Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 78




Ba người uống rượu rất nhiều, Yến Phi ngại bọn họ thối, không cho phép bọn họ được chạm vào hắn, còn đem bọn họ đuổi tới phòng ngủ bên cạnh. Ba người cũng không kháng nghị, ngoan ngoãn bê chăn qua phòng ngủ ở bên cạnh để ngủ. Chẳng qua Tiêu Tiếu không có lên giường, cậu nói muốn xuống dưới tầng để uống nước, rồi mãi cũng chưa thấy đi lên. Tôn Kính Trì đi vào trong phòng để tắm rửa rồi dùng nước lạnh để rửa mặt, sau đó mới đi ra phòng ngủ. Nhạc Thiệu đem nay là người uống nhiều nhất, đã ngồi phịch ở trên giường.

Trong phòng khách ở dưới tầng, Tiêu Tiếu một tay lấy ra di động, một tay khác kẹp một điếu thuốc lá. Nghe được tiếng bước chân, cậu quay lại nhìn. Tôn Kính Trì đi tới bên người cậu ngồi xuống, từ trong bao thuốc lá lấy ra một điếu để hút.

“Cạch!” Chiếc bật lửa lóe lên một ngọn lửa, châm thuốc xong Tôn Kính Trì liền tắt đi bật lửa, hỏi: “Cậu đêm nay xảy ra chuyện gì vậy? Thời điểm ăn cơm, cậu nói rất ít.”

Tiêu Tiếu cũng lấy ra một điếu thuốc, phun ra một ngụm khói, không có trả lời câu hỏi của Tôn Kính Trì, mà là đem di động gọi tới một dãy số. Tôn Kính Trì nhìn thấy dãy số kia, trong mắt hiện lên nghi hoặc, dãy số kia rõ ràng là số điện thoại bàn của nhà Tiêu Tiếu.

“Mẹ, Tiểu Dương có trở về không?”

“Đã trở về, vừa mới đi ngủ a.”

“…” Tiêu Tiếu hút thuốc, “Em ấy trở về một mình?”

“A, đúng vậy. Thằng bé nói là nó đưa Cốc Xuyên trở về. Con tìm nó?”

“Thôi, em ấy ngủ rồi, cũng không có việc gì. Con chỉ là muốn hỏi xem em ấy đã trở về nhà chưa mà thôi. Mẹ, người cũng đi ngủ sớm một chút đi.”

“Ừ, chuẩn bị đây, con cũng đừng ngủ muộn.”

“Đã biết.”

Tiêu Tiếu cúp điện thoại, Tôn Kính Trì lại hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Tiếu thở hắt ra, đáp: “Tam ca, tớ cảm thấy, giữa Hứa Cốc Xuyên cùng Tiểu Dương, có chút gì đó.”

Tôn Kính Trì vừa nghe, kinh hãi: “Cậu nhìn ra cái gì?”

“Cảm giác.” Tiêu Tiếu đem thuốc lá dập đi, lại châm thêm một điếu nữa, “Ánh mắt của Hứa Cốc Xuyên khi nhìn Tiểu Dương, còn có mất hứng của Tiểu Dương khi biết được tin Hứa Cốc Xuyên muốn kết hôn, tất cả đều khiến cho tớ cảm giác được giữa bọn họ có gì đó. Đêm 30, Hứa Cốc Xuyên đem Tiểu Dương một mình đi ra ngoài để chơi. Hứa Cốc Xuyên người kia sẽ không bởi vì muốn tiếp cận quan hệ cùng tớ mà tiếp cận Tiểu Dương, vậy anh ta vì sao lại muốn Tiểu Dương đi ra ngoài chơi? Anh ta có trong tay có không ít thuộc hạ, vì sao lại để cho Tiểu Dương đưa anh ta trở về? Tam ca, trực giác của nam nhân nói cho tớ biết, giữa hai người bọn họ, nhất định là có vấn đề.”

Tôn Kính Trì hút thuốc, sau đó một lúc lâu cũng không hé răng. Hút xong điếu thuốc rồi, y mới mở miệng: “Cậu nhắc tới, tớ cũng nhận ra được có chút vấn đề. Tiểu Dương cả buổi tối liền chỉ uống có hai ba chén rượu. Thằng nhóc đó sẽ không phải ngay từ đầu đã chuẩn bị muốn đưa Hứa Cốc Xuyên trở về đi?”

Da mặt của Tiêu Tiếu không nhúc nhích được, bằng không lúc này khẳng định sẽ cau mày.

Tôn Kính Trì biết vì sao Tiêu Tiếu cả tối lại không nói chuyện. Y hỏi: “Lão tứ, cậu chuẩn bị định thế nào? Tớ cho rằng chuyện này cậu không thể đi hỏi Tiểu Dương, vạn nhất giữa bọn họ không có gì, cậu vừa hỏi, ngược lại sẽ nhắc nhở Tiểu Dương. Năm ba không phải em ấy sẽ đi du học hay sao? Hứa Cốc Xuyên cũng muốn đi Trường Phản. Bọn họ tách ra rồi sẽ không còn vấn đề gì nữa.”

Tiêu Tiếu uống cạn bát trà giải rượu, nói: “Tớ do dự.”

“Do dự cái gì?”

Tiêu Tiếu nói: “Nếu Tiểu Dương thực sự thích Hứa Cốc Xuyên, tớ có nên hay không phản đối.”

Động tác hút thuốc của Tôn Kính Trì dừng lại, hai giây sau, y lại hút vào một ngụm, lý giải: “Chuyện giữa chúng ta cùng với anh trai, Tiểu Dương từ đầu tới cuối đều vẫn luôn ủng hộ. Sau khi anh trai sống lại, Tiểu Dương cũng là người đầu tiên phát hiện ra thân phận của anh ấy, chiếu cố cho anh ấy. Chuyện của Đỗ Phong, Tiểu Dương cũng giúp sức rất lớn. Về tình về lý, chúng ta làm anh trai, cũng không nên phản đối.”

“Tớ không phải là bởi vì chuyện đứa nhỏ cùng với kế hoạch chính trị của gia tộc cho nên mới mâu thuẫn.” Nhớ tới người nào đó không thích trong miệng của cậu có mùi thuốc lá quá nồng, Tiêu Tiếu không hút nữa. Câu do dự nói: “Tớ tuy rằng đã từng cảnh cáo Hứa Cốc Xuyên là không được ra tay với Tiểu Dương, nhưng nếu Tiểu Dương thực sự thích anh ta, tớ sẽ giúp Tiểu Dương. Thế nhưng Hứa Cốc Xuyên người này rất tà khí, anh ta lại muốn kết hôn, tớ sợ Tiểu Dương sẽ bị tổn thương. Tớ chỉ có một mình em ấy là em trai mà thôi. Tớ hiện tại rất hạnh phúc, cho nên tớ cũng hi vọng em ấy có được hạnh phúc.”

Tôn Kính Trì gật gật đầu: “Tớ hiểu. Tiểu Dương không chỉ là em trai của cậu, mà còn là em trai của tớ. Nếu không, để cho Phi tìm cách hỏi Tiểu Dương xem sao? Hỏi xem em ấy có cảm giác với Hứa Cốc Xuyên hay không?”

Tiêu Tiếu chậm rãi lắc lắc đầu, nói: “Vẫn là để tớ tự đi hỏi em ấy đi. Phi vừa mới chấp nhân chúng ta, anh ấy còn cần thời gian để thích ứng, không nên đem những việc này tới để làm phiền anh ấy.”

Tôn Kính Trì nghĩ nghĩ rồi nói: “Hay là để tớ đi cho. Tiểu Dương rất sợ cậu, chưa chắc sẽ dám nói thật với cậu đâu.”

“Cũng tốt.”

Tôn Kính Trì trấn an nói: “Chuyện này cậu cũng đừng quá quan tâm. Tuy rằng tớ không muốn thừa nhân, nhưng không thể không nói, Hứa Cốc Xuyên người này có đôi khi lý trí tới đáng sợ. Anh ta nếu thực sự thích Tiểu Dương, vậy thì sẽ tự nghĩ ra được biện pháp để giải quyết tốt những vấn đề của mình. Anh ta nếu dám trong nhà có vợ có con, bên ngoài lại lăng nhăng tán tỉnh, đem Tiểu Dương trở thành vợ nhỏ, tớ là người đầu tiên không buông tha cho anh ta.”

“Nếu anh ta dám làm như vậy, tớ nhất định sẽ hủy đi Hứa gia.” Ánh mắt của Tiêu Tiếu trở nên lãnh khốc.

“Tốt lắm, lên tầng đi thôi. Ngày mai sáng sớm còn phải tiễn Phi cùng với nhị ca nữa đấy.” Tôn Kính Trì đứng lên, Tiêu Tiếu cũng đứng lên theo y.

Hai người trở lại phòng ngủ, Nhạc Thiệu đang bán nằm trên giường, tỉnh táo hơn không ít. Anh phun ra một hơi toàn mùi rượu, hỏi: “Lão tam, lão tứ, có chuyện gì vậy?” Nguyên lai Nhạc Thiệu cũng phát hiện ra Tiêu Tiếu tối nay có chút khác thường. Tôn Kính Trì đem lo lắng của Tiêu Tiếu nói ra, Nhạc Thiệu nhíu chặt hàng lông máy lại. Bất quá ngoài ý muốn, anh lại nói: “Các cậu ai cũng đừng đi hỏi Tiểu Dương, trừ phi tự em ấy nói ra.”

Tôn Kính Trì cũng Tiêu Tiếu chờ anh giải thích.

Nhạc Thiệu nói: “Chuyện của bản thân không muốn để cho người khác can thiệp vào. Chúng ta ba người thích anh trai cũng tốt, ở bên ngoài hỗn loạn cũng tốt, đây đều là chuyện riêng của bản thân chúng ta. Không thể tới lượt Tiểu Dương, chúng ta lại lấy danh nghĩa anh lớn để ngang ngược can thiệp. Cho dù Tiểu Dương có nguyện ý làm tình nhân của Hứa Cốc Xuyên, kia cũng là lựa chọn của Tiểu Dương. Hứa Cốc Xuyên nếu thực sự là đàn ông, anh ta nếu thực sự động tâm tư với Tiểu Dương, anh ta tự nhiên sẽ giải quyết. Nếu anh ta chỉ muốn Tiểu Dương làm tình nhân của mình, thời gian dài trôi qua, tự bản thân Tiểu Dương cũng sẽ không chịu nổi, chúng ta không cần phải ở bên cạnh để can ngăn. Đưa tay lên ngực tự hỏi xem, nếu chuyện giữa tớ cùng với Phi có người ở bên cạnh khoa chân múa tay thì làm sao. Tớ đương nhiên cũng sẽ mất hứng.”

Tôn Kính Trì gật gật đầu, quả thực là như vậy. Nhạc Thiệu nói tiếp: “Chúng ta liền bình tĩnh đứng một bên quan sát đi. Nếu Hứa Cốc Xuyên thực sự làm ra chuyện gì đó khiến Tiểu Dương bị tổn thương, tới khi ấy chúng ta tìm anh ta để tính sổ cũng không muộn.”

“Cứ vậy đi. Chúng ta cũng không cần phải ‘hoàng đế chưa vội, thái giám gấp’. Dù sao chuyện này còn chưa xác định được rõ ràng.” Tôn Kính Trì đối với Tiêu Tiếu nói: “Lão tứ, Tiểu Dương cũng mới 20 tuổi, cậu nói bóng gió với em ấy một chút, để em ấy mở to hai mắt ra, nhìn rõ ràng mọi chuyện. Những cái khác, vẫn là để em ấy tự lựa chọn đi.”

Tiêu Tiếu trầm tư thật lâu, sau đó mới gật gật đầu.

“Ngủ đi, sáng mai tớ còn phải đi sớm.” Nhạc Thiệu ngáp một cái thật to, nằm xuống, “Nhạc Lăng tiểu tử kia, thế nhưng ngay cả bà xã cũng không nắm chắc được, thực sự là mất thể diện của tớ.”

“Em ấy chỉ là muốn cấp mặt mũi cho Tiêu Bách Chu mà thôi.” Tôn Kính Trì nằm xuống, Tiêu Tiếu cũng nằm xuống bên cạnh y.

Tạm thời nghĩ thông suốt chuyện của em trai, Tiêu Tiếu lại nghĩ ra ‘chủ ý thối nát’.

“Nhị ca, cậu cùng Phi đi hẹn hò riêng, chờ hai người trở về rồi, tớ cũng muốn đem Phi đi hưởng thụ thế giới hai người.”

Tôn Kính Trì lập tức phản bác: “Dựa vào cái gì? Có đi thì cũng là đi cùng tớ!”

Tiêu Tiếu mặt than nói: “Tớ là người nhỏ nhất, các cậu phải nhường tớ.”

“Cút.”



Ngày hôm sau buổi sáng 9 giờ, Yến Phi cùng Nhạc Thiệu ngồi trên máy bay cỡ nhỏ của quân đội, đi tới Tây Hàng. Nhạc Thiệu còn dẫn theo mười mấy bảo tiêu, đều là những quân nhân chính quy xuất ngũ từ bội đội đặc chủng. Lúc này đây xuất hành, Nhạc Thiệu tuyệt đối là lấy việc công để làm chuyện tư. Nếu Yến Phi không đi theo, anh nhất định sẽ trở lại ở ngay trong ngày. Kết quả Yến Phi nói muốn đi theo, Nhạc Thiệu suy nghĩ rất nhanh chuyển động, lập tức liền quyết định kéo dài thêm vài ngày. Mỹ danh nói, thuận tiện muốn đem Yến Phi tới Tây Hàng để du lịch, kỳ thực chính là nhân cơ hội hưởng thụ thế giới hai người.

Thành phố Tây Hàng là một thành phố lớn nằm ở phía nam, cũng là một trong những thành phố hạng một trong nước. Nghiệp vụ của công ty ‘Phong Viễn’ cũng có cơ sở ở bên này. Nhạc Thiệu cũng nhân tiện thị sát một chút, có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim.

Mười một giờ, đoàn người Nhạc Thiệu cùng Yến Phi liến tới được căn cứ quân sự ở Tây Hàng. Thủ trưởng đóng quân ở Tây Hàng phái hai người quân nhân tới để tiếp đón Nhạc Thiệu. Nhạc Thiệu tới là để giải quyết việc riêng, anh cũng không để cho đối phương chiêu đãi gì hết, chỉ nhờ đối phương sắp xếp cho mình một tài xế dẫn đường.

Nhạc Thiệu vừa tới nơi liền gọi điện thoại cho Nhạc Lăng. Nhạc Lăng hiện tại đang ở trong bệnh viện để chăm sóc Tiêu Bách Chu. Tiêu Bách Chu bị cha mình đánh cho một trận, tuy không bị nội thương, nhưng mà ngoại thương thì có cả đống. Việc này khiến cho Nhạc Lăng đau lòng muốn chết, đương nhiên cũng khiến hắn bị chọc giận. Nếu không phải Nhạc Thiệu ở trong điện thoại đã nói không cho phép hắn tới Tiêu gia, hắn tuyệt đối sẽ tới Tiêu gia, quậy cho long trời lở đất. Ai cũng không được phép đụng tới người của hắn, cho dù là cha của Tiêu Bách Chu cũng không được.

Ba chiếc xe trực tiếp chạy tới cửa của bệnh viện. Nhạc Thiệu lưu lại bảo tiêu ở bên ngoài để chờ, còn mình cùng Yến Phi thì đi vào tìm Nhạc Lăng. Ở cửa phòng bệnh có vài người đang đứng canh, nhìn thấy Nhạc Thiệu, một người lập tức bước tới tiếp đón, thái độ cung kính: “Là Nhạc thiếu gia sao? Tôi là bí thư của Trần thị trưởng, họ Trâu. Trần thị trưởng buổi sáng có một hội nghị rất quan trọng cần phải đích thân chủ trì, sau khi hội nghị kết thúc, ngài ấy sẽ lập tức tới đây.”

Nhạc Thiệu hơi hơi gật đầu, nói: “Ông ta không cần tới đây. Chốc lát nữa anh cùng tôi đi tới Tiêu gia.”

“Được được.”

Dứt lời, Nhạc Thiệu gõ gõ cửa phòng bệnh, rồi trực tiếp mở cửa đi vào trong. Anh cùng Yến Phi vừa đi vào, liền có người từ trong buồng trong đi ra. Vừa thấy hai người mới tới, lửa giận trong lòng người nọ rốt cuộc cũng không nén xuống được nữa.

“Anh, em hôm nay sẽ đem Tiêu Bách Chu quay trở lại đế đô!”

“Tình huống của Tiêu Bách Chu sao rồi?”

Nhạc Lăng sắc mặt âm trầm, nói: “Còn đang ngủ. Cả người toàn là thương tích.”

Yến Phi đi trước một bước vào trong buồng trong, chỉ thấy trên giường bệnh, Tiêu Bách Chu sắc mặt tái nhợt đang nằm ở đó. Trên mặt tím tím xanh xanh, còn có hai vết máu kéo dài. Trên trán có băng băng gạc. Yến Phi đi tới bên giường bệnh ngồi xuống, thấp giọng nói: “Nhạc Lăng, em cùng anh trai của em đi tới nhà của Tiêu Bách Chu đi, bên này giao lại cho anh.”

Nhạc Thiệu đối với Nhạc Lăng nói: “Em cạo râu rồi đổi một thân quần áo đi, sau đó rồi đi cùng anh.”

Nhạc Lăng cũng không nói thêm, đi vào trong phòng vệ sinh.

Nhạc Thiệu đi tới bên cạnh Yến Phi, xoay người, ở trên môi của hắn hôn một cái, nói: “Không cần chờ em ăn cơm, em sẽ bảo bọn họ lát nữa đem cơm trưa tới cho anh.”

“Được.”

Vỗ vỗ tay của Nhạc Thiệu, Yến Phi thoải mái giao chuyện này lại cho anh xử lý. Ba đứa nhỏ nhà hắn, trừ bỏ những việc liên quan tới hắn sẽ hồ đồ ra, việc khác cũng không cần hắn phải quan tâm.

Nhạc Lăng rất nhanh chỉnh trang lại bản thân, cùng Nhạc Thiệu rời đi. Nhạc Thiệu mang theo Trâu bí thư cùng với hơn mười bảo tiêu, thẳng tiến tới Tiêu gia. Tối hôm qua thị trưởng tự mình ra mặt mang Tiêu Bách Chu rời đi Tiêu gia, cha của Tiêu Bách Chu cũng biết được thân phân của Nhạc Lăng. Biết được anh trai của Nhạc Lăng chính là Nhạc Thiệu, một trong những người nổi danh nhất của đảng Thái tử gia trong triều kia, nghe Nhạc Lăng nói muốn hôm nay thông gia hai nhà gặp nhau ở Tiêu gia, bảo Tiêu phụ không khẩn trương chính là nói dối. Ông làm sao biết được tiểu tử bị mình đuổi đi kia lại có bối cảnh lớn tới như vậy, nhưng mà ông lại không cam lòng để cho con trai của mình ở chung cùng với nam nhân. Trong nhất thời, Tiêu phụ đâm lao phải theo lao.

Có bốn chiếc xe dừng lại ở trước cổng lớn của căn biệt thự, Tiêu phụ cùng Tiêu mẫu lập tức liền căng thẳng. Trái với cha mẹ, Tiêu Bách Dương lại vừa tò mò vừa hưng phấn. Bạn trai của anh trai hình như tới đây a. Làm một đứa nhỏ sinh ra trong những năm cuối 90, Tiêu Bách Dương tự nhiên không giống với cha mẹ, đối với đồng tình luyến ái, cậu không hề quá mức lạ lẫm. Ở trong suy nghĩ của cậu, không biết xấu hổ khinh thường đồng tính luyến ái mới là kỳ quái.

Cho dù vạn phần không muốn, nhưng mà đối phương đã tới, Tiêu phụ vẫn phải mang theo vợ cùng con trai thứ hai, đi ra ngoài để nghênh đón ‘khách quý’ tới. Nhạc Thiệu vẫn ngồi ở trong xe, thẳng cho tới khi người của Tiêu gia xuất hiện, anh mới bảo bảo tiêu mở cửa xe. Trong ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu thì Tôn Kính Trì là người cao nhất, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu không sai biệt lắm, nhưng mà khổ người của Nhạc Thiệu là lớn nhất. Nhạc Thiếu không phải cao nhất, nhưng cũng tới một mét tám. Hơn nữa trên người của anh còn có khí tràng của Thái tử gia. Anh từ trên xe bước xuống, đứng thẳng lên, áo bành tô vải nỉ màu đen phối với áo lông cao cổ màu đen, một chiếc quần tây cũng màu đen, từ đầu tới cuối đều là màu đen, cộng thêm ánh mắt sắc bén bá đạ, khiến cho Tiêu Bách Dương nuốt nuốt nước miếng, có chút sợ hãi trốn ở phía sau cha mình.

Trâu bí thư đi tới đối với Tiêu phụ nói: “Nhạc thiếu tự mình tới đây, còn không mau mời Nhạc thiếu vào nhà?”

Tiêu phụ bị khí tràng quá mức cường đại của Nhạc Thiệu chèn ép tới mức không nâng nổi đầu dậy, ông nhịn không nổi xoa xoa mồ hôi lạnh ở trên trán, nói: “Nhạc thiếu gia, mời vào.”

Đi vào trong phòng khách, Nhạc Thiệu trực tiếp ngồi ở vị trị chủ vị. Dưới loại tình huống này, trừ bỏ anh ra, cũng không có ai dám ngồi ở cái vị trí kia. Nhạc Lăng trầm mặt ngồi ở bên cạnh của Nhạc Thiệu, ánh mắt của hắn lia về phía Tiêu phụ đang rơi mồ hôi như mưa.

Nước trà được mang lên, thuốc lá đắt tiền cùng với một đĩa hoa quả cũng được bê tới. Trâu bí thư tự mình châm thuốc cho Nhạc Thiệu, vốn đang tính mở lời hòa giải, Nhạc Thiệu lại mở miệng.

“Tôi nghe nói, chuyện giữa em trai tôi cùng với con của các người, các người không đồng ý?”

Sắc mặt của Tiêu phụ biến đổi, Tiêu mẫu giật nhẹ tay áo chồng mình, nhắc nhở ông nói chuyện chú ý một chút. Hiện tại đã thể hiện Nhạc Thiệu không phải là ‘nghe nói’, mà đã là biết rõ, bằng không thị trưởng vì sao phải tự mình ra mặt đem Tiêu Bách Chu mang đi. Tiêu phụ cũng không còn xúc động như hôm qua nữa. Ông nào biết rằng Nhạc Lăng lại có bối cảnh lớn tới như vậy.

Tiêu phụ khẩn trương nắm chặt bàn tay, da đầu run lên: “Bách Chu còn nhỏ, thằng bé còn phải đi du học để học tập. Hiện tại tình cảm của thằng bé vẫn chưa ổn định, tôi không muốn sau này nó phải hối hận.”

“Hối hận cái gì? Hối hận vì em trai của tôi không xứng với cậu ta? Hay là hối hận vì Nhạc gia chúng tôi không xứng với Tiêu gia các người?”

Lời này của Nhạc Thiệu vừa nói ra, sắc mặt của Tiêu phụ càng trắng nhợt thêm vài phần.

Nhạc Thiệu từ trong áo bành tô lấy ra một quyển chi phiếu, đem một tờ chi phiếu xé ra rồi ném lên trên mặt bàn trà, lia tới trước mặt của Tiêu phụ. Ở thời điểm đối phương còn chưa kịp nhìn xem trên chi phiếu có tổng cộng bao nhiêu số 0, thì đã thấy anh vẫy tay ra hiệu cho một bảo tiêu. Đối phương từ sau thắt lưng rút ra một khẩu súng, giao cho Nhạc Thiệu. Ba người Tiêu gia cùng Trâu bí thư hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt Tiêu phụ đã trắng bệch.

Nhạc Thiệu đem khẩu súng cùng chi phiếu đặt song song, từ trong túi áo lấy ra bao thuốc, Trâu bí thư hai tay run rẩy, mau chóng giúp Nhạc Thiệu châm thuốc. Hút thuốc, Nhạc Thiệu nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiêu phụ, nói: “Đồng ý, hay là không đồng ý, hai chọn một.”