Bí Thư Trùng Sinh

Chương 304: Đúng lúc sẽ gọi thiên lý mã




Lưu Truyền Pháp nhìn gương mặt nghiêm trang của Dương Quân Tài mà vẻ mặt có chút xấu hổ, con bà nó, cái quái gì mà hỏi có nhân tuyển nào phù hợp hay không, rõ ràng là xa cuối chân trời gần ngay trước mắt, nhân tuyển phù hợp nhất không phải là Lưu Truyền Pháp mình sao? Lưu Truyền Pháp tuy thầm hò hét như vậy nhưng lại biết rõ ăn một miếng không thể nào thành mập, nhưng muốn mập lại phải ăn từng miếng, nếu như mình biểu hiện quá vội vàng, như vậy sẽ là nóng vội, dục tốc bất đạt.

- Bí thư Dương, vị trí này rất quan trọng, tôi cảm thấy người ngồi lên vị trí này cần phải được lựa chọn thận trọng, điều cần quan tâm hàng đầu chính là cần phải có lòng trung thành và tận tâm với anh, chỉ có những người như vậy mới có thể giúp anh quán triệt và chứng thực đúng chỗ các lý niệm chính trị, đồng thời cũng phải cản được bàn tay của Vương Tử Quân. Nếu như là một kẻ hai mặt, trong ngoài không đồng nhất, như vậy biết đâu chúng ta dùng hết tâm tư đẩy hắn ra, nhưng hắn lại biểu hiện khúm núm với anh, sau lưng lại giở trò nghe theo lời của Vương Tử Quân?

Lưu Truyền Pháp nhíu mày rồi trầm giọng nói.

Lưu Truyền Pháp phân tích rất rõ ràng, Dương Quân Tài thật sự thầm than một tiếng, những lời của Lưu Truyền Pháp quá đúng. Người này trung thành tận tâm với mình, trước nay luôn nghe lời, thế là hắn gật đầu thật mạnh nhưng không lên tiếng, lại trực tiếp ném ánh mắt về phía Lưu Truyền Pháp.

Lưu Truyền Pháp thấy Dương Quân Tài đồng ý với ý kiến của mình, thế là tinh thần thêm tỏa sáng, giống như hắn đã thèm thuồng vị trí phó chủ tịch thường vụ từ lâu, bây giờ vị trí đó đã quá gần với mình, hầu như chỉ cần vung tay là lấy được.

- Thứ hai, tôi cảm thấy người này cần phải có năng lực, có tài năng, có danh có thực, như vậy mới có thể quang minh chính đại làm trái lại lời của Vương Tử Quân.

Lưu Truyền Pháp cẩn thận nói ra lý do thứ hai của mình.

- À, Truyền Pháp nói rất hay, nhưng bây giờ người dù nhiều nhưng có năng lực cũng không dễ tìm.

Dương Quân Tài nghĩ đến bộ dạng bình tĩnh ung dung và tâm cơ sâu sắc của Vương Tử Quân mà không khỏi lắc đầu, muốn tìm một người hạn chế được Vương Tử Quân thì thật sự là quá khó.

Khi nghe thấy bí thư Dương lên tiếng cảm khái như vậy thì Lưu Truyền Pháp càng hếch ngực lên vài phần, hận không thể nói lời trung tâm ngay tại chỗ, cũng hận không thể hy sinh ngay tại chỗ cho bí thư nhìn thấy, như vậy mới làm cho ánh mắt của bí thư Dương sáng lên, mới biết được có một tồn tại như vậy, đó chính là Lưu Truyền Pháp.

Đáng tiếc là Lưu Truyền Pháp dù nói ra lý do thứ ba thì bí thư Dương cũng không phát hiện ra sự tồn tại của "nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch thường vụ". Lưu Truyền Pháp thầm than một tiếng, thiên lý mã Thường Hữu, mà nếu không có Bá Nhạc thì không có Thường Hữu. Dưới tình huống quá bất đắc dĩ, hắn cắn môi rồi dứt khoát đi đường vòng nhắc nhở:

- Bí thư Dương, tôi cảm thấy nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch thường vụ còn phải là người mà người ta nhìn vào sẽ biết đó là người phát ngôn của anh, chỉ như vậy anh mới có thể cho đám phó chủ tịch huyện đang ngóng trông kia một viên thuốc an thần, mới có thể cho ra lựa chọn phù hợp.

Phó chủ tịch thường vụ và chủ nhiệm văn phòng huyện ủy tuy đều là thường ủy huyện ủy nhưng nói về sắp xếp lại có sự cách biệt rất lớn. Phó chủ tịch thường vụ thường chỉ xếp sau các vị phó bí thư, hơn nữa là một tồn tại có thể được đề bat làm phó bí thư và chủ tịch huyện. Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy dù có vị trí cực kỳ quan trọng thế nhưng khi được đề bạt thì tối đa chỉ là phó bí thư, muốn trở thành chủ tịch huyện thì căn bản sẽ làm người ta sinh ra cảm giác đưa đủ độ nặng.

Lưu Truyền Pháp dù mới làm chủ nhiệm văn phòng huyện ủy được vài tháng thế nhưng trong lòng vẫn có trái tim muốn được tiến về phía trước. Nếu Tiếu Tử Đông ra đi thì hắn rất ngóng trông vị trí phó chủ tịch thường vụ còn bỏ trống. Binh sĩ không muốn làm tướng quân sẽ không là tên lính tốt, trong thể chế thì không có tên ngốc nào không muốn bò lên trên, nói cách khác thì một cán bộ không muốn bò lên trên sẽ là một cán bộ không hợp cách, sẽ không làm tốt được công tác của mình.

Dương Quân Tài công tác chưa lâu ở huyện Lô Bắc, hắn đến đây chủ yếu là mạ vàng lý lịch, chỉ là tìm chỗ đậu tạm thời cho chim bồ câu mà thôi. Đây là định vị của Lưu Truyền Pháp với bí thư Dương, dù sao thì bí thư Dương xuống cơ sở mạ vàng xong sẽ được đưa lên vị trí quan trọng hơn, sau đó càng có sân khấu để biểu hiện năng lực. Nếu bí thư Dương bay lên cao, như vậy mình là thuộc hạ lệ thuộc trực tiếp, sao bí thư Dương không cho mình một tương lai tươi sáng chứ?

Nếu như mình đi theo bí thư Dương làm tùy tùng vài năm, như vậy bí thư Dương sẽ nhớ đến những khổ công của mình, sau đó có cơ hội sẽ đề bạt, tối đa cũng chính là vị trí của Trần Lộ Dao vào lúc hiện tại. Nếu bây giờ Lưu Truyền Pháp là phó chủ tịch thường vụ, như vậy thì tất cả sẽ khác, có cơ sở như vậy thì bí thư Dương dù sắp xếp cho mình làm chủ tịch huyện cũng không phải không có khả năng. Quan trường chú ý đến thời gian, kẻ nào đến sớm thì có cơ hội, đến muộn thì sợ rằng sẽ bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng.

Dù là huyện Lô Bắc không có chỗ trống, dựa vào quan hệ thông suốt của bí thư Dương, không phải không thể sang huyện khác nhận chức. Bây giờ điều quan trọng nhất chính là làm sao tác động để bí thư Dương đưa mình lên vị trí phó chủ tịch thường vụ.

Dương Quân Tài không phải là người ngốc, sau khi Lưu Truyền Pháp mở miệng nói nhiều lời bóng gió, nhắc nhở mãi, cuối cùng ánh mắt cũng chuyển lên người của Lưu Truyền Pháp. Dương Quân Tài nhìn gương mặt trung thành và tận tâm của Lưu Truyền Pháp, ánh mắt khẽ động, càng nhìn ra suy nghĩ bức thiết đến cực điểm của đối phương.

Đẩy Lưu Truyền Pháp lên vị trí phó chủ tịch thường vụ, ý nghĩ này chợt lóe lên trong lòng Dương Quân Tài. Hắn cũng không biết Lưu Truyền Pháp chính là một người phù hợp, dùng để cản tay Vương Tử Quân thì sợ răng sẽ không có hiệu quả tốt như vậy. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn cũng không có đối tượng nào tốt hơn. Lúc này thấy Lưu Truyền Pháp có ý nghĩ bức thiết như thế, hắn trầm ngâm một lát, ngay sau đó đã cho ra quyết định.

- Truyền Pháp, anh nói đúng, điều này...Rất quan trọng, mà ở trong huyện cũng không có nhân tuyển phù hợp.

Dương Quân Tài nói rất chậm, những lời nói khẽ khàng của hắn làm cho Dương Quân Tài sinh ra một cảm giác hưởng thụ, một cảm giác giống như quyết định vận mệnh người khác chợt bùng lên, thật sự là cực kỳ sảng khoái.

Lưu Truyền Pháp ngừng thở, nhìn Dương Quân Tài bằng ánh mắt nóng bỏng, ánh mắt khá bối rối, động tác e sợ và toan tính, mỗi động tác rất nhỏ đều rơi vào trong mắt Dương Quân Tài, điều này làm cho Dương Quân Tài rất hưởng thụ. Hắn khẽ ho khan một tiếng, sau đó mới dùng giọng trịnh trọng nói:

- Truyền Pháp, anh thật sự là một lựa chọn phù hợp, nhưng tôi cũng rất yên tâm với vị trí chủ nhiệm văn phòng huyện ủy của anh, bây giờ nếu cho anh ra đi thì thật sự không nỡ.

Dương Quân Tài tuy không tính là hạng đa mưu túc trí nhưng đại khái là cũng biết được cách lên tiếng sao cho có lực tương tác, Lưu Truyền Pháp nghe bí thư Dương mở miệng khen mình, hơn nữa còn khẳng định với công tác của mình, thế là trong lòng càng sinh ra cảm kích.

- Bí thư Dương, tôi cảm thấy công tác bên anh là rất thoải mái, nói thật, tôi thật sự không bỏ được vị trí này.

Lưu Truyền Pháp dùng ánh mắt tràn đầy lưu luyến nhìn Dương Quân Tài, bộ dạng cực kỳ động tình.

Khi cảm thấy mình có biểu hiện hơi quá, Lưu Truyền Pháp lúc này sợ nhất chính là bí thư Dương nói nếu anh không bỏ được tôi thì cứ đi theo tôi, vì thế hắn cũng không chờ Dương Quân Tài lên tiếng, đã nhanh chóng dùng giọng không thể chờ đợi được nữa để tỏ thái độ:

- Nhưng vị trí phó chủ tịch thường vụ này cực kỳ quan trọng với anh, nếu như không có nhân tuyển phù hợp, Lưu Truyền Pháp tôi nhất định sẽ nhảy vào nước sôi lửa bỏng, tuyệt đối không chối từ.

Lưu Truyền Pháp nói ra những lời này mà thầm thở dài một hơi, nhưng trên người hắn cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

- À, tôi cũng không nỡ cho anh rời xa, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Dương Quân Tài nói, ánh mắt rơi lên chiếc đồng hồ treo tường đối diện, thấy sắp đến giờ, hắn khẽ cười nói:

- Được rồi, chuyện này để lát nữa chúng ta bàn bạc kỹ hơn, bây giờ bọn họ Trần đang có một vở kịch hay chờ chúng ta cùng tham gia.

Lưu Truyền Pháp thấy Dương Quân Tài đồng ý lời đề nghị của mình, trong lòng thật sự vui mừng, tất nhiên hắn sẽ cố gắng biểu hiện một chút, thế là tranh thủ lên tiếng:

- Bí thư Dương, bây giờ chúng ta đang rất yên ổn và thoải mái, không biết bây giờ bên kia đã rối loạn như thế nào rồi.

Dương Quân Tài hiểu bên kia có nghĩa là gì, ánh mắt trầm ngâm chợt nhìn về một phía, tuy có vài bức tường chắn trước mắt, thế nhưng hắn giống như có thể nhìn xuyên thấu, có thể thông qua đó để thấy được bộ dạng đối thủ của mình vào lúc này.

Nhưng dù thế nào thì bí thư Dương cũng không có năng lực nhìn xuyên thấu, hắn nhìn lướt qua vài bức tường, vốn tưởng rằng Vương Tử Quân đang cực kỳ sốt ruột, nhưng thật ra lúc này chủ tịch Vương đang bình tĩnh ngồi bên cạnh bàn làm việc, vừa đọc qua quy hoạch phát triển khu công nghiệp vừa mỉm cười nói chuyện với Lý Cẩm Hồ.

Nếu so sánh với Vương Tử Quân thì Lý Cẩm Hồ thật sự mất hồn mất vía, hắn biết rõ bây giờ trong huyện đang quan tâm điều gì, nhưng bây giờ vẻ mặt chủ tịch Vương lại thản nhiên bình tĩnh như thế, có phải đã đại biểu cho hành động từ bỏ Tiếu Tử Đông?

Lý Cẩm Hồ cảm thấy sắp xếp cho người thân của mình một công tác sẽ chẳng là việc gì lớn, đừng nói là Tiếu Tử Đông, những người khác đều vung tay làm chuyện này, nhưng Tiếu Tử Đông lần này phải nói là gạch chất đầu tường, đụng vào sẽ phát sinh tình huống xui xẻo.

Lý Cẩm Hồ là một trong những vị phó chủ tịch, ấn tượng của hắn với Tiếu Tử Đông là rất tốt, hơn nữa sau khi Tiếu Tử Đông nhận chức thì đã không ít lần giúp đỡ, hai người xem như là bạn bè cùng chung chí hướng.

Bây giờ Lý Cẩm Hồ nhìn sang và thấy chủ tịch Vương thật sự có biểu hiện quá bình thường, căn bản giống như chưa từng có gì đó xảy ra, thế cho nên hắn rất lo lắng, thế là tranh thủ thời gian tìm từ, sau đó khẽ nói:

- Chủ tịch Vương, chuyện của chủ tịch Tiếu lần này chưa tính là quá nặng đấy chứ?

Vương Tử Quân ngẩng đầu lên, hắn nhìn vào ánh mắt quan tâm của Lý Cẩm Hồ, thế là hảo cảm với Lý Cẩm Hồ tăng lên vài phần. Thế đạo bây giờ chú trọng dệt hoa trên gấm mà ít giúp đỡ nhau khi khó khăn, bây giờ Lý Cẩm Hồ còn quan tâm đến Tiếu Tử Đông, ít nhất chứng tỏ nhân phẩm của vị chủ tịch Lý này còn có thể tin dùng.

- Tử Đông không có chuyện gì.

Vương Tử Quân khẽ cười, sau đó hắn lật văn kiện tiếp tục xem xét. Nhưng một lời nói bình tĩnh khẽ khàng của vương tử quân lại làm cho Lý Cẩm Hồ cảm thấy có chút kích động. Tuy trước kia hắn cũng không tốn quá nhiều thời gian tìm hiểu sâu sắc về chính trị, thế nhưng lời nói của lãnh đạo có ý nghĩa thế nào cũng xem như hiểu bảy phần. Lúc này dựa theo kinh nghiệm để phân tích, chủ tịch Vương nói như thế, như vậy chứng tỏ Tiếu Tử Đông sẽ chạy trời không khỏi nắng.

Tuy sẽ không truy cứu trách nhiệm pháp luật, thế nhưng xử phạt hành chính là không thiếu, mà chủ tịch Vương ở chỗ này chỉ sợ đã có chuẩn bị buông tha Tiếu Tử Đông.

Đối với quan trường thì hành động thế này của chủ tịch Vương là không có gì sai, thế nhưng Lý Cẩm Hồ bây giờ rất tỉnh táo, hắn chợt sinh ra cảm giác cáo khóc thỏ, môi hở răng lạnh. Nhưng hắn chỉ là một vị phó chủ tịch chưa nhập vào thường ủy huyện ủy, thật sự bất lực không thể chen tay vào những cuộc chiến lớn như lúc này.

- Chủ tịch Cẩm Hồ, nửa năm qua khu công nghiệp phát triển rất tốt, anh cũng không thể buông lỏng, càng vào thời điểm quan trọng như thế này thì càng phải chú trọng đẩy mạnh phát triển, làm cho khu công nghiệp thật sự trở thành động cơ cho cỗ máy phát triển kinh tế trong huyện Lô Bắc.

Vương Tử Quân buông văn kiện rồi cười nói với Lý Cẩm Hồ, hắn thật sự không thể không vui vì những thành tích của khu quy hoạch trong nửa năm qua. Thời gian nửa năm đã kêu gọi đầu tư được ba chục triệu, có hơn tám hạng mục đầu tư, đây tất nhiên là một thành tựu không nhỏ với một huyện Lô Bắc mà trước kia căn bản không có bất kỳ đầu tư nào.

Lý Cẩm Hồ định lên tiếng nói vài câu khiêm tốn thì Tôn Hạ Châu đẩy cửa đi vào, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, thời gian họp sắp đến rồi.

Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn, sau đó hắn phất tay với Tôn Hạ Châu, lại nói với Lý Cẩm Hồ:

- Chủ tịch Cẩm Hồ, mỗi lần muốn nói với anh thêm vài lời thì lại có người thúc giục, lúc này cũng không thể tránh được, tôi không thể không tham gia hội nghị này. Thế này đi, đến khi nào anh rảnh, chúng ta sẽ cùng nhau tâm sự vui vẻ hơn.

Vương Tử Quân vừa nói vừa đi ra cửa, Lý Cẩm Hồ cũng đi theo Vương Tử Quân ra ngoài, trong miệng lên tiếng rằng bất cứ lúc nào cũng nghe lời triệu hoán của chủ tịch Vương, thế nhưng trong lòng hắn lúc này thật sự cứ bấu víu lấy sự kiện của Tiếu Tử Đông mà khó thể nào bình tĩnh được.

Hầu như tất cả các cán bộ công nhân viên đều biết hội nghị thường ủy lần này đại biểu cho cái gì, Lý Cẩm Hồ là một phó chủ tịch huyện, sao hắn lại không biết? Hắn dừng lại ở hành lang đi về phía phòng họp huyện ủy, thế nhưng ánh mắt cũng không nhịn được phải nhìn hình bóng trẻ tuổi đang đi về phía phòng họp thường ủy.

Lý Cẩm Hồ nhìn thân hình cao ngất trước mắt, hắn thở dài một hơi, trong lòng đầy cảm giác ảm đạm.

Hội nghị thường ủy lần này vì có liên quan đến tương lai của một vị thường ủy huyện ủy, thế cho nên các vị thường ủy khác đều đến rất đúng giờ. So sánh với bầu không khí vui vẻ của những hội nghị thường ủy trước kia, lúc này bầu không khí rất ngưng trọng, vẻ mặt vị thường ủy nào cũng căng thẳng.

Nhưng dù là như vậy thì nhìn vào trong mắt các vị thường ủy vẫn có thể thấy được tâm tình của bọn họ, ví dụ như Đỗ Tự Cường có quan hệ tốt với Tiếu Tử Đông, lúc này trong mắt đầy cảm giác khổ sở, còn ánh mắt của Tôn Quốc Lương đang ngồi cách đó không xa lại lóe lên cảm giác vui sướng khó thể che giấu.

Khi Vương Tử Quân ngẩng cao đầu bước vào phòng họp thì không ít ánh mắt nhìn tới, những ánh mắt này thật sự không đồng nhất, biểu đạt mọi ý nghĩa khác nhau, nhưng dù sao Vương Tử Quân cũng gật đầu đối với chủ nhân của những ánh mắt này.

Vì sự việc có liên quan đến Tiếu Tử Đông, theo nguyên tắc lảng tránh thì Tiếu Tử Đông không được tham gia hội nghị thường ủy lần này. Khi Dương Quân Tài và Lưu Truyền Pháp một trước một sau đi vào phòng họp, cánh cửa phòng họp chậm rãi đóng lại.

Dương Quân Tài khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó hắn mở miệng nói:

- Thưa các đồng chí, bây giờ chúng ta bắt đầu họp. Tôi cảm thấy cực kỳ khổ sở vì những chuyện phát sinh trên người của đồng chí Tiếu Tử Đông, đây cũng có trách nhiệm của tôi, điều này nói rõ tôi còn không mạnh tay trên phương diện đẩy mạnh tư tưởng chính trị của cán bộ công nhân viên. Sự việc phát sinh như vậy làm tôi cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng đáng tiếc thì đáng tiếc, sự việc đã xảy ra, chúng ta cần phải nhìn vào vấn đề bằng ánh mắt cầu thị, dưới điều kiện tiên quyết là không làm cho các đồng chí tốt phải chịu oan, cũng nên căn cứ vào nguyên tắc răn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người, cũng tuyệt đối không buông tha cho bất kỳ kẻ nào làm xấu mặt huyện ủy. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lúc này phòng họp im ắng như tờ, từng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, tất cả thường ủy lúc này đều biết rõ, trận chiến này không thuộc về bọn họ, mà thuộc về vị lãnh đạo thứ hai của huyện ủy này.

Vương Tử Quân khẽ uống trà trong ly của mình, hàng loạt ánh măt nhìn về phía hắn, thế nhưng hắn cũng không lên tiếng, giống như hắn căn bản không nghe rõ những ẩn ý trong lời nói của Dương Quân Tài.

Không phải chủ tịch Vương có ý muốn rút lui đấy chứ? Tả Minh Phương nhìn bộ dạng buồn bực uống nước của Vương Tử Quân mà trong đầu liên tục xuất hiện nhiều ý nghĩ khác lạ. Tuy hắn và chủ tịch Vương cũng từng có những lúc ý kiến tương đồng, thế nhưng hắn luôn bảo trì thái độ trung lập, thật sự là không nghiêng lệch về phía nào. Nhưng nói thật lòng, nếu so Vương Tử Quân với Dương Quân Tài, hắn thật sự tán thưởng vị chủ tịch Vương Tử Quân hơn. Hắn đã nhiều năm cộng sự với Tiếu Tử Đông, cũng không hy vọng một người như Tiếu Tử Đông sẽ té ngã ở trên sự kiện nhỏ nhặt thế này.

Tả Minh Phương vốn đã hạ quyết tâm, chỉ cần Vương Tử Quân mở miệng, như vậy dù mình như thế nào cũng phải giúp đỡ. Dù hắn không thể giúp Tiếu Tử Đông giải thoát trách nhiệm, thế nhưng cũng phải được xử lý khoan dung. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại không mở miệng, điều này làm cho hắn cảm thấy nhiều ít có chút thất vọng.

Tả Minh Phương thất vọng thì có người vui mừng, Lưu Truyền Pháp rõ ràng là người vui sướng nhất. Hắn tuy cảm thấy sự việc đã là ván đóng thuyền, thế nhưng hắn thật sự cũng sinh ra cảm giác sợ hãi với vị chủ tịch nhỏ hơn mình cả chục tuổi này, chỉ sợ đối phương sẽ làm ra thiêu thân, như vậy chuyện tốt sẽ bị ảnh hưởng.

Vương Tử Quân không nói gì càng làm cho nụ cười trên mặt của Dương Quân Tài càng thêm sâu sắc, hắn nhìn sang Trần Lộ Dao ở bên cạnh mình rồi khẽ gật đầu:

- Nếu như tất cả mọi người đã không nói gì, như vậy thì mời bí thư Trần báo cáo tình huống.

Trần Lộ Dao từ khi đi vào ngồi trên chiếc ghế của mình thì biểu hiện cực kỳ bình tĩnh và trầm ổn, vẻ mặt nghiêm túc giống như một người vừa chạy khỏi giường của tình nhân, hầu như có thể vặn ra nước. Nhưng biểu hiện này của hắn rơi vào trong mắt tất cả thường ủy, giống như cảm thấy nó là điều quá bình thường.

Tuy Trần Lộ Dao và Tiếu Tử Đông đã rạch mặt nhau, thế nhưng dù sao cũng là điều tra về một đồng sự có vị trí tương đồng, nếu như có biểu hiện quá vui sướng thì chỉ sợ sẽ làm cho người ta tung tin đồn này nọ. Trần Lộ Dao dù là thủ đoạn hay biểu hiện cục cực kỳ trưởng thành, tất nhiên hắn sẽ không phạm vào những sai lầm nhỏ nhặt, dù trong lòng có hả hê thế nào thì cũng chỉ áp chế, không thể nào biểu hiện ra ngoài.

Nhưng lúc này các vị thường ủy huyện ủy ở trong phòng họp đã thật sự đoán sai về những biểu hiện của vị bí thư Trần Lộ Dao. Lúc này bí thư Trần cảm thấy rất khó chịu, dù hắn đã hạ quyết tâm, thế nhưng lúc này đứng trước mặt bao người mà phải tuyên bố một chuyện trống đánh xuôi kèn thổi ngược không phù hợp với lòng mình, như vậy thật sự quá khó chịu. Khoảnh khắc này tâm tình và thể xác đều bị áp chế, điều này không khỏi làm cho Trần Lộ Dao muốn khóc giải tỏa áp chế. Nhưng hắn cũng chỉ có thể áp chế cảm giác ngột ngạt vào sâu trong lòng, lúc này hắn giống như nghe được tiếng kêu gào đau đớn của một kẻ ngốc đang cầm đá đập vào chân mình.