Bí Thư Trùng Sinh

Chương 383: Để tôi nói toạc ra




Lâm Thụ Cường là chủ nhiệm văn phòng nhiều năm, tất nhiên hắn sẽ rất giỏi ở phương diện phỏng đoán tâm tư. Hắn nhìn gương mặt giống như cười như không của Hoắc Tương Nhiễm, hắn sao không rõ vị lãnh đạo này đang ngứa ở chỗ nào? Hắn cũng không tin mình không thể làm cho lãnh đạo thoải mái.

Lâm Thụ Cường lập tức mở miệng vừa làm kiểm điểm vừa nói hăng say:

- Tổ trưởng Hoắc, chuyện này cũng không phải tôi nên đến bình luận, thế nhưng tôi không nói thì những người khác đều mù và điếc. Ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, ngay cả Hà Hồng Cường cũng không nói được một lời tốt đẹp cho Vương Tử Quân.

- Ừ, tôi biết rồi, nhưng này chủ nhiệm Thụ Cường, đối với chuyện này thì chúng ta mở đường là chính, nếu có liên quan đến uy tín của lãnh đạo tỉnh đoàn thì tôi cũng không thể phớt lờ.

Hoắc Tương Nhiễm khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục nói.

Lâm Thụ Cường cười hì hì, hắn biết những gì mình nói đã tìm được hiệu quả, thế cho nên cười hì hì đồng ý:

- Tổ trưởng Hoắc nói đúng, tôi cả thấy chuyện này nên chú trọng giữ gìn uy tín của lãnh đạo, mà giữ gìn uy tín của bí thư Vương là tốt nhất. Thế cho nên tổ trưởng Hoắc nên mời cơm bí thư Vương, chỉ cần một bữa cơm như vậy, tôi tin chắc tất cả những lời nói không hay về bí thư Vương sẽ không còn, sẽ tan thành mây khói.

Lâm Thụ Cường này thật sự có oán khí quá lớn với Vương Tử Quân, ngay cả những trò như vậy cũng có thể nghĩ ra được, đây không phải là đổ dầu vào lửa sao? Hoắc Tương Nhiễm nhìn nụ cười tủm tỉm của Lâm Thụ Cường, khoảnh khắc này chợt sinh ra ý nghĩ muốn cho đối phương một bạt tai. Nhưng khoảnh khắc này trong đầu hắn lại lóe lên một ý nghĩ, đó chính là từ sau khi Vương Tử Quân đến tỉnh đoàn thì danh tiếng quá mạnh, nếu như không ép xuống một chút thì hình như mình cũng không có chỗ tốt.

Khi Hoắc Tương Nhiễm đang thầm nghĩ như vậy thì trong mắt Lâm Thụ Cường cũng lóe lên chút đắc ý, hắn hiểu chút lửa của mình cũng không lừa được Hoắc Tương Nhiễm, cái hắn muốn chính là gạt Hoắc Tương Nhiễm. Dựa vào những gì hắn hiểu về Hoắc Tương Nhiễm, dù đối phương biết mình đang châm ngòi vào Vương Tử Quân, thế nhưng Hoắc Tương Nhiễm sẽ thực hiện theo kiểu như vậy. Dù sao thì nếu so sánh với Vương Tử Quân, Hoắc Tương Nhiễm vẫn sợ Vương Tử Quân hơn.

Hoắc Tương Nhiễm hừ mũi một tiếng mà không cho ra ý kiến, nhưng Lâm Thụ Cường là người giỏi nhìn mặt đoán ý nghĩ, chỉ là một tiếng hừ lạnh nhưng hắn lại hiểu ý của Hoắc Tương Nhiễm. Đáp án này thật sự là thứ mà hắn cần, thế là hắn cũng không muốn ở lại lâu, hắn khẽ cười với Hoắc Tương Nhiễm:

- Tổ trưởng Hoắc, anh cứ bận rộn, tôi đi trước đây.

Khi Lâm Thụ Cường rời khỏi phòng làm việc của Hoắc Tương Nhiễm, lúc này Vương Tử Quân đã bị Âu Dương Dương gọi điện thoại đến. Hôm nay Âu Dương Dương mặc một bộ trang phục công sở màu trắng, thể hiện rõ phong thái của một nữ công chức, mái tóc dài xõa ở phía sau. Khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng thì nàng cũng đã đứng lên sau bàn làm việc.

Âu Dương Dương vừa mới bắt đầu cũng không hỏi Vương Tử Quân về tình huống ở huyện Động Luân, nàng hỏi về một vài công tác khác. Sau khi bầu không khí dần hòa hợp êm thấm thì nàng mới cười hỏi:

- Bí thư Vương, hành trình của anh lần này đến huyện Động Luân hình như không được thành công thì phải.

Vương Tử Quân cười cười hỏi ngược lại:

- Bí thư Âu Dương, chị nghe ai nói vậy? Tôi còn chưa kịp báo cáo cho chị, tôi cảm thấy hành trình đến huyện Động Luân lần này rất không tồi, thật sự phải làm thịt tổ trưởng Hoắc một lần.

Âu Dương Dương nhìn gương mặt và nụ cười của Vương Tử Quân, nàng chợt sinh ra ra cảm giác giống như nghe lầm, người này còn muốn Hoắc Tương Nhiễm bày tiệc rượu sao? Hoắc Tương Nhiễm không bày tiệc mời thì quá tốt ấy chứ? Tuy nàng có chút bất mãn, nhưng là lãnh đạo cao nhất của tỉnh đoàn thì nàng vẫn rất nhẫn nại:

- Bí thư Vương, anh cảm thấy mình đã xử lý tốt chuyện này sao?

- Đúng vậy, xử lý rất tốt, đồng chí của chúng ta không phải đã quay về rồi sao? Hơn nữa người ở huyện Động Luân và xã Hà Loan cũng đã xin lỗi tôi. Có câu giết người cũng không nên ném đầu xuống đất, tôi cảm thấy chúng ta cũng không nên nắm chặt bím tóc của người ta không chịu bỏ qua.

"Không cần truy cứu?"

Âu Dương Dương khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, dù thế nào thì nàng cũng cảm thấy có chút khó tưởng. Dù nàng hiểu về Vương Tử Quân, thế nhưng bí thư Vương là người mà trong mắt không có một hạt cát, đối phương sao lại tình nguyện áp dụng phương pháp chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không? Nhưng nhìn vào thái độ của hắn bây giờ thì giống như cũng không có ý nghĩ như vậy.

- Anh cảm thấy chúng ta cứ xử trí chuyện này như vậy sao?

Âu Dương Dương cuối cùng cũng phải lên tiếng hỏi cho rõ, hơn nữa giọng điệu lại tăng lên ba phần.

- Tôi cảm thấy nên là như vậy.

Vương Tử Quân cũng không dùng giọng bình thường đáp lại lời của Âu Dương Dương, hắn cũng trầm giọng nói.

Âu Dương Dương nhìn gương mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nói:

- Bí thư Vương, ý của anh là số tiền mà tỉnh đoàn chúng ta chuyển xuống để xây dựng trường học cứ để biến mất không minh bạch như vậy sao? Chúng ta không truy cứu nữa sao?

- Tất nhiên là không thể, nhưng đây cũng không phải là vấn đề của chúng ta.

Vương Tử Quân cười ha hả nói với Âu Dương Dương.

"Không phải là vấn đề của chúng ta?"

Âu Dương Dương chợt sững sờ, nàng nhìn Vương Tử Quân, nàng thật sự không hiểu rõ vị trợ thủ của mình đang nghĩ như thế nào. Vương Tử Quân đối mặt với ánh mắt đầy nghi ngờ của Âu Dương Dương thì chỉ khẽ cười nói:

- Bí thư Âu Dương, tôi đã làm công tác thống kê, từ năm ngoái đến nay chúng ta đã hai lần chuyển tiền xây dựng trường học, đây là công tác cực kỳ quan trọng của đoàn thanh niên tỉnh, lại càng là một điểm sáng trong công tác. Chúng ta làm một công tác tốt đẹp như vậy thì tất nhiên sẽ khó thể nào che giấu, sẽ phải cho ra những hoạt động tuyên truyền lớn trong tỉnh, sẽ yêu cầu các vị lãnh đạo tỉnh thành tham gia vào hoạt động này.

- Không phải sẽ có hội nghị tổng kết sao? Dù sao thì cũng phải có thưởng có phạt, có ban thưởng phải có phê bình, chị nói xem có đúng không?

Vương Tử Quân nói đến ban thưởng và phê bình thì trừng mắt quỷ dị nhìn Âu Dương Dương, lúc này Âu Dương Dương đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, trong lòng khẽ động, giống như đã hiểu ra vấn đề.

- Anh muốn lợi dụng thời cơ lần này để tra thuốc nhỏ mắt cho ban ngành huyện Động Luân?

Âu Dương Dương là lãnh đạo nhiều năm cũng không phải uổng công, chỉ sau nháy mắt đã hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân.

Nếu phe bình huyện Động Luân ở trên hội nghị tổng kết của toàn tỉnh, như vậy ý nghĩa đả kích đối với huyện Động Luân sẽ là thế nào? Tin chắc trò tham ô tiền sẽ nhanh chóng bị điều tra mà thôi.

Thật sự là nhất cử lưỡng tiện, Âu Dương Dương thật sự đồng ý từ tân đáy lòng với lời đề nghị của Vương Tử Quân, nhưng nàng nhìn qua Vương Tử Quân, hắn lại đang lắc đầu.

- Bí thư Âu Dương, dù sao chúng ta cũng đắc tội với người, sao không đắc tội cho trót?

Một âm thanh quyết liệt được phát ra từ miệng Vương Tử Quân.

Sau khi nhận được lời đồng ý từ Âu Dương Dương thì tốc độ của Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của bí thư Âu Dương cũng nhanh hơn vài lần, nhưng lúc xuống lầu hắn có nghe thấy vài lời nghị luận gì đó. Lúc này có một cán bộ khoa viên thấy Vương Tử Quân đi xuống thì tỏ ra hoảng sợ, hắn lập tức hô lớn:

- Chào bí thư Vương.

Vương Tử Quân thấy tên cán bộ kia căn bản không có ý muốn chào mình, chẳng qua đanh muốn nhắc nhở cho người khác về sự xuất hiện của mình mà thôi, thế là hắn hoàn toàn biết được bọn họ đang nghị luận về điều gì. Hắn khẽ gật đầu với đám cán bộ kia, sau đó trực tiếp đi về phía phòng làm việc của mình.

- Bí thư Vương, anh phải nói gì đó đi chứ, nếu cứ tùy ý để cho đám người bên dưới tiếp tục bàn luận như vậy, chỉ sợ sẽ không có gì tốt đối với công tác của tỉnh đoàn chúng ta.

Vương Tử Quân quay lại phòng làm việc, hắn còn chưa ngồi vững vàng thì Thạch Kiên Dân đã tìm đến.

Thạch Kiên Dân tuy nói đến hai chữ chúng ta, thế nhưng thực tế thì chúng ta này cũng không phải là cả tỉnh đoàn, chính là Vương Tử Quân. Chuyện này dù sao cũng không có ảnh hưởng gì đến Thạch Kiên Dân, hắn dù thế nào cũng chỉ là người đi theo Vương Tử Quân, thế cho nên cũng không bị người ngoài đánh giá.

Thạch Kiên Dân xem ra là người biết tận dụng mọi thứ, biết rõ đây là cơ hội tốt nhất để đến lấy lòng mình. Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Thạch Kiên Dân, hắn ném cho đối phương một điếu thuốc:

- Trưởng ban Thạch, anh nói xem tôi nên nói gì đây?

Thạch Kiên Dân cũng đã nghĩ qua vấn đề này, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân hỏi như vậy thì lập tức lên tiếng:

- Bí thư Vương, anh phải giải thích cho các đồng chí hiểu được tình cảnh vào lúc đó, lại nói chuyện với hai người Hà Hồng Cường và Tiểu Ngô, để cho bọn họ biết lúc đó ngài xử lý như vậy thuần túy chỉ là muốn tốt cho hai người bọn họ.

Vương Tử Quân nhìn chằm chằm vào Thạch Kiên Dân, hắn dùng giọng từ chối cho ý kiến nói:

- Công bằng ở nhân tâm, đồng chí Kiên Dân, chuyện này tôi cần cảm ơn anh, nếu có thời gian rảnh thì anh nên đến đây ngồi một chút.

Vương Tử Quân nói không nhiều lời nhưng lại làm cho Thạch Kiên Dân hiểu rõ ý nghĩa của nó. Tuy Vương Tử Quân sẽ vì sự kiện lần này mà mất đi chút uy tín ở tỉnh đoàn, thế nhưng dù sao đối phương cũng là phó bí thư tỉnh đoàn, nếu muốn quan tâm đến Thạch Kiên Dân thì cũng là rất dễ dàng.

- Bí thư Vương, nếu như ngài không thể ra mặt, tôi dứt khoát đi tìm nói chuyện với hai người bọn họ. Hai đồng chí kia cũng có ánh mắt nhìn đại cục, cũng có tố chất chính trị. Tôi cảm thấy chỉ cần nói rõ vấn đề thì bọn họ sẽ không tiếp tục mở miệng nói này nọ nữa.

Thạch Kiên Dân trầm ngâm một lát rồi dùng giọng chú ý nói.

- Không cần, chuyện này cũng không cần anh Thạch phải quan tâm.

Vương Tử Quân khẽ khoát tay từ chối lời yêu cầu của Thạch Kiên Dân.

Khi hai người trò chuyện với nhau thì điện thoại vang lên, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đo hắn nhấc điện thoại lên.

- Chào bí thư Vương, tôi là Hoắc Tương Nhiễm.

Trong điện thoại vang lên âm thanh của Hoắc Tương Nhiễm. Tuy phòng làm việc của Hoắc Tương Nhiễm rất gần phòng làm việc của Vương Tử Quân thế nhưng các vị cấp phó ở tỉnh đoàn thường thích dùng điện thoại liên lạc với nhau hơn. Thứ nhất là tránh tị hiềm, thế hai cũng liên quan đến vấn đề thể diện, ai cũng cùng một cấp bậc, dù là ai đến phòng làm việc của người khác cũng khó, vì vậy mà nhiều khi bọn họ thường dùng điện thoại để xử lý nhiều công tác với nhau.

Hoắc Tương Nhiễm gọi điện thoại đến đây làm gì? Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn nhiệt tình nói:

- Lãnh đạo Hoắc khỏe chứ? Không biết anh gọi điện thoại đến là có chỉ thị gì?

- Chỉ thị thì không dám nhận, chỉ là muốn mời anh một bữa cơm, ở khách sạn Cẩm Viên Tinh, sẽ đặt phòng trước, anh xem khi nào thì rảnh?

Hoắc Tương Nhiễm cũng không khách sáo với Vương Tử Quân mà đi thẳng vào vấn đề.

Mời mình dùng cơm ở khách sạn Cẩm Viên Tinh? Vương Tử Quân thầm cười lạnh, xem ra Hoắc Tương Nhiễm này thật sự có ý muốn sánh với mình. Lúc này đối phương mời khách rõ ràng là có ý muốn làm khó mình, nếu như mình không có thủ đoạn thì sợ rằng sẽ bị đối phương ép chết.

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân mở miệng cười nói:

- Đa tạ lãnh đạo đã quan tâm, bữa cơm này từ chối thì bất kính, ha ha, chỉ là hôm nay tôi có chút chuyện, anh xem ngày mai có được không?

- Vậy thì hẹn tối mai, không gặp không về.

Hoắc Tương Nhiễm nói xong thì cúp điện thoại.

Thạch Kiên Dân nãy giờ luôn vểnh tai lắng nghe, tuy hắn không nghe rõ Hoắc Tương Nhiễm nói gì ở đầu dây bên kia, thế nhưng thông qua câu trả lời của Vương Tử Quân thì hắn cũng đoán được một hai. Hắn thầm nghĩ, Hoắc Tương Nhiễm này thật sự muốn ép bí thư Vương xuống đài, mà trong số các vị lãnh đạo của tỉnh đoàn chỉ có một mình Hoắc Tương Nhiễm mới là loại không buông tha cho người ta như vậy.

"Thiếu niên đắc chí!"

Thạch Kiên Dân thầm thở dài một hơi nhưng không thể không tiếp nhận sự thật.

Nghĩ đến câu nói thiếu niên đắc chí thì Thạch Kiên Dân không khỏi vô thức nhìn sang Vương Tử Quân. Nếu so sánh với Hoắc Tương Nhiễm thì Vương Tử Quân càng trẻ tuổi hơn, càng thêm đắc chí, rõ ràng là một núi không thể chứa hai hổ, Hoắc Tương Nhiễm và Vương Tử Quân phát sinh vấn đề chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

- Bí thư Vương, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.

Thạch Kiên Dân cũng không muốn tiếp tục ở lại, hắn lùi lại một bước rồi nói.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Đồng chí Kiên Dân, anh đi đi. À, đúng rồi, có thời gian rảnh thì chịu khó đến đây ngồi một chút, tôi cũng không có rượu ngon nhưng trà ngon thì không thiếu.

Sau khi Thạch Kiên Dân rời khỏi phòng thì Vương Tử Quân rơi vào trạng thái tĩnh tâm, ánh mắt hắn rơi xuống bản thảo viết tay bên dưới. Dù hắn không cần phải tự mình viết, thế nhưng hắn vẫn phải biểu đạt rõ ý nghĩ của mình, phải làm ra một cái đề cương.

Vương Tử Quân trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng múa bút, chỉ một lát sau đã có vài quyết định khen ngợi các đơn vị quan tâm đến nhi đồng thiếu niên.

Hoắc Tương Nhiễm thật sự không muốn buông tha cho Vương Tử Quân, muốn mời Vương Tử Quân đi dùng cơm. Sau khi được vài người hữu tâm truyền miệng với nhau, tin tức này nhanh chóng truyền khắp khu văn phòng tỉnh đoàn, ai cũng biết đến sự việc này.

Sau khi mọi người biết rõ thì phản ứng đầu tiên chính là Hoắc Tương Nhiễm muốn ép Vương Tử Quân mất mặt ở sự kiện xuống huyện Động Luân xử lý công tác. Dựa theo tranh chấp của hai người ở trên hội nghị ban ngành, dù thế nào thì Hoắc Tương Nhiễm cũng không nên mời Vương Tử Quân bữa cơm này mới phải.

Bây giờ Hoắc Tương Nhiễm lên tiếng mời Vương Tử Quân, cũng không phải vì Hoắc Tương Nhiễm thua, đó chính là muốn làm cho Vương Tử Quân xấu mặt. Thế là lúc này tiêu điểm nghị luận của mọi người chính là biểu hiện của Vương Tử Quân khi đến dùng cơm ở khách sạn Cẩm Viên Tinh.

- Bí thư Vương, ngài thật sự muốn đến khách sạn Cẩm Viên Tinh dùng cơm sao?

Chúc Nghiêm Dương đứng trong phòng làm việc của Vương Tử Quân rồi dùng giọng do dự hỏi.

Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn Chúc Nghiêm Dương, sau đó hắn gật đầu nói:

- Đúng vậy, anh Hoắc đã mời, dù thế nào thì tôi cũng phải nể mặt anh ấy.

Chúc Nghiêm Dương dùng tay khẽ vỗ miệng, hắn thầm nghĩ, bí thư Vương của tôi ơi, không phải là anh nể mặt người ta, mà người ta muốn lợi dụng bữa cơm này để làm nhục anh. Nếu anh đi thì sẽ bị người ta nghị luận ồn ào cả lên, mất hết mặt mũi. Chúc Nghiêm Dương đã tự mình tiến vào trong trận doanh của Vương Tử Quân, lúc này hắn có chút trầm ngâm rồi dùng giọng không cam lòng nói:

- Bí thư Vương, chuyện này...Có phải là ngài nên suy xét lại một chút không?

- Suy xét lại cái gì? Anh cảm thấy tôi không đi ăn một bữa cơm sẽ tốt sao?

Vương Tử Quân dùng ánh mắt như cười như không nhìn Chúc Nghiêm Dương, sau đó khẽ hỏi ngược lại.

- Điều này...

Chúc Nghiêm Dương thật sự không muốn Vương Tử Quân đến dùng cơm, hắn cũng không muốn nghĩ đến kết quả của nó, thế nhưng lúc này nghe Vương Tử Quân nói như vậy cũng cảm thấy thạt sự khó nghĩ.

- Chúc Nghiêm Dương, anh tìm đến tôi cũng vì muốn nói những chuyện này sao?

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chà xát tay của Chúc Nghiêm Dương, hắn ném cho đối phương một điếu thuốc rồi hỏi.

- Tất nhiên là không phải.

Chúc Nghiêm Dương nhận lấy điếu thuốc rồi cười tủm tỉm nói:

- Bí thư Vương, tôi đến báo tin vui cho anh, sau này anh không cần phải lo lắng về chuyện giảng viên của trường nghề nữa.

- Sao?

Hai ngày qua Vương Tử Quân vẫn luôn nghĩ về vấn đề này, bây giờ nghe thấy Chúc Nghiêm Dương nói không cần phải lo lắng, hắn lập tức hào hứng, dùng giọng không chờ đợi được hỏi thăm:

- Thế nào, phòng lao động thương binh xã hội đã thay người cho chúng ta rồi sao?

- Bọn họ nào chịu thay người? Là thế này, bí thư Vương, ngày hôm qua tôi đang phát sầu vì giảng viên khoa hàn điện, lại vừa lúc gặp mặt bác Hào, thế là thuận miệng nói ra, bác Hào nhanh chóng giải quyết vấn đề này cho chúng tôi. Bác ấy nói có mười ông bạn già đều là về hưu từ nghề hàn điện, ai cũng có vài chục năm kinh nghiệm, đảm nhiệm vai trò giảng viên thực hành thì có thừa.

Chúc Nghiêm Dương nói xong thì thật sự tỏ ra hưng phấn.

Vương Tử Quân ngây người, hắn không ngờ bác Hào lại là người có kinh nghiệm như vậy, nhưng lúc này hắn chợt ý thức đó là một biện pháp cực tốt. Tuy công nhân thanh niên còn phải học tập lý luận, thế nhưng đối với nghề hàn thì căn bản là kinh nghiệm và thực hành quan trọng hơn. Nếu có mười giảng viên thực hành với kinh nghiệm phong phú, như vậy hiệu quả sẽ được đề cao.

- Rất tốt, Chúc Nghiêm Dương, lúc này xem như anh lập được công lớn. Đúng rồi, cũng không để cho các giảng viên làm việc không công, chúng ta có đãi ngộ ra sao thì phải áp dụng với bọn họ như vậy.

Vương Tử Quân khẽ vỗ tay ròi dùng giọng hưng phấn nói. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyên chú chấp hành yêu cầu của anh.

Chúc Nghiêm Dương thấy Vương Tử Quân tỏ ra vui vẻ như vậy thì tâm tình cũng rất thoải mái.

Khi Chúc Nghiêm Dương chuẩn bị báo cáo vài tình huống chiêu sinh cho Vương Tử Quân, đúng lúc Chung Địch Hồng đi đến. Khi thấy Vương Tử Quân thì Chung Địch Hồng cười nói:

- Bí thư Vương, bí thư Âu Dương mời ngài đến gặp mặt.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Chung Địch Hồng, tỏ ý cho Chung Địch Hồng về trước, sau đó hắn nói vài câu với Chúc Nghiêm Dương, cuối cùng mới đi đến phòng làm việc của Âu Dương Dương.

- Bí thư Vương, bí thư Lưu đã đồng ý với sắp xếp của chúng ta, mặt khác còn cường điệu phải coi trọng đến công tác giáo dục, quyết định khen thưởng này có thể liên hợp gửi đi cùng với công văn của văn phòng tỉnh ủy.

Khi thấy Vương Tử Quân thì Âu Dương Dương dùng giọng khó thể chờ đợi được nữa nói.

Vương Tử Quân lại không ngờ Lưu Truyền Thụy coi trọng chuyện này như vậy, hắn cũng tỏ ra rất vui vẻ:

- Văn kiện khen thưởng của chúng ta gửi đi cùng văn phòng tỉnh ủy, xem ra thành phố Tín Tử không thể không xử lý sự việc.

- Điều này là đương nhiên, bí thư thị ủy Tín Tử bây giờ đang ở vào giai đoạn thăng tiến, nếu ai là kẻ chặn đường thì sẽ bị xử lý ngay.

Âu Dương Dương nói rồi nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ Vương Tử Quân tuy còn trẻ nhưng làm việc gì cũng suy tính thấu đáo, thật sự không phải cao tay bình thường.

Trong đầu Âu Dương Dương chợt lóe lên vài ý nghĩ, nàng chợt nhớ đến sự việc Chung Địch Hồng nói với mình, sau đó nàng thay đổi chủ đề trực tiếp nói:

- Nghe nói Hoắc Tương Nhiễm sắp mời anh dùng cơm?

- Đúng vậy, là ở khách sạn Cẩm Viên Tinh, đã đặt phòng, nếu ngài không có xã giao gì quan trọng thì có thể đến tham gia.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Âu Dương Dương rồi cho ra lời mời.

- Anh ta đặc biệt mời anh, tôi cũng không tham gia.

Âu Dương Dương thật sự rất biết cách bày ra vị trí của mình, nàng vừa nói vừa cười với Vương Tử Quân:

- Anh Hoắc tuy kiêu ngạo nhưng còn tốt hơn nhiều người khác, bí thư Vương cũng đừng nên quá ức hiếp người.

- Nào dám, chẳng qua chỉ là một bữa cơm liên lạc cảm tình mà thôi, tôi làm sao cho đó là thật được.

Vương Tử Quân giang tay ra rồi thản nhiên nói.

Âu Dương Dương nhìn vẻ mặt vô tội của Vương Tử Quân, nàng thầm nghĩ anh đã chuẩn bị sẵn tất cả rồi, còn sợ gì nữa? Nhưng nàng cũng không nói ra khỏi miệng, nàng mím môi rồi nuốt cả vào trong bụng.

Vương Tử Quân báo cáo tin tức mà Chúc Nghiêm Dương vừa mang đến cho Âu Dương Dương. Lúc này Âu Dương Dương nghe thấy như vậy cũng cực kỳ sảng khoái, nàng vốn đang vò đầu tìm biện pháp, xem ra bây giờ mình không cần phải cầu cạnh người ta nữa, thế là tỏ ra cực kỳ hớn hở.

...

Tuy Vương Tử Quân sẽ đảm bảo sẽ kiếm thêm tài chính tu kiến trường học ở Hào Gia Câu, thế nhưng Vương Tử Quân vừa đi thì Chu Đạt Trường đã ném chuyện này qua đầu, thậm chí cũng không thèm phân phó một câu với cấp dưới.

Chu Đạt Trường ngồi trong phòng làm việc cảm nhận những làn gió nhẹ thổi đến, hắn nhàn nhã nhấc chân lên ghế, bộ dạng rất hưởng thụ.

- Chủ tịch Chu, thôn trưởng Hào Gia Câu đến.

Nhân viên thông tin của ủy ban xã nhanh chóng chạy đến khẽ báo cáo.

Chu Đạt Trường vốn rất thích khung cảnh tự nhiên ở Hào Gia Câu. Nơi đây có tiếng chim ríu rít, hoa nở rực rỡ, mây trắng bay lặng lẽ, gà kêu chó chạy, đều là những âm thanh và hình ảnh hắn thích. Tất nhiên điều hắn lưu luyến nhất chính là dê của Hào Gia Câu, thịt dê nơi đây rất ngon, dù là nướng hay hấp đều có hương vị tuyệt vời. Chậc chậc, dù là ở khách sạn hạng nhất trong thành phố cũng không thể làm ngon như vậy.

Nhưng tất cả đã nhanh chóng thay đổi, nhắc đến Hào Gia Câu thì Chu Đạt Trường thêm bức bối. Chẳng vì điều gì khác, chỉ vì ông lão họ Hào khốn kiếp lên tỉnh tố cáo hắn, điều này làm hắn rơi vào nhiều tình huống phiền phức.