Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2651: Nên nghỉ ngơi một chút.​ (2)




Vương Tử Quân tuy không muốn quan tâm đến người này, thế nhưng hắn cũng không thể để cho đối phương cứ đứng mãi nơi này, vì vậy trầm ngâm giây lát rồi nói: - Anh đi theo tôi vào phòng.

Cảnh Tự Tiêu là trưởng phòng tài chính, tất nhiên cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình. Thậm chí nhiều khi hắn căn bản còn có vài phần xem thường các vị phó chủ tịch tỉnh khác. Nhưng bây giờ hắn căn bản còn không dám ngẩng đầu lên quá cao.

- Chủ tịch Vương, tôi không ngờ tiểu tử nhà tôi lại làm ra những trò như vậy. Hôm nay nếu không có bí thư Khang đến nhắc nhở tôi, chỉ sợ tôi đã bị tiểu tử kia lừa gạt. Vừa vào cửa thì Cảnh Tự Tiêu đã dùng giọng cực kỳ đau đớn nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Trưởng phòng Cảnh, anh nói cái gì vậy?

Cảnh Tự Tiêu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn không khoi thầm nghĩ: "Ngài cũng đừng giả vờ hồ đồ, nếu như ngài không biết, vì sao lại dùng chuyện này để gõ đầu tôi?"

Tuy trong lòng thầm nghĩ như vậy nhưng biểu hiện bên ngoài thì Cảnh Tự Tiêu vẫn phải tỏ ra ăn năn nói: - Chủ tịch Vương, trước đó con trai tôi có tham gia thi tuyển công nhân viên chức của phòng tổ chức tỉnh ủy.

Cảnh Tự Tiêu nói đến đây thì dùng ánh mắt chờ mong nhìn Vương Tử Quân, thế nhưng lại phát hiện Vương Tử Quân đang cúi đầu xem văn kiện.

- Chủ tịch, tôi căn bản không dạy con cho tốt, tôi tưởng rằng tiểu tử kia dựa vào thực lực để tiến vào văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Tôi thật sự là vui mừng quá mức, căn bản không ngờ tiểu tử kia to gan lớn mật lại dám đi đường ngang ngõ tắt. Chuyện này tạo nên ảnh hưởng xấu ở tỉnh Mật Đông, hôm nay tôi đến để chịu đòn nhận tội.

Vương Tử Quân nghe Cảnh Tự Tiêu nói đến đây thì không khỏi đặt bút xuống nói: - Trưởng phòng Cảnh, nói như vậy là chuyện này do con trai anh làm ra?

- Chủ tịch, tôi có hỏi nó, khi đó nó mới nói ra sự thật, căn bản là không ra thể thống gì, nó...Thật sự làm tôi tức chết. Cảnh Tự Tiêu thấy Vương Tử Quân mở miệng thì căn bản dùng giọng cực kỳ đau đớn nói.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Tuy có câu con hư là lỗi tại bố, thế nhưng với xã hội bây giờ thì cậu ấy đã trưởng thành, có thể nói là tự phụ trách hành vi của mình. Nếu con trai anh đã làm ra chuyện này, như vậy cứ để nó tự phụ trách.

- Cám ơn chủ tịch Vương đã thấu hiểu. Cảnh Tự Tiêu nói đến đây thì khẽ nói: - Sau khi quay về tôi sẽ giam tên súc sinh kia ở nhà, nó không có năng lực làm nhân viên công tác, cũng không thể để nó tiếp tục làm loạn được.

Cảnh Tự Tiêu nói, ý nghĩa rất rõ ràng, đó là ép con rời khỏi cương vị để chấm dứt chuyện này. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng đau đớn của Cảnh Tự Tiêu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Giáo dục con cái là chuyện lớn, nếu như anh thiếu giáo dục thì chỉ sợ hiệu quả sẽ ngược lại.

- Mong chủ tịch yên tâm, sau chuyện này thì tôi nhất định sẽ giáo dục nó thật tốt.

Vương Tử Quân cười cười nói tiếp: - Bình thường chúng ta bận rộn công tác, căn bản không có thời gian ở phương diện dạy bảo con cái. Khi con còn nhỏ chúng ta không có thời gian, đến khi nó lớn lên thì giá trị quan và quan niệm cuộc sống của nó sẽ thành hình, căn bản hối hận thì đã muộn.

- Vâng, bây giờ tôi mới phát hiện ra vấn đề này, tôi sẽ cố gắng nghĩ biện pháp để đền bù.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Đền bù là chuyện nên làm, nếu không đến khi chúng ta lớn tuổi, căn bản khó thể nào đền bù được nữa, không phải càng thêm đau lòng sao? Trưởng phòng Cảnh, anh đã khổ sở công tác nhiều năm, thế nên cũng nên bỏ ra nhiều thời gian cho gia đình hơn.

Vương Tử Quân nói những lời này có ý nghĩa rất sâu xa, Cảnh Tự Tiêu có thói quen gật đầu xưng vâng, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì thấy có hương vị khác thường. Cảnh Tự Tiêu chợt sinh ra cảm giác giống như bom nổ trong đầu, hắn hiểu ý của Vương Tử Quân, chủ tịch Vương nói nghỉ ngơi chính là nói mình phải lui ra.

Trưởng phòng tài chính căn bản là quá bận rộn, muốn có thời gian nghỉ ngơi cũng khó có được cơ hội. Nhưng nếu nghỉ ngơi ở cấp bậc giám đốc sở, hắn căn bản cảm thấy khó thể chịu đựng được.

Cảnh Tự Tiêu nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, hắn không khỏi cảm thấy rất khó chịu. Hắn trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng ấp úng nói: - Chủ tịch, tôi cảm thấy với năng lực của mình thì vẫn còn làm tốt công tác hiện tại, tôi cũng không thể vì việc nhà mà làm trễ nãi công tác của mình...

- Trưởng phòng Cảnh, công tác căn bản là làm không hết được. Vương Tử Quân nói đến đây thì khoát tay áo nói: - Được rồi, cứ như vậy đi, anh cũng không nên nổi giận vì chuyện của con, nên xử lý thế nào thì ủy ban kỷ luật có nguyên tắc của mình.

- Anh nên quay về thôi. Vương Tử Quân nhìn Cảnh Tự Tiêu rời đi mà chợt nói một câu.

Sau khi nghe âm thanh giống như giọng mũi này của Vương Tử Quân, Cảnh Tự Tiêu cảm thấy trừ mình ra căn bản không người nào biết rõ ý nghĩa câu nói này của Vương Tử Quân. Cảnh Tự Tiêu không khỏi cảm thấy giật mình, hắn càng cảm thấy bi thương, hắn biết rõ Vương Tử Quân đã cho ra quyết định.

Nếu như trước kia thì Cảnh Tự Tiêu cảm thấy lời này của Vương Tử Quân căn bản không có gì là uy hiếp, nhưng bây giờ hắn biết sự lựa chọn còn lại của mình là quá ít.

Mùa thu đã đến, khí hậu ở thủ đô lại giống như mùa đông, mọi người đều đã mặc áo lông. Vương Tử Quân đeo kính râm cùng Lâm Dĩnh Nhi đi dạo trong rừng, cùng nhau ngắm cảnh sắc chung quanh, thật sự sinh ra cảm giác giống như thoát khỏi cuộc sống hiện tại.

- Ha ha ha! Tiểu Nha Nhi vui vẻ chạy phía trước, cô giúp việc chạy theo phía sau, cô bé này quá đáng yêu thật sự hấp dẫn ánh mắt của du khách khắp chung quanh.

- Tiểu Nha Nhi đi nhà trẻ rất ngoan, cô giáo khen ngợi rất nhiều lần. Lâm Dĩnh Nhi nhìn cô bé chạy phía trước mà không khỏi dùng giọng mỹ mãn nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười nói: - À, mẹ nào thì con nấy, khi mẹ của nó đi học cũng thông minh học giỏi. Nhưng em cũng đừng nên nghiêm khắc với con, nên để con trẻ phát triển theo đúng tự nhiên và có tự do là tốt nhất.

- À, em biết rồi, bí thư Lâm đã từng phê bình em, không cần đến lượt một vị phó bí thư như anh tiếp tục lên tiếng. Lâm Dĩnh Nhi trợn mắt rồi dùng giọng bất mãn nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười, hắn thấy Lâm Dĩnh Nhi còn kéo cả bí thư Lâm ra, mình còn có thể nói gì được nữa? Hắn chợt xoay người thấy Tiểu Nha Nhi đang dùng cây chơi đùa với một con kiến, hắn chợt nói: - Tiểu Nha Nhi, chúng ta không nên nhìn lũ kiến dọn nhà nữa, bố ôm con và cùng thi đấu với mẹ, để xem ai là người leo lên núi nhanh nhất.

Tiếng cười vang lên trong khu rừng, lá vàng mùa thu rơi xuống, lá đỏ bên dưới gốc cây làm cho không gian như đỏ rực lên. Khi leo lên sườn núi không quá cao thì hắn đã thở hồng hộc, hắn đặt Tiểu Nha Nhi trên người xuống rồi cười nói: - Tiểu Nha Nhi, con làm bố mệt muốn chết rồi.

- Bố, còn còn muốn chạy nữa, để con ôm cổ bố. Tiểu Nha Nhi giống như rất thích trò vừa rồi, nó ôm lấy cổ Vương Tử Quân, căn bản không chịu đi xuống.

- Anh nên ôm con chơi đùa thêm một lát, bình thường nó cũng không có nhiều thời gian ở bên anh. Lâm Dĩnh Nhi nhìn Tiểu Nha Nhi quấn lấy Vương Tử Quân thì có chút đau lòng.

Vương Tử Quân ôm lấy Tiểu Nha Nhi, hắn hôn lên gương mặt nhỏ nhắn, sau đó đặt con lên vai, lúc này mới cười nói với Lâm Dĩnh Nhi: - Được, chúng ta chạy nữa thôi, bắt đầu.

Khi cả nhà ba người đang chơi đùa vui vẻ thì điện thoại của Vương Tử Quân vang lên, hắn buông Tiểu Nha Nhi ra, sau đó mới lấy điện thoại ra.

Là một số điện thoại lạ, nhưng nhìn qua giống như là đến từ thủ đô, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nhận điện thoại: - Chào anh, tôi là Vương Tử Quân!