Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 88




Tại sau khi Nhạc Lăng quyết định đi tới Tây Hàng, hắn liền mở di động lên, nhanh chóng nhân được hơn trăm tin nhắn nhắn tới, toàn bộ đều là nhắc nhở của cuộc gọi lỡ kế tiếp. Nhạc Lăng lập tức gọi điện thoại tới cho một người. Điện thoại vừa vang lên một tiếng, liền được chấp nhận.

“Nhạc Lăng, cuối cùng cậu cũng đã mở máy!”

Đã trên đường đi tới căn cứ của bộ không quân quân đội, Nhạc Lăng vừa lái xe vừa nói: “Tôi biết anh tìm tôi để làm gì, tôi hiện tại sẽ tới Tây Hàng. Bất quá Triệu ca, không phải tôi không muốn cứu Trương đội, nhưng mà chuyện lần này có liên quan tới chị dâu của tôi, anh trai tôi cùng với Tôn ca và Tiêu ca không có khả năng bỏ qua cho. Trang Văn Tĩnh không chỉ đánh chị dâu của tôi, mà còn đánh vào mặt ba người anh trai của tôi.”

Đối phương thở dài, nói: “Tôi biết chuyện lần này khó giải quyết. Tôi cũng không cầu xin nhiều, chỉ cần có thể bảo vệ được mạng của bọn, cho dù có thiếu tay thiếu chân, đều không sao cả. Ông chủ đã muốn động sát tâm, nếu không phải Lưu đội động tác nhanh, Văn Tĩnh đã trở thành một khối thi thể. Cô ta trúng hai viên đạn, lão đại lại thay cô ta cản một viên, vết thương nằm ở ngay trên đùi của lão đại. Lão Đường cũng bị ông chủ bắn cho một súng, trúng ở trên cánh tay phải. Còn có hai vị bảo tiêu bị phái đi theo bảo hộ bà chủ cũng bị ông chủ phế đi hai đầu gối. Lão đại bọn họ đã bị ông chủ tống tới Moulin Rouge. Nhạc Thiệu, cậu phải biết, bị đưa tới chỗ đó là có ý tứ gì. Không phải tình huống nghiêm trọng tới mức này, tôi cũng không mặt dày để đi gọi điện thoại cho cậu.”

Nhạc Lăng vẻ mặt dị thường trầm trọng, hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Trang Văn Tĩnh đều là bị các người quản thành như vậy. Anh lúc đó vì sao không ngăn cản cô ta?”

“Anh lúc đó không có ở căn cứ, nếu anh ở đó, sao có khả năng phát sinh chuyện như thế này? Cậu cũng không phải không biết cái tính tình của Văn Tĩnh, cậu càng cản thì cô ta càng tùy ý cố làm.”

Nhạc Lăng cả giận: “Như thế này rồi mà anh còn thay cô ta nói chuyện à? Cô ta tùy ý thì có thể lấy làm lý do sao? Cô ta tùy ý thì có thể đối với bà chủ động súng sao. Việc này đã không còn là tùy ý hay không nữa, mà là kiêu ngạo. Triệu ca, tôi nói thẳng với anh đi. Anh trai tôi yêu chị dâu tôi vô cùng, yêu muốn chết luôn rồi, ở trong phòng ký túc xá của anh ấy thì trộm cài vào camera, ở trên mỗi đồ vật tùy thân của anh ấy thì cài vào thiết bị theo dõi, chỉ sợ anh ấy gặp phải chuyện không may, sợ anh ấy chạy trốn mất. Ai dám đụng tới anh ấy, chính là Quyền gia thứ hai. Anh cảm thấy Trang Văn Tĩnh có bối cảnh lớn được như Quyền gia sao? Quyền gia còn rớt đài, cô ta tính là cái gì?”

Trong lời nói của Nhạc Lăng tràn ngập bất mãn đối với Trang Văn Tĩnh, cho dù đối phương có là sư tỷ của hắn, là em gái kết nghĩa của đội trưởng trước kia của hắn. Sau này, hắn hoàn toàn không cần phải đối với nữ nhân não tàn tùy hứng này tôn trọng gì nữa hết. Hắn vốn không thích nữ nhân này, hiện tại càng thêm không thích. Chỉ đáng thương nhất chính là Trương Vô Úy, hoàn toàn là bị liên lụy tới.

Đối phương trầm mặc, hiển nhiên không nghĩ tới mọi chuyện lại vượt quá xa so với dự đoán của bọn họ. Nhạc Lăng nói: “Không nói nữa, tôi còn đang lái xe. Các người tự lo xem nên giải quyết việc này sao đi. Xảy ra chuyện này, Tôn ca cùng Tiêu ca nhất định sẽ không đứng yên nữa. Bọn họ nếu như ra tay, chị dâu của tôi có ra mặt cũng không ngăn nổi.”

“Nhạc Lăng, cậu ngẫm xem có biện pháp nào không, chuyện này cậu nhất định phải cố gắng nghĩ biện pháp giải quyết a.” Đối phương cầu xin.

“Tôi chỉ có thể nói là sẽ cố hết sức.”

“Tôi sẽ đi tìm những người khác để cầu xin.”

“Ừ.”

Cúp điện thoại, Nhạc Thiệu thấp giọng mắng một câu. Nếu Yến Phi chính là Yến Phi, chuyện này còn có khả năng cứu vãn. Cùng Triệu ca bất đồng, Nhạc Lăng đối với việc này không có chút lạc quan nào cả. Hiện tại e rằng chỉ có mời ‘Hoàng đế’ ra mặt, thì mới có khả năng cứu được mạng của Trang Văn Tĩnh. Vấn đề là, ‘Hoàng đế’ sẽ bị Trang Văn Tĩnh mà ra mặt sao? Trang Văn Tĩnh nếu có thể mời được ‘Hoàng đế’ cầu tình giúp mình, cô ta cũng sẽ không phải tới công ty ‘Phong VIễn’ để làm một tiểu thủ lĩnh nho nhỏ.

Ngay tại thời điểm vài đạo nhân mã đang hướng về phía Tây Hàng, ở những quân khu khác nhau với những người khác nhau cũng phân biệt nhận được điện thoại từ một người nào đó trong căn cứ Tây Hàng. Điện thoại gọi tới đều là muốn bọn họ hỗ trợ, hướng Thái tử gia cầu tình. Căn cứ Tây Hàng có rất nhiều người xuất thân từ quân đội, bọn họ có chiến hữu cùng với nhóm lão thủ trưởng trước kia trong quân ngũ của chính mình. Hiện tại cho dù quan hệ không thâm sâu, đều bằng những con đường khác nhau để tìm sự trợ giúp. Căn nhà màu đỏ mà lúc trước Yến Phi muốn tới thăm có một cái tên rất văn nghệ, gọi là ‘Moulin Rouge’. Moulin Rouge đương nhiên không phải là nơi để đóng phim, mà tương đương với hình phòng cùng ngục giam của căn cứ Tây Hàng. Sinh ý hắc đạo của ‘Phong Viễn’ lớn như vậy, sao lại không có địa phương này. Trên cơ bản những người đi vào thì đừng nghĩ tới đi ra. Đây cũng là nguyên nhân vì sao những người ở tại căn cứ Tây Hàng lại khẩn trương như vậy. Yến Phi chính là con bươm bướm sống lại, mang tới năng lượng không mà ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng nổi, nhấc lên một hồi phong ba bão táp.

* Moulin Rouge:  dịch ra tiếng Việt là ‘Cối xay gió đỏ’, một bộ phim nổi tiếng của Pháp, nói về tình yêu giữa nhà văn trẻ cùng một cô gái điếm



Nhạc tư lệnh đang ngồi ở trong văn phòng để xem qua bản kế hoạch sắp xếp dự trù buổi diễn tập thực chiến cuối năm của tam đại lục quân. Thư ký riêng của ông gõ cửa rồi đi vào, trong tay cầm một chiếc điện thoại chuyên dụng của quân bộ, nói: “Thủ trưởng, ngài có điện thoại, là Chu tham mưu trưởng của quân khu Hà Tây gọi tới.”

“À, là điện thoại của lão Chu a, tới đây tới đây.”

Thư ký riêng đem điện thoại tới, rồi thối lui qua một bên.

Nhạc tư lệnh đem điện thoại để tới bên tai, hai mắt vẫn như trước đặt ở trên bản kế hoạch, nói: “Lão Chu a, sao lại tự nhiên gọi điện thoại tới cho tôi vậy?”

“Nhạc tư lệnh, tôi đây không phải là vô sự không đăng tam bảo điện a.” Đối phương đầu tiên chính là khách khách khí khí nói vài câu ân cần thăm hỏi, rồi mới trình bày mục đích chính của cú điện thoại này. Nhạc tư lệnh ban đầu sắc mặt còn rất hiền lành, đợi cho tới lúc đối phương nói xong, khuôn mặt của ông liền đen xì lại, tuyệt đối không khác một li so với con trai ruột Nhạc Thiệu.

* vô sự không đăng tam bảo điện:  không có chuyện gì thì không dám tới quấy rầy

“Này quả thực là không coi cấp trên ra gì! Dám phạm thượng! Tính chất cực kỳ ác liệt!” Nhạc tư lệnh nặng nề vỗ xuống mặt bàn, đối phương vừa nghe liền biết chuyện này khó xử lý.

“Trong quân đội của chúng ta sao lại có thứ binh lính tố chất như vậy hả?! Bộ đội đặc chủng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Con thứ nhà tôi cũng ở trong bộ đội đặc chủng đi ra, sao tôi không thấy thằng bé giống như thế! Một đám coi bản thân mình là đại anh hùng có phải hay không? Quốc gia bồi dưỡng bọn họ, không phải là để cho bọn họ lấy súng chĩa vào đầu dân chúng bình thường để hoành hành ngang ngược!”

Chu tham mưu trưởng lập tức phụ họa nói: “Phải phải phải, là thái độ của bọn họ quả thực không đúng. Tôi cũng biết được bọn họ quá mức hồ đồ, quay trở về trong quân đội nhất định sẽ trừng phạt thích đáng, đây quả thực là ném đi mặt mũi của quân đội chúng ta. Chuyện này hoàn toàn là do cô gái nhỏ kia không hiểu chuyện. Nhạc tư lệnh, Trương Vô Úy người này là một quân nhân tốt, đối với chiến hữu, đối với thuộc hạ đều rất tận tâm tận lực. Cậu ta đối với cô gái nhỏ kia dung túng như thế cũng là bởi vì cậu ta và anh trai của cô gái nhỏ kia là chiến hữu. Đối phương đã ở trong một lần nhiệm vụ hi sinh, là liệt sĩ. Cô gái nhỏ kia coi như là người nhà của một liệt sĩ. Chúng ta không thể không lo lắng tới tầng nhân tố này a, ngài nói có đúng không? Nhạc Thiệu muốn đánh thì cứ đánh, mắng thì cứ mắng, nhưng mà cũng không nên bắt họ chết, dù sao mạng người vẫn là quan trọng nhất, bằng không tôi cũng sẽ không gọi điện thoại tới để quấy rầy ngài. Ngài cùng Nhạc Thiệu nói chuyện một chút, bảo để cho bọn họ nhớ kỹ giáo huấn là được rồi, vẫn đừng nháo ra tai nạn chết người.”

Nhạc tư lệnh vô cùng căm tức, nói: “Lão Chu a, chúng ta là người mắt sáng không nói lời mờ ám. Yến Phi tiểu tử kia có ý nghĩa như thế nào trong lòng con trai của tôi, ông hẳn là phải rõ ràng đi.” Nói tới đây, Nhạc tư lệnh trong lòng không khói chua xót, “Năm năm trước, Tiểu Thiệu bởi vì một Chung Phong, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn rồi. Bằng không ông nghĩ vì sao tôi lại đồng ý không bắt Tiểu Thiệu ra nhập quân ngũ, ngược lại để cho thằng bé đi theo kinh thương? Năm năm này, thằng bé ở trong mắt của tôi, tâm sớm đã chết, chẳng khác nào một cái xác không hồn. Hiện tại thật vất vả mới gặp được một người khiến cho thằng bé sống lại, cho dù đối phương có là nam đi chăng nữa, cho dù Tiểu Thiệu bọn họ vi phạm luân lý đạo đức ở chung một chỗ cùng với đối phương đi chăng nữa, chỉ cần con của tôi có thể sống, tôi đều chấp nhận.”

“Giờ hay rồi, hiện tại ngay cả một con nhóc con cũng dám lấy súng chĩa vào đầu con dâu của tôi. Cô ta khinh thường Nhạc Hành Quân thượng tướng tư lệnh tôi đây là con hổ giấy sao? Nếu chuyện này xảy ra trong quân đội, tôi trực tiếp xử cô ta theo quân pháp! Chuyện này tôi không có khả năng gọi điện thoại cho Nhạc Thiệu để biện hộ. Nếu bỏ qua cho, về sau này chẳng phải là ai cũng sẽ đều có thể dùng súng đánh tới đầu con dâu của tôi hay sao? Tôi sẽ không làm mấy chuyện ngu ngốc như thế. Ông muốn xen vào thì liền trực tiếp gọi điện thoại cho Tiểu Thiệu đi. Nếu ông có thể khuyên được, đó là năng lực của ông, đừng có tới tìm tôi.”

Chu tham mưu vừa nghe thấy như vậy, liền hiểu được bản thân đã làm ra chuyện ngu xuẩn. Ông sao có thể nghĩ tới Nhạc Hành Quân thế nhưng lại đem Yến Phi trở thành con dâu. Yến Phi hiện tại là người của Nhạc gia bọn họ, tính chất của chuyện này liền hoàn toàn khác trước. Ông vội nói: “Tôi liền đoán được ngài sẽ chính là thái độ này, tôi chẳng qua cũng là cố sức giúp đỡ hết mức mà thôi. Tôi nếu gọi điện thoại cho Nhạc Thiệu, không phải là để cho thằng bé ghi hận tôi hay sao. Vậy chuyện này cứ như thế đi. Bao giờ tôi trở lại đế đô, hai người chúng ta đi uống một ly?”

“Được a. Vậy không nói nữa, tôi bên này còn đang có việc.”

“Được.”

Đem điện thoại giao lại cho thư ký riêng, Nhạc Hành Quân nói: “Hai ngày nay nếu có điện thoại gọi tới cho tôi, trước hỏi rõ xem có chuyện gì. Nếu muốn tìm tôi để nhờ biện hộ với Tiểu Thiệu, vậy cậu từ chối giúp tôi.”

“Vâng!”

Để cho thư ký riêng rời đi, Nhạc Hành Quân tự hỏi một hồi, sau đó vẫn gọi điện thoại tới cho con trai.

Nhạc Thiệu lúc này vừa mới bôi thuốc mỡ xoa lên những vết bầm trên thân thể của Yến Phi xong. Di động vang lên, vừa thấy gọi tới là cha già nhà mình, cơn giận đã tiêu trừ của anh lại một lần nữa bùng lên.

Nhận cuộc gọi, anh trực tiếp không khách khí hỏi: “Cha, là ai gọi điện cho người để nhờ người cầu tình?” Trong chốc lát vậy mà anh đã nhận được vài cuộc điện thoại cầu tình. X, còn muốn giúp đám rùa đen hỗn đản kia, cho dù có tìm ‘Hoàng đế’ tới thì cũng vô dụng!

Nhạc tư lệnh vừa nghe liền biết con trai khẳng định đã nhận được không ít cuộc điện thoại cầu tình, ông ôn hòa nhã nhặn nói: “Chu Ngạn Vũ mới gọi điện thoại tới cho ta, ta đã từ chối ông ta rồi. Có người đánh con dâu của ta, ta sao có thể giúp người khác cầu tình, cha của con còn chưa có ngốc như vậy.”

Sắc mặt của Nhạc Thiệu hơi nguôi một chút, hỏi: “Vậy người gọi điện thoại tới cho con để làm gì?”

Nhạc tư lệnh làm bộ tức giận: “Vợ của con trai ta bị đánh, chẳng lẽ người làm cha như ta đây lại không thể gọi tới hỏi thăm một chút xem tình huống ra sao? Thằng bé có bị thương hay không?”

Sắc mặt là Nhạc Thiệu lại biến kém: “Không chảy máu, nhưng mà trên người xanh xanh tím tím một đống lớn. Tay phải của anh ấy vốn còn chưa khỏi hẳn, hiện tại lại đụng tới vết thương. Mới vừa rồi còn mời tới một vị lão trung y, để đối phương dùng phương pháp châm cứu, xem xem có thể tốt hơn một chút hay không. Phi bây giờ còn đang châm cứu. X, nếu con mà tha cho bọn họ, lão tử sau này sẽ đổi họ theo họ của bọn họ!”

Nhạc tư lệnh ở bên kia nhíu mày: “Con phải chấn chỉnh tốt lại thuộc hạ ở bên đó đi. Người của con còn dám đánh, vậy bọn họ đối với ông chủ như các con sẽ mang theo tâm tình gì? Ừm, ta cũng phải cùng những người phụ trách các ngành mở một cuộc họp, phải tăng mạnh rèn luyện hàng ngày cho nhân viên quân đội. Đặc biệt là phải giáo dục lại tư tưởng cùng với bồi dưỡng tố chất cho nhóm đội viên tinh anh của bộ đội đặc chủng, không thể để bọn họ vừa rời khỏi quân đội liền không đem mạng người để vào trong mắt.

“Con tuyệt đối ủng hộ. Sau này mặc kệ có bao nhiêu năng lực, thái độ không tốt thì con cũng không cần. X mẹ bọn họ, dám đem địa bàn của con trở thành sân sau của mình, quả thực là không muốn sống nữa rồi.” Nhạc Thiệu thực vừa lòng khi cha của mình không có ý định can dự vào chuyện lần này. Rồi anh mới dặn dò: “Có người tìm tới người để nhờ vả, khẳng định cũng sẽ có người tìm tới trên đầu Tiêu thúc cùng Tôn thúc. Người bảo với hai người bọn họ, chuyện lần này tốt nhất ai cũng đừng nhúng tay vào.”

“Ừ, ta sẽ lập tức nói với bọn họ. Sự việc lần này, ta tin tưởng các con có thể tự mình xử lý tốt. Về việc lô súng ống đạn dược được quân bộ đặt hàng, ta nghe nói là đám người tây kia đã đổi ý, có phải hay không?”

Nhạc tư lệnh đem đề tài dời tới chủ đề khác, cũng để biểu lộ lập trường của bản thân đối với sự việc lần này.

Nhạc Thiệu ngữ điệu thoải mái nói: “Lão tứ ra mặt, bọn họ không muốn đổi ý cũng không dám. Không có việc gì, lão tứ bảo là đã thu phục được rồi, các người chờ thu hàng đi. Con không thèm nói chuyện với người nữa, con muốn đi nhìn Phi.”

“Được.”

Nói chuyện cùng với cha mình xong, Nhạc Thiệu nhìn thời gian, lão tam cùng lão tứ bọn họ hẳn là rất nhanh sẽ tới.



Một chiếc xe việt dã hướng thẳng con đường phía trước mà đi, phía sau còn có hai chiếc xe bán tải mang biển số của quân đội, trên xe bán tải có hơn 30 chiến sĩ mặc quần áo rằn ri, tây cầm súng tự động. Dân chúng ven đường nhìn thấy một màn như vậy, còn cho rằng quân đội lại có chuyện gì đó. Nào ngờ, những người này căn bản không hề biết tới, đây cũng không phải là những chiến sĩ bình thường, mà là quân lực do Tôn Kính Trì đặc biệt mang từ đế đô tới để chỉnh đốn căn cứ Tây Hàng.

Trong xe việt dã, Tôn Kính Trì cùng Hà Khai Phục đeo kính râm ngồi tại hàng ghế phía sau, di động của Tôn Kính Trì không ngừng rung lên ong ong. Y liền đem di động để tới bên chân, cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái. Hà Khai Phục vẻ mặt châm biếm nói: “Nhìn không ra trong căn cứ Tây Hàng lại ngọa hổ tàng long như vậy a, có thể tìm được nhiều người biện hộ cho như thế.”

“Thiên Vương lão tử tới đây thì cũng vô dụng.” Tôn Kính Trì hút thuốc, lạnh lùng nói: “Tôi thực muốn nhìn xem rốt cuộc bọn họ có thể tìm được tới bao nhiêu người. Ai cầu tình cho đám người kia, người đó chính là kẻ thù của tôi.”

“A, đều là một đám ngốc.” Hà Khai Phục đồng dạng cũng hút thuốc, trong lòng lại mặc niệm cho những người không rõ ràng tình hình, nói: “Căn cứ Tây Hàng hẳn là phải thay máu một lần. Xảy ra chuyện như thế, đối với chúng ta mà nói cũng là một cảnh báo. Những người phụ trách ở các căn cứ khác, cũng không thể bảo đảm được là sẽ không giống như Trương Vô Úy, coi căn cứ của chúng ta trở thành sân sau nhà mình. Chuyện tình Tây Hàng lần này kết thúc, sau đó nhất định phải đem cao thấp trong ‘Phong Viễn’ chỉnh đốn lại một phen, bằng không sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề lớn.”

Tôn Kính Trì gật gật đầu: “Quả nên thế.” Y tự mình kiểm điểm: “Năm năm này bọn tôi quá mức rối loạn, thầm nghĩ phải nhanh chóng khuếch trương thế lực để báo thù cho anh trai, lại không chú ý tới những vấn đề lớn ở bên trong. Sau khi xử lý xong chuyện này rồi, mấy người chúng ta ngồi xuống thương lượng xem nên làm cách nào tăng mạnh quản lý ở bên trong công ty. Sau này chọn người, không thể chỉ nhìn ở năng lực, mà phải khảo sát toàn bộ.”

Hà Khai Phục nói: “Các cậu trước kia ngu ngốc như vậy, làm sao có thể nhìn ra được vấn đề. Hiện tại thì không giống. Các cậu trên người không chỉ phải gánh vác sự phát triển của các gia tộc, mà còn là cả nửa đời sau của Đại Phi, nhiệm vụ vô cùng gian nan a.”

Tôn Kính Trì không chút sợ hãi, nói: “Chỉ cần có anh ấy ở bên cạnh, có gian nan hơn nữa cũng không sợ.”

“Chuyện này thì anh tin tưởng.”

Di động lại ong ong rung lên, Tôn Kính Trì lúc này liền tiếp nhận. Chờ sau khi đối phương nói xong, y gợi lên một tia tươi cười, ánh mắt lại tuyệt đối là âm trầm: “Lý thúc, ngài đừng nói tôi không cho ngài mặt mũi. Đánh bà xã của tôi cũng chính là đánh vào mặt tôi, ai cầu tình cho bọn họ, chính là cho phép bọn họ đánh vào mặt mũi tôi. Lý thúc, có người muốn đánh vào mặt của ngài, ngại sẽ làm thế nào?”

“Ách, a, Kính Trì à, Lý thúc cũng không phải có ý tứ khác, cháu nghe một chút là tốt rồi.”

“Lý thúc, phiền toài ngài giúp tôi truyền lại một câu ra bên ngoài. Bọn họ tìm một người tới để cùng tôi cầu tình, tôi liền tăng thêm một tầng tội cho bọn họ. Tôi thực muốn xem xem bọn họ có mấy cái mệnh để cầu tình, lại muốn nhìn xem có bao nhiêu người muốn đánh lên mặt của Tôn Kính Trì tôi đây.”

Căn bản mặc kệ đối phương là một đại tướng ở trong quân đội, Tôn Kính Trì trực tiếp cúp điện thoại không chút khách khí. Y lại đem di động thả về chỗ cũ, thực muốn nhìn xem có bao nhiêu người không sợ chết.

Quả nhiên, ở sau lần thứ ba tiếp điện thoại, di động của Tôn Kính Trì liền thanh tĩnh hẳn, không vang lên nữa, coi như đã xử lý xong. Y hừ lạnh nói: “Xem ra người sợ chết vẫn còn rất nhiều.”

“Đó là đương nhiên.” Hà Khai Phục cũng không thèm để ý di động của mình có ai gọi tới hay không, bởi vì gã đã tắt điện thoại rồi.

Ô tô chạy gần ba giờ mới tới căn cứ Tây Hàng. Không chờ cổng được mở ra, Tôn Kính Trì liền xuống xe. Nhóm bảo vệ đang muốn mở cổng sắt vừa nhìn thấy người tới là tam lão bản, toàn bộ chạy ra khỏi phòng bảo vệ để nghênh đón.

Toàn bộ chiến sĩ mặc đồ rằn ri ở trên hai chiếc xe bán tải nhảy xuống, động tác đều tăm tắp, nhanh chóng xếp thành hai hàng. Nam nhân mặc đồ màu đen ngồi ở ghế phó lái trên cùng xe với Tôn Kính Trì và Hà Khai Phục cũng xuống xe. Tôn Kính Trì đối với hắn gật đầu tỏ ý, nam nhân liền đi tới trước mặt những chiến sĩ mặc đồ rằn ri, bắt đầu an bài nhiệm vụ.

Nhóm năm người bảo vệ sau khi nghe được người kia an bài, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Hơn mười giây sau, 60 chiến sĩ mặc đồ rằn ri ở dưới sự dẫn dắt của nam nhân mặc đồ màu đen kia, vọt vào trong căn cứ. Có năm người bước tới thay thế nhóm năm người bảo vệ, lại có người khác đem năm người bảo vệ này kéo đi.

Tôn Kính Trì một lần nữa lên xe, xe việt dã hướng tới trong căn cứ đi vào. Trong căn cứ, nhóm nhân viên đang không ngừng gọi điện thoại cho bằng hữu, để xin cầu tình vì những người đang bị giam giữ. Thời điểm nhìn thấy những chiến sĩ mang theo súng vọt vào bên trong, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là cả kinh. Rồi còn chưa đợi tới lúc bọn họ kịp phản ứng lại, khi nhìn thấy từ trên xe việt dã đi xuống chính là tam lão bản, điện thoại ở trong tay của bọn họ liền rơi xuống trên mặt đất. Sự việc lần này, thực sự là quá mức nghiêm trọng.

Nghe được tiếng xe, Nhạc Thiệu lập tức đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, trên mặt anh liền hiện lên thoải mái, sau đó biến thành dữ tợn. Lão tam cùng Hắc ca đã tới, chờ lão tứ tới nữa, bọn họ sẽ thu thập đám hỗn đản kia.

Tôn Kính Trì mang theo người nhanh chóng giải trừ võ trang của mọi người bên trong căn cứ, đem toàn bộ bọn họ kéo tới bãi đất trống ở trước ký túc xá. Phái người thủ ở trước cửa của ký túc xá, Tôn Kính Trì cùng Hà Khai Phục đi tìm Nhạc Thiệu và Yến Phi. Căn cứ Tây Hàng mùa đông năm nay, so tới thời điểm những năm trước càng lạnh thêm không ít. Di động của nhân viên bị tịch thu, khiến cho bọn họ liền hiểu được một việc, chọc vào bà chủ, hậu quả, quả thực quá mức nghiêm trọng. Mà cỗ gió lạnh này, ngày hôm nay thổi qua, ngày mai thổi qua, ngày mốt vẫn tiếp tục thổi qua, phải liên tục tới hơn nửa năm mới chịu chấm dứt, khiến cho trong ngoài đế đô đều biết tới con bươm bướm nhỏ mang tên ‘Yến Phi’ này có bao nhiêu đáng sợ.

Bài ca kia hát như thế nào nhỉ?

Bươm bướm bay a…