Bí Thư Trùng Sinh

Chương 855: Xua Mây Thấy Trăng




Chủ tịch Hào lúc này thật sự sinh ra cảm giác lệ rơi đầy mặt, thật sự là quá tốt, xua mây đón ánh trăng. Hắn hầu như định nói các người cứ đến đây, lúc nào chúng tôi cũng có thời gian rảnh. Thế nhưng hắn là phó chủ tịch thường vụ thành phố, hắn tất nhiên phải có tư thái của mình. Hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:

- Nếu các người đã có hứng thú, như vậy không bằng chín giờ ngày mai gặp mặt.

- Được, tôi sẽ báo cáo cho giám đốc, ngày mai gặp lại.

Người phụ nữ nói xong thì cúp điện thoại.

Cuối cùng cũng có người đến bàn về hạng mục, gương mặt nghiêm túc như quân bài của Hào Tử Động cuối cùng cũng có chút hưng phấn. Khi hắn đang chuẩn bị há miệng cười lớn thông báo tin vui thì chợt nghe thấy điện thoại đổ chuông.

- Alo, chào anh, tôi là người của công ty đầu tư xây dựng Thần Hồng, xin hỏi có phải đây là tổ kêu gọi đầu tư đường cao tốc Sơn La hay không?

Một giọng phổ thông có chút đông cứng lại vang lên trong điện thoại, nhưng lúc này chủ tịch Hào căn bản không còn tâm tư tắt điện thoại.

...

Sáng sớm hôm sau thức dậy Vương Tử Quân chợt cảm thấy mình có hơi đâu đầu, hắn dùng sức vuốt ve thái dương, sau đó mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Vương Tử Quân đi vào nhà vệ sinh rửa mặt mới cảm thấy khá hơn một chút, nhưng trong bụng vẫn có cảm giác khó chịu. Hắn cảm thấy trong bụng mình giống như vẫn còn cồn cào, thế là thầm cho ra quyết định, sau này tuyệt đối sẽ không đi theo Hào Tử Động uống vài ly nữa.

Vì ăn mừng thắng lợi ngày hôm qua, sau khi quay về khách sạn thì Vương Tử Quân cùng Trì Kim Đồ đã bị đám người Hào Tử Động kéo đi ăn tiệc mừng chiến thắng. Vương Tử Quân yêu cầu mình mời khách, tất nhiên không ai khác dám lên tiếng, thế nhưng về phương diện rượu lại là của Hào Tử Động.

Sau bữa tiệc thì Vương Tử Quân sinh ra cảm giác không biết trời đất, hắn nghĩ đến gương mặt đỏ bừng bừng khi mời rượu của Hào Tử Động, phản ứng đầu tiên của hắn chính là Hào Tử Động đang oán giận mình không cho đi đến khách sạn tham gia bữa tiệc sinh nhật kia, thế cho nên ôm tâm tính trả thù mình trên bàn tiệc.

Tuy hôm qua uống say khướt nhưng Vương Tử Quân vẫn nhớ rất rõ ràng, tối qua có hơn mười công ty đầu tư gọi điện thoại đến, trước khi bọn họ đi ăn tiệc còn có nhiều công ty phái người đến tận nơi hẹn ước thời gian gặp mặt. Vương Tử Quân nghĩ đến tình cảnh mình bị người ta đối xử lạnh nhạt trước đó mà sinh ra cảm giác hãnh diện.

Nhưng vì hiệu suất công tác, Vương Tử Quân nắm chặt sự kiện này mà cho ra quy định, hôm nay sẽ không được thoải mái như vậy nữa. Hắn thu dọn vài thứ liên quan đến mình, sau đó rót trà, còn chưa kịp uống thì tiếng gõ cửa vang lên.

- Trí Tân, vào đi.

Khi thấy người gõ cửa là Đổng Trí Tân, Vương Tử Quân mời đối phương vào, sau đó rót cho Đổng Trí Tân một ly trà.

Đổng Trí Tân tuy lớn hơn Vương Tử Quân gần hai mươi tuổi, thế nhưng lúc này tinh thần của hắn cực kỳ sảng khoái, trên mặt càng treo nụ cười sáng lạn. Sau khi tiếp nhận ly trà của Vương Tử Quân, hắn cười nói:

- Bí thư Vương, tối qua ngài không có chuyện gì đấy chứ?

- Không có gì.

Vương Tử Quân vốn định nói vài lời quan tâm đến Đổng Trí Tân, thế nhưng cuối cùng hắn cũng bỏ qua ý nghĩ này của mình. Đổng Trí Tân ngày thường căn bản không uống rượu, thế nhưng hôm qua xem như bùng phát thần uy, vì vậy mà Hào Tử Động tự xưng là cao thủ rượu cấp quốc gia cũng phải ngã đổ.

Lúc này Đổng Trí Tân lại có bộ dạng sảng khoái tinh thần, thật sự không có chút vấn đề.

Sau khi Đổng Trí Tân nói vài câu với Vương Tử Quân, hắn khẽ lên tiếng:

- Bí thư Vương, vừa rồi tôi đã thương lượng với chủ tịch Hà, vì hôm nay có hẹn với nhiều người, nếu như tập trung tiếp đãi thì căn bản không những hao tổn thời gian, lại không có hiệu suất cao. Chúng tôi cảm thấy không bằng phân bọn họ ra làm vài nhóm, sau đó tiếp đãi riêng biệt, lại căn cứ vào điều kiện hợp tác của bọn họ để so sánh với nhau, hợp điều kiện sẽ được thông qua.

- Được, cứ thế mà làm, vậy thì chúng ta chia làm bốn tổ.

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói với Đổng Trí Tân.

Đổng Trí Tân khẽ gật đầu xưng vâng, sau khi thương lượng một vài chi tiết, hắn khẽ nói:

- Bí thư Vương, lúc này đã bắt đầu ăn sáng, ngài nên đi ăn sớm một chút.

- Mọi người cùng đi.

Vương Tử Quân cũng thật sự thấy đói bụng, hắn cũng không từ chối mà trầm giọng nói với Đổng Trí Tân.

Hai người đi vào nhà hàng vừa vặn gặp mặt Trì Kim Đồ. Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Trì Kim Đồ đứng lên nói:

- Bí thư Vương, mời ngài ngồi bên này.

Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không từ chối lời mời của Trì Kim Đồ, hắn ngồi xuống, chợt nghe Trì Kim Đồ dùng giọng cảm khái nói:

- Thật sự là năm tháng không buông tha con người, nếu như còn trẻ thì uống hai chai không là vấn đề, tối qua căn bản chỉ uống nửa bình đã ngủ không yên rồi.

- Được rồi, đợi khi nào chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ mời anh đến một nơi tốt hơn, chúng ta cùng uống vài ly chung vui.

Vương Tử Quân vừa ăn bánh bao hấp vừa cười hì hì nói với Trì Kim Đồ.

Trì Kim Đồ tuy mở miệng oán trách không thể uống được nhiều rượu, nhưng hắn là phó chủ tịch thường vụ, hắn nào ngại chuyện uống rượu? Quan trọng người mời là Vương Tử Quân, thế nên hắn nhanh chóng cười nói:

- Được rồi, tôi cũng không khách khí, đến khi đó phải đánh giá anh Hào cho thật tốt, để xem có thể uống được nhiều hay không.

Hai người Vương Tử Quân và Trì Kim Đồ nói chuyện rất thoải mái, xem như bữa sáng hòa thuận vui vẻ. Hai người còn chưa kịp đi ra nhà hàng thì phó phòng công thương Cát Xương Khánh của thành phố La Nam đi đến nói:

- Bí thư Vương, chủ tịch Trì, có hai phái đoàn của công ty đầu tư đến rồi.

Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, hắn phát hiện mới là tám giờ thiếu mười, bây giờ đã có người đến, xem ra thành ý của bọn họ là rất lớn.

Hắn khẽ gật đầu với Cát Xương Khánh, sau đó nói với Trì Kim Đồ:

- Chủ tịch Trì, anh ăn nhiều một chút, trưa nay rất bận rộn, cũng không biết khi nào sẽ làm xong.

Trì Kim Đồ ăn ba chén cháo rồi nói:

- Bí thư Vương, cạo đầu sớm thì mát mẻ sớm, ăn trưa muộn một chút sẽ ăn được nhiều hơn.

Nhưng hai người Vương Tử Quân lại suy đoán không đúng thực tế, khi bọn họ đi đến phòng tiếp khách thuê từ đại sảnh khách sạn, vốn là hai phái đoàn công ty đã biến thành một gian phòng chật ních.

Khi hai người Vương Tử Quân và Trì Kim Đồ đi đến thì đám người đang trò chuyện với nhau chợt đứng cả lên, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi đứng ở bên cạnh cửa ra vào chợt cười nói với Vương Tử Quân:

- Chào bí thư Vương, tôi là Lê Phú Dương của công ty đầu tưu Đại Phú, những gì ngài phát biểu vào ngày hôm qua thật sự làm cho chúng tôi quay về mà không thể nào ngủ ngong giấc được.

Người đàn ông trung niên này rõ ràng rất dễ gây hảo cảm cho người khác, hắn vừa lên tiếng đã làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ chân thành và khẩn thiết.

Vương Tử Quân bắt tay với Lê Phú Dương, sau đó hắn cười nói:

- Tôi rất vui khi được gặp giám đốc Lê, dù chúng ta có hợp tác với nhau hay không, tôi cũng rất vinh hạnh được làm bạn với giám đốc Lê.

Lê Phú Dương nhìn Vương Tử Quân với nụ cười tủm tỉm, trong lòng thật sự không dám coi thường. Hắn thật sự cảm thấy rất bội phục vị bí thư trẻ tuổi dám đứng trong bữa tiệc rượu mừng sinh nhật của Quan tiểu thư để nói ra những lời kêu gọi đầu tư.

Khi hai người nói chuyện với nhau thì có người đi đến, là một người đàn ông với mái tóc bạc, lão bắt tay với Vương Tử Quân rồi cười nói:

- Anh Lê, chúng ta đều đến nói chuyện làm ăn, anh cũng không thể cướp lấy bí thư Vương cho riêng mình được, phải cho tôi chút cơ hội chứ?

Vương Tử Quân nghe được lời nói của người đàn ông này mà không khỏi cảm thấy có chút hương vị khác thường. Chẳng qua người đến đều là khách, dù đối phương có chút khác thường nhưng hắn cũng chỉ có thể đặt trong lòng mà thôi.

Sau khi giới thiệu thì Vương Tử Quân xem như biết được vài phần về những người này. Sau khi thất bại với tập đoàn Huyền Lục, Triệu Tranh Giáp đã đưa cho Vương Tử Quân một phần danh sách những công ty đầu tư mình cần đến liên hệ, những người này trên cơ bản đều là lãnh đạo các công ty mà những ngày trước bọn họ đến yêu cầu được gặp mặt.

Tuy lúc đó Vương Tử Quân thật sự rất khó chịu trước thái độ và phản ứng của những người này, thế nhưng hắn là người phóng khoáng với ánh mắt nhìn xa, hắn cũng không so đo với bọn họ. Sau khi hàn huyên với đám lãnh đạo công ty nửa giờ, Vương Tử Quân chuẩn bị công tác đàm phán với bọn họ.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Vương Tử Quân đang nói chuyện vui vẻ với nhóm người Lê Phú Dương, hai hàng chân mày chợt nhíu lại. Đổng Trí Tân ở phía sau lưng càng nhanh chóng đi ra phía cửa.

Mở cửa thì thấy một nhân viên công tác của phòng công thương. Đổng Trí Tân nhìn thoáng qua viên nhân viên công tác, thầm nghĩ anh Hạ của phòng công thương đúng là có ý đồ phá hoại, vì sao lại lỗ mãng phái nhân viên đến như vậy? Sau khi quay về nhất định phải nói rõ với anh ấy mới được.

Nếu như là một thư ký bình thường thì sẽ không dám nghĩ đến những điều này, nhưng Đổng Trí Tân là ai? Hắn là một người cực kỳ có tư cách, đã từng là chủ tịch huyện, bây giờ hắn là thư ký cho bí thư Vương Tử Quân, còn là chủ nhiệm văn phòng thị ủy, thật sự không thể nói đùa.

- Bí thư Vương, tổng giám đốc tập đoàn Chính Ngân đến.

Tên nhân viên công tác khẽ gật đầu với Đổng Trí Tân, sau đó trầm giọng báo cáo với Vương Tử Quân đang đứng giữa đám người.

Chính Ngân chính là một trong hai tập đoàn đầu tư lớn nhất thành phố Nam Phương, gần đây bọn họ đều chờ người đến thăm hỏi, nhưng bây giờ bọn họ không những đến khách sạn của Vương Tử Quân, thậm chí người đến còn là Quan Lục Phát, là người sáng lập tập đoàn.

Vương Tử Quân cũng không ngờ Quan Lục Phát lại nể tình như vậy, hắn có chút trầm ngâm rồi nói:

- Ngày hôm qua tôi mượn bảo địa của tổng giám đốc Quan, ngày hôm nay người a lại đến thăm, dù thế nào cũng phải nghênh đón cho tốt. Các vị chờ tôi một lát, tôi đi rồi sẽ quay lại.

Đổng Trí Tân nghe lời nói thoát thân của Vương Tử Quân mà không khỏi bội phục, bí thư Vương nói ra một câu có vẻ như vui đùa, dù là những người cực kỳ chú ý cũn không thể nói gì hơn. Dù sao thì ngày hôm qua bí thư Vương cũng đã mượn sinh nhật của Quan tiểu thư nói vài lời, bây giờ đi ra nghênh đón tổng giám đốc Quan cũng là phù hợp, không ai có thể nói được gì.

- Tôi cũng xem như là người quen của tổng giám đốc Quan, anh ấy đã đến đây, nếu như không đi ra nghênh đón, chỉ sợ sẽ thất lễ.

Lê Phú Dương có chút trầm ngâm, sau đó hắn cười nói.

Lãnh đạo của công ty đầu tư phần lớn đều là hạng người lắm tiền nhiều của, mắt nhìn càng cao. Tuy Quan Lục Phát là một người nổi tiếng giới đầu tư thành phố Nam Phương, thế nhưng còn chưa đến mức để Lê Phú Dương phải đi ra nghênh đón. Lúc này Lê Phú Dương tỏ thái độ như vậy, rõ ràng đang lo lắng bí thư Vương sẽ tiếp xúc riêng với Quan Lục Phát.

- Chúng ta cùng đi, chúng tôi cũng ngại tổng giám đốc Quan mất hứng.

Đám người nơi đây cũng không ngốc, chỉ sau nháy mắt đã hiểu suy tính của Lê Phú Dương. Kết quả là người nào cũng đứng lên đi theo Vương Tử Quân đi ra ngoài phòng khách.

Vương Tử Quân nhìn đám người hùng hậu đi theo mình, trong lòng tuy vui vẻ nhưng cũng có áp lực. Tuy những người này đều rất nhiệt tình đầu tư, thế nhưng hắn biết rõ không ai trong số này la đèn cạn dầu. Nếu mình muốn vì ba thành phố mà tìm được lợi nhuận tốt nhất, sợ rằng không thể không phải vượt qua đàm phán khó khăn gian khổ.

Nhưng những thứ này chỉ là chuyện buồn phiền nho nhỏ, khi gặp mặt Quan Lục Phát thì có một sự việc khác càng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy nhức đầu, hắn chợt nghe vị Quan tiểu thư ở bên cạnh Quan Lục Phát nói:

- Bí thư Vương, tối qua ngài mượn của tôi năm phút, không biết hôm nay có trả nợ hay không?

Tuy Vương Tử Quân là người xem như tu luyện thành công, hắn sống lại không những da mặt dày hơn, còn nắm chắc nhiều phương diện khác. Thế nhưng lúc này hắn đối mặt với thế tấn công hung hãn của Quan tiểu thư, hắn thật sự cảm thấy khó thể chịu được.

- Điều này...

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Quan Lục Phát, hắn thấy vị tổng giám đốc kia mỉm cười nhìn mình, cũng không tỏ ra xin lỗi vì lời nói không chút cố kỵ của con gái với mình.

Vương Tử Quân có chút chần chờ, sau đó mới nói:

- Thiếu nợ trả tiền luôn là chuyện đương nhiên, nhưng dù thế nào cũng phải chờ tôi làm xong công tác, sau đó sẽ tiến hành bồi thường cho Quan tiểu thư.

Hôm nay Quan tiểu thư mặc váy trắng nhìn thật sự quyến rũ động lòng người. Nàng chớp mắt nhìn Vương Tử Quân nói:

- Nếu bí thư Vương đã nói như vậy, tôi cung kính không bằng tuân mệnh.

Hai người Vương Tử Quân và Quan tiểu thư nói chuyện rất ung dung bình tĩnh, thế nưng dù là ai cũng có thể thấy rõ ý nghĩa ẩn giấu bên trong. Đám người cảm thấy mất vui vì con gái Quan gia lên tiếng chiếm tiện nghi, thế nhưng lại bội phục vì ý chí đối mặt với cái đẹp mà không chút lay động của bí thư Vương.

- Bí thư Vương, lần này tôi đến chính là muốn cùng với quý thành phố bàn về việc xây dựng đường cao tốc Sơn La, tập đoàn Chính Ngân chúng tôi thật sự rất coi trọng hạng mục này.

Quan Lục Phát tươi cười nói lớn.

Nụ cười trên mặt Vương Tử Quân cũng rất sáng lạn, hắn nói:

- Ba thành phố chúng tôi nhiệt chào đón các thương nhân đầu tư ở khắp nơi, nếu giám đốc Quan đã có ý, vậy xin mời đến phòng họp thương thảo.

Quan Lục Phát cũng không từ chối, lão bước vào bên trong phòng họp. Tuy rất nhiều người đến sớm hơn, nhưng lúc này đối mặt với đoàn người hùng hậu của tập đoàn Chính Ngân, dù bọn họ không phục cũng phải thành thật đi ra sau lưng.

Mọi người ngồi vào chỗ của mình chuẩn bị thảo luận, đúng lúc này nhân viên công tác của phòng công thương nhanh chóng chạy đến, nhưng lúc này hắn cũng không gõ cửa, vì cánh cưa này đang mở.

- Bí thư Vương, Tổng giám đốc Lữ Chinh Bình của tập đoàn Huyền Lục đến.

Một lời báo cáo của nhân viên phòng công thương làm cho đám người nơi đây ngây cả người, vì bọn họ nghĩ thế nào cũng căn bản cho rằng tập đoàn Huyền Lục sẽ không thể nào dây dưa với sự kiện này. Dù rất nhiều người cảm thấy hạng mục đường cao tốc Sơn La là quả trứng vàng, nhưng đối với tập đoàn Huyền Lục thì bọn họ cũng không cần một quả trứng như vậy. Hơn nữa đám người tập đoàn Huyền Lục hoàn toàn có thể dựa theo phương thức của thành phố La Nam để đầu tư vào những thành phố khác.

Quan Lục Phát tự mình đến đây thì xem như chủ yếu là xuất phát từ sức thu hút của bí thư Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ tổng giám đốc Lữ Chinh Bình của tập đoàn Huyền Lục đã từng gây chuyện với bí thư Vương cũng đến.

- Nghe nói đêm qua Lữ Chinh Bình tuy phẩy tay áo bỏ đi, thế nhưng thực tế lại đứng ngoài cổng nửa giờ để chờ bí thư Vương.

Một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi dùng giọng quái dị nói.

- À, tôi cũng có nghe nói về chuyện này, xem ra đây là sự thật, nếu không với sự kiêu ngạo của tổng giám đốc Lữ, sao có thể đến đây vào lúc này?

Một người đàn ông khác chợt khẽ lên tiếng.

Vương Tử Quân cũng không nghe những lời nghị luận vang lên khắp bốn phía, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:

- Tôi đang tiếp khách, thế này nhé, anh nói tổng giám đốc Lữ chờ một chút.

Lữ Chinh Bình ngồi trong phòng khách, ánh mắt rơi lên chiếc đồng hồ treo tường. Chờ một chút, hắn thật sự không ngờ mình đến nơi này lại nhận được một câu nói như vậy của Vương Tử Quân.

Lữ Chinh Bình là một người thuộc đại gia tộc kinh doanh đầu tư, hắn tuy không cảm thấy mình là người hào quang vạn trượng, thế nhưng hắn đi đến đâu cũng được người ta nịnh bợ. Lúc này hắn cảm thấy mình đi đến đây, bí thư Vương kia chắc chắn phải rộng lượng một chút, sẽ đến gặp mình với nụ cười trên môi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Nhưng sau khi tên cán bộ thanh niên nho nhã lễ độ đưa mình đến phòng khách, sau đó lại rót cho một ly trà, cuối cùng Lữ Chinh Bình mới hiểu thì ra bí thư Vương kia cũng không phải là một người hay nói hay cười như vậy. Người ta bận rộn nhiều việc nên không thể đi ra ngay được, nếu như anh không có thời gian chờ đợi, anh hoàn toàn có thể bỏ đi.

Tuy có rất nhiều công ty đầu tư coi trọng tập đoàn Huyền Lục, thế nhưng Lữ Chinh Bình cũng hiểu đám người kia vừa coi trọng vừa có tâm tư muốn vượt mặt. Chỉ cần có hạng mục đầu tư, sẽ không phải không có công ty muốn vượt mặt tập đoàn Huyền Lục. Bây giờ có một cơ hội kiếm tiền, tất nhiên đám người kia sẽ không bao giờ vì chính mình mà bỏ qua.

Chính Lữ Chinh Bình rơi vào hoàn cảnh này, biết đâu bố hắn ra mặt thì có thể cứu vãn được. Hắn nghĩ đến bố mình, trong lòng càng thêm lạnh lẽo vài phần. Lửa giận bùng lên trong lòng cũng nhanh chóng tiêu tán.

Lữ Chinh Bình nghĩ đến những lời nói của bố mình trước khi đến đây mà cảm thấy khó chịu, thế nhưng dù hắn không thoải mái thì cũng phải ngồi chờ chủ nhân nơi đây ra tiếp đón.

- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Câu nói này rất đúng với tình cảnh của Lữ Chinh Bình vào lúc này, thế nhưng hắn lại không ngờ Hà Đông và Hà Tây lại đến nhanh như vậy, làm cho hắn căn bản là không kịp chuẩn bị.

Khi bố Lữ Chinh Bình đến, hắn xem như biết rõ mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và tập đoàn Quân Thành, mà sau đó tất cả cũng xem như đã quá rõ ràng. Hắn nghĩ đến gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, trong lòng thầm hối hận, thầm nghĩ anh đã có quan hệ, cần gì phải lên núi vàng xin cơm, đặc biệt chạy đến chỗ tôi kêu gọi đầu tư, tìm trăm phương ngàn kế trêu chọc tôi? Anh không phải đang đùa giỡn với tôi, xem tôi là con khỉ sao?

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Lữ Chinh Bình nghe thấy vậy thì trong lòng có chút cảm giác vui vẻ, dù sao thì hắn cũng xem như đợi một giờ, bây giờ được gặp chủ nhân thì quá tốt rồi.

Nhưng người đi vào phòng vẫn là viên cán bộ trẻ tuổi kia, người này lễ phép châm đầy ly trà cho Lữ Chinh Bình, sau đó hắn cười nói:

- Tổng giám đốc Lữ, bí thư Vương của chúng tôi hôm nay bận rộn rất nhiều việc, nếu như ngài không có việc gì gấp, không bằng để khi khác rồi đến cũng được.

Lời nói của tên cán bộ thanh niên làm cho Lữ Chinh Bình cảm thấy thật sự rất khó chịu, nhưng hắn vẫn mỉm cười:

- Không có vấn đề gì, hôm nay tôi cũng không có việc gì, thế cho nên có thể ở lại chờ bí thư Vương.

- Được rồi, nếu tổng giám đốc Lữ có gì cần thì cứ nói với tôi.

Tên cán bộ trẻ tuổi nhìn thoán qua Lữ Chinh Bình, sau đó khẽ nói.

Lữ Chinh Bình miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó mới nói:

- Cám ơn cậu.

Lữ Chinh Bình nói đến đây thì thấy tên cán bộ thanh niên chuẩn bị lui ra ngoài, hắn vội vàng nói:

- Này cậu, nếu chút nữa bí thư Vương có thời gian rảnh, mong cậu nó cho anh ấy một tiếng, nói rằng tôi có chuyện khẩn cấp cần gặp mặt anh ấy.

- Tôi sẽ tuyệt đối không để cho cậu phải làm không công, chỗ này của tôi có...

Khi Lữ Chinh Bình chuẩn bị mở cặp của mình lấy ra vài vật phẩm thì tên cán bộ trẻ tuổi trầm giọng nói:

- Cám ơn ý tốt của tổng giám đốc Lữ, ngài cứ yên tâm, chỉ cần có cơ hội thì tôi sẽ nhất định truyền đạt lời nói của ngài.

Khi tên cán bộ trẻ tuổi bỏ đi thì trong phòng lại khôi phục bầu không khí bình tĩnh, Lữ Chinh Bình lấy ra một điếu thuốc rồi khẽ châm lửa. Trong đầu không khỏi nghĩ đến những gì xảy ra trước đó khi Vương Tử Quân đến gặp mình.

Khi đó Vương Tử Quân đến tìm gặp mặt Lữ Chinh Bình, tất nhiên Vương Tử Quân là người phải chờ đợi, nhưng bây giờ Lữ Chinh Bình lại là người phải rơi vào hoàn cảnh chờ đợi mòn mỏi. Tuy tình huống giống nhau nhưng Lữ Chinh Bình lại hiểu có nhiều phương diện khác biệt.

Ví dụ như khi Vương Tử Quân chờ mình, lúc đó Lữ Chinh Bình có lý do này lý do kia để bắt Vương Tử Quân phải chờ, nhưng bí thư Vương căn bản không kiếm cớ, vẫn tiếp tục ở lại chờ đợi.

Lữ Chinh Bình nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân chờ đợi đến cùng, thế là không khỏi tỏ ra bội phục vị bí thư trẻ tuổi kia. Hắn thầm nghĩ, chỉ căn cứ vào khí thế và lòng kiên nhẫn như vậy cũng xem như mạnh hơn mình bao nhiêu lần rồi.

Kim đồng hồ liên tục xoay tròn thế nhưng người Lữ Chinh Bình đang chờ mãi vẫn chưa thấy đến. Hắn đã chờ đợi khá lâu, lúc này thật sự khó thể bình tĩnh, hắn nhìn kim đồng hồ, trong lòng rất nôn nóng.

Nhưng Lữ Chinh Bình nôn nóng có tác dụng gì sao? Hắn càng nôn nóng thì sẽ càng khó chịu mà thôi.

Khi Lữ Chinh Bình có ý nghĩ bỏ đi, đúng lúc này tiếng cười đùa từ bên ngoài truyền vào. Tuy hắn không nghe rõ người ta đang nói đến những thứ gì, thế nhưng hắn vẫn hiếu kỳ đi ra ngoài cửa đưa mắt nhìn.

- Tổng giám đốc Quan, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.

Vương Tử Quân bắt tay Quan Lục Phát rồi khẽ cười nói.

Gương mặt mập mạp của Quan Lục Phát cũng treo nụ cười, lão vừa bắt tay Vương Tử Quân vừa cười nói:

- Bí thư Vương, tôi thật sự rất đồng ý với phương án liên hợp các công ty làm đường cao tốc, tôi tin tưởng hợp tác lần này nhất định sẽ là hai bên cùng có lợi.

Lữ Chinh Bình nhìn thấy hai người Vương Tử Quân và Quan Lục Phát, hắn có chút do dự, sau đó nhanh chóng bước ra. Lúc này hắn thật sự mất kiên nhẫn, nếu như Vương Tử Quân tiễn chân Quan Lục Phát và không quay lại, như vậy sẽ là thua lỗ lớn với hắn.