Bí Thư Trùng Sinh

Chương 439: Tôi không là một chiếc đèn cạn dầu




Lý Khang Lộ khoát tay áo định từ chối, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tiết Nhất Phàm, đành phải nuốt những lời định nói vào bụng.

Dù lúc này trong lòng Lý Khang Lộ giống như có lửa cháy bùng bùng, nhưng ngoài miệng lại giả vờ sảng khoái đồng ý:

- Đời người có bao nhiêu, cũng nên vui vẻ thoải mái một phen. Lúc này thời gian còn sớm, chúng ta dứt khoát đi thả lỏng một chút.

Vương Tử Quân tỉnh lại khi trời vẫn còn sớm, hắn khẽ lật người, một cơ thê trắng nõn nà ép sát bên cạnh.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn người phụ nữ ngủ bên cạnh mình, hắn nở nụ cười hiểu ý. Mạc Tiểu Bắc là một nữ quân nhân, nàng làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ, thái độ khác thường của nàng vào ngày hôm nay rõ ràng là vì quá mệt mỏi.

Ngủ đến khi lúc tự nhiên tỉnh, đây thật sự là một hạnh phúc.

Tuy Vương Tử Quân rất muốn ôm Mạc Tiểu Bắc nằm ngủ như vậy, thế nhưng đây là ngày đầu tiên hắn đi làm, ngày đầu cũng không nên đi muộn. Hắn đứng dậy mặc quần áo với vẻ mặt không tình nguyện, sau đó bắt đầu đi rửa mặt.

Mười phút sau vương tử quân rời khỏi phòng khách sạn, khi đẩy cửa đi ra thì thấy Tiểu Mai đang mỉm cười đứng bên ngoài.

- Chào chủ tịch Vương, xin hỏi ngài muốn dùng gì? Tôi sẽ xuống nói nhà bếp chuẩn bị.

Sau khi mở miệng giải thích thì Tiểu Mai nhanh chóng nói.

Vương Tử Quân trầm ngâm một chút:

- Vài cái bánh và tô cháo là được, đúng rồi, tôi đưa ra ngoài ăn cũng được.

- Vâng, chủ tịch Vương, mời anh đi theo tôi.

Tiểu Mai nói rồi đưa tay mời Vương Tử Quân, ngay sau đó cất bước đưa Vương Tử Quân đi về phía một nhà hàng nhỏ trong khách sạn.

- À, Tiểu Mai, vợ tôi còn đang nghỉ ngơi, cô giúp tôi chú ý một chút, khi nào cô ấy thức dậy thì chuẩn bị bữa sáng dùm tôi.

Vương Tử Quân đi theo Tiểu Mai rồi khẽ phân phó.

- Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, tôi nhớ kỹ rồi.

Tiểu Mai lên tiếng đồng ý, sau đó đưa Vương Tử Quân vào trong nhà hàng.

Chỗ này cũng không quá rộng, thiết bị lắp đặt rất bình thường. Vương Tử Quân là người có chút hiểu biết về các vật phẩm trang sức, nhìn qua những vật phẩm kia thì thấy rất bình thường nhưng rõ ràng tài liệu làm ra chúng lại rất quý.

Vương Tử Quân ngồi bên cạnh một chiếc bàn đá cẩm thạch đợi vài phút, sau đó Tả Minh đưa đến một cái túi nhỏ, còn đưa đến vài dĩa thức ăn, có một tô cháo nóng hổi, thật sự rất ra dáng phục vụ.

Vương Tử Quân hôm qua giằng co đến tận nửa đêm, bây giờ thật sự rất đói bụng, thế là cầm lấy một chiếc bánh cắn một cái, cảm thấy toàn thân thoải mái. Hắn quyết định ăn luôn ở đây, không cần phải đưa ra ngoài.

- Tiểu Mai, có món gì ngon không, đưa đến cho tôi một phần.

Khi Vương Tử Quân đang dùng cơm thì một người đi đến từ một cánh cửa khác của nhà hàng, hắn trầm giọng phân phó Tiểu Mai.

Tiểu Mai đang dùng ánh mắt chú ý nhìn Vương Tử Quân dùng cơm, bây giờ nghe thấy có người nói chuyện với mình thì vội vàng quay sang:

- Chào chủ tịch Lưu, ngài chờ một chút, tôi sẽ đi lấy cho ngài.

Đó là một người đàn ông ba bốn mươi tuổi, cơ thể khá cao lớn phối hợp với bộ tây trang thật sự rất ngọc thụ lâm phong, trên mũi là một cặp kính, càng làm bản thân có thêm khí tức tri thức.

Mái tóc của người đàn ông này tuy rất tinh tế, thế nhưng phần tóc dài ra được kéo qua đỉnh đầu lại không mấy tác dụng, đầu hói vẫn lộ rành rành, nhưng ít nhất cũng có chút tác dụng an ủi chính mình, đạt đến mục đích lừa mình dối người.

Sau khi trọng sinh thì Vương Tử Quân có thêm chút thiên phú nhìn người, khi thấy người đàn ông kia thì Vương Tử Quân đứng lên nói:

- Chủ tịch Lưu, anh sang đây ngồi cùng với tôi, một người dùng cơm cũng không thoải mái bằng hai người.

Chủ tịch Lưu thấy Vương Tử Quân thì cũng không khách khí, hắn trực tiếp đi đến:

- Chủ tịch Vương, tiệc tùng tổ chức ở khách sạn Đông Bộ cũng bình thường thôi, thế nhưng nơi đây làm bữa sáng rất ngon, đặc biệt là món bánh bao, ăn rất ngon.

Vương Tử Quân cười cười đẩy bánh bao về phía Lưu Nham Phú, coi như chia sẽ cho đồng sự. Lưu Nham Phú cũng không khách khí với ý tốt của Vương Tử Quân, hắn cầm lấy một chiếc bánh bao, ăn rất sảng khoái.

Vương Tử Quân cũng không hiểu nhiều về vị quyền phó chủ tịch này, ngày hôm qua trong bữa tiệc chào mừng, hắn cũng chỉ một lần cụng ly với Lưu Nham Phú mà thôi.

Tiểu Mai rất nhanh nhẹn, khi Lưu Nham Phú ăn được một nửa cái bánh bao thì đã dùng khay đưa ra một phần điểm tâm giống như của Vương Tử Quân. Lưu Nham Phú tuy nhìn thì có vẻ hào hoa phong nhã thế nhưng tốc độ ăn lại rất cao, thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác gió cuốn mây tan.

- Chủ tịch Vương, thành phố Đông Bộ này nước rất sâu, nếu ngài không có phao cứu sinh thì tốt nhất là đừng nhảy xuống nước.

Lưu Nham Phú nhanh chóng xử lý hết tô cháo, hắn khẽ đẩy tô cháo của mình rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nghe và hiểu rõ một câu nói hai ý nghĩa của Lưu Nham Phú. Đúng lúc hắn định tìm hiểu chút tình huống từ Lưu Nham Phú, đột nhiên phó chủ tịch Lưu đứng lên nói một câu tạm biệt với hắn, sau đó phất tay bỏ đi.

Vương Tử Quân đi ra khách sạn Đông Bộ, Thái Thần Bân nhanh chóng lái xe đến bên cạnh. Triệu Quốc Lương bước xuống chiếc xe Audi có tám phần mới cứng để mở cửa cho Vương Tử Quân.

- Đi đến thành phố Đông Bộ cảm thấy thế nào?

Vương Tử Quân ngồi dựa lưng lên ghế rồi hỏi hai người Thái Thần Bân.

Hai người Thái Thần Bân đều đến từ hôm qua, nhưng bọn họ cũng không đi cùng với người của phòng tổ chức tỉnh ủy mà tự đến. Bây giờ Thái Thần Bân đã được sắp xếp vào ban lái xe, Tử Quân thì trực tiếp sắp xếp vào văn phòng khối chính quyền thành phố. Nhưng bây giờ hai người còn chưa có biên chế, vì thế việc chính của bọn họ chính là phục vụ cho Vương Tử Quân.

- Cũng không tệ, các đồng nghiệp đều rất khách khí.

Triệu Quốc Lương nở nụ cười nhàn nhạt, hắn cung kính nói với Vương Tử Quân. Hắn cũng nói đúng tình hình hiện tại, khi hắn làm thư ký cho Vương Tử Quân ở tỉnh đoàn thì được mọi người kính trọng vài phần, chỉ là cảm giác nịnh bợ đó lại khác biệt so với hiện tại. Dù hắn mới đến thành phố Đông Bộ này được một ngày nhưng số người muốn mời hắn dùng cơm thật sự là rất nhiều.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hỏi hai người Thái Thần Bân và Triệu Quốc Lương về vấn đề ăn ở. Con đường từ khách sạn Đông Bộ đến khối chính quyền thành phố cũng không quá xa, chỉ mất hơn mười phút thì Vương Tử Quân đã đi đến khu nhà khối chính quyền thành phố.

Văn phòng khối chính quyền tỉnh sắp xếp cho Vương Tử Quân một phòng làm việc khá tốt, bên trong có phòng xép, bên ngoài là một gian hơn hai mươi mét vuông làm phòng làm việc. Phòng xép bên trong có đầy đủ đồ dùng, cũng không quá rộng, tính chất không tệ, rất thuận tiện để Vương Tử Quân nghỉ ngơi.

Tất cả dụng cụ trong phòng làm việc đều là hàng mới, được bày đặt rất chỉnh tề. Triệu Quốc Lương là thư ký cho Vương Tử Quân, phòng làm việc của Triệu Quốc Lương cũng cách đó không xa.

- Chủ tịch Vương, vì sắp xếp có chút vội vàng nên cũng không ổn thỏa, không biết ngài thích gì, nếu ngài thấy không hợp thì tôi sẽ cho bọn họ thay đổi.

Vương Tử Quân vừa mới ngồi vào vi trí của mình trong phòng làm việc, đúng lúc này thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền là Đào Chính Đào tươi cười đi vào trong phòng. Sau khi chào hỏi hai câu, hắn cười cười nói với Vương Tử Quân.

- Cám ơn thư ký trưởng, tôi cảm thấy sắp xếp như vậy là tốt rồi, tôi rất hài lòng.

Vương Tử Quân ném cho Đào Chính Đào một điếu thuốc, sau đó nói lời cảm ơn.

Đào Chính Đào thấy Vương Tử Quân cũng hút thuốc thì vội vàng lấy bật lửa ra, hắn vừa mồi thuốc cho Vương Tử Quân vừa cười nói:

- Chủ tịch Vương quá khách khí rồi, phục vụ cho ngài là chức trách của tôi. Đúng rồi, chủ tịch Vương, vừa rồi cục quản lý sự vụ cơ quan đã báo với tôi, nói là chủ tịch Trương còn chưa dọn ra, bọn họ còn đang làm công tác sắp xếp bố trí. Vì ai cũng là lãnh đạo, thật sự khó nghiêng lệch được, các đồng chí cục quản lý sự vụ cơ quan cũng gặp phải khó khăn, bất đắc dĩ cũng mong anh thư thả cho vài ngày.

- Chút chuyện nhỏ đó cũng không cần gấp. Text được lấy tại Truyện FULL

Vương Tử Quân phất tay nói, những chuyện thế này Đào Chính Đào đã nói thì hắn cũng không yêu cầu gì khác, chính mình dù sao cũng là mới đến, cần an phận một chút thì hay hơn.

Đào Chính Đào thấy Vương Tử Quân nói chuyện dễ chịu như vậy thì nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, sau khi buôn chuyện thêm vài câu với Vương Tử Quân thì khách khí rời đi.

Khi Đào Chính Đào rời đi thì phòng làm việc của Vương Tử Quân cũng an tĩnh trở lại, vì vấn đề phân công còn chưa được xác định, thế cho nên lúc này cũng không ai đến báo cáo công tác.

Trước đó Vương Tử Quân đã yêu cầu Triệu Quốc Lương chuẩn bị các văn kiện của đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ trong thời gian hai năm qua, bây giờ tất cả đang được đặt trên bàn. Hắn lẳng lặng nhìn chồng văn kiện, nhìn qua thì có vẻ khá buồn tẻ, thế nhưng xem xét đống văn kiện này cũng có thể làm cho hắn biết đại khái về thành phố Đông Bộ.

- Cốc cốc cốc...

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân ngẩng đầu lên từ đống văn kiện;

- Vào đi.

- Chủ tịch Vương, cục trưởng Triệu của cục công an thành phố đến.

Triệu Quốc Lương đẩy cửa đi vào nói với Vương Tử Quân.

Cục trưởng Triệu? Trong mắt Vương Tử Quân chợt lóe lên hào quang, hắn nhìn về phía Triệu Quốc Lương nói:

- Mời cục trưởng Triệu vào.

Triệu Quốc Lương đồng ý một tiếng rồi đi ra ngoài. Một lát sau một người đàn ông dáng người không cao nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ mạnh mẽ đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi thấy Vương Tử Quân thì người vừa đi vào đã nở nụ cười rạng rỡ và cung kính nói:

- Chào chủ tịch Vương, tôi là Triệu Đắc Bưu của cục công an thành phố.

- Chào cục trưởng Triệu.

Vương Tử Quân đứng lên đi đến nhiệt tình bắt tay với Triệu Đắc Bưu, sau đó cùng Triệu Đắc Bưu ngồi xuống ghế sa lông. Triệu Quốc Lương tiến vào dâng trà cho hai người, sau đó đóng cửa lui ra.

Tuy Vương Tử Quân vẫn biểu hiện rất hòa ái nhưng phó cục trưởng Triệu Đắc Bưu vẫn rất nghiêm túc, hắn cung kính nói:

- Chủ tịch Vương, lần này tôi đến báo cáo với anh về sự việc ngày hôm qua ở khách sạn Đông Bộ. Dựa theo phân phó của anh, chúng tôi đã tiến hành lấy lời khai của Đỗ Gia Xương và Lý Dược Hổ. Hai người kia thường xuyên ăn tục nói bậy, chúng tôi đã tiến hành giáo dục theo đúng trình tự, bắt bọn họ phải viết giấy cam kết, đảm bảo sau này sẽ không phát sinh vấn đề cùng loại, nếu không sẽ xử lý theo mức nghiêm trọng hơn.

Tuy Triệu Đắc Bưu tươi cười hớn hở báo cáo với Vương Tử Quân nhưng trong lòng lại liên tục cười lạnh. Vương Tử Quân anh không phải yêu cầu xử theo đúng trình tự sao? Bây giờ tôi đến nói cho anh biết, chúng tôi đã xử lý theo đúng trình tự, nói rõ kết quả cho anh. Mắng cũng đã mắng, chửi cũng đã chửi, đối phương cũng đã làm giấy cam kết, tất cả chỉ là chuồn chuồn lướt nước, căn bản chẳng có gì phát sinh.

Tuy Triệu Đắc Bưu tỏ ra cực kỳ khách khí nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể nghe những lời báo cáo của đối phương mà thấy được vấn đề. Nhưng hắn cũng không tức giận, hắn cười ha hả nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó nói:

- Cục trưởng Triệu, xử lý chuyện này nằm trong phạm vi của cục công an các anh, các anh cứ xử lý theo đúng trình tự là được.

Triệu Đắc Bưu vội vàng nói:

- Cám ơn chủ tịch Vương đã giúp đỡ cho công tác của cục công an. Nói thật với anh, chúng tôi cũng rất muốn nghiêm trị hai tên kia, nhưng hôm nay yêu cầu chấp pháp văn minh, quá trình chấp pháp cũng cần phải rõ ràng và trong suốt, hai người bọn họ phạm phải sai lầm không lớn, cũng không thể nào ra tay quá cứng, điều này làm chúng tôi cảm thấy rất đau đầu.

Vương Tử Quân khoát khoát tay tỏ vẻ đã hiểu, hắn cũng không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, chỉ nói chuyện vài câu với Triệu Đắc Bưu, sau đó Triệu Đắc Bưu cung kính cáo từ.

Lẽ ra Triệu Đắc Bưu phải cảm thấy may mắn vì mình có thể thoải mái hoàn thành nhiệm vụ lần này mà không bị Vương Tử Quân trách mắng, nhưng từ trong phòng làm việc của Vương Tử Quân đi ra ngoài, Triệu Đắc Bưu lại không thể sinh ra cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Vị lãnh đạo khối chính quyền này sao lại có biểu hiện như vậy? Triệu Đắc Bưu cảm thấy cực kỳ khó hiểu, hắn nghĩ đến nụ cười nhàn nhạt của phó chủ tịch thường vụ, trong lòng sinh ra cảm giác bất an, vì sao hắn luôn sinh ra cảm giác đối phương không phải loại người đèn cạn dầu?

Trong lòng có ý nghĩ như vậy nhưng Triệu Đắc Bưu lại căn bản không nói ra, hơn nữa bây giờ chủ tịch Vương vừa đến, trong tay còn chưa nắm thứ gì, có thể làm gì được ai? Hắn nghĩ như vậy thì thật sự thả lỏng hơn một chút.

- Cục trưởng Hạ, tôi đã báo cáo với chủ tịch Vương...

Đi vào phòng làm việc của Hạ Nham Châu thì Triệu Đắc Bưu cũng không dám ngồi, hắn đứng thẳng người rồi trầm giọng báo cáo với lãnh đạo.

Hạ Nham Châu khẽ gật đầu, hắn tưới nước cho một chậu kiểng trong phòng, sau đó đặt thùng xuống dùng khăn lau tay, lại ân cần hỏi thăm:

- Cục trưởng Triệu, nhiệm vụ vừa rồi cũng không dễ dàng, có bị mắng không?

- Không, thái độ của chủ tịch Vương là rất tốt, còn nói xử lý thế nào là chuyện của cục công an chúng ta, anh ấy không xen vào, cũng không muốn gây ảnh hưởng đến quá trình chấp pháp.

Triệu Đắc Bưu nghĩ đến những lời nói của Vương Tử Quân, hắn khẽ báo cáo.

- Hay cho một câu không xen vào.

Hạ Nham Châu xé một gói thuốc mới rồi rút ra hai điếu, ném một điếu cho Triệu Đắc Bưu, lại châm lửa cho mình rồi nói:

- Lần này chúng ta đã hoàn toàn đắc tội với chủ tịch Vương.

Tâm tính u oán của lãnh đạo thường được che giấu rất kỹ, thật sự bùng sóng dữ trong lòng nhưng biểu hiện lại cực kỳ bình thường, chỉ là những người không bao giờ chịu phát tiết những bất mãn trong lòng như vậy mới thật sự đáng sợ. Hạ Nham Châu làm quan nhiều năm, đã từng tiếp xúc với đủ loại lãnh đạo, hắn luôn cố gắng nắm bắt manh mối cảm xúc của bọn họ, thế cho nên hiểu rõ nhiều vấn đề.

Triệu Đắc Bưu tất nhiên cũng không lỗ mãng như những nhân viên vừa tham gia công tác, hắn biết lúc nào nên giả điếc, khi nào thì câm miệng. Vì thế khi Hạ Nham Châu lên tiếng thì chỉ khẽ cười mà không nói gì.

- Ôi, tôi cũng là thân bất do kỷ mà thôi.

- Người ta đã bắt chuyện, anh nói xem, tôi nếu kiên quyết không tha chẳng phải đắc tội với người ta sao? Nếu đắc tội với bên kia thì cục công an chúng ta cũng rơi vào tình huống nửa bước khó đi.

Hạ Nham Châu dựa lưng lên ghế rồi dùng giọng bất đắc dĩ nói.