Bí Thư Trùng Sinh

Chương 279: Không phải là cậu thì không ai hơn




Vương Tử Quân cười nói:

- Bí thư Hầu, anh nói vậy là quá coi trọng tôi rồi. Anh là bí thư huyện ủy Lô Bắc, nếu như không có sự ủng hộ của anh, tôi dù có bản lĩnh bằng trời cũng không thể thi triển được. Huyện Lô Bắc chúng ta có ngày hôm nay thì không thể nào chối bỏ được công lao của một người cầm lái như anh.

Hầu Thiên Đông biết rõ đó là lời nói khiêm tốn của Vương Tử Quân, nhưng lão nghe được những lơi như vậy lại sinh ra cảm giác vô cùng hưởng thụ. Lão nâng ly bia lên rồi cười ha hả nói:

- Cậu Vương, tôi biết những lời này là cậu đang cố ý nịnh hót tôi, nhưng tôi cũng thật sự cảm thấy đắc ý, ai bảo mối quan hệ giữa hai anh em mình là quá tốt, chúng ta cùng cạn ly vì thời gian cùng công tác ở huyện Lô Bắc.

Vương Tử Quân cũng nâng ly lên, hắn uống cạn ly với Hầu Thiên Đông, tuy bia nhẹ hơn rượu rất nhiều, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy đầu óc có hơi quay cuồng.

- Mọi người nói làm quan cần phải tạo phúc cho một phương, trước khi cậu đến, tình huống ở huyện Lô Bắc thật sự làm cho tôi vò đầu bứt tai, cả ngày không tìm ra được biện pháp gì, chỉ có thể cho bò kéo xe, không cầu không đường, khó thể phát triển. Nhưng sau khi cậu đến thì huyện Lô Bắc chúng ta bừng bừng sức sống, con đường An Lô được nối thông, nói thật, đây chính là sự kiện mà xưa nay tôi không thể nào nghĩ đến được. Hơn nữa còn có một khu công nghiệp được xây dựng, đúng là huyện Lô Bắc liên tục nở hoa, vì nó mà tôi đối mặt với các vị lãnh đạo thị ủy và cảm thấy cực kỳ có mặt mũi.

Hầu Thiên Đông uống nhiều cũng nói nhiều hơn, coi như mất đi tính uy nghiêm trước kia, bây giờ giống như một bác trai nói nhiều ở nhà bên.

Vương Tử Quân và Hầu Thiên Đông ngồi uống bia với nhau, bọn họ cảm thấy lúc này là thoải mái nhất, có lẽ vì sắp chia ly, thế cho nên hai bên nói chuyện rất chân thành, cũng không che đậy miệng.

- Nói thẳng ra thì bí thư Hùng thật sự nhìn trúng cậu, bí thư dù không nói rõ nhưng trong lòng anh ấy vẫn hy vọng cậu có thể ở lại. Tôi cảm thấy nếu cậu ở lại, như vậy có thể tùy chọn bất kỳ đơn vị ban ngành nào trong thành phố Hồng Ngọc.

Hai mắt mờ ảo của Hầu Thiên Đông chợt chớp động, lão nói tiếp:

- Nhưng anh nói với cậu một lời thật lòng, tôi cũng không hy vọng cậu đi ra, chỉ mong cậu tiếp nhận vị trí của tôi ở huyện Lô Bắc. Huyện Lô Bắc có được thành tích hôm nay cũng không phải dễ dàng, tôi thật sự không đành lòng khi thấy một cục diện tốt như vậy phải chết non trên đường phát triển. Chỉ khi cậu tiếp nhận vị trí bí thư huyện ủy, như vậy huyện Lô Bắc mới chính thức tiên lến, mới thay đổi thời đại, mới có thể phát triển vượt bậc.

Mười chai bia cứ như vậy mà rót vào trong bụng hai người Hầu Thiên Đông và Vương Tử Quân, lúc này Hầu Thiên Đông đã thật sự cảm thấy chóng mặt, Vương Tử Quân tửu lượng không cao cảm thấy hai chân phiêu du thế nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.

- Ở lại hay ra đi?

Hai vấn đề này liên tục xuất hiện trong đầu Vương Tử Quân, tuy trong lòng hắn đã có đáp án, thế nhưng chút lo lắng được mất vẫn không thể lái đi đâu được.

Sau khi quay lại phòng của mình, Vương Tử Quân mở cửa sổ hít không khí trong lành, đầu óc của hắn càng vận chuyển liên tục.

- Tút, tút, tút!

Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng của Vương Tử Quân, hắn tiện tay cầm lấy điện thoại, ngay sau đó hắn nghe được một âm thanh không ngờ.

- Alo, chào cậu, có phải là bí thư Tử Quân không?

Dù âm thanh này không cao nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể nghe và biết được chủ nhân của nó là ai.

Trịnh Đông Phương, chính là bí thư thị ủy Trịnh Đông Phương của thành phố An Dịch, bây giờ chính là người xuân phong đắc ý nhất. Trịnh Đông Phương là bí thư thị ủy thành phố An Dịch, bây giờ thành phố An Dịch lại được thăng cấp phó bộ, bản thân bí thư Trịnh cũng xem như nước lên thuyền lên, trở thành cán bộ cấp phó bộ, đồng thời cũng là một thành viên thường ủy của tỉnh Sơn Nam.

Vương Tử Quân không ngờ vào tình huống này, đáng lý ra Trịnh Đông Phương sẽ đang bận rộn tối mắt, không ngờ đối phương còn gọi điện thoại cho mình. Trong lòng hắn nhanh chóng lóe lên ý nghĩ, hắn suy tư về ý đồ của Trịnh Đông Phương khi gọi điện thoại cho mình, đồng thời cũng mở miệng đáp lời: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Chào bí thư Trịnh, tôi cũng đang định gọi điện thoại chúc mừng anh, không ngờ anh lại gọi điện thoại đến trước, thật sự là tâm hữu linh tê.

- Tiểu tử cậu đúng là.

Trịnh Đông Phương nói rồi cười phá lên ha hả, rõ ràng tâm tình của Trịnh Đông Phương lúc này là rất tốt, mà sự việc tiến triển như vậy thì ai có thể mất vui cho được? Tuy từ cấp chính sảnh lên cấp phó bộ chỉ kém một bậc, thế nhưng bên trong ẩn giấu điều gì? Là khác biệt giống như trời và đất vậy, không biết có bao nhiêu cán bộ cấp chính sảnh phải dừng lại cả đời. Quyền lợi chính là một tòa tháp vàng, càng bò lên cao thì càng ít chỗ, cạnh tranh cũng càng thêm dữ dội, mà leo lên cao thì phong cảnh và không khí sẽ càng tươi đẹp hơn bên dưới rất nhiều.

Cấp bậc hành chính của thành phố An Dịch tăng lên, Trịnh Đông Phương là bí thư thị ủy, chiến tích của lão sẽ được người ta ghi khắc, đồng thời lão trở thành cán bộ phó bộ, cũng sẽ tiến vào thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, xem như tương lai bừng sáng.

Mà lúc này Trịnh Đông Phương lại tự mình gọi điện thoại cho Vương Tử Quân.

- Bí thư Tử Quân, nghe nói chỗ các cậu lòng người bàng hoàng, cục diện chính trị không ổn. Thế nào, có phải sợ đến tỉnh Sơn Nam không? Sợ một bí thư thị ủy như tôi ép cậu sao?

Giọng điệu của Trịnh Đông Phương rất trong, nhưng mỗi câu đều nói thẳng vào vấn đề.

Vương Tử Quân lúc này đã áp chế cảm giác hưng phấn xuống đáy lòng, thấy Trịnh Đông Phương hỏi thẳng thừng như vậy thì hắn có hơi ngập ngừng rồi nói:

- Khó thể nào rời khỏi cố hương, điều này cũng là bình thường của đời người, bí thư Trịnh thấy sao?

- Ha ha ha ha...

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười cởi mở, Trịnh Đông Phương tiếp tục cười lớn, chứng tỏ lão rất hài lòng với Vương Tử Quân. Là một người thông minh, tất nhiên lão biết Vương Tử Quân nói rằng khó thể rời khỏi cố hương, thực tế chính là nói những mối quan hệ mà mình kinh doanh nhiều năm ở huyện Lô Bắc.

- Tiểu tử cậu đúng là dối trá, thế nào, cậu chuẩn bị ở lại cố hương sao?

Trịnh Đông Phương lúc này tuy nói bằng giọng điệu đùa giỡn, thế nhưng lại động chạm đến vấn đề đi hay ở của Vương Tử Quân.

- Nói thật, bí thư Trịnh, tôi thật sự có chút do dự.

Vương Tử Quân cũng không che giấu mà trực tiếp nói ra tâm tư của mình.

- À, bí thư Tử Quân, tôi cũng hiểu tình huống của cậu, nếu cậu ở lại tỉnh Chiết Giang, dựa theo nguyên tắc thì trong thời gian hai năm sẽ không được đề cao cấp bậc hành chính, nhưng nếu cậu đến tỉnh Sơn Nam, như vậy cậu sẽ là trường hợp đặc biệt. Dù sao thì bí thư và chủ tịch huyện đều đã đi, thành phố An Dịch chúng tôi cần một vị cán bộ lãnh đạo có thể khống chế thế cục của huyện Lô Bắc, có thể thúc đẩy phát triển kinh tế và khống chế toàn diện, nhanh chóng đưa huyện Lô Bắc dung nhập vào trong đại gia đình là thành phố An Dịch. Mặc kệ cậu xuất phát từ suy nghĩ cá nhân hay suy nghĩ cho đại cục, tôi cảm thấy cậu ở lại thì hay hơn, không ai có thể đứng lên cầm lái huyện Lô Bắc phù hợp bằng cậu.

Trịnh Đông Phương là người rất hiểu về nhân tính, lão cũng không cho Vương Tử Quân cơ hội lên tiếng, lão chính thức nói rõ ràng những lợi ích của Vương Tử Quân, chỉ điểm như vậy sẽ tạo không gian cho vương tử quân đi phỏng đoán, phân tích.

Vương Tử Quân cũng không phải không nghĩ đến những lời của Trịnh Đông Phương, tuy đến tỉnh Sơn Nam thì cấp bậc của mình sẽ tăng lên, điều này là hoàn toàn có lợi, thế nhưng hoàn cảnh tỉnh khác vẫn rất xa lạ, con đường làm quan của mình sẽ không có chỗ dựa, mỗi khi bò lên một bước có thể nói là cực kỳ khốn khổ. Quan trường giống như một con sông lớn, bình thường có biểu hiện trời êm sóng lặng, thế nhưng không biết đến lúc nào sẽ xuất hiện một vòng xoáy chết người.

- Bí thư Tử Quân, cậu cũng không cần vội vã cho ra đáp án, chính cậu cần nghĩ sao cho thông suốt, khi nào quyết định thì gọi điện thoại cho tôi.

Trịnh Đông Phương nói vài câu, sau đó lão cúp điện thoại, lúc này đã là mười giờ tối, nhưng đối với một bí thư của thành phố vừa tăng cấp, vẫn có rất nhiều vấn đề cần lão giải quyết.

Cuộc điện thoại của Trịnh Đông Phương thật sự làm cho Vương Tử Quân càng thêm lo lắng, hắn đi tới đi lui trong phòng, sau khi đi lại vài lượt thì cảm thấy trong lòng rối như canh hẹ. Tâm tình của hắn trở nên cực kỳ phứ tạp, hắn đơn giản nhấc chân đi ra khỏi phòng của mình.