Bí Thư Trùng Sinh

Chương 270: Cá nhân phục tùng tập thể, tập thể phục tùng toàn cục




Tiểu Chung đã sớm có chuẩn bị với chuyện này, thế cho nên thấy Hầu Thiên Đông lên tiếng dò hỏi thì trầm ngâm một chút và mở miệng:

- Bí thư Hầu, đều là chút tin đồn về bí thư Vương, tôi nghe nói bí thư Vương có động chân động tay trên hạng mục cầu đường An Lô, công ty xây dựng Bác Minh tuy có thực lực rất tốt, thế nhưng có quá nhiều người cùng cạnh tranh, dựa vào cái gì mà hạng mục lại nằm trong tay công ty Bác Minh?

Hầu Thiên Đông tất nhiên sẽ tỏ ra vui vẻ với những đề tài về Vương Tử Quân, hắn mỉm cười hỏi Tiểu Chung:

- Động tay động chân thế nào?

Nhưng sau khi hỏi những lời này thì Hầu Thiên Đông không khỏi cảm thấy kinh hồn, vì trong sự kiện này chính lão là người không sạch sẽ, thế cho nên sinh ra cảm giác có tật giật mình.

- Nghe nói đã thu tiền của công ty xây dựng Bác Minh, mà số tiền cũng không nhỏ.

Tiểu Chung không quan tâm đến vẻ mặt biến đổi của Hầu Thiên Đông.

Hai chữ nhận tiền càng giống như hai mũi dùi đâm vào trong trái tim căng cứng của Hầu Thiên Đông, tuy tố chất tâm lý của lão là cực mạnh, thế nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy kinh hồn bạt vía.

- Đủ rồi, tất cả chỉ là những tin đồn thất thiệt. Tiểu Chung, những lời này người ta có thể tin thế nhưng cậu cũng đừng nên nói lung tung, có biết không? Đám người trong văn phòng huyện ủy thật sự không có tính tổ chức kỷ luật, cứ thấy gió là nghĩ mưa, chỉ sợ thiên hạ không loạn, thật sự là làm bừa bãi.

Tiểu Chung cũng không hiểu vì sao lời nói của mình lại làm cho Hầu Thiên Đông nổi giận, hắn nhìn bội dạng hổn hển của lãnh đạo, thế là trong lòng chợt phát lạnh. Trong suy nghĩ của hắn thì lãnh đạo của mình rất muốn ép bí thư Vương, chính mình xem như dán mặt lên mông để nói ra vài tin tức hay ho, đáng lý ra lãnh đạo phải hả hê mới phải, như thế nào lại nổi giận như vậy.

- Bí thư Hầu, điều này...

Tiểu Chung chợt lúng túng, hắn muốn nói thế nhưng nhìn thấy bộ dạng mất kiên nhẫn của lãnh đạo, vẫn phải nuốt những lời của mình vào bụng.

- Có gì cứ nói, đừng ấp a ấp úng như vậy.

Hầu Thiên Đông chợt có cảm giác bực bội không hiểu nguyên nhân, thế cho nên lớn tiếng nói với một thư ký trước nay rất hợp ý mình.

- Bí thư Vương đã nghĩ cách cứu vãn, nhưng những tin đồn kia lại mang đến những ảnh hưởng ác liệt. Vừa rồi tôi nghe trưởng khoa Vương của phòng tổng hợp số một nói, lúc mười giờ rưỡi, bí thư Vương tự mình tổ chức họp ở văn phòng huyện ủy, đã lớn tiếng phê bình những lời lẽ ác liệt kia.

Tiểu Chung lần đầu tiên bị lãnh đạo của mình mắng xối máu chó lên đầu, thế nên lúc này hắn có chút sợ hãi, hắn thật sự chỉ sợ mất đi sự tín nhiệm của Hầu Thiên Đông.

"Cái gì? Vương Tử Quân rõ ràng tổ chức họp về vấn đề này? Điều này, đây thật sự là những tin đồn thất thiệt, anh càng nổi giận thì càng là vội vàng giải thích, càng truyền bá đi nhanh chóng, tốc độ lan truyền sẽ không kém ôn dịch. Chỉ khi nào anh không hề quan tâm, như vậy tin đồn mới nhanh chóng chết yểu, chậm rãi tiêu tán trong vô hình!"

"Tin đồn thất thiệt, sao Vương Tử Quân lại gọi nó là tin đồn thất thiệt? Đây không phải càng tô càng đen sao?"

Trong đầu Hầu Thiên Đông chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, lão hận không thể nhào đến bóp cổ Vương Tử Quân, phải nói rõ ràng với tên đầu heo kia. Lão ngẩng đầu nhìn đồng hồ, lúc này phát hiện đã hơn mười một giờ.

- Mã ăn pháo hậu!

Hầu Thiên Đông liếc xéo nhìn Tiểu Chung, trong miệng thầm nói một câu oán hận, sau đó lão cất bước đi về phía phòng họp của huyện ủy, cũng muốn xem Vương Tử Quân đang nói gì.

Lúc này trong phòng họp huyện ủy, Vương Tử Quân ngồi ở vị trí trung tâm, bên cạnh hắn chính là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Tiếu Tử Đông.

- Tôi đã đến huyện Lô Bắc được khá lâu, tôi tin mọi người cũng đã hiểu rõ về tôi. Con người của tôi thích thẳng thắn, trong lòng có gì sẽ không che giấu. Văn phòng huyện ủy là nơi phục vụ cho lãnh đạo, lãnh đạo chính là mặt tiền cho cả huyện, tiếng nói của lãnh đạo là thứ mà chúng ta cần chứng thực, nên ghi khắc vào lòng, có thể đó sẽ là những tư liệu quý, bây giờ các anh buôn chuyện đặt điều, như vậy là có ý gì?

- Mọi người đều đang còn trẻ, lại không dồn sức học hỏi, chỉ biết dồn sức đầu cơ luồn cúi, đâm thọc truyền bá những tin đồn thất thiệt, anh nói xem, có vị lãnh đạo nào thích nhưng người trước mặt nói không mà sau lưng có hành vi ăn nói lung tung?

- Đối với những tin đồn vô căn cứ kia, tôi phải nhắc nhở các anh, văn phòng huyện ủy không nuôi người rảnh rỗi, nếu như cảm thấy chỗ này không phù hợp, có thể được điều động sang nơi khác tốt hơn, trước nay những người bịa đặt sinh sự đều không có kết cục tốt.

Vương Tử Quân vỗ tay lên mặt bàn, hắn nói toàn những lời chính nghĩa, cực kỳ dõng dạc. Lúc này phòng họp lạnh ngắt như tờ, bầu không khí hầu như đến tình trạng hít thở không thông.

Hầu Thiên Đông nhìn bộ dạng nổi giận điên cuồng như sư tử của Vương Tử Quân, trong lòng lão càng thêm khó chịu. Vương Tử Quân kia là kẻ giỏi về tâm kế, sao bây giờ lại nói ra những lời ngỗ nghịch như vậy? Anh đỏ mặt tía tai tổ chức hội nghị để mắng mỏ nhân viên, không phải đang chơi trò giấu đầu lòi đuôi sao?

Hầu Thiên Đông thật sự là trong lòng có quỷ, khi nghe thấy những âm thanh của vương tử quân, lão hận không thể tiến lên đạp cho đối phương vài cái, như vậy thì tôi sẽ xử lý sự việc sau này thế nào?

Cùng lúc đó ở trong một văn phòng cách đó không xa, có hai người phụ nữ đang thì thầm to nhỏ với nhau.

- Chủ tịch Tiền, chị có lẽ cũng đã nghe nói rồi đấy, đến lượt tên khốn kia sợ hãi thì giống như việc chó má gì cũng làm được. Em thấy chuyện này của hắn thật sự là không nhỏ. Nhưng cuối cùng thì giấy cũng không bọc được lửa, chị nói xem, hắn tổ chức một hội nghị như vậy không phải là giấu đầu hở đuôi sao? Đúng là kẻ thông minh sẽ bị thông minh làm hại.

Lúc này Cao Thúy Hà đang vung hai tay lên, lại không ngừng nói lời thêu dệt, cặp môi mỏng mấp máy liên hồi.

Tiền Diễm Lệ mỉm cười nhìn bộ hạ cũ của mình, trên mặt là nụ cười cực kỳ vui sướng. Sau khi Vương Tử Quân kia đến đây thì liên tục gây trò với mình, lúc này xem đối phương xử lý sự việc thế nào khi tất cả đã rõ rành rành ra rồi.

'Bây giờ mới biết sợ? Hừ, như vậy trước đó vung tay làm gì? Không phải bắt con trai tôi và không cho nó đường lui sao? Lúc này uy phong đi đâu hết rồi? Bây giờ mới biết chính mình cũng không sạch sẽ sao? Càng muốn che giấu thì sẽ càng thòi ra, bà đây sẽ cho mày biết thế nào là lợi hại, để xem mày có bao nhiêu mắt?"

- À, Thúy Hà, cũng là em nghĩ ra biện pháp tốt, lúc này tên họ Vương kia rõ ràng đã sắp không chịu nổi nữa rồi. Nhưng hình như tin tức truyền bá còn chưa tạo nên tác dụng lớn, bây giờ hắn đã coi như là một kẻ thâm căn cố đế ở huyện Lô Bắc, nếu chỉ dùng nước bọt cũng khó thể giết chết hắn. Chút hành vi mờ ám này cũng không làm gì được hắn, nếu muốn làm hắn gục xuống, trừ khi là đưa vụ này lên thành phố.

Tiền Diễm Lệ nói đến thành phố thì trong mắt đầy tơ máu, giống như đã thấy được sự việc này truyền bá xôn xao khắp huyện Lô Bắc vẫn là chưa đủ, không, phải cho nó xôn xao cả thành phố Hồng Ngọc, như vậy mới có thể làm cho Vương Tử Quân bị người của ủy ban kỷ luật thị ủy đưa đi.

- Em đã cho người gửi đi hơn mười lá thư nặc danh, đến bây giờ vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì, theo em thì chỉ có hai khả năng: Thứ nhất là đá chìm đáy biển; thứ hai là không có động tĩnh sẽ bùng lên gió bão khủng bố. Những người của ủy ban kỷ luật cũng không phải kém cỏi, biết đâu bọn họ đã bắt tay vào điều tra, sở dĩ án binh bất động chỉ là vì muốn dẫn rắn ra khỏi hang mà thôi.

Cao Thúy Hà lấy khăn tay ra, nàng nghiêm trang xoa xoa hai bàn tay của mình, dùng giọng có đạo lý rõ ràng để phân tích. nguồn TruyenFull.vn

Tiền Diễm Lệ trầm ngâm một lát rồi nói:

- Thư tố cáo nặc danh tuy không đến mức để lộ thân phận của hai chị em mình, thế nhưng tác dụng của nó là không lớn. Bây giờ các vị lãnh đạo đều thu được nhiều thư tố cáo, những lá thư như vậy phần lớn đều bị gác xó, nếu muốn có hiệu quả thì chỉ có một biện pháp mà thôi. Thúy Hà, đến thời điểm thích hợp, chị cảm thấy chúng ta nên tổ chức một đợt tố cáo thực danh.

Tố cáo thực danh? Đó chính là tình huống không chết không thôi, không để lại bất kỳ đường lui nào. Cao Thúy Hà tuy đi rất gần chủ tịch Tiền, cũng tình nguyện cùng hoạn nạn với chủ tịch Tiền, thế nhưng nàng cũng không muốn rơi vào trong một cái bể chỉ có cái chết, thế là nàng chợt trầm mặc.

Tiền Diễm Lệ nhìn vẻ mặt trầm mặc không nói lời nào của Cao Thúy Hà, nàng biết rõ đối phương đang lo lắng điều gì. Dù nàng cảm thấy không thích tác phong lo trước lo sau của Cao Thúy Hà, thế nhưng trước mắt người phụ nữ này chính là trợ lực lớn nhất của mình, cũng không nên ép quá đáng.

Nhưng Cao Thúy Hà không ra mặt thì biết cho ai ra mặt thì hay đây? Tiền Diễm Lệ cũng rơi vào trạng thái trầm ngâm, lúc này ánh mắt cũng chuyển lên người mình, hàng loạt ý nghĩ dần được hình thành trong đầu nàng.

Những ngày nay biểu hiện của Vương Tử Quân thật sự rất táo bạo, không những tổ chức hội nghị khiển trách ở khối văn phòng ủy ban tư pháp, còn đẩy vài tên nhân viên công tác của văn phòng huyện ủy chuyên đặt điều đến những ban ngành không quan trọng. Tuy hành động của hắn làm cho những tin đồn kia giảm thấp, thế nhưng một dòng nước ngầm cực kỳ quỷ dị bắt đầu bùng phát trong huyện Lô Bắc.

Hầu như tất cả nhân viên công tác của huyện Lô Bắc đều thầm hiểu một sự kiện: Đó là bí thư Vương có lẽ đã thu tiền của công ty Bác Minh, mà số tiền đó cũng không ít.

Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn lẳng lặng uống trà, dù mới qua hai ngày nhưng lúc này trong huyện đã thật sự nổi sóng. Ngọn sóng này càng ngày càng có xu thế mãnh liệt, đầu mâu chĩa vào chính hắn, nhưng thật sự đã bắt đầu có nhiểu kẻ sợ hãi.

Tối qua Y Phong liên tục do dự, nàng hỏi Vương Tử Quân xem có thật sự thu tiền của nàng ta hay không. Dù nàng dùng lời lẽ rất uyển chuyển, thế nhưng vẫn bị Vương Tử Quân nắm lấy lý do mắng cho một chặp. Nhưng lúc này nghĩ đến bộ dạng mềm mại của nàng, trong lòng hắn không khỏi nóng lên.

- Tút, tút, tút!

Tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên, âm thanh đột ngột làm cho Vương Tử Quân có hơi giật mình, hắn nhìn dãy số, sau đó mỉm cười nói:

- Chào chủ tịch Đỗ!

- Bí thư Vương, gần đây bận rộn lắm sao?

Âm thanh của Đỗ Tự Cường từ đầu dây bên kia truyền đến có mang theo một chút hương vị khác biệt.

- Nào có gì bận rộn, chỉ là tự mò mẫm mà thôi.

Vương Tử Quân cười ha hả, sau đó hắn khẽ dựa lưng lên ghế.

Đỗ Tự Cường nói vài ba câu với Vương Tử Quân, sau đó thay đổi chủ đề:

- Bí thư Vương, gần đây trong huyện có người không yên ổn, cả ngày không nghĩ đưa quần chúng phát triển kinh tế, chỉ biết đi thu thập những thông tin không hay. Tôi nghe một người bạn học nói, sự việc đã huyên náo đến mức lãnh đạo thành phố thật sự chịu không nổi.

Đỗ Tự Cường nói liên tục hai phút và cúp điện thoại, lời của hắn dù không nói quá rõ nhưng Vương Tử Quân lại hiểu được. Đỗ Tự Cường đang mật báo cho mình, tất nhiên những lời mật báo của Đỗ Tự Cường làm cho hắn cảm thấy có chút cảm động. Nhưng nghĩ đến tên của người đang cố gắng gây mưa tạo gió, Vương Tử Quân chợt nở nụ cười xấu xa.

Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp, lại là phó bí thư huyện ủy, điện thoại của hắn hầu như chưa từng dừng lại quá lâu. Hắn vừa đặt điện thoại xuống thì văn phòng huyện ủy đã gọi đến thông báo, nói là bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân ngày mai sẽ xuống kiểm tra tình huống chuẩn bị cho hội nghị tư pháp ở huyện Lô Bắc.

Điều này vốn là không có gì, hội nghị tư pháp chính là một công tác cực kỳ quan trọng của thành phố Hồng Ngọc, lãnh đạo thị ủy đã yêu cầu huyện Lô Bắc xem đó là nhiệm vụ chính trị hàng đầu. Nhưng lúc này bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân lại đưa theo tùy tùng xuống kiểm tra công tác chuẩn bị, trong số nhân viên còn có cả bí thư ủy ban kỷ luật Lê Trường Thiên, điều này không khỏi làm cho người ta hoài nghi, không thể không cho ra ý nghĩ kỳ quái.

Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm bước tiếp theo nên làm thế nào thì Tôn Hạ Châu đi đến. Bây giờ Tôn Hạ Châu đã là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, tất nhiên tinh thần sẽ khác hẳn trước kia.

Sau khi báo cáo công tác với Vương Tử Quân, hắn dùng giọng quan tâm nói:

- Bí thư Vương, anh cũng không cần quan tâm đến những kẻ chỉ biết đặt điều kia, bọn họ căn bản không ăn nho nên nói nho chua, không có bảnh lĩnh ra ngoài kêu gọi đầu tư, thế cho nên chỉ có thể ở nhà làm những chuyện rối loạn này mà thôi.

Vương Tử Quân cười cười, sự việc này hắn cũng gạt cả Tôn Hạ Châu, thế cho nên cũng không biết nói gì hơn. Nhưng bộ dạng bình tĩnh tự nhiên của lãnh đạo truyền vào trong mắt lại làm cho Tôn Hạ Châu thật sự rất bội phục, nhìn vào đó thì Tôn Hạ Châu thầm hiểu ra vấn đề: Lúc này bí thư Vương đã sớm nắm toàn cục trong tay, căn bản là không cần phải lo lắng.

Vì nghênh đón bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân đến kiểm tra công tác, thế cho nên trong huyện đặc biệt tổ chức một hội nghị mở rộng, không những tất cả thường ủy huyện ủy đều tham gia, dù là các vị phó chủ tịch huyện cũng được điểm danh tham gia hội nghị lần này.

Trong hội nghị, Vương Tử Quân đại biểu cho khối ủy ban tư pháp huyện ủy cho ra một bản báo cáo công tác, sau đó chủ tịch Lưu Thành Quân sẽ nói rõ những sắp xếp tiếp đãi với các vị lãnh đạo thị ủy. Đối với đám cán bộ huyện Lô Bắc, bí thư thị ủy tất nhiên là đối tượng mà ai cũng muốn có quan hệ, dù sao thì vận mệnh của bọn họ cũng nằm trên tay của bí thư Hùng Trạch Luân.

- Các đồng chí, tôi cảm thấy những gì bí thư Vương và chủ tịch Lưu báo cáo vừa rồi là rất tốt. Lúc này chúng ta cần phải dựa theo những gì chủ tịch Lưu đã phân công, đảm bảo làm sao cho các nhân viên đặt tinh lực vào đúng chỗ, cần phải làm tốt công tác chuẩn bị, để cho bí thư Hùng thấy được những thành quả trong công tác chuẩn bị của huyện Lô Bắc chúng ta.

Hầu Thiên Đông vẫn ngồi ở vị trí đặc biệt của mình giống như một quả núi, lão trầm giọng nói với các vị thường ủy ở bên dưới. Cho đến tận lúc này thì Vương Tử Quân vẫn chú ý đến Hầu Thiên Đông, tuy biểu hiện của lão thật sự không có bất kỳ điều gì khác thường, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đối phương có chút mỏi mệt, tối hôm qua chắc chắn là ngủ không ngon giấc.

- Trước tiên tôi nói lời không hay, chỗ nào xảy ra chuyện thì phải phụ trách cho tôi, đến lúc đó cũng đừng nói Hầu Thiên Đông tôi không có tình cảm.

Hầu Thiên Đông gần đây chú ý vừa đấm vừa xoa, sau khi ném ra một đường dây cao thế thì tiếp tục cười nói:

- Bí thư Vương, anh là người nắm trong tay khối tư pháp, bây giờ không những toàn huyện Lô Bắc, dù là toàn thành phố Hồng Ngọc cũng đều đặt hội nghị này lên độ cao chính trị nặng nề, lần này chúng ta họp chính là giải quyết vấn đề của anh, nếu anh có vấn đề gì cần, có thể giải quyết thì lập tức giải quyết; không thể giải quyết thì dùng trăm phương ngàn kế giải quyết cho tốt.

Tiền Diễm Lệ ngồi ở vị trí gần cuối cùng trên bàn dài, lúc này nàng đang dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường nhìn Vương Tử Quân, thầm nghĩ, Vương Tử Quân cứ nhảy múa thì nhảy múa đi, đến lúc đó sẽ phải khóc ròng mà thôi.

Vương Tử Quân chậm rãi hạ bút xuống trong ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người, hắn ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười:

- Bí thư Hầu đã coi trọng như vậy thì tôi thật sự cũng cảm thấy có chút kinh sợ, nhưng bí thư Hầu đã cho tôi cơ hội như vậy, tôi cũng không thể đơn giản buông tha. Có câu thế này, qua thôn sẽ gặp điếm, hôm nay xem như tôi há rộng miệng sư tử, chư vị cũng đừng nên trách.

- Bí thư Vương, chỉ cần cậu không lấy đi phòng tài chính, dù thế nào cũng được.

Chủ tịch huyện Lưu Thành Quân lên tiếng, hắn sờ đầu của mình nói:

- Cả huyện đều nhìn chằm chằm vào tôi, nếu cậu bây giờ vung tay sang phòng tài chính, như vậy tôi cũng không biết nói với người ta như thế nào cho phải.

Lưu Thành Quân nói lời vui đùa làm cho cả phòng cười vang, Vương Tử Quân vừa cười vừa nói:

- Chủ tịch Lưu cứ yên tâm, tôi cùng lắm là động vào một nửa tiền của phòng tài chính, sẽ không thể nào mang đi toàn bộ được.

Vương Tử Quân nói xong lời khách khí, sau đó mượn lời nói ra những vấn đề cần phải giải quyết, những vấn đề này cũng không thiếu những phương diện liên quan, nhưng hầu như dưới sự phối hợp của Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân, cũng xem như được giải quyết thuận lợi.

Vương Tử Quân cầm lấy bản thảo trong tay, hắn dùng ánh mắt đầy ý nghĩa nhìn Tiền Diễm Lệ, sau đó trầm giọng nói:

- Lúc này ủy ban tư pháp huyện ủy có ba phó bí thư, cũng đủ để chủ trì công tác, nhưng khi tổ chức hội nghị tư pháp thì ba vị phó bí thư tuy cố gắng công tác nhưng trên phương diện sắp xếp làm việc có chút khó giải quyết. Bí thư Hầu, tôi nghĩ cần sự giúp đỡ cá nhân của anh.

Vừa rồi những vấn đề liên quan đến tài vật thì Hầu Thiên Đông còn cần thương lượng với Lưu Thành Quân, thế nhưng lúc này nghe đến vấn đề nhân sự, lão cũng hào sảng nói:

- Nói thế này nhé, cậu thấy ai tốt thì cứ nói với trưởng phòng Quốc Lương, dù thế nào thì tôi cũng sẽ xử lý thật nhanh, nếu cần thì chính tôi đến cũng được.

- Không dám, thật sự không dám, nếu ngài đến ủy ban tư pháp, sợ rằng vị trí bí thư ủy ban tư pháp của tôi cũng chấm dứt.

Vương Tử Quân cười nói với Hầu Thiên Đông, sau đó nói tiếp:

- Khối tư pháp có ba vị phó bí thư trợ thủ thì công tác khá tốt, thế nhưng trên phương diện tiếp đãi thì có chút gì đó gắng gượng, mọi người đều là những người lớn tuổi, nếu cho bọn họ xử lý công tác này cũng có chút bất đắc dĩ. Nhưng chuyện tiếp đãi là không nhỏ, bí thư Hầu, anh xem có thể phái vị chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ đến khối tư pháp làm phó bí thư hay không, chị ấy là người linh hoạt năng lực công tác rất tốt.

Chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ và phó bí thư ủy ban tư pháp huyện ủy có cấp chính khoa, thế nhưng hàm lượng lại không giống nhau. Chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ tuy là lãnh đạo cao nhất của đơn vị, thế nhưng tuyệt đối không có lợi ích thực tế bằng phó bí thư ủy ban tư pháp, Vương Tử Quân cho ra lời đề nghị này làm cho đầu óc Tiền Diễm Lệ giống như muốn nổ tung.

Tên họ Vương kia giống như cảm nhận được thứ gì đó, vì sao nhiều người như vậy đối phương không biết, cớ gì lại chỉ mặt gọi tên Cao Thúy Hà? Phải biết rằng Vương Tử Quân dù là phó bí thư huyện ủy, nhưng dù sao thì hội liên hiệp phụ nữ cũng không nằm trong phạm vi quản lý của hắn, nếu muốn gây sự với Cao Thúy Hà thì cũng cần thời cơ. Nhưng nếu Cao Thúy Hà bị đưa đến khối tư pháp, như vậy Vương Tử Quân không phải thích làm gì thì làm sao? Chỉ cần Cao Thúy Hà rơi vào hang cọp, như vậy sinh tử của nàng sẽ không do chính Tiền Diễm Lệ quyết định.

Vương Tử Quân rõ ràng đang ép mình, tâm tư của Tiền Diễm Lệ chợt khẽ động, nàng cảm thấy hành động của đối phương đang chĩa về phía mình.

Tuyệt đối không thể cho mưu kế của Vương Tử Quân thực hiện được.

Tiền Diễm Lệ cắn môi, nàng không đợi Hầu Thiên Đông lên tiếng mà nói ngay:

- Bí thư Hầu, Cao Thúy Hà đang giữ chức chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ và công tác rất tốt, bây giờ nếu đột nhiên bị điều chỉnh, chỉ sợ khối liên hiệp phụ nữ sẽ khó ổn định trong thời gian ngắn, không biết bí thư Vương còn có nhân tuyển nào mới không?

Tiền Diễm Lệ mở miệng rất đột ngột, nàng không phải là một vị thường ủy huyện ủy, tất nhiên sẽ không có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự, bây giờ nàng không những lên tiếng mà còn có vẻ cướp lời của Hầu Thiên Đông. Điều này không khỏi làm cho nhiều người nhìn về phía Hầu Thiên Đông, nếu đề tài thảo luận một khi không được thông qua, thế thì chẳng khác nào khiêu chiến với uy tín của Hầu Thiên Đông.

Hầu Thiên Đông quay đầu nhìn Vương Tử Quân, lại phát hiện Vương Tử Quân nhìn mình, giống như đang chờ mình quyết định.

- Các đồng chí, công tác của hội liên hiệp phụ nữ rất quan trọng, nhưng bây giờ khối tư pháp tổ chức hội nghị ở huyện Lô Bắc chúng ta, đây là nhiệm vụ trung tâm, dù có bất kỳ vấn đề gì hay khó khăn gì cũng phải nhường đường cho hạng mục này. Chúng ta làm việc gì cũng phải chú ý xung quanh, cá nhân phục tùng tập thể, cục bộ phục tùng đại cục, tôi thấy thế này, nếu bí thư Vương đã cần người, như vậy cho đồng chí Cao Thúy Hà đến làm phó bí thư ủy ban tư pháp, còn công tác của hội liên hiệp phụ nữ...

Hầu Thiên Đông nhìn thoáng qua Tiền Diễm Lệ, sau đó nói tiếp:

- Đồng chí Diễm Lệ trước kia là chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ, cũng không xa lạ gì công tác này, bây giờ xem như tạm thời kiêm nhiệm.

Hầu Thiên Đông nói đã xem như một cái định luận, đám người Lưu Thành Quân đều tỏ vẻ không có gì dị nghị, sự việc làm Tiền Diễm Lệ cảm thấy ngột ngạt trong long đã được quyết định.

Tan họp Tiền Diễm Lệ quay về phòng mình, nàng vứt bản ghi chép trong tay xuống đất, đúng là khinh người quá đáng, Vương Tử Quân thật sự khinh người quá đáng.

- Chủ tịch Tiền, chuyện của tôi nên làm sao bây giờ?

Cao Thúy Hà đã nhận được tin tức, nàng đi đến phòng làm việc của Tiền Diễm Lệ, lúc này nàng không còn vẻ nhàn nhã, mặt mũi tràn đầy kinh hoàng.

- Thúy Hà, uống nước trước đi.

Tiền Diễm Lệ tự mình rót nước xuống đặt trước mặt Cao Thúy Hà rồi nói.

Cao Thúy Hà lúc này cũng không có tâm tư uống nước, nếu là trước kia thì nàng sẽ vui vẻ không kịp khi được điều sang làm phó bí thư ủy ban tư pháp, nhưng bây giờ loại thăng chức thế này làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu. Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp, là phó bí thư chủ khảo tư pháp, nếu muốn làm khó một phó bí thư ủy ban tư pháp như nàng, như vậy chỉ sợ không cần gì phải lo. Chỉ sợ Vương Tử Quân chưa mở miệng thì đã có người đứng ra xử lý mình rồi.

- Chủ tịch Tiền, tôi thật sự không muốn đến ủy ban tư pháp, tôi còn muốn ở bên lãnh đạo thêm vài năm nữa.

Cao Thúy Hà đã bình tĩnh trở lại, nàng dùng hai tay nâng ly nước, nàng trừng mắt dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tiền Diễm Lệ.