Bí Thư Trùng Sinh

Chương 869: Phải Lắng Nghe Lời Nói Của Lãnh Đạo




Khách sạn Đông Bộ chính là địa điểm được đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ chọn làm nhà khách, bình thường đều chiêu đãi những vị khách có thân phận, vì thế khách sạn này luôn chú ý đến hoàn cảnh và phương tiện của mình. Hành lang trong khách sạn có treo đèn lồng, được thiết kế theo kiểu khúc chiết, còn có hòn non bộ, đài nước, vườn hoa, có vài phần hương vị Giang Nam.

Cũng vì hành lang khách sạn khúc chiết như mê cung, thế cho nên Nhâm Vĩnh Cách lại để lại ấn tượng khá sâu cho Vương Tử Quân, đó chính là mỗi lần đi thì Nhâm Vĩnh Cách luôn cố ý vịn lấy cánh tay Vương Tử Quân. Tất nhiên Vương Tử Quân sẽ cảm thấy không vui, vừa bực mình vừa buồn cười, cũng không mở miệng phê bình. Dần dần tạo nên một phản xạ có điều kiện: Chỉ cần Nhâm Vĩnh Cách đưa tay đến, Vương Tử Quân lập tức có chút co rụt người, lại phải nghe Nhâm Vĩnh Cách nói về những cách sắp xếp của mình trong khách sạn.

Sau khi Vương Tử Quân vào phòng thì Nhâm Vĩnh Cách nhất định sẽ gọi Tiểu Diêu đến phục vụ, sẽ tiếp tục khoa chân múa tay nói thêm vài lời, giống như muốn răn dạy cho đám nhân viên phục vụ biết sự tôn trọng của mình với Vương Tử Quân. Thật sự Vương Tử Quân rất khó thể tiêu thụ loại tôn trọng này, năm lần bảy lượt yêu cầu Nhâm Vĩnh Cách đi làm việc của mình. Thế nhưng người này giống như căn bản cảm thấy lòng tôn trọng của mình chưa đủ nặng, vẫn không chịu bỏ đi ngay, tiếp tục ở lại nhìn chỗ này sờ sờ chỗ kia, tự tìm việc cho mình. Sau khi Nhâm Vĩnh Cách tìm mãi mà không thấy có gì để mở miệng, hắn chợt nhớ đến cái gì đó, thế là cầm điện thoại lên nói:

- Alo, này, khăn tắm trong phòng của chủ tịch Vương phải đổi mới một tuần một lần, hiểu chưa, dùng loại tốt nhất.

Mỗi lần như vậy Vương Tử Quân lại sớm ở bên cạnh vung tay nói không cần, thế nhưng Nhâm Vĩnh Cách không nghe, chỉ cười cười tiếp nhận lời phê bình của Vương Tử Quân. Sau đó lại đứng trên hành lang lớn tiếng nói:

- Sau này nên đề cao tiêu chuẩn dọn vệ sinh cho chủ tịch Vương, không được qua loa, phải làm sao cho thật tốt.

Tình cảnh Nhâm Vĩnh Cách suốt ngày tìm cách nịnh bợ vẫn giống như ở ngay trước mắt, thế nhưng lúc này nên kia đã chạy đi đâu mất rồi?

Vương Tử Quân ngồi trong phòng, hắn nhớ gương mặt gầy gò và nụ cười lớn tiếng của Nhâm Vĩnh Cách. Nói theo hướng khách quan, trước kia Vương Tử Quân công tác ở thành phố Đông Bộ, Nhâm Vĩnh Cách thật sự còn chăm sóc hắn hơn cả Mạc Tiểu Bắc. Nhưng chủ tịch Vương căn bản không ưa Nhâm Vĩnh Cách, luôn cảm thấy đây là một người không ra gì, cực kỳ gian xảo.

Những người giữ khoảng cách với Vương Tử Quân như Nhâm Vĩnh Cách là rất nhiều, nhưng cũng có không ít người chạy đến ra mắt Vương Tử Quân. Người thứ nhất chính là lái xe Đổng Nhị Dân của chủ tịch Vương. Đổng Nhị Dân được Vương Tử Quân sắp xếp cho một phần công tác có thực quyền ở phòng nội vụ, lúc này đã mập hơn khá nhiều so với trước kia, hơn nữa gương mặt tràn đầy nụ cười lại càng nói rõ cuộc sống khá tốt.

- Bí thư Vương, tôi cảm thấy vị trí của chính mình là quá tốt, thế nhưng Quốc Lương lại không được tốt cho lắm, nếu ngài thiếu nhân thủ ở thành phố La Nam thì có thể đưa cậu ấy theo.

Đổng Nhị Dân ngồi ở bên cạnh Vương Tử Quân, hắn dùng giọng chân thành nói.

...

- Chủ tịch Triệu, động tác của quận các anh thật sự chậm như rùa, vốn trông cậy các anh tăng thêm vinh dự cho thành phố Đông Bộ, thế nhưng với trạng thái của các anh vào lúc này, có thể hoàn thành được nhiệm vụ sao?

Trình Hiểu Bình trầm giọng nói lời phê bình với Triệu Quốc Lương với gương mặt trầm tĩnh như nước.

Triệu Quốc Lương không lên tiếng, tuy đây chỉ là trong gương xuất hiện chút dấu vết, thế nhưng Trình Hiểu Bình bây giờ tiếp nhận vị trí phó chủ tịch thường vụ của Tôn Quốc Lĩnh, lại được bí thư thị ủy Nguyễn Chấn Nhạc tín nhiệm. Nàng đã phê bình Triệu Quốc Lương, chính hắn có giải thích cũng vô dụng, chỉ có thể nhẫn nại nén giận mà thôi.

Xưa nay trong quan trường thì quan lớn hơn một cấp có thể đè chết người, Trình Hiểu Bình nào đâu phải lớn hơn một cấp? Nhìn người phụ nữ kia chăm chăm vào những phương diện nhỏ nhặt để phê bình mình, rõ ràng là ông say không phải vì rượu, có ý nghĩa khác. Thứ nhất cho thấy thái độ của nàng, thứ hai chính là muốn cho người ta xem.

Tin chắc tin tức mình bị phê bình sẽ được người hữu tâm truyền đi, nhưng càng là như vậy thì Triệu Quốc Lương cảm thấy mình càng phải nhẫn nhịn.

- Chủ tịch Trình, chúng tôi sẽ lập tức bắt tay vào chỉnh đốn, sẽ đảm bảo sửa lại theo đúng yêu cầu của ngài trong thời gian hai giờ.

Trình Hiểu Bình vừa nói xong thì Triệu Quốc Lương đã nhanh chóng tỏ thái độ.

Một năm qua Trình Hiểu Bình căn bản không có gì biến đổi, chỉ là trên da mặt có thêm nhiều nếp nhăn. Nàng nhìn vẻ mặt của Triệu Quốc Lương, cảm thấy mình đã đạt được mục đích, thế là hừ một tiếng nói:

- Hy vọng anh cũng không làm cho đảng ủy chính quyền thành phố chúng ta thất vọng, nếu như gian hàng của quận các anh không đạt yêu cầu, như vậy để cho bí thư và chủ tịch quận của các anh đến giải thích cho bí thư Nguyễn đi.

Trình Hiểu Bình nói rồi quay sang lên tiếng với phó thư ký trưởng Trịnh Tiêu Du đi theo phia sau:

- Thư ký trưởng Trịnh, anh phái người ở lại chỗ này, khi nào quận của bọn họ chỉnh đốn phù hợp thì gọi điện thoại báo cáo cho tôi.

Trịnh Tiểu Du vốn là một phó chủ nhiệm ủy ban cải cách, sau khi Trình Hiểu Bình bò lên vị trí phó chủ tịch thường vụ thì được đề bạt là phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, cũng xem như là phục vụ cho Trình Hiểu Bình. Hắn vốn là người có quanh hệ không tệ với Trình Hiểu Bình, bây giờ quan hệ thượng cấp hạ cấp lại được xác lập, tất nhiên sẽ là nước lên thuyền lên.

- Vâng, chủ tịch Trình.

Trịnh Tiểu Du đồng ý một tiếng, sau đó tìm một nhân viên công tác của văn phòng khối chính quyền để sắp xếp công tác.

Vì Hội nghị xúc tiến thương mại lần này mà thành phố Đông Bộ thật sự dùng toàn lực ứng phó. Đông Bộ là thành phố chủ nhà, không những có gian hàng rộng, hơn nữa còn phân phối nhiệm vụ cho tất cả quận huyện. Lần này Trình Hiểu Bình đến kiểm tra, tất cả đám người phụ trách của quận huyện tham gia triễn lãm đều đi theo.

Bị phê bình trước mặt nhiều người, đây thật sự là một chuyện làm cho người ta không cảm thấy vui vẻ chút nào.

Khi đám người Trình Hiểu Bình bỏ đi, nhân viên được phái đến đã tập trung bên người Triệu Quốc Lương. Lúc này Triệu Quốc Lương nhìn vẻ mặt căng thẳng của đám thủ hạ, hắn có chút trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:

- Lãnh đạo phê bình là cổ vũ và thúc giục chúng ta, tất cả mọi người cũng đừng nhàn rỗi, nhanh chóng làm việc, bố trí sắp xếp lại gian hàng theo như yêu cầu của chủ tịch Trình.

Triệu Quốc Lương mở miệng phân phó, gian hàng chợt náo nhiệt. Triệu Quốc Lương đứng nhìn tất cả những gì đang diễn ra, hắn không khỏi nhổ một bãi nước miếng.

Năm xưa khi Vương Tử Quân còn ở thành phố Đông Bộ, Triệu Quốc Lương là thư ký của Vương Tử Quân, thật sự muốn gió được gió, thích mưa có mưa. Trình Hiểu Bình khi đó không được Vương Tử Quân chào đón, nhưng người phụ nữ kia mỗi lần thấy Triệu Quốc Lương đều nở nụ cười. Bây giờ Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Đông Bộ, người phụ nữ kia thấy gió nói mưa, bắt đầu dùng mình làm công cụ để lấy lòng người khác.

Tuy mâu thuẫn giữa bí thư Nguyễn Chấn Nhạc và chủ tịch Chúc Vu Bình không công khai hóa, nhưng trên quan trường thì ai cũng có thể cảm nhận được tình huống không đúng. Một số người liều mạng dựa vào Nguyễn Chấn Nhạc, đồng thừoi bọn họ cũng sẽ cố gắng ném danh trạng của mình cho chủ. Không may là trong những danh trạng kia, Triệu Quốc Lương cảm thấy mình là một người được người ta quan tâm nhất.

Có một lần Nguyễn Chấn Nhạc ở đại hội cán bộ phê bình hiện tượng kéo bè kết phái trong quan trường, mở miệng nói cực kỳ có điều lệ, cảm khái sục sôi, thế là mọi người càng có thêm niềm tin vào phái của lãnh đạo Nguyễn Chấn Nhạc. Mọi người đều ở trong thể chế, đều phỏng đoán lời nói của lãnh đạo, sau đó cố gắng tìm ra ý nghĩa ẩn giấu bên trong. Lãnh đạo lên tiếng thường là giấu đầu lòi đuôi, nếu anh thật sự tin vào những gì lãnh đạo lên tiếng, rõ ràng sẽ là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

Bí thư Vương là núi cao đường xa, hơn nữa lại là một người tỏa sáng rực rỡ. Chủ tịch Chúc tiếp nhận vị trí của bí thư Vương, bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc cố gắng chèn ép Triệu Quốc Lương, hầu như là phân biệt rõ giới hạn với chủ tịch Chúc. Triệu Quốc Lương nghĩ đến những phương diện mà không ai biết, hắn không khỏi nở nụ cười khổ sở.

Nhưng Triệu Quốc Lương cũng không chút oán hận đối với bí thư Vương, tuy tất cả đám người chú tâm chèn ép mình cũng là vì bí thư Vương, tất cả bị động của hắn cũng là vì bí thư Vương nhưng hắn không hối hận. Nếu không có bí thư Vương, hắn căn bản không đi đến vị trí ngày hôm nay.

Triệu Quốc Lương làm xong công tác sắp xếp trong ngày, hắn nhìn thoáng qua bầu trời tái nhợt, tranh thủ lấy điện thoại gọi đi. Chợt nghe thấy Đổng Trí Tân ở bên kia dùng giọng bình tĩnh nói:

- Nửa giờ sau bí thư Vương sẽ tham gia bữa tiệc hoan nghênh lãnh đạo mặt trận tổ quốc và ủy ban kinh tế thương mại, đều là lãnh đạo quốc gia, nếu anh muốn đến thì phải nhanh lên.

Vì hai người đều là thư ký của Vương Tử Quân, thế nên tuy hai người chưa từng gặp mặt, nhưng bọn họ cũng không ít lần liên lạc với nhau.

Sau khi nghe Đổng Trí Tân nói như vậy thì Triệu Quốc Lương vội vàng chạy xe như bay đến khách sạn Đông Bộ. Hắn biết bí thư Vương dù rời khỏi thành phố Đông Bộ nhưng đám người đến thăm hỏi sẽ không ít, nếu như không nắm bắt lấy cơ hội lần này, chỉ sợ thời gian sẽ còn lại rất ít.

Khi Triệu Quốc Lương chạy đến phòng Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đang mặc tây trang màu xah đậm, đang ngồi trên ghế sa lông đọc sách.

- Quốc Lương, cậu càng ngày càng điển trai, thật sự làm cho người ta hâm mộ ghen ghét, cậu thấy bộ tây trang của tôi thế nào?

Vương Tử Quân đặt sách xuống, hắn đứng lên phô bày bộ trang phục trên người với Triệu Quốc Lương.

Triệu Quốc Lương đang có chút bức bối, bây giờ thấy Vương Tử Quân điềm nhiên khoe bộ trang phục với mình, thế là trong lòng nóng lên, lại nở nụ cười. Lúc này bí thư Vương còn có tâm tư hỏi han mình về trang phục, một câu nói không gò bó, nói rõ lãnh đạo xem Triệu Quốc Lương không phải như người ngoài.

- Thật sự rất đẹp, ngài mặc tây trang vừa nghiêm túc vừa có vẻ phấn chấn tinh thần, rất thích hợp cho buổi chiêu đãi hôm nay.

Triệu Quốc Lương cố gắng áp chế tình cảm, hắn trầm giọng nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười, hắn chỉ vào Triệu Quốc Lương rồi nói:

- Cậu đấy, vẫn giống như trước đây, có lời gì muốn nói thì cứ cất giấu trong lòng. Đối với người trà trộn quan trường thì đó là ưu điểm, nhưng nhìn vào phương pháp biện chứng lại là khuyết điểm. Cậu không thiếu cái gì cả, chỉ là thiếu quyết đoán.

- Bí thư Vương nói rất đúng, sau này tôi nhất định sẽ sửa.

Triệu Quốc Lương nghe thấy Vương Tử Quân phê bình như vậy thì chợt sinh ra cảm động, lãnh đạo vẫn là lãnh đạo, bây giờ vẫn đối xử với mình như xưa.

- Tối hôm nay cậu có việc gì bận không?

Vương Tử Quân nhìn Triệu Quốc Lương, sau đó đột nhiên hỏi.

- Không có gì.

Triệu Quốc Lương suy tư một lát rồi trầm giọng nói.

- Tốt lắm, cậu sắp xếp cho Trí Tân đi dạo một vòng ở thành phố Đông Bộ. Đây là lần đầu tiên anh ấy đến thành phố Đông Bộ, cũng nên cho anh ấy biết thành phố Đông Bộ là như thế nào. Tối hôm nay anh phụ trách giúp tôi đi dạo một vòng.

Vương Tử Quân tuy nói không quá lớn nhưng Triệu Quốc Lương nghe vào tai lại có chút run rẩy. Đi dạo với bí thư Vương, hơn nữa còn là vào thời đểm mấu chốt này, đó chính là một loại thái đội của bí thư Vương.

Triệu Quốc Lương chợt thấy cảm động, hắn gật đầu thật mạnh nói:

- Vâng.

Triệu Quốc Lương lại đứng sau lưng Vương Tử Quân, một cảm giác mất đi đã lâu chợt xuất hiện trong lòng. Dù lúc này Vương Tử Quân không còn là chủ tịch thành phố Đông Bộ, nhưng Triệu Quốc Lương vẫn ngẩng cao đầu.

- Bí thư Vương, chúng ta nên đi qua thôi.

Kim Điền Lạc gõ cửa đi vào, khi thấy Triệu Quốc Lương thì hắn có chút sững sờ, nhưng nhanh chóng tỏ ra như không thấy gì, chỉ khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn chỉ vào Triệu Quốc Lương nói:

- Thư ký trưởng Kim, vị này là Triệu Quốc Lương, thư ký của tôi khi còn công tác ở thành phố Đông Bộ, bây giờ là phó chủ tịch quận. Trí Tân có chút không thoải mái, tôi và cậu ấy trò chuyện một chút.

Kim Điền Lạc là người thông minh, hắn tất nhiên hiểu vì sao Vương Tử Quân lại cho ra những câu nói như vậy. Thế là hắn nhanh chóng nở nụ cười:

- Chủ tịch Triệu, hoan nghênh cậu có thời gian rảnh đến thành phố La Nam thăm bí thư Vương.

Triệu Quốc Lương căn cứ vào cách xưng hô của Vương Tử Quân cũng hiểu được thân phận của Kim Điền Lạc, hắn thấy Kim Điền Lạc khách khí với mình như vậy thì vội vàng vươn tay ra nói:

- Thư ký trưởng Kim, sau này đến thành phố La Nam thật sự sẽ làm phiền ngài.

Hai người bắt tay nhau rồi cùng đi theo Vương Tử Quân ra khỏi phòng. Khi Vương Tử Quân ra khỏi phòng thì Lý Quý Niên cũng đứng sẵn ngoài cửa phòng mình, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi nhanh chóng đi đến.

- Bí thư Vương, đã đến giờ rồi, chúng ta nên nhanh chóng đi qua.

Lý Quý Niên tuy là nói nhảm nhưng lại càng muốn bày tỏ thái độ với bí thư thị ủy Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân cũng gật đầu nói:

- Vậy thì chúng ta đi.

Lý Quý Niên lúc này nhìn thấy Triệu Quốc Lương, hắn có chút chần chờ, sau đó nở nụ cười nói:

- Vị này chính là...

- Chủ tịch Lý, giới thiệu với anh đây là thư ký Triệu Quốc Lương của tôi ở thành phố Đông Bộ, hôm nay Trí Tân có chút không thoải mái, thế nên tôi cho cậu ấy đi theo.

Vương Tử Quân nói đến đây rồi nói với Triệu Quốc Lương:

- Đây là chủ tịch Lý.

Tuy thành phố La Nam sẽ không phải chỉ có một chủ tịch Lý, nhưng có thể được Vương Tử Quân giới thiệu trịnh trọng như vậy, rõ ràng thấy được chủ tịch Lý là ai. Triệu Quốc Lương có thể phán đoán rõ ràng, hắn lên tiếng:

- Chào chủ tịch Lý. nguồn TruyenFull.vn

Lý Quý Niên cười ha hả vươn tay ra nói:

- Chào Quốc Lương, dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, tôi đã sớm nghe nói thủ hạ của bí thư Vương đều là hảo hán, ai cũng là nhân tài.

Lý Quý Niên bắt tay với Triệu Quốc Lương rồi nói tiếp:

- Quốc Lương, có ý nghĩ đến thành phố La Nam công tác không? Nếu không chê điều kiện thành phố La Nam, tôi thật sự có ý nghĩ muốn đào góc tường của chủ tịch Chúc.