Bí Thư Trùng Sinh

Chương 216: Có lý tưởng có cảm giác rất tốt




Vào thập niên 90 thì xã Vong Liễu Danh là một địa phương xa hoàng đế, hai bên đường chỉ có một ủy ban xã, một bưu điện xã, một hợp tác xã, một cửa hàng cơ khí, một gian tạp hóa và một tiệm rèn. Đầu đông của con đường có một quán mỳ, đầu tây có một quán mỳ, cái này xem như là khu ăn uống của toàn xã. Ngoài ra còn có một quán thịt heo mở ở nơi đầu xã, bên cạnh ủy ban thường nghe thấy những tiếng rống khi giết mổ heo, chẳng còn thứ gì khác cả.

Vương Tử Quân nhìn vào sơ yếu lý lịch của Tống Tiến Chùy, hắn biết rõ người này sau khi xuất ngũ thì vẫn công tác ở xã Vong Liễu Danh, từ một vị cán bộ bình thường tiến lên chức vụ bí thư đảng ủy xã. Trước mắt hắn đã làm bí thư đảng ủy xã được năm năm, tuy hắn rất khách khí với Vương Tử Quân, nhưng Vương Tử Quân có thể thấy hắn ít nhiều cũng có chút sợ mình.

Tống Tiến Chùy sở dĩ vững vàng ở xã Vong Liễu Danh cũng không phải có chiến tích lớn, mà thật sự không tìm ra người thích hợp để thay thế. Huyện Lô Bắc chính là một huyện nghèo nổi tiếng, mà xã Vong Liễu Danh thì lại càng là xã nghèo khó nhất huyện, cán bộ trong huyện thà đề bạt ngay tại chỗ chứ không muốn xuống xã nghèo này, vì thế mà vào những lúc không cần thiết thì ban ngành xã căn bản chưa từng thay đổi.

- Xịch xịch xịch xịch...

Trên đường đi chỉ vang lên tiếng máy kéo, dù rất mạnh nhưng chỉ nhanh hơn xe trâu một chút mà thôi. Nhưng dù là như thế thì đôi khi đi qua một khúc cua cũng làm cho người ta đổ mồ hôi lạnh.

Vương Tử Quân thấy thế thì cười nói với bí thư và chủ tịch xã:

- Hai anh thật sự khổ cực rồi.

- Chúng tôi không có gì khổ cực cả, thời gian dài cũng thành quen, lãnh đạo huyện cũng chưa từng có lần nào đến đây nghiên cứu, hôm nay bí thư Vương có thể tự mình đến xã Vong Liễu Danh, đây thật sự là một lần mở trời bạt đất đầu tiên, thật sự là tôi cảm thấy rất kích động.

Chủ tịch xã Quản Ấu Bân so ra lại linh hoạt hơn bí thư đảng ủy xã, những lời này coi như vui đùa với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khoát khoát tay, hắn khẽ cười nhạt, Tống Tiến Chùy bên kia đã tiếp lời:

- Bí thư Vương, trong huyện thật sự muốn tu sửa con đường này sao?

- À, huyện đã có quyết định này, hơn nữa còn nhận được quân lệnh của thị ủy, trong vòng một năm phải làm cho xong.

- Thật tốt quá, bí thư Vương, sự việc khác tôi không dám cam đoan, nhưng nếu sửa đường, ủy ban xã chúng tôi sẽ giúp đỡ hết sức lực, chỉ sợ đến lúc đó không làm được mà thôi.

Tống Tiến Chùy vừa nói vừa dùng ánh mắt do dự nhìn Vương Tử Quân.

- Sẽ tu sửa và mở mang, các anh cứ chờ mà xem.

Vương Tử Quân nói rồi đưa mắt nhìn về phía trước, hắn thấy cách đó không xa có vài người đang dùng đòn gánh để vận chuyển vật nặng.

Ánh mắt của hai người Tống Tiến Chùy đều đặt trên người Vương Tử Quân, lúc này cũng thấy đám đàn ông ở phía bên kia. Tống Tiến Chùy ho khan một tiếng, sau đó mới khẽ nói:

- Bí thư Vương, những người này là phu gánh, chỗ chúng tôi lên xuống núi đều khó khăn, vật tư cuộc sống ngoài việc dùng máy kéo để vận chuyển, phần lớn đều phải nhờ vào những phu gánh như thế này.

" Vận chuyển vật tư cuộc sống từ dưới núi lên? Cái này cần bao nhiêu sức lực? "

Vương Tử Quân nhìn những bóng người gù lưng gánh vác mà chợt nhớ đến bức tranh " người kéo thuyền trên dòng Volga ". Những con người cởi trần kéo thuyền kia tất nhiên sẽ không phải là nhân thể nghệ thuật, cũng giống như những phu gánh như lúc này mà thôi. Hắn có chút cảm khái, cuộc sống thật sự là cuộc sống, chỉ là cuộc sống ở vùng quê này thật sự không dễ dàng gì.

Vương Tử Quân nhìn những bóng người còng lưng phía trước mà có chút trầm ngâm, sau đó nói với Tống Tiến Chùy:

- Không cần đi về ủy ban xã, cứ chạy theo con đường này về phía trước.

Tống Tiến Chùy và Quản Ấu Bân đều hiểu ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân, hai người bọn họ nghe hắn nói như vậy thì có biểu hiện không giống nhau. Tống Tiến Chùy thì tỏ ra vui mừng khó che giấu, còn Quản Ấu Bân thì có chút thất vọng.

Máy kéo chạy về phía trước và bốc lên một cột khói đen, nửa giờ sau đám người Vương Tử Quân đã đi đến một sườn núi, đứng trên núi nhìn thấy bầu trời bao la, không gian hiện lên trước mắt đám người Vương Tử Quân thật sự rất rộng, non xanh nước biếc không ngừng.

- Bí thư Vương, chúng ta chỉ cách thành phố An Dịch một ngọn núi nhưng hai bên núi thật sự cách biệt nhau một trời một vực. Nếu như có thể mở được con đường lớn nối liền hai bên, bây giờ Tống Tiến Chùy tôi xin mạnh miệng tuyên bố, ba năm sau sẽ biến đổi cuộc sống của xã Vong Liễu Danh.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, nhưng hắn không lên tiếng, gió núi khô ráo nhưng trong trẻo thổi qua người. Lúc này đã là mùa xuân, là lúc cây cối đâm mồm nảy lộc, tất cả những súc tích qua mùa đông đã bành trướng. Đầu óc Vương Tử Quân rất linh hoạt, kế hoạch trong đầu hắn lại càng thêm rõ ràng.

Con đường này phải mở ra cho bằng được, đây không những là động mạch phát triển huyện Lô Bắc, còn là động mạch phát triển thành phố Hồng Ngọc.

Vô tình Vương Tử Quân giống như đang nắm chặt một thứ gì đó, chỉ là thứ này lại giống như một cơn gió, khẽ thổi qua bên người.

- Chúng ta quay về.

Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi nói với ba người Tống Tiến Chùy, Quản Ấu Bân và Tôn Hạ Châu.

Máy kéo đã quay đầu, nhóm Vương Tử Quân chỉ cần leo lên xe, sau đó một cột khói bốc lên, xe lại chạy xuống núi.

- Bí thư Vương, ủy ban đã chuẩn bị xong, mời anh dùng một bữa cơm rau dưa, sáng mai anh hãy quay về.

Quản Ấu Bân nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

- Tôi cũng không dùng cơm, bây giờ sắc trời còn sớm, tôi còn kịp về huyện. Nhưng các anh yên tâm, đợi đến khi xây dựng con đường, tôi nhất định sẽ đến đóng quân ở xã, lúc đó ăn uống cũng không muộn.

Vương Tử Quân tuy có chút không thích Quản Ấu Bân, nhưng biểu hiện bề ngoài thì không có chút vấn đề nào, vẫn cực kỳ ôn hòa.

Tống Tiến Chùy vừa nghe Vương Tử Quân nói không chịu ở lại dùng cơm thì trong lòng có chút thất vọng. Nhưng khi nghe Vương Tử Quân nói sẽ đóng quân ở xã khi xây dựng con đường thì tinh thần chợt tỉnh táo trở lại:

- Bí thư Vương, khi huyện tu sửa con đường, đừng nói là anh đến ủy ban dùng một bữa cơm, dù là ăn một năm hay nửa năm thì tôi cũng tình nguyện.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt nóng sốt của Tống Tiến Chùy, hắn trịnh trọng gật đầu:

- Tôi chờ được ăn cơm của anh.

- Bí thư Vương, tôi không nghe lầm chứ, anh muốn thuyết phục thành phố An Dịch và chúng ta cùng xây dựng con đường này sao?

Chủ tịch huyện Lưu Thành Quân dùng giọng khó tin nói.

Lúc này không những Lưu Thành Quân tỏ ra kinh ngạc, ngay cả các vị thường ủy khác cũng tỏ ra khó thể tin. Bọn họ là những lãnh đạo của huyện, bọn họ đều biết rõ tu sửa đường là một hạng mục cần rất nhiều tiền, con đường này thật sự là con đường ra của cả huyện Lô Bắc, nếu có nó thì hoàn toàn dựa vào thành phố An Dịch để đẩy mạnh phát triển kinh tế, nhưng thành phố An Dịch là tỉnh thành của tỉnh hàng xóm, lại không quan tâm đến vấn đề này.

Thành phố An Dịch có thể mang sự sống đến cho huyện Lô Bắc, nhưng huyện Lô Bắc có thể làm gì cho thành phố An Dịch? Dù là bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông hay chủ tịch huyện Lưu Thành Quân đều thật sự không nghĩ ra chút điểm tốt nào.

Những năm nay không có lợi sẽ không ai chịu dậy sớm, hơn nữa thành phố An Dịch cũng không phải thành phố bình thường, nó là tỉnh lị, muốn làm đường phải liên hệ với lãnh đạo thành phố, như vậy sao có thể làm cho xong? Vương Tử Quân này xem ra có ý nghĩ quá kỳ lạ rồi.

- Đúng vậy, bí thư Hầu, chủ tịch Lưu, tôi muốn đến thành phố An Dịch để cùng bàn luận với bọn họ.

Vương Tử Quân giống như căn bản không chú ý đến vẻ kinh ngạc của đám người Lưu Thành Quân, vẻ mặt hắn vẫn như bình thường.

- Bí thư Tử Quân, điểm xuất phát của cậu là tốt, nhưng tôi thấy vấn đề này là không thể, tôi cảm thấy cậu không nên phí lực.

Lưu Thành Quân cười cười với Vương Tử Quân, sau đó nói vài lời nhắc nhở thiện ý.

Những thường ủy khác cũng đưa mắt nhìn nhau, cả đám không nói gì. Bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông cũng định mở miệng khuyên Vương Tử Quân không nên phí công vô ích.

- Bí thư Hầu, chủ tịch Lưu, tôi vẫn phải đi một chuyến nhưng đó là phương án tốt nhất, không thành công thì chúng ta cũng không có tổn thất gì.

Vương Tử Quân vung hai tay lên áp xuống, dùng giọng điềm nhiên như không nói.

- Bí thư Vương, lẽ ra tôi nắm công tác đảng, cũng không nên vung tay múa chân với công tác của anh, nhưng tôi cũng cần nói một câu. Sự việc gì cũng cần làm đến nơi đến chốn, làm từng bước một, anh chạy quá xa và quá cao, nghe qua có chút gắng gượng. Nhưng sự thật sẽ được cuộc sống chứng thực, tôi chỉ sợ vẫn đúng như một câu nói kia, đó là đủ lý tưởng thì sinh ra cảm giác tốt. Tôi cũng biết rõ anh rất gấp vì hạng mục sửa đường, nhưng chúng tôi cũng rất sốt ruột, nếu không thì chúng ta cũng không vì nó mà mở hội nghị thường ủy hôm nay.

Trần Lộ Dao đưa ra yêu cầu với Vương Tử Quân, hắn khẽ buông ly nước, âm thanh có chút khinh thường.

Đám thường ủy ngồi đây hầu như đều hiểu lời nói lạnh nhạt của Trần Lộ Dao là có ý gì, chủ yếu là vì Vương Tử Quân có danh tiếng quá mạnh, rất có tư thái đi sau đến trước, hầu như sắp vượt qua cả Trần Lộ Dao. Bây giờ Vương Tử Quân cho ra lời đề nghị không hay, tất nhiên Trần Lộ Dao sẽ lên tiếng chặn ngang họng.

Trần Lộ Dao mới mở miệng thì Tôn Quốc Lương cũng phụ họa theo:

- Tùy cơ ứng biến, nhìn nồi xới cơm, nếu làm việc quá áp đặt tư tưởng thì nhất định sẽ té ngã. Nếu công tác như vậy thì phương hướng đã sai, chỉ có thể dừng lại mà không tiến. Vì thế, bí thư Hầu, tôi cảm thấy chuyện sửa đường, chúng ta cũng không thể cứ ngồi đây tơ tưởng, dựa vào thực tài mới là đạo lý đúng.

Tôn Quốc Lương dù nói không trực tiếp chĩa đầu mâu về phía vương tử quân, nhưng ai ngồi đây chẳng biết nó đang ánh xạ về phía Vương Tử Quân. nguồn TruyenFull.vn

Hai người vừa lên tiến thì bí thư ủy ban kỷ luật Tả Minh Phương cũng muốn lên tiếng, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì Hầu Thiên Đông đã khoát tay cản lại.

Hầu Thiên Đông cản lại chính là giúp vương tử quân, sở dĩ lão giúp Vương Tử Quân cũng không phải vì có quan hệ gì tốt đẹp với nhau, mà hy vọng Vương Tử Quân có thể giúp lão tu sửa con đường nối liền huyện Lô Bắc và thành phố An Dịch. Tình thế trước mắt khá bất lợi cho Vương Tử Quân, lão sợ Vương Tử Quân rơi vào vòng vây của đám thường ủy huyện ủy mà nhụt chí, thế là lúc này mới nhảy ra gánh vác, nếu không thì sang năm lão lấy cái gì để giao cho bí thư Hùng trên thị ủy.

- Bí thư Hầu, theo tôi thấy, không những nên cho bí thư Tử Quân đi thử, mà bí thư Vương cũng không phải là người nói suông, anh ấy đã có ý nghĩ như vậy, tất nhiên sẽ có đạo lý của mình. Chúng ta đã giao hạng mục sửa đường này cho bí thư Vương Tử Quân phụ trách, như vậy khối chính quyền chúng ta cũng phải thống nhất, cũng cho anh ấy không gian để phát triển.

Trưởng phòng tuyên truyền Vũ Trạch Huy nhìn Vương Tử Quân với ánh mắt tràn đầy nụ cười, bàn tay khẽ vung lên, giống như đang chuẩn bị ký văn kiện vậy.

Vũ Trạch Huy lên tiếng hát đệm cho Vương Tử Quân, cục diện như vậy là không ai có thể nghĩ ra được. Lúc Vũ Trạch Huy lên tiếng thì vẻ mặt Trần Lộ Dao chợt có hơi ngây ra, vẻ tươi cười cũng không còn. Là phúc thì không phải họa, là họa thì khó thể tránh khỏi, có lẽ tiểu tử kia muốn nhảy vào trong lò lửa.

- Bí thư Hầu, dù sao đó cũng chỉ là một lời đề nghị, dù thành phố An Dịch không đồng ý cũng không sao, chúng ta chỉ dựa vào bọn họ là được, vì sao không đi thử một lần?

Vũ Trạch Huy nói đến đây thì vẻ mặt trở nên sáng lạn:

- Tôi có một người anh họ làm phó thư ký trưởng thành phố An Dịch, anh ấy chịu trách nhiệm xử lý mọi chuyện cho bí thư thị ủy Trịnh Đông Phương, tôi sẽ nhờ anh ấy sắp xếp, để cho bí thư Vương được gặp bí thư Trịnh một lần.

Để cho Vương Tử Quân trực tiếp đến nói chuyện với bí thư Trịnh Đông Phương? Vũ Trạch Huy này rõ ràng là có ý nghĩ bất lương, thật sự ác độc. Vương Tử Quân chỉ là một bí thư ủy ban tư pháp nhỏ nhoi của huyện Lô Bắc, nào có tư cách để đến đối thoại với bí thư thị ủy Trịnh Đông Phương? Nếu lời đề nghị của Vương Tử Quân bị bí thư Trịnh Đông Phương không nói hai lời mà từ chối, như vậy tình cảnh của Vương Tử Quân sẽ khó khăn cỡ nào?

Dù trên vấn đề công tác sẽ không ai nói gì, nhưng ở phương diện uy tín sẽ bị trọng thương, thậm chí sự việc sẽ một truyền mười mười truyền trăm, sẽ được coi là một chuyện cười. Lúc đó người ta sẽ nghĩ Vương Tử Quân không biết lượng sức, sẽ bị chụp mũ.

- Tôi cũng hiểu lời nói của đồng chí Vũ Trạch Huy, tôi cảm thấy anh ấy nói rất đúng, dù sao thì cũng không có tổn thất gì, không bằng chúng ta cứ cho bí thư Vương đi thử một lần. Chúng ta cần chú ý khai thác chí tiến thủ, sáng tạo điều kiện, mở rộng công tác, dù là không có điều kiện thì cũng phải sáng tạo điều kiện.

Trần Lộ Dao thấy vẻ mặt Hầu Thiên Đông có chút do dự, thế là lập tức đổi giọng nhanh chóng nói lời giúp đỡ Vũ Trạch Huy.

Tôn Quốc Lương càng theo sát phía sau trần lộ dao, khi Trần Lộ Dao vừa nói xong thì lập tức lên tiếng:

- Đồng chí trưởng phòng Trạch Huy đã sáng tạo ra điều kiện tốt như vậy, bí thư Vương cũng cần nên nắm chắc, tranh thủ tìm ra chút hiệu quả, các đồng chí ngồi đây thật sự chờ đợi tin tức tốt từ anh.

Vương Tử Quân đối mặt với những lời châm chọc khiêu khích bằng thái độ lạnh nhạt, hắn vẫn ngồi đó, giống như bản thân hắn hồn nhiên chưa phát hiện ra ý nghĩ châm chọc khiêu khích của đám người kia. Hầu Thiên Đông thấy bộ dạng bất động như núi của vương tử quân thì thầm có ý nghĩ, thầm phỏng đoán lần này cho Vương Tử Quân tiếp nhận chút đả kích, sau đó mình lại ủng hộ, thế là một đá ném hai chim.

- Được, chúng ta cứ quyết định như vậy, bí thư Vương, lần này anh cứ nên thả lỏng một chút, bỏ bớt công tác ra, có gì cứ trực tiếp nói với tôi. Đồng thời anh đến thành phố An Dịch cũng nên đi sớm về sớm, chúng tôi chờ tin tốt từ anh.

Một kế hoạch không có khả năng cứ như vậy được Vũ Trạch Huy trợ giúp mà thông qua hội nghị thường ủy, nhưng lúc này các vị thường ủy không ai coi trọng lời đề nghị của Vương Tử Quân, tất nhiên dù Vương Tử Quân đến thành phố An Dịch thì ai cũng nghĩ sẽ chẳng bao giờ thành công.