Bí Thư Trùng Sinh

Chương 661: Chọc vào tổ ong vò vẽ sẽ có mật




- Vâng, tôi sẽ nhất định dựa theo chỉ thị của bí thư Nhất Phong, sẽ tiến thêm một bước tăng cường đẩy mạnh học tập và rèn luyện.

Vương Tử Quân cũng thuận tiện bò lên, bây giờ hắn căn bản không phải chú ý đến vấn đề học tập đẩy mạnh tư tưởng, chẳng qua chỉ muốn làm hao tổn thời gian của bí thư Hào Nhất Phong mà thôi.

Hào Nhất Phong đành phải mở miệng nói hai câu liên quan đến vấn đề này với Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói: Truyện được copy tại Truyện FULL

- Tử Quân, học tập chủ yếu phải dựa vào chính mình, sau này dù cậu có bận rộn nhiều việc cũng nên chú tâm học tập mới được.

- Tôi còn có một hội nghị, cần phải tham gia, lần sau có gì sẽ nói chuyện nhiều hơn.

Hào Nhất Phong nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó dùng giọng có chút nuối tiếc nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng tỏ ra nuối tiếc, thế nhưng trong lòng nghĩ thế nào thì chỉ có hai người bọn họ hiểu rõ mà thôi. Khi Tạ Vinh Kim mở cửa phòng làm việc mời Hào Nhất Phong tham gia hội nghị thì hai người Vương Tử Quân cũng tươi cười đi ra, có vẻ cực kỳ thân mật.

Đổng Đắc Củng đang chờ được tiếp kiến Hào Nhất Phong, thấy hai người Hào Nhất Phong đi ra thì vội vàng đứng lên nghênh đón bí thư Hào Nhất Phong, đồng thời cũng cung kính gọi một tiếng bí thư Hào.

Hào Nhất Phong khẽ gật đầu với Đổng Đắc Củng, sau đó nói hai câu với Vương Tử Quân, cuối cùng mới theo Tạ Vinh Kim bỏ đi.

- Hai người kia sao lại vui vẻ như vậy? Không phải Vương Tử Quân có lực hút quá lớn, mới đó đã làm cho bí thư Nhất Phong thay đổi cách nhìn rồi sao?

Đổng Đắc Củng thầm suy tư về hai người Vương Tử Quân và Hào Nhất Phong, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Hắn tiến lên tiếp cận Vương Tử Quân, sau đó nở nụ cười nói:

- Chủ tịch Tử Quân, lúc này đã đến giữa trưa rồi, mời cậu đến chỗ tôi làm vài ly, nếu cậu không đi, thật sự không nể mặt tôi rồi.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt với nụ cười cực kỳ sáng lạn của Đổng Đắc Củng, hắn cười ha hả nói:

- Trưởng phòng Đổng, đến chỗ ngài uống rượu thật sự là tôi cầu còn chưa được, thế nhưng hôm nay thật sự không dám đi, bí thư Trình ở bên kia cứ khóc than, tôi nào có khẩu vị mà nuốt trôi cơm cho được?

- Hì hì, cậu cứ yên tâm, chúng ta đi chỗ khác, anh Trình cứ để cho nhân viên của chúng tôi lo, miễn là anh ấy no bụng thỏa mãn là được.

Đổng Đắc Củng tuy vừa rồi nói rất hay với Trình Tự Học, thế nhưng lúc này vì lợi ích của mình mà vung tay lên dùng giọng kiên định nói.

Vương Tử Quân dù không thích trò lợi thế của Đổng Đắc Củng, thế nhưng sự thật là như vậy, hắn dù không thích cũng chỉ có thể chịu mà thôi. Hắn hàn huyên hai câu với Đổng Đắc Củng, sau đó cùng trưởng phòng Đổng rời khỏi khu văn phòng tỉnh ủy.

Hào Nhất Phong ngồi trong xe lẳng lặng suy tư về thiếp mời của Vương Tử Quân, càng nghĩ càng cảm thấy hội nghị biện luận kia có ý nghĩa trọng đại với trưởng ban Trần đang rất quan tâm đến phương án cải cách phương pháp tuyển chọn cán bộ. Nếu tính ra thì chút vấn đề liên quan đến phương án tuyển chọn cán bộ ở thành phố Đông Bộ căn bản không tính là gì cả.

Nếu yêu cầu quá nghiêm khắc thì cũng không được, mà lãnh đạo lại rất khoan dung độ lượng với những người biết nhận sai và sửa chữa.

- Vương Tử Quân này là một người không đơn giản.

Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, tuy vì một vài nguyên nhân mà còn chưa được bổ nhiệm làm thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng trong mắt đám cán bộ tỉnh Sơn Nam thì chuyện này đã căn bản là ván đóng thuyền.

Sau khi Hào Nhất Phong lên xe thì Quan Vĩnh Hạ luôn chú ý đến phản ứng của lãnh đạo, sau khi nghe Hào Nhất Phong chợt lên tiếng cảm khái, hai hàng chân mày của hắn khẽ co giật, cũng không dám nói lung tung.

Dù sao thì phái của Hào Nhất Phong và Vương Tử Quân có quan hệ như nước với lửa, một câu nói của Hào Nhất Phong căn bản lại không có hương vị đúng đắn. Lúc này Quan Vĩnh Hạ cực kỳ chú ý đến Hào Nhất Phong, nguyên nhân chính là vì chiếc ghế thường ủy tỉnh ủy của hắn có liên quan trực tiếp đến thái độ của bí thư Hào Nhất Phong.

- Anh Quan, sau khi quay về, anh đến chỗ tôi cầm thiếp mời đến đưa cho trưởng ban Trần.

Hào Nhất Phong khẽ gật đầu với Quan Vĩnh Hạ ở bên cạnh rồi trầm giọng nói.

Quan Vĩnh Hạ đồng ý một tiếng, sau đó dò hỏi:

- Bí thư Hào, là hội nghị biện luận gì vậy? Đáng giá để trưởng ban Trần đến tham gia sao?

- Là một hội nghị biện luận của thành phố Đông Bộ, có lẽ trưởng ban Trần sẽ rất hứng thú với sự kiện này.

Hào Nhất Phong khẽ dựa lưng lên hàng ghế sau xe, giọng điệu mơ hồ có chút hiu quạnh.

Hội nghị biện luận của thành phố Đông Bộ được tổ chức trong một hội trường chuyên dùng để báo cáo ở trường đại học Sơn Nam, nhìn qua thấy giống như một hội nghị biện luận bình thường mà thôi, thế nhưng khi bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong đi đến, quy cách của hội nghị biện luận chợt được đẩy lên độ cao mới.

Hiệu trưởng và ban lãnh đạo của trường đại học Sơn Nam, hơn nữa còn có rất nhiều giáo sư và chuyên gia đến tụ tập, tất cả chỉ vì một hội nghị biện luận được tổ chức lần này.

Hội nghị biện luận được phát động trong bầu không khí rộn rã, chủ trì hội nghị là một vị phó giám đốc phòng nhân sự của thành phố Đông Bộ, thế nhưng cũng không phải vì nguyên nhân như vậy mà làm giảm bầu không khí nhiệt liệt vào lúc này.

Vì mục đích của hội nghị biện luận lần này chính là vấn đề kiểm tra sức khỏe của quá trình tuyển chọn cán bộ, thế cho nên ngay từ đầu đã có những lời sắc bén được phát ra, đó chính là phương diện kiểm tra sức khỏe không nên quá nghiêm khắc, điều này làm cho nhiều người sinh ra nghi vấn.

Tuy trước khi đến thì có người của phòng tổ chức thành phố Đông Bộ bày mưu đặt kế để bọn họ không nên nói ra những lời quá khích, thế nhưng dù thế nào thì sự việc cũng không liên quan đến bọn họ, không động chạm đến lợi ích bản thân, thế cho nên ai cũng chẳng thèm quan tâm. Sau nhiều ngày ngột ngạt, đám người này cũng căn bản không nhẫn nhịn được, những người không nhịn được càng không tuân thủ theo ý đồ của lãnh đạo.

- Tuyển chọn cán bộ không phải là tuyển chọn người đẹp, tôi cảm thấy chỉ cần thân thể khỏe mạnh, có năng lực phục vụ nhân dân là được. Còn cái gì mà cao ráo, ưa nhìn, ánh mắt sắc bén.v.v. Tất cả đều không có liên quan quá lớn.

Một người thanh niên hơn hai mươi tuổi dùng giọng kích động nói, hắn đang lớn tiếng chất vấn vị phó giám đốc phòng nội vụ:

- Giám đốc Liêu, ngài nói cho tôi xem, hai nhân viên công tác không ở trên cương vị quá đặc thù, có đeo kiếng hay không thì có gì khác nhau? Nếu có sự khác biệt, như vậy những người đeo kiếng chúng tôi đều đi giải phẫu mắt, chẳng phải sẽ tốt đẹp ngay sao?

Vị phó giám đốc Liêu của phòng nội vụ thp Đông Bộ cũng cảm thấy rất ngột ngạt, hắn trở thành cái bia của nhiều người, việc này dù là ai cũng không thể nào vui vẻ cho được. Nhưng điều này cũng khó tránh, ai bảo hắn là người chủ trì hội nghị lần này.