lòng, người tin vào lời đồn dù sao cũng rất ít.”

Yến Phi ép xuống cơn giận: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu đã thông báo cho tôi. Kỳ thực bọn họ muốn truyền sao thì cứ việc truyền. Chẳng lẽ bọn họ nói tôi ở bên ngoài làm trai bao thì tôi thực sự là trai bao sao? Một đám ăn không được nho còn nói nho xanh. Cậu thời điểm nào thì trở về trường? Lớp dạy bổ túc buổi tối bên kia nghỉ sớm thế sao?”

Yến Phi chuyển đề tài, Tương Điền cũng thuận theo: “Tôi mùng 4 đã phải trở lại. Lớp bổ túc mùng 5 là đã mở lại rồi. Trẻ con bây giờ so với chúng ta ngày xưa còn vất vả hơn.”

“Được, vậy chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”

“Ừ, cậu cũng vậy. Sau nghỉ đông gặp lại.”

“Tới lúc đó gặp lại.”

Nói chuyện xong cùng Tương Điền, Yến Phi đối với vài người sắc mặt không tốt đang ngồi ở bên cạnh mình, mở lời trêu ghẹo: “Ha, trước kia nói anh cùng Tiểu Dương có gian tình với nhau, sau đó lại bảo anh lôi kéo quan hệ với người giàu, hiện tại trực tiếp áp cái danh ‘trai bao’ lên đầu anh. ‘Yến Phi’ này rốt cuộc là có bao nhiêu không có mặt mũi a.”

“Cái kẻ dám đồn thổi lung tung này tốt nhất nên cầu nguyện là đừng để cho em tìm ra được!” Nhạc Thiệu vẻ mặt hung hăng, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng không tốt hơn là bao. Vệ Văn bân nói: “Có thể là do từ trong lớp của chúng ta truyền ra.”

Tiêu Bách Chu nói: “Không phải là do cậu không có mặt mũi, chẳng qua cậu vốn là một tiểu tử nghèo đang phải lau bàn làm thêm trong căn tin, đột nhiên biến thành kẻ có tiền, khiến cho không ít người vừa hâm mộ lại vừa ghen tị. Bọn họ lại không biết thân phận thật sự của cậu, có một người đoán như vậy, rất nhanh sẽ truyền đi khắp nơi.”

“Mặc kệ bọn họ.” Cúp điện thoại, Yến Phi ngược lại không tức giận, “Tôi càng giải thích thì càng tỏ ra bản thân chột dạ. Tôi hiện tại cũng không muốn cùng đám tiểu tử trong trường kia có quan hệ gì, sau này lại càng không muốn xuất hiện chung với bọn họ. Bọn họ có bản lĩnh thì tới trước mặt tôi mà nói, tôi cũng chẳng sợ.”

Vệ Văn Bân gật gật đầu::Quả thực người loan tin đồn rõ ràng là ghen tị với cậu, cậu dứt khoát khoe khoang thêm ra đi, để cho bọn họ đỏ mắt tới chết luôn.”

Yến Phi búng tay một cái: “Ý kiến hay.” Rồi hắn mới kéo cánh tay của Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì, cười tủm tỉm nói: “Chờ sau khi nghỉ đông trở về, các em không có việc gì thì đi tới trước cửa ký túc xá chờ anh, tốt nhất là đeo theo dây chuyền vàng, càng lớn càng tốt, lấp lánh cho mù luôn mắt của đám người kia.”

Đeo dây chuyền vàng? Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nhất thời vẻ mặt hắc tuyến.

Vệ Văn Bân lại ra thêm một chủ ý thối nát: “Yến Phi, cậu mua thêm balo của LV, tốt nhất mỗi ngày đổi một cái, sau đó lại đeo nhẫn có đính kim cương to bằng trứng bồ câu, tuyệt đối được bao dưỡng tới cực hạn.”

Tiêu Dương cũng hưng trí: “Bảo Nhạc Lăng mời chiến hữu của cậu ấy, thay phiên nhau đứng ở dưới tầng ký túc xá của chúng ta để chờ anh, một ngày một người, không quan trọng hình thức bên ngoài.”

Nhạc Lăng lập tức nói: “Tớ cũng không muốn chết, cậu đừng có hại tớ.”

Tiêu Dương dừng một chút, thấy ba ông anh trai sắc mặt đã đen xì, vội vàng nở ra nụ cười: “Đùa thôi mà, đùa thôi mà.” Rồi sau đó trốn ở phía sau Tiêu Bách Chu.

Tiêu Bách Chu cũng giúp vui, ra một chủ ý thối nát chẳng kém: “Không bằng để cho Nhạc ca bọn họ giả thành bộ dạng của lão đại hắc bang, mỗi lần đi tới trường học để đón cậu liền mang theo một đám tiểu đệ, khẳng định không có ai dám truyền loạn nữa.”

“Không tồi không tồi.” Yến Phi hưng trí, “Nào là nhà giàu mới nổi, nào là lão đại hắc bang, hôm nào lại giả trang thành cái loại tinh anh xã hội giống như bác sĩ giáo sư gì đó, có bao nhiêu thú vị a.”

“Tôi có phải hay không nên đi ăn cơm.” Hà Khai Phục đối với ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đang trầm mặc, ném ra một ánh mắt vô hạn đồng tình. Người bạn tốt này của gã sau khi sống lại tựa hồ càng ngày càng trở nên hoạt bát hơn, chỉ là… Đây có tính là vật cực tất phản không?

* vật cực tất phản:  sự vật phát triển tới một cực điểm nào đó thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại

Càng để ý tới lời đồn thì người truyền đi lời đồn sẽ lại càng thêm đắc ý. Lời đồn này ngoại trừ khiến cho hắn có chút mất hứng ra, thì cũng không gây thương tổn tới cọng tóc nào của hắn. Ngược lại những người ở phía sau hắn hãm hại tốt nhất là nên cẩn thận, đừng để cho có ngày bị hắn tìm ra, bằng không khi ấy bọn họ cũng ăn không nổi hậu quả đâu. Yến Phi ôm cây đợi thỏ, liền xem xem là ai không sợ chết.

Yến Phi thoải mái, nhưng Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lại không buông xuống được. Đợi sau khi ăn cơm xong trở lại Đông Hồ, thời điểm Yến Phi ngủ trưa, ba người phái người đi thăm dò xem lời đồn kia là do ai tung ra. Bọn họ phải tìm một người để giết gà dọa khỉ, miễn cho có vài người liền nghĩ Yến Phi dễ bắt nạt.