Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1691: Khi khát cháy một giọt nước như suối Cam Lộ, say mèm thêm ly không bằng không




Sau khi Du Giang Vĩ nhận được chỉ thị của Vương Tử Quân thì liệt kê ra vài phương án tiếp cận, công phu không phụ lòng người, cuối cùng nghe nói có con một người đồng sự đang công tác ở công ty xe hơi Đông Hồng. Hắn giả vờ như lơ đãng tham gia một buổi tụ hội của những người đang công tác trong công ty xe hơi Đông Hồng, thế nên biết rõ tình huống của công ty xe hơi Đông Hồng như trong lòng bàn tay.

Du Giang Vĩ nghe được từ miệng những người công nhân bình thường này nhiều thứ, cảm thấy bọn họ cực kỳ tôn trọng Triệu Hòa Duyệt. Tuy bây giờ cảnh tượng huy hoàng của công ty càng ngày càng rút đi, thế nhưng đám công nhân trong xưởng chỉ cần nhắc đến Triệu Hòa Duyệt thì đều giơ ngón tay cái lên.

Đám người tỏ ra cực kỳ đáng tiếc vì Triệu Hòa Duyệt bị liệt nửa người, hơn nữa đám công nhân rất phân vân vì không biết ai sẽ là người tiếp nhận vị trí giám đốc. Trong lúc nghị luận, có người nói nên là Hùng Nghiêu Đống, có người nói Mã Vi Hồng, cũng có người nói đến Tần Dũng Khải, căn bản là khá nhiều lời đề cử.

Nhưng căn bản ba người này không được công nhân nhà máy chào đón, Triệu Hòa Duyệt căn bản là cố gắng công tác, đề cao hiệu quả và lợi ích của công ty, tận tâm tận lực, suy nghĩ cho nhiều người. Lúc này công ty đang xuống dốc, nếu để cho ba người kia thay thế Triệu Hòa Duyệt, căn bản là không có hy vọng chuyển mình.

Vương Tử Quân chầm chậm đi về phía trước nhưng không nói lời nào. Lúc này hắn thật sự đang thừa nhận ý nghĩ của những công nhân kia, xem ra ánh mắt quần chúng căn bản là sáng như tuyết, điều này cũng không phải là giả.

- Công nhân cảm thấy Lưu Thành Lâm như thế nào? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi hỏi vấn đề của mình.

Du Giang Vĩ căn bản rất chú ý đến Lưu Thành Lâm, lúc này thấy trưởng phòng Vương hỏi thì trầm giọng nói: - Lưu Thành Lâm là tiến sĩ, căn bản có thanh danh lớn ở công ty, có uy tín mạnh mẽ, nhưng lý lịch không đủ.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Du Giang Vĩ: - Sang mai cậu sắp xếp cho Lưu Thành Lâm đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Lưu Thành Lâm nhận được thông báo thì đang cùng vài ba công nhân kỹ thuật bàn về vấn đề của động cơ. Khi Hùng Nghiêu Đống dùng giọng vui mừng báo cáo cho hắn, hắn dù là người trầm ổn cũng cảm thấy có chút chóng mặt. Hắn không ngờ trưởng phòng Vương lại điểm danh hẹn ngày gặp mặt hắn. Hắn là trợ lý giám đốc của công ty xe hơi Đông Hồng, hắn xem như là một nhân vật ở trong công ty, thế nhưng căn bản thì chỉ là một nhân viên bình thường trong mắt lãnh đạo tỉnh ủy.

Lưu Thành Lâm tràn đầy cảm tình với Triệu Hòa Duyệt, vì Triệu Hòa Duyệt có ơn tri ngộ với hắn. Nếu như không phải Triệu Hòa Duyệt cực kỳ tán thưởng thì hắn căn bản không có sân khấu bộc lộ tài hoa, đã sớm rời khỏi công ty xe hơi Đông Hồng.

Tuy Triệu Hòa Duyệt chưa từng nói thẳng thế nhưng Lưu Thành Lâm hiểu rõ ràng, Triệu Hòa Duyệt xem mình là người nối nghiệp ở công ty. Có đôi khi Lưu Thành Lâm thậm chí cảm thấy quyền uy trong tay mình ngang với phòng giáo dục Mã Vi Hồng. Khi hắn đang bừng bừng khí thế giúp đỡ Triệu Hòa Duyệt khôi phục lại công ty xe hơi Đông Hồng, đúng lúc này Triệu Hòa Duyệt lại ngã xuống.

Sau khi giám đốc ngã xuống thì khoảng thời gian này Triệu Hòa Duyệt căn bản là cảm nhận được tình cảnh thật sự của mình. Hắn là trợ lý giám đốc, không còn có được sự giúp đỡ mạnh mẽ của Triệu Hòa Duyệt, thế nên thái độ của đám cán bộ trung tầng trong xưởng với hắn chợt biến đổi. Dù mọi người không nói rõ, thế nhưng những người mà trước kia thường chấp hành chỉ thị của hắn đã chuyển sang trạng thái bằng mặt không bằng lòng.

Điều này làm cho Lưu Thành Lâm cảm thấy không quen, nhưng dù sao thì hắn ẫn có cảm tình với Triệu Hòa Duyệt, hắn không muốn công ty xe hơi Đông Hồng đi về phía lụn bại.

Tuy có được sự giúp đỡ của bí thư đảng ủy cơ quan là Hùng Nghiêu Đống với mình, thế nhưng quyền lực của Hùng Nghiêu Đống là không lớn, hơn nữa sau năm nay sẽ về hưu. Tuy biểu hiện thì vẫn là người lãnh đạo cao nhất của công ty, thế nhưng thực tế mọi người đã không coi đây ra gì. Sự việc này và tình huống này làm cho Lưu Thành Lâm căn bản không có nhiều ý nghĩ, thế nhưng hắn không ngờ lúc này trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy lại muốn gặp mình.

Lưu Thành Lâm căn bản có biết khá nhiều về trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân, từ đầu cảm thấy không phục nhưng sau đó lại là bội phục. Đối phương chỉ cần dùng hai tháng đã chuyển thành một người không đứng vững bàn chân để dựng lên uy tín, Lưu Thành Lâm biết rõ trưởng phòng Vương là người cực kỳ có lực lượng trong tỉnh Nam Giang.

- Thành Lâm, cậu về nhà chuẩn bị một chút, suy nghĩ xem nên nói thế nào với trưởng phòng Vương. Công ty xe hơi Đông Hồng có thoát khỏi khốn cảnh hay không đều nhìn cả vào cậu. Hùng Nghiêu Đống nhìn gương mặt kinh ngạc của Lưu Thành Lâm, lão vỗ vỗ vai của Lưu Thành Lâm rồi dùng giọng thấm thía dặn dò.

Lưu Thành Lâm nhìn vẻ mặt chăm chú của Hùng Nghiêu Đống, hắn chợt tỉnh lại trong cảm giác khiếp sợ. Hắn biết rõ ông lão đáng yêu kia đang xem mình là hy vọng cuối cùng của công ty.

Nhưng Hùng Nghiêu Đống cũng không đơn giản buông tha cho Lưu Thành Lâm, lão kéo Lưu Thành Lâm đến phòng làm việc của mình, sau đó dùng giọng chăm chú nói: - Thành Lâm, cậu là một nhân tài nghiên cứu nghiệp vụ, nhưng căn bản không thể làm người mù cưỡi ngựa được. Trưởng phòng Vương là người có địa vị cao trong tỉnh, điều này tôi cũng không cần phải nói với cậu, nếu như cậu được anh ấy tán thành, như vậy sau này vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng sẽ là vật trong tay cậu.

Lưu Thành Lâm tuy cảm thấy lời nói của Hùng Nghiêu Đống có chút khoa trương, thế nhưng hắn vẫn thành thật lắng nghe, chợt nghe Hùng Nghiêu Đống nói tiếp: - Tôi có một người bạn có con đang công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy, hôm nay sẽ đi nghe ngóng sở thích của trưởng phòng Vương. Cậu đấy, nếu như muốn tiến lên, như vậy phải làm sao suy nghĩ thật tốt đối phó với các vấn đề của nhà máy, lúc cần quyết tâm thì quyết không hàm hồ.

Lưu Thành Lâm vốn muốn nói với lãnh đạo hai câu, thế nhưng khi nhìn thái độ trịnh trọng của lãnh đạo, cuối cùng đành phải nuốt lời vào trong bụng. Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Hùng Nghiêu Đống, hắn quay về phòng làm việc của mình.

Lưu Thành Lâm đi ngoài hàng lang và cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đã căn bản có sự khác biệt, không giống ngày thường. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của người ta có ẩn giấu ý nghĩ gì đó, nhưng hắn vẫn nở nụ cười khẽ gật đầu với những người gặp mặt.

Được trưởng phòng Vương triệu kiến thì căn bản làm cho thái độ của đám người chung quanh chợt biến đổi. Những năm nay người ta căn bản là thật sự cảm khái về quyền lực, Lưu Thành Lâm ngồi trên ghế sa lông nghĩ đến trưởng phòng Vương với nụ cười tủm tỉm, hắn không khỏi cảm thấy có chút chờ mong.

Cảm giác này giống như Lưu Bang năm xưa được gặp Tần Thủy Hoàng, thật sự là khó áp chế cảm xúc. Nhưng đại trượng phu không nên có ý nghĩ đơn giản như vậy, muốn tiến lên cũng không dễ dàng gì.

Lưu Thành Lâm tự nở nụ cười chế giễu chính mình, hắn suy nghĩ xem nên làm gì khi gặp mặt trưởng phòng Vương. Hắn thầm nghĩ mình nên nhanh chóng chuẩn bị thật tốt, nhưng nửa giờ sau hắn lại không viết ra một chữ nào.

Cũng không phải là Lưu Thành Lâm căn bản không có gì để nói, hắn đang băn khoăn lo lắng, chỉ sợ nói ra những thứ này thì trưởng phòng Vương căn bản không thích nghe.

Nếu như dùng một câu để miêu tả tình huống của Lưu Thành Lâm vào lúc này, rõ ràng là lo nghĩ được mất. Hắn suy nghĩ một lúc lâu, mãi không tìm được trọng điểm. Thế là hắn dứt khoát đi tắm nước lạnh, lúc này toàn thân mới thoải mái, tư tưởng mới trở thành mạch suối nguồn vô tận.

Lưu Thành Lâm phấn đấu cả buồi chiều úuối cùng cũng đã cho ra được một bản báo cáo dài năm nghìn chữ đã được chỉnh sửa nhiều lần. Khi hắn cầm bản báo cáo đi ra, Hùng Nghiêu Đống chợt đi đến phòng làm việc của hắn.

Hùng Nghiêu Đống chưa kịp uống nước thì đã trầm giọng nói: - Thành Lâm, tôi hỏi thăm một chút về trưởng phòng Vương, anh ấy có tác phong làm việc rất thực chất và cứng rắn, thích báo cáo một cách trực tiếp mạch lạc, căn bản thích người biết khái quát, không thích đi loanh quanh, chỉ chú trọng hai chữ đơn giản. Cậu đừng cố gắng làm cho mình trở nên dông dài, đồng thời trưởng phòng Vương còn thích...

Chỉ vài phút thì Hùng Nghiêu Đống đã dùng giọng bừng bừng hứng thú để nói về sở thích của trưởng phòng Vương, những lời này rơi vào trong tai làm cho Lưu Thành Lâm chợt choáng vángg. Nhưng hắn biết sở dĩ Hùng Nghiêu Đống nói ra như vậy cũng là vì quan tâm đến mình, phải biết rằng muốn tìm được thông tin này cũng không dễ dàng chút nào.

Lưu Thành Lâm tỏ ra cảm tạ lời chỉ bảo của bí thư, sau đó tâm tình trầm xuống, nhanh chóng sửa đổi báo cáo của mình. Nếu như trưởng phòng Vương không thích dài dòng lan man, hắn cần phải gọn nhẹ đơn giản hơn.

Năm nghìn chữ cuối cùng được Lưu Thành Lâm sửa thành một ngàn chữ, điều này làm cho Lưu Thành Lâm cảm thấy rất khổ sở, khi hoàn thành còn sinh ra cảm giác như kiệt sức.

Sáng sớm hôm sau Lưu Thành Lâm rửa mặt đánh răng, sau đó cầm theo những thứ gì mình chuẩn bị sẵn để đi đến phòng tổ chức tỉnh ủy. Hùng Nghiêu Đống có một hội nghị quan trọng cần tham gia nên không thể đưa tiễn hắn, nhưng Hùng Nghiêu Đống vẫn gọi điện thoại chúc phúc, nói rằng khi báo cáo thì nhất định phải cẩn trọng, không nên để xảy ra vấn đề gì.

- Không phải chỉ đi gặp mặt một vị trưởng phòng tổ chức thôi sao? Có gì mà to tát, sợ cái gì chứ? Lưu Thành Lâm vừa đi về phía phòng tổ chức tỉnh ủy vừa thầm động viên mình, nói thật thì năm xưa làm đồ án tiến sĩ còn chưa căng thẳng như lúc này.

Phương pháp này của Lưu Thành Lâm thật sự có tác dụng, khi hắn đi đến phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn đã bình tĩnh trở lại.

- Đồng chí, xin hỏi ngài tìm ai? Khi Lưu Thành Lâm đang định đi vào trong khu văn phòng trang nghiêm của phòng tổ chức tỉnh ủy, một viên bảo vệ hơn ba mươi tuổi chợt đi đến hỏi.