Bí Thư Trùng Sinh

Chương 293: Nhớ kỹ là kẻ có thù tất báo




Không lan truyền ra ngoài thì tất nhiên sẽ là rất tốt, nhưng có một vấn đề, đó là chuyện thế này có thể gạt người được sao? Trần Lộ Dao cảm thấy ý nghĩ của Đỗ Tự Cường rất hèn mọn, con bà nó Đỗ Tự Cường, đây không phải là anh đang châm ngòi ngọn gió, để càng làm cho bí thư Dương thêm tức giận sao? Dù nghĩ như vậy nhưng Đỗ Tự Cường người ta lên tiếng cũng vì huyện ủy, Trần Lộ Dao có tức giận thế nào cũng phải gật đầu đồng ý mà thôi.

Dương Quân Tài khẽ gật đầu, hắn không nói gì, nhưng lúc này vẻ mặt cũng dễ chịu hơn so với vừa rồi. Nhưng khi nghe thấy lời nói tiếp theo của Đỗ Tự Cường, vẻ mặt chuyển biến tốt đẹp chợt trở nên trắng bệch.

- Trước mắt khối tư pháp của tỉnh đang ở vào giai đoạn phổ biến công tác cực kỳ quan trọng, khối công tác của cục tư pháp không thể nào bỏ ngỏ được. Chỉ nửa tháng mà chung ta đã thay đổi hai đời cục trưởng, đây rõ ràng là bất lợi lớn đối với công tác tư pháp. Theo tôi thấy chúng ta chỉ nên cảnh cáo xử phạt đối với các lão đồng chí, nên cho đồng chí Nhâm tiếp tục tiếp nhận vị trí cục trưởng cục tư pháp.

Lời nói của Đỗ Tự Cường rõ ràng là vỗ lên mặt Dương Quân Tài trước mặt bao người, nhưng lời đề nghị của lão cũng không phải không có lý, vì nó xuất phát từ đại cục, dù Dương Quân Tài có không cam lòng thế nào cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

- Trưởng phòng Tôn, anh thấy thế nào?

Khi thấy Dương Quân Tài không lên tiếng, Trần Lộ Dao càng thêm sốt ruột, hắn trực tiếp lên tiếng hỏi trưởng phòng Tôn Quốc Lương. Ý nghĩ của Trần Lộ Dao đã quá rõ ràng, chính là muốn trưởng phòng Tôn Quốc Lương mở miệng trực tiếp chối bỏ đề nghị kia.

Nếu như là trước kia thì Tôn Quốc Lương chắc chắn sẽ phải xem xét đến ý nghĩ của Trần Lộ Dao, thế nhưng bây giờ khí thế của Vương Tử Quân đã áp đảo Dương Quân Tài, hắn chỉ trầm ngâm một lát rồi mỉm cười nói:

- Như vậy cũng tốt, cục tư pháp lúc này nhân tâm không ổn, cũng xem như là một lựa chọn cực kỳ phù hợp.

Hội nghị thường ủy lần này diễn ra rất chóng vánh, chỉ mất nửa giờ đã kết thúc, chấm dứt trong sóng êm gió lặng, kết thúc ngoài dự đoán của mọi người. Trong mắt của không ít người thì hội nghị thường ủy lần này sẽ phải mở ra đến tận đêm khuya, bí thư Dương, chủ tịch Vương và các vị thường ủy huyện ủy sẽ mở ra một tràng tranh chấp nhân sự không chết không thôi. Không ngờ tất cả sự việc không phát triển theo đúng quy luật, chỉ vì một việc nhỏ xen vào giữa mà hội nghị thường ủy đã không còn như mong đợi của nhiều người.

Phần danh sách điều chỉnh và đề bạt mà Dương Quân Tài đã chuẩn bị sẵn cũng không được lấy ra, nó đã hoàn thành sứ mạng lịch sử của mình và bị ném vào sọt rác. Hội nghị thường ủy lần này giống như biến thành một cuộc họp chuyên đề thảo luận về Lô Tân Phúc.

Người trong thể chế có ai là kẻ ngốc? Khi nội dung của hội nghị được khuếch tán thì một số cán bộ thường hay lui tới phòng làm việc của bí thư Dương đã phải lui về, mà số nhân viên đến phòng làm việc của chủ tịch Vương báo cáo lại tăng lên không ít.

- Bí thư Vương, vẫn là anh cao tay.

Tiếu Tử Đông nhiều khi thích xưng hô với Vương Tử Quân là bí thư Vương, nhưng cách xưng hô đó cũng không tính là giác ngộ, bây giờ Vương Tử Quân là chủ tịch huyện, còn là phó bí thư huyện Lô Bắc, hơn nữa còn là một vị phó bí thư xếp hàng đầu tiên.

Vương Tử Quân khẽ cười không tiếp lời câu nói của Tiếu Tử Đông, sau khi Tôn Hạ Châu tươi cười tiến vào châm trà và lui ra ngoài thì Vương Tử Quân mới lên tiếng:

- Loại thủ đoạn này thật sự không nên khoe khoang, điều chúng ta cần làm chính là cố gắng đứng vững và tạo ra thành tích, muốn đường đường chính chính đối mặt với khó khăn của nhân dân, những thủ đoạn nhỏ nhặt này chỉ có tiểu nhân mới áp dụng mà thôi, tuy nó có tác dụng nhưng thực chất cũng chỉ là hạ sách.

Tiếu Tử Đông khẽ gật đầu, hắn nhìn vị chủ tịch huyện trẻ hơn mình cả chục tuổi, trong lòng thầm cảm thấy xấu hổ. Hắn thầm nghĩ những lời này giống như là dành cho mình nhắc nhở chủ tịch Vương mới đúng, vì sao lại chuyển thành ngược lại?

Vài nhà vui thì có vài nhà sầu, sau khi Lô Tân Phúc bị ủy ban kỷ luật đưa đi, Lý Quốc Quyền là người đưa hối lộ cũng không có quả ngọt để ăn, không những bị tịch thu hạng mục, hơn nữa còn bị viện kiểm sát huyện Lô Bắc khởi tố vụ án, có thể nói là tổn thất nặng nề.

Nhưng đối với Lý Quốc Quyền thì đó cũng không phải là đòn thảm thương nhất, đau nhất chính là sau khi sự việc bộc phát, Dương Quân Tài trước nay thường rất vui vẻ với hắn, bây giờ lại nghiến răng nghiến một chữ làm cho hắn cảm thấy lạnh lẽo vô cùng:

- Cút!

Một tiếng nói giống như tiếng rống của Dương Quân Tài thật sự làm cho Lý Quốc Quyền cảm nhận được lửa giận điên cuồng, không, lúc này không phải là Dương Quân Tài nổi giận, phải nói là nổi điên mới đúng.

Nhưng dù là nổi điên hay nổi giận thì tin tức đề bạt một viên quan tham ô lên vị trí cao đã được lan truyền ra bên ngoài giống như hoa bồ công anh bay trong gió, tất cả các phòng ban, tất cả các xã thị trấn đều đang lan truyền tin tức này, thế là vô tình làm cho công tác của bí thư Dương rơi xuống đáy cốc.

Vương Tử Quân là người thắng trận cũng căn bản không có ý thừa thắng xông lên, ngay sau đó là một quá trình hành quân lặng lẽ. Huyện Lô Bắc vốn được dự đoán sẽ bùng lên sóng gió ngất trời, không ngờ bây giờ lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng, danh sách cán bộ được điều chỉnh đã gây xôn xao một thời gian, bây giờ xem như đã chết từ trong trứng nước.

Thời gian trôi qua từng ngày, cứ mỗi ngày trôi qua đám người đi vào cơ quan huyện đều vĩnh viễn không nhìn ra chút biến đổi nào khác, cơ quan vẫn công tác như thường, hầu như mỗi ngày đều vận chuyển theo quy luật, nhưng có chút biến đổi vẫn xảy ra, điều này là đương nhiên.

Vương Tử Quân đi trên đường cái thành phố Giang Thị mà trong đầu vẫn nghĩ đến những chuyện trong huyện Lô Bắc, thời gian đã gần đến cuối thu, thế nhưng ánh mặt trời ấm áp vẫn làm cho người ta cảm thấy hơi ấm.

Thời gian ma xát đã qua, huyện Lô Bắc rung chuyển vì sát nhập vào thành phố An Dịch bây giờ đã dần đi về hướng vững vàng, Dương Quân Tài lúc này trở nên ẩn nhẫn hơn cũng làm cho Vương Tử Quân bớt lo đi không ít. Bây giờ là một ngày chủ nhật khó có được, Vương Tử Quân về đến nhà mình thì thấy tràn đầy cảm giác ấm áp.

- Đi gọi Tô Anh đến, chúng ta cùng ăn một bữa ngon.

Mẹ Vương Tử Quân là Triệu Tuyết Hoa vung rỗ nói lời phân phó, bà tỏ ra rất vui mừng vì Vương Tử Quân đã quay về, vì thư ký trưởng Vương dạo này rất bận, thé cho nên đầu tiên bà nghĩ ngay đến cô gái Tô Anh.

Chủ tịch Vương là người uy phong tám bề ở huyện Lô Bắc, thậm chí có người nói chủ tịch Vương là thiên tử dùng lệnh đối với chư hầu, nhưng khi về đến nhà thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời phân phó của mẹ. Vì thế hắn đi xuyên qua một con đường cái, đi tìm em họ Tô Anh của mình trong trường. Nha đầu Tô Anh này từ nhỏ đã chơi đùa cùng hắn, hầu như biến thành một cái đuôi của anh họ.

- Ôi, thật sự nên mua cho Tô Anh một cái máy nhắn tin.

Vương Tử Quân đi trên đường cái đầy hơi nóng mà thầm cảm khái nói một câu, nhưng bây giờ cảm khái cũng không có tác dụng, hắn chỉ có thể tiến từng bước trên con đường quen thuộc trong trường mà thôi.

Cũng quên nói một vấn đề, đó là từ khi đồng chí Vương Quang Vinh tiến lên làm thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy thì đã dọn nhà, một lần nữa quay về khu nhà tỉnh ủy, trước mắt là láng giềng với nhà Lâm Trạch Viễn.

Vương Tử Quân nhìn vườn trường quen thuộc mà trong lòng cực kỳ cảm khái, từng gương mặt trẻ tuổi phấn chấn lướt qua càng làm cho hắn sinh ra chút cảm giác kích động.

Tô Anh đã học năm hai đại học, Vương Tử Quân nghĩ rằng nàng đang ở trong lớp, thế cho nên mới cất bước vào sân trường.

Vương Tử Quân dựa vào trí nhớ của mình với sân trường, hắn nhanh chóng đi đến lớp của Tô Anh, nhưng khi nhìn thấy một phòng học đầy người, hắn chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ mà thôi.

- Chào cậu, xin hỏi phòng ký túc xá của Tô Anh ở chỗ nào?

Vương Tử Quân không biết phòng của Tô Anh ở chỗ nào, thế cho nên hắn đi rón rén đến trước mặt một sinh viên đang đọc tiểu thuyết, sau đó khẽ hỏi một câu.

Nam sinh viên gấp sách ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân, phát hiện người đến khá xa lạ, thế là vẻ mặt hắn có chút không tốt, hắn dùng giọng lạnh lùng hỏi:

- Này, Tô Anh người ta đã là hoa có chủ, anh nên tranh thủ thời gian đi ra là vừa.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt mập mờ của tên nam sinh viên mà không khỏi cười thầm, xem ra người thích em gái của mình là rất nhiều, chính mình còn chưa hỏi người thì đã bị người ta lên tiếng chặn họng như thế. Nhưng bây giờ hắn cũng không có tâm tư chấp nhất với nam sinh viên này, hắn cười cười dùng giọng giải thích nói:

- Tôi là anh họ của Tô Anh, tôi tìm cô ấy có chút việc.

- Anh là anh họ của Tô Anh? Tranh thủ thời gian đi ngay là vừa, ông anh à, làm phiền anh thay đổi lý do có được không? Vì những lý do thế này đã quá nhàm rồi.

Tên nam sinh vừa rồi nói xong thì tiếp tục mở sách ra đọc tiếp, bây giờ hắn lại gấp sách dùng ánh mắt khinh thường nhìn Vương Tử Quân.

Lần này Vương Tử Quân thật sự sinh ra cảm giác vò đầu bứt tai, hắn không muốn tiếp tục dây dưa với nam sinh viên này, thế là xoay người đi đến hỏi một nữ sinh viên. Rõ ràng gương mặt tuấn tú của Vương Tử Quân dễ dàng làm cho nữ sinh kia yêu thích, còn không hỏi được vài câu đã tìm được đúng thông tin phòng ký túc xá của Tô Anh.

Vương Tử Quân rất quen thuộc với ngôi trường này, hắn rẽ trái phải vài lần thì đi đến một khu nhà màu vàng, dù còn cách khu nhà cả trăm mét nhưng những nhóm nữ sinh đã liên tục xuất hiện.

- Ủa, nơi đó đang làm gì vậy?

Vương Tử Quân nhìn một đám người đang vây quanh ở dưới lầu ký túc xá, hắn không khỏi cảm thấy sững sờ. Sau đó tiếng đàn ghi ta vang lên, chợt xuất hiện âm thanh của một người đang đọc thơ tình.

- Dùng hoa đào kết thành tên em, dùng gió xuân mưa hạ tuyết đông tạo nên cơ thể em, anh yêu em, anh làm thơ cho em...

Giọng nam cao vút, tình cảm thật sự rất mãnh liệt và bành trướng, vừa nghe qua đã thấy là một bài thơ của nam sinh cho nữ sinh, Vương Tử Quân chưa từng nghe qua những câu thơ như vậy, vô tình hắn cảm thấy có chút ấm áp. Cuộc sống đại học không lo không phiền thật sự làm cho người người hướng đến.

Khi Vương Tử Quân còn làm bí thư đảng ủy khối trong trường, những chuyện về kỷ luật thuộc về phạm vi quản lý của hắn, khi đó hắn cũng không can thiệp vào những hành động trời ơi của đám nam nữ sinh ngây thơ, vì thế mà không ít lần bị lãnh đạo trường phê bình. Nhưng điều này lại làm cho hắn được đám sinh viên yêu mến, có một nữ sinh viên dùng giọng nửa thật nửa giả để trêu chọc hắn, nói hắn là anh em của sinh viên trong trường.

Vương Tử Quân hồi tưởng lại những ngày tháng mình công tác trong trường mà không khỏi nở nụ cười sáng lạn, nhưng khi nụ cười sáng lạn còn chưa thật sự kéo căng hết cỡ, hắn chợt nghe thấy giọng nam kia vang lên:

- Em yêu, anh làm thơ cho em, Liêu An Như, em cũng biết anh yêu em đến mức nào rồi đấy...

Vương Tử Quân cất bước đi qua hai nữ sinh đang nở nụ cười, hắn cảm thấy nụ cười trên mặt mình chợt đông cứng lại, khoảnh khắc này trong lòng hắn chợt xuất hiện cảm giác ê ẩm, giống như có một người nào đó đang vung tay lấy một vật trong túi của mình.

Trước nay Vương Tử Quân luôn đối đãi với Liêu An Như giống như một người bạn, hắn chú tâm nhìn nàng đi về hướng hạnh phúc, nhưng hắn lại giả vờ như không biết nàng...

Thân phận của Vương Tử Quân quyết định chính mình đã đi qua giai đoạn xúc động vì tình yêu của tuổi trẻ, hắn không êề cho rằng mình là người có thể vì yêu mà chết. Thật ra yêu cũng không thể giết người, nó chỉ có thể đâm một kim vào vị trí yếu hại nhất của trái tim, sau đó thì khóc không ra nước mắt, rồi trằn trọc, sau đó bệnh lâu thành nan y, luyện mãi thành thép. Liêu An Như không phải là gió, chủ tịch Vương cũng không phải là cát, dù thế nào thì hai bên cũng từng có quan hệ với nhau, Vương Tử Quân cũng chỉ có thể lau khô nước mắt quay lại huyện Lô Bắc, hắn còn nhiều việc cần phải làm. nguồn TruyenFull.vn

Nhưng Vương Tử Quân có quá nhiều thứ tự cho rằng mình đã đúng, vào thời điểm này tâm linh của hắn giống như nhận lấy đả kích, một cảm giác tham lam nắm giữ những thứ thuộc về mình của đàn ông chợt bùng lên trong lòng, làm cho hắn sinh ra cảm giác thật sự không muốn buông tay.

- Tình yêu thật sự khó thể nào định nghĩa được, nụ cười của em chính là tôn chỉ lớn lao nhất của anh; tình yêu cũng có bản lĩnh rất mạnh, vì em mà anh đã làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch, đầu tiên chính là làm thơ cho em, để em cảm động; vì em mà anh học đánh đàn viết văn thơ, mong sao em có thể mất đi lý trí; vì em mà anh hát bản tình ca, tên của em là một bản tình ca đẹp nhất đối với anh...

Những lời nói cực kỳ buồn nôn lại vang lên, điều này làm cho chủ tịch Vương càng nghe càng khó chịu. Khoảnh khắc này hắn chợt có ý nghĩ xấu xa, nếu như hắn là bí thư đảng ủy khối của ngôi trường này, sợ rằng hắn sẽ nắm chặt lấy sự việc lần này và tạo ra một tình huống khó khăn cho nam sinh kia. Văn thơ cái quái gì chứ? Không phải trong trường đã cho ra quy định rõ ràng là sinh viên nam nữ không được yêu đương quá sớm à?

- Xuống, xuống rồi kìa...

Khi Vương Tử Quân còn đang đứng yên bất động vì tức giận, hắn định cất bước, đúng lúc nghe thấy đám người chung quanh ồn ào lên tiếng.

Vương Tử Quân nghiêng đầu nhìn theo đám người, ánh mắt của hắn nhìn về phía hàng hiên, hắn thấy một hình bóng yểu điệu nơi bậc cầu thang, là một cô gái mặc váy dài màu xanh nhạt giống như một đóa hoa sen mát rượi, nàng từ hành lang đi đến với một tư thế cực kỳ thanh nhã.

Tuy đãc có thay đổi rất lớn, thế nhưng Vương Tử Quân nhìn hình bóng quen thuộc đối với mình vào kiếp trước mà không khỏi cảm thấy run rẩy, hắn không tiến lên, không lùi lại, chỉ là đứng sững sờ như vậy, ngẩn ngờ sững sờ nhìn nàng.

Lúc này trong lòng Vương Tử Quân giống như có hai người đang đấu tranh với nhau, một người yêu cầu hắn xông lên, yêu cầu hắn vung tay dẫn người phụ nữ của mình đi ra khỏi chốn này; một người khác lại tỉnh táo nói cho hắn biết, anh đã không còn là Vương Tử Quân năm xưa, hơn nữa bây giờ anh đã có hồng nhan tri kỷ, còn có vợ tương lai, cũng đừng can thiệp vào cuộc sống vốn yên tĩnh của nàng, anh không thể nào cho nàng được một mái nhà.

Bên cạnh một người chỉ nên là một người, anh cũng đừng nên quá đa tình như vậy, vì hôn nhân là một vòng nhỏ hẹp rất luẩn quẩn, có ít người muốn vào, nhưgn có một số người không thể rời đi, nếu anh không thể cho cô ấy một gia đình, thì anh không nên tiếp tục gây thêm sầu khổ. Câu nói này thật sự đã đánh trúng điểm đen trong lòng Vương Tử Quân.

- An Như, anh yêu em...

Giọng điệu của tên nam sinh kia càng thêm dễ nghe, lúc này thì chủ nhân của âm thanh đã lộ diện, đó là một sinh viên đẹp trai anh tuấn, hắn vừa đánh đàn ghi ta vừa chân thành tiến lên đón tiếp Liêu An Như vừa từ lên lầu đi xuống.

- Anh hy vọng có thể được ở bên cạnh em, có thể san sẻ với em, chia sớt cho em...

Tên nam sinh thật sự rất có năng lực biểu diễn, không những âm thanh đã chuyển sang dịu dàng dễ nghe, những lời nói của hắn còn có mang theo những hương vị làm cho phái nữ cảm động.

- Đồng ý anh ấy đi, đồng ý đi...

Đám sinh viên ở phía sau bắt đầu lớn tiếng ồn ào, bọn họ lớn tiếng thúc giục, lúc này bầu không khí hiện trường càng lúc càng thêm náo nhiệt.

Vương Tử Quân nhìn tình cảnh trước mắt mà không khỏi cảm thấy trong lòng thêm chua chát, hắn rất muốn bỏ đi thật tiêu sái, thế nhưng lúc này hắn chợt phát hiện mình căn bản không thể nào bỏ đi nghênh ngang cho được.

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tình yêu không thể nào miễn cưỡng, mong anh tôn trọng sự lựa chọn của tôi.

Liêu An Như lẳng lặng đứng nơi đó, cặp mắt của nàng nhìn chằm chằm vào nam sinh viên kia, nàng dùng giọng thản nhiên nói.

Nam sinh viên kia rõ ràng là đến bây giờ còn chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này, khoảnh khắc khi Liêu An Như lên tiếng từ chối thì vẻ mặt hắn chợt biến đổi, lúc này đám người đang hô to gọi nhỏ ở phía sau cũng trở nên im ắng.

Khi không ít người đang cảm thấy tiếc nuối thì Vương Tử Quân lại cảm thấy trong lòng vui tươi, cảm giác này không có một lý do rõ ràng, nhưng hắn thật sự đang rất vui.

- Ôi!

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng thanh nhã và dịu dàng của Liêu An Như, hắn khẽ cảm thán một tiếng.

- Tiểu Như, Tiểu Như...

Một âm thanh mạnh mẽ chợt vang lên sau lưng mọi người, khi nghe được âm thanh này thì hầu như tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía phát ra. Cũng không phải vì âm thanh này có gì đó quá đặc thù, chủ yếu là vì nó quá lớn.

Vương Tử Quân không quay đầu nhưng trong lòng lại rất rung động, đồng thời hắn cũng cảm thấy run lên, hắn không thể tin được, nhưng hắn biết đây có thể là sự thật.

Vương Tử Quân chậm rãi nghiêng đầu đi chỗ khác, hắn phát hiện trên con đường nhỏ ở bên cạnh bóng rừng, một người mặc áo ngắn tay, bên dưới là quần vải màu đen, trên chân là một đôi dép nhựa màu vàng, trên lưng là một chiếc gùi, đang từng bước đi đến.

Trang phục này thật sự rất lưu hành ở nông thôn vào thời điểm hiện tại, nhưng bây giờ hiện ra trong trường thì lại rất đột ngột, cực kỳ không phù hợp.

Vương Tử Quân tất nhiên cũng rất quen thuộc với hình ảnh kia, đã cùng nhau sống gần hai mươi năm, thế nào lại không thân thuộc? Hắn nhìn bộ dạng tráng kiện và linh hoạt của người đàn ông kia, thế là không nhịn được phải lẩm bẩm:

- Ông ấy lúc này có bộ dạng như vậy sao?

Vương Tử Quân nói rất khẽ, người khác căn bản không nghe thấy, thế nhưng từng lời nói của hắn lại khắc sâu vào trong lòng chính mình.

Gương mặt bình tĩnh của Liêu An Như chợt trở nên vui sướng, nàng không hề quan tâm đến tên nam sinh kia, nàng nhanh chóng chạy đến chào đón:

- Bố!

Một chữ vô cùng đơn giản thế nhưng đã làm cho không ít ánh mắt phải mở lớn lên nhìn chằm chằm, rất nhiều người khó thể nào dùng hình tượng một nữ sinh thanh nhã duyên dáng xinh đẹp và dịu dàng như Liêu An Như với một ông lão đậm chất nhà quê như vậy lại với nhau cho được.

- Tiểu Như.

Người đàn ông nhìn Liêu An Như, trên gương mặt khô dày chợt xuất hiện nụ cười ấm áp.

Khi Vương Tử Quân đang đưa mắt nhìn tình cảnh gặp mặt ấm áp của hai cha con Liêu An Như, vẻ mặt tên nam sinh vừa bị Liêu An Như từ chối chợt biến đổi, hắn chợt tiến lên phía trước nói:

- Ông chính là bố của Liêu An Như sao?

Bố của Liêu An Như thấy tên nam sinh đi đến hỏi thì vội vàng cười nói:

- Tôi là cha của Liêu An Như, nha đầu này không khéo ăn nói, hy vọng các cậu giúp đỡ nó nhiều hơn. Ăn đậu phụng đi, đây là sản phẩm của nhà tôi.

Người đàn ông đặt chiếc túi trên vai xuống bên đường, sau đó lấy ra một bịch đậu phộng đưa về phía tên nam sinh kia.

- Không cần, không cần, ông còn chưa rửa tay, tay còn dính đầy đất thế kia.

Tên nam sinh nhìn bàn tay chai sần bẩn thỉu sắp tiếp xúc với bàn tay mình, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, hắn vung tay, đánh vào bàn tay của bố Liêu An Như.

Bố của Liêu An Như không có bất kỳ phòng bị nào, vì vậy mà gói đậu phộng lập tức rơi xuống, những hạt đậu phộng to tròn giống như mưa rơi trên nền đất, tung tóe khắp bốn phía.

Bố của Liêu An Như đang rất nhiệt tình chợt ngây cả người, hai cánh tay liên tục chà xát lên quần áo, trong miệng còn liên tục lẩm bẩm:

- Xin lỗi cậu, tôi bình thường có thói quen lôi thôi như thế.

- Anh xin lỗi cha tôi ngay.

Liêu An Như đứng bên cạnh bố lúc này giống như biến thành một con sư tử nổi giận, nàng chỉ vào tên nam sinh rồi quát lớn.

Vương Tử Quân đứng nhìn những gì đang xảy ra, hắn chợt cảm thấy vui sướng trong lòng, Liêu An Như trước kia nhát gan nhu nhược đã có những biến hóa không nhỏ.

- Xin lỗi sao? Vì sao tôi phải xin lỗi? Tôi chỉ vô tình đụng tay vào tay ông ấy, cũng không cố ý đánh ông ấy.

Tên nam sinh đưa những ngón tay trắng trẻo thon dài của mình ra, trên mặt là nụ cười khinh thường.

- Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh không xin lỗi bố tôi, tôi sẽ lập tức phản ánh với nhà trường. Chưa nói đến những vấn đề gì khác, chỉ riêng tư tưởng này của anh cũng sẽ làm cho anh không có cơ hội vào đảng trong năm nay.

Liêu An Như khẽ cắn môi, giọng điệu của nàng rất trong trẻo, nhưng trong âm thanh trong trẻo đó lại tràn đầy uy hiếp.

- Cô...

Lời nói của Liêu An Như rõ ràng đã đánh trúng chỗ hiểm của tên nam sinh, hắn dùng tay chỉ vào Liêu An Như, sau đó lại đột nhiên dùng giọng oán hận nói với bố của nàng:

- Được, tôi xin lỗi, xin lỗi ông nhà quê.

- Này cô nhà quê, được chưa? Cô hài lòng chưa? Đúng là, tạm biệt cô, hôm nay thật sự là lãng phí thời gian.

Tên nam sinh nói rồi vung tay lên với đám người ở phía sau:

- Các anh em, hôm nay tôi mời mọi người dùng cơm, chúc mừng tôi không sai lầm vì ánh mắt quá thấp kém.

Đám người tụ tập xem náo nhiệt đã ồn ào bỏ đi, nhưng những lời nói của bọn họ thật sự giống như dao cắt vào lòng người:

- Anh Trần, đúng là quá nguy hiểm, nếu để cho con bé quê mùa kia quấn lấy người thì anh đã thật sự xui xẻo rồi.

- Ha ha ha, đây cũng xem như là ông trời phù hộ, ai bảo cô ta chơi trò lạt mềm buộc chặt, bây giờ thì tốt, dù có đến thì anh cũng không cần. Anh Trần, xem ra anh là người phúc lớn mạng lớn, thoát nạn đúng lúc...

Con đường nhỏ náo nhiệt nhưng chỉ sau chốt lát chỉ còn lại hai bố con Liêu An Như, những ngón tay của bố Liêu An Như chợt run rẩy, sau đó ông đột nhiên nói:

- Tiểu Như, chỗ này còn có hai chiếc giày mà mẹ con đã làm và một chút đậu phộng, bố còn có chút việc nên đi trước, hôm nay xem như đã làm cho con mất mặt rồi...

- Bố, bố nói gì vậy, đừng quan tâm đến những tên kia, bố theo con đi dùng cơm.

Liêu An Như nói rồi khoác lấy cánh tay của bố mình.

Bố của Liêu An Như lại lắc đầu rất kiên định, ông đặt túi xuống rồi xoay người chuẩn bị bỏ đi, nhưng Liêu An Như lại giữ chặt lấy cánh tay của bố mình mà không chịu bỏ ra.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng muốn bỏ đi của bố Liêu An Như, hắn nào không biết rõ ý nghĩ của ông vào lúc này? Thế là một dòng nước ấm chợt tuôn trào trong lòng. Khi hắn còn ở thôn Yên Chi Nam, bố vợ rất coi trọng đứa con rể là hắn, mà quan hệ của hắn với cha vợ cũng rất tốt, dù hai bên không có quá nhiều tiếng nói chung, thế nhưng điều đó cũng làm cho hắn cảm thấy một tình cảm ấm áp.

Người đã ra đi, những ngày xưa cũng không còn, đây chính là lời cảm khái của Vương Tử Quân khi bố của Liêu An Như qua đời, lúc này bộ dạng muốn bỏ đi của ông lại càng làm cho lòng hắn cảm thấy đau đớn.

Liêu An Như lúc này cực kỳ kiên định, nàng tuyệt đối không để cho bố mình cứ như vậy mà đi, nhưng bố cũng là người quật cường giống như nàng, nhất quyết phải đi cho được. Lúc này nàng cắn răng thật chặt, nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ, những dòng nước mắt trong suốt lúc này đã bắt đầu tụ tập trong hốc mắt của nàng.

- Đậu phộng này rất ngon, rơi trên mặt đất rất đáng tiếc.

Âm thanh réo rắt quen thuộc chợt vang lên bên tai Liêu An Như, nàng nghe được âm thanh này thì tâm tình vốn khá uất ức đã buông lỏng, một giọt nước mắt rất lớn từ hốc mắt chảy xuống.

Thấy có người đến thì bố của Liêu An Như cũng không tiếp tục tranh chấp với con gái mà quay sang nhìn, lão thấy một tên thanh niên đẹp trai anh tuấn đang cúi đầu nhặt những hạt đậu phộng trên mặt đất. Tên thanh niên này nhìn qua rất giống như một nam sinh, thế nhưng lão lại cảm thấy hắn không giống với những nam sinh khác.

- Anh...Anh...

Liêu An Như lúng túng nói hai câu, thật sự nói không nên lời, lúc này Vương Tử Quân đã nhặt tất cả đậu phộng rơi vãi trên mặt đất lên.

- Đây là lần đầu tiên cháu được thấy những hạt đậu phộng thơm ngon thế này, thật sự khó thể mua được ngoài đường, không bằng cho cháu nhé?

Vương Tử Quân cầm lấy những hạt đậu phộng rồi mỉm cười nói với bố Liêu An Như.

- Cậu cứ cầm lấy, nếu không đủ thì chỗ này của tôi vẫn còn.

Khi thấy tên thanh niên kia nói chuyện như vậy, bố của Liêu An Như cũng cảm thấy trong lòng ấm áp, lão luống cuống tay chân rồi vội vàng móc từ trong túi quần của mình ra một gói thuốc nhăn nhúm, lại nói:

- Này cậu thanh niên, hút một điếu thuốc nhé?

Khi Liêu An Như đối mặt với tên nam sinh lúc trước thì không chút sợ hãi, nhưng lúc này thấy bố mời thuốc người trước mặt thì trái tim giống như nhảy lên cuống họng. Dù nàng không tiếp xúc nhiều với Vương Tử Quân, thế nhưng nàng chưa phát hiện ra người đàn ông kia là hạng người thế nào, thế nhưng có một điều mà nàng hiểu rõ ràng:

- Người đàn ông này có thể chơi trò cao tay với con trai của chủ tịch tỉnh, hơn nữa lại là người thắng trận, sao có thể hút loại thuốc thấp kém của bố mình?

"Lòng tự trọng của bố mình chẳng lẽ sẽ phải tiếp nhận đả kích nữa sao?"

Liêu An Như thật sự cảm thấy khổ sở, nàng nhìn bố đưa thuốc ra, một cảm giác đau lòng chậm rãi xuất hiện trong lòng.

- Là Tiểu Kim Chung, thuốc này thật sự rất nặng.

Vương Tử Quân nhận thuốc, sau đó rút bật lửa châm thuốc cho bố Liêu An Như, sau đó châm thuốc cho mình, một quá trình thật sự rất trôi chảy.

Bố của Liêu An Như đưa thuốc ra cũng có phản ứng, nhưng đưa ra cũng không kịp thu lại, thế nhưng phản ứng của Vương Tử Quân lại nằm ngoài dự đoán của lão.

- Cậu là bạn học của Tiểu Như sao?

Bố của Liêu An Như nhìn thấy cậu thanh niên trước mặt có lẽ không lớn hơn con mình vài tuổi, thế là cười nói.

"Bạn học sao? À, tất nhiên là không phải, thế thì hai bên có quan hệ thế nào?"

Vương Tử Quân nở nụ cười sảng khoái nói:

- Không phải, tôi là giáo viên ở đây.

Khi Vương Tử Quân nói ra hai chữ giáo viên thì cũng thầm bỏ thêm vào hai chữ "trước kia".

- Những sinh viên kia phần lớn đều sinh ra và lớn lên ở thành phố, ngài cũng đừng chấp nhất với bọn họ. Bây giờ đã đến giờ cơm, tôi xin mời ngài một bữa cơm rau dưa.

Vương Tử Quân thật sự rất muốn mời cha vợ kiếp trước của mình một bữa cơm, không có lý do gì khác, cũng không có nguyên nhân gì khác, chỉ là muốn nhân cơ hội này để uống với ông vài ly, ăn cùng một bữa cơm.

Vương Tử Quân tuy muốn chặt đứt với những liên hệ vào kiếp trước, thế nhưng bây giờ hai bên gặp lại, hắn sao có thể không quan tâm cho được?

- Ôi, chào thầy, anh nói như vậy sao được? Tôi phải là người mời khách, cũng nên là tôi mời khách. Tiểu Như ở trong trường có lẽ đã nhiều lần làm phiền đến anh, bây giờ mời anh một bữa cơm cũng là điều nên làm.

Bố của Liêu An Như đối mặt với nụ cười ôn hòa của Vương Tử Quân thì cũng có chút gò bó, thế cho nên lên tiếng chối bỏ lời mời của Vương Tử Quân.

Sau khi hai bên lên tiếng vài lần, Vương Tử Quân phát hiện nếu nói về chuyện khách sáo nhún nhường thì mình không phải là đối thủ của cha vợ kiếp trước, thế cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể gãi đầu bất đắc dĩ:

- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.

Liêu An Như nhìn hai người đàn ông đang nhún nhường với nhau mà trong lòng đầy ngọt ngào, dù người đàn ông này thật sự giống như ánh sao trên trời đối với nàng, thế nhưng khoảnh khắc này nàng chợt cảm thấy ánh sao đó thuộc về mình.

Tuy thời gian của Liêu An Như chỉ có một chút mà thôi, thế nhưng một chút đó cũng đủ làm cho nàng cảm thấy mỹ mãn.

- Thầy Vương, tôi giúp Tiểu Như đưa những thứ này lên phòng, sau đó chúng ta sẽ cùng đi dùng cơm.

Bố của Liêu An Như vừa lên tiếng thì đã xách túi chuẩn bị đi về phía khu ký túc xá nữ, Liêu An Như cố tình rơi lại phía sau, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân:

- Cám ơn anh.

- Không cần, tôi thật sự muốn mời bố cô một bữa cơm.

Vương Tử Quân đưa mắt thấy bố của Liêu An Như đã đi đến cổng của khu ký túc xá nữ, hắn khẽ nói.

Liêu An Như không nói gì, nhưng nàng hiểu Vương Tử Quân đang nghĩ gì, thế là có chút ánh sáng gì đó nhàn nhạt tập trung trong mắt nàng, nàng không tiếp tục mở miệng, chỉ xoay người đi về phía khu ký túc xá.

- Cô đến phòng hai lẻ ba nói với Tô Anh một tiếng, nói rằng tôi tìm cô ấy.

Vương Tử Quân thấy Liêu An Như muốn đi lên lầu thì lớn tiếng nói.

Liêu An Như đang tràn đầy cảm động với Vương Tử Quân, lúc này nghe thấy âm thanh của hắn vang lên phía sau thì cơ thể có hơi run lên, nhưng ngay sau đó nàng đã nhanh chóng cất bước. Vương Tử Quân lại căn bản không cảm thấy mình có câu nói gì không đúng, hắn cầm lấy những hạt đậu phộng cho vào miệng, cẩn thận nhai nuốt và cảm nhận.

Mùi đậu phộng khá thơm, nó thông qua đầu lưỡi liên tục chảy vào trong lòng Vương Tử Quân, hắn cố gắng nhai nuốt đậu phộng với hương vị của kiếp trước. Hắn cảm thấy mình giống như một người phá vỡ không gian thời gian, hắn về đến kiếp trước, về bên bóng hình người phụ nữ quen thuộc của mình, thấy được hình dáng nàng đang đưa đậu phộng đến cho mình.

- Anh họ, sao anh lại đến đây?

Tô Anh giống như một cánh chim nhỏ bổ nhào đến bên cạnh Vương Tử Quân, nàng cười lớn nói.

Vương Tử Quân đã nhiều ngày không gặp Tô Anh, trước nay hắn luôn bảo vệ em gái họ của mình, lúc này hắn thu lại những cảm giác của mình rồi khẽ cười nói:

- Mẹ anh muốn em về nhà cùng dùng cơm.

- Tốt quá, em cũng rất nhớ bác, ôi, may mà hôm nay em ngủ nướng, bụng trống rỗng, nếu không cũng chỉ có thể nhìn một bàn đầy thức ăn ngon mà không thể tống hết vào trong bụng.

Tô Anh dùng giọng nghịch ngợm nói.

Tuy Tô Anh lúc này đã là một cô gái lớn yêu kiều xinh đẹp, thế nhưng Vương Tử Quân nhìn thấy nàng vẫn có mang theo chút tinh nghịch như xưa, thế cho nên cảm thấy rất ấm áp.

- Mèo con tham ăn, mau đi đi, mẹ anh ở nhà đang chờ em. À, em cũng nói với mẹ anh một tiếng, nói rằng anh gặp một người bạn, hôm nay ăn bên ngoài.

Vương Tử Quân nói rồi chỉ về phía bố của Liêu An Như.

Vương Tử Quân chỉ về phía bố của Liêu An Như, thế nhưng Tô Anh chớp mắt lại nhìn qua Liêu An Như. Tuy nàng không học chung lớp với Liêu An Như, thế nhưng nàng vẫn rất có ấn tượng với cô gái được bầu làm đệ nhất mỹ nữ kia.

Tô Anh nhìn nụ cười sáng lạn của anh họ Vương Tử Quân, lại nghĩ đến những chuyện thảm thương của ông anh khi bị ông ngoại xử lý vấn đề hôn sự theo lời của mẹ mình, một ý nghĩ chính nghĩa chợt lóe lên và càng ngày càng mạnh mẽ trong mắt nàng.

Nếu đã ép duyên thì đừng nên trách Tô Anh, thế là nàng vỗ vỗ vào ngực rồi nói:

- Anh họ yên tâm, Tô Anh nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, sẽ giúp anh giấu với bác gái, anh cứ tin em, em đi đây.

Tô Anh dùng tốc độ nhanh nhất để bỏ đi, mà Vương Tử Quân lúc này thật sự cảm thấy khó hiểu, mãi đến khi Liêu An Như đến bên cạnh thì hắn mới chợt hiểu có chuyện gì xảy ra.

- Nha đầu kia đúng là.

Vương Tử Quân nhìn Tô Anh rời đi mà không khỏi cảm khái một câu, nhưng hắn còn chưa kịp cảm khái xong thì bố của Liêu An Như đã đi đến bên cạnh nói:

- Thầy Vương, anh xem chúng ta nên đến đâu dùng cơm đây?

- À, bác cứ đi theo cháu là được.

Vương Tử Quân áp chế tâm tình của mình, hắn cười nói.

Ba người đi bộ một lúc, đi trong sân trường đẹp như tranh, Liêu An Như đang lo lắng quý công tử này sẽ làm cho bố mình sinh ra cảm giác buồn tẻ. Tuy nàng không phải là người nói nhiều, thế nhưng nàng đã bắt đầu phải cân não suy nghĩ, làm sao để cho hai người có sự khác biệt quá lớn cùng tìm được một chủ đề để lên tiếng?

Nhưng điều làm cho Liêu An Như cảm thấy khó tưởng đã xảy ra, thầy Vương kia thật sự quá quen thuộc với việc nhà nông và tình huống nông thôn vào giai đoạn hiện tại, chỉ nói vài câu đã làm cho bố của Liêu An Như vốn bình thường ít nói biến thành ông lão thao thao bất tuyệt.

- Bây giờ chuyện có cơm ăn ở nông thôn không còn là vấn đề, nhưng nếu nói về kiếm tiền thì thật sự không bằng người thành phố, nếu không vừa rồi cậu thanh niên kia cũng không...

Bố của Liêu An Như hầu như đã xem Vương Tử Quân là một đối tượng để thổ lộ, bây giờ dùng giọng cảm khái nói.

Vương Tử Quân khẽ cười nói:

- Bây giờ thanh niên đều là thiếu rèn luyện, không đủ nhận thức, thực tế thì mọi người đều giống nhau, nào có gì là khác nhau? Hơn nữa bác tuy không phải là người thành phố, thế nhưng nhất định sẽ là cha của một cô gái ở thành phố.

Những lời này của Vương Tử Quân thật sự rất thịnh hành trên truyenfull.vn vào thời sau, đó là không thể trở thành con nhà giàu, như vậy nhất định sẽ làm bố của con nhà giàu. Nhưng Vương Tử Quân nói ra những lời này thì chợt cảm thấy mình có chút lỗ mãng.

Nhưng những lời của Vương Tử Quân lại giống như nói vào tâm khảm của bố Liêu An Như, gương mặt của ông có hơi đỏ, hai cánh tay chà xát vào nhau, trên mặt là nụ cười vui sướng.

- Đúng rồi, cậu thanh niên họ Trần kia tên gì?

Vương Tử Quân nhìn bố của Liêu An Như đang kích động, hắn cũng không biết nói sao cho phải, thế cho nên lảng sang chuyện khác.

- Em cũng không biết, có thể là một cán bộ của hội sinh viên.

- À.

Vương Tử Quân cũng không hỏi lại, vì bố của Liêu An Như có chút kích động, thế cho nên ba người bước đi trong bầu không khí có chút tẻ nhạt.

- Bí thư Vương!

Một giảng viên hơn ba mươi tuổi vốn đang đi nơi khác, khi thấy hình bóng của Vương Tử Quân thì vội vàng tiến đến chào hỏi.

Vương Tử Quân và Vương Quang Vinh tuy đã rời khỏi ngôi trường này thế nhưng trong mắt các giảng viên ở nơi đây thì hai cha con bọn họ đã biến thành những nhân vật cao cấp, Vương Quang Vinh đã là một đối tượng mà lãnh đạo trường tìm đủ mọi cách để nịnh bợ, là một thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy đầy quyền lực, còn Vương Tử Quân cũng chính là một đối tượng mà các giáo viên trong trường cảm thấy hối hận vì trước đó không kịp kết giao.

Vương Tử Quân quay đầu lại nhìn, thì ra là một đồng sự ở đảng ủy khối năm xưa, thế là tiến lên nghênh đón nói vài câu. Người kia nghe nói Vương Tử Quân có hẹn thì cũng không miễn cưỡng, nhưng hắn lại hẹn với Vương Tử Quân khi nào rảnh thì uống một bữa rượu vui vẻ.

- Hình như em có nghe thấy anh nói với thầy Tống về chuyện của nam sinh họ Trần?

Liêu An Như thấy Vương Tử Quân đi về thì khẽ hỏi.

- À, tôi nói nam sinh kia cần phải khảo sát lại cho tốt.

Vương Tử Quân dùng giọng không quan tâm nói, hắn nói rất thoải mái, làm cho Liêu An Như cảm thấy đó không phải là chuyện gì lớn. Nhưng chỉ là một lời nói hời hợt của Vương Tử Quân vào lúc này mà làm cho tên nam sinh kia không được tiến vào hàng ngũ đảng viên.

Vào thời bấy giờ thì sinh viên vào đảng thì trên cơ bản sẽ đứng lên một bục cao, vì chuyện nhập đảng mà nam sinh kia đã mất hết tâm tư, không ngờ cuối cùng lại thất bại trong tay của Vương Tử Quân.

Trong mắt đám người huyện Lô Bắc thì chủ tịch Vương là một người rộng lòng vị tha, thế nhưng vị chủ tịch huyện thường hay cười tủm tỉm này cũng là một người có thù tất báo.