Bi Thương Ngược Thành Dòng Sông

Chương 1




“Tề Minh mang sữa tươi theo.” Vừa chuẩn bị kéo cửa ra, mẹ anh từ trong phòng khách chạy theo ở phía sau, trên tay cầm một túi sữa tươi vừa mới chưng nóng trong nồi cơm điện, hơi nóng bốc lên nóng hổi, “Này nhé, con phải uống nhiều sữa tươi, đặc biệt là con đã học lớp mười, không uống sao được.” Nói xong bà kéo ba lô phía sau của Tề Minh ra nhét vào. Bởi vì dáng bà thấp hơn con trai một khoảng lớn nên cơ thể hơi khập khiễng. Nhét sữa xong, mẹ Tề Minh nắm lấy tay anh bắt đầu nhắc lại, “Này nhé, mùa đông như thế này sao lại mặc ít vậy, làm sao con trai có thể đẹp trai được nữa?”

“Được rồi, được rồi.” Tề Minh thấp giọng đáp, sau đó kéo cửa ra, “Mẹ, con đi trước, bị muộn rồi.”

Kéo cửa ra, sương mù dày đặc tuôn vào trong nhà. Trên đầu là ánh sáng hiếm hoi bay bổng trong tiết trời đông.

Tề Minh đóng cửa lại, kể cả sự càm ràm của mẹ mình cũng nhốt vào bên trong. Chỉ kịp nghe thấy nửa câu: “Tan học nhớ về ngay...” Mùa đông khiến tính cách nóng nảy cũng giảm bớt.

Tề Minh chỉnh lại quai cặp, anh thở ra khói trắng, nhún nhún vai, đi tới cổng nhà.

Mới vừa đi được hai bước, nhìn thấy Dịch Dao đang lảo đảo xông ra khỏi nhà, suýt nữa đụng vào mình. Tề Minh vừa định mở miệng hỏi chuyện thì nghe thấy giọng phụ nữ ở trong nhà kia truyền tới:

“Đi đi, nhanh đi đầu thai đi, tại sao mày không chết đi! Đền tiền cho tao!”

Dịch Dao ngẩng đầu lên, đúng lúc gặp phải Tề Minh nên lúng túng. Gương mặt gầy gò của Dịch Dao trong nắng sớm không nhìn thấy rõ chứa tâm tư gì.

Trong trí nhớ của Tề Minh, khi anh nhìn thẳng vào đôi mắt đó, có cảm giác giống như thế giới đang ngừng lại, mọi thứ được bao phủ bởi tấm kính trong suốt.

“Lại cãi nhau với mẹ sao?”

“Ừ.”

“Chuyện gì xảy ra?”

“Đừng nhắc nữa.” Dịch Dao lau vết máu còn đọng trên cánh tay, đó là vết thương hôm qua mẹ cô đã bấm cô, “Cậu cũng biết mẹ mình bị bệnh thần kinh mà, mình cũng mặc kệ bà ấy.”

“... Ừ. Cậu không sao chứ?”

“Ừ. Không sao.”

Sáng sớm mùa đông, cả con đường đều vô cùng yên tĩnh. Giống như bị sương mù dày đặc bao phủ, không có một chút tiếng động nào.

Hôm nay là ngày lễ, tất cả mọi người đều không phải đi làm. Những đứa bé gần đây cũng còn nhỏ, lớn nhất cũng học năm nhất tiểu học. Đệ nhị trung học thì làm theo quy định, nhất định thứ bảy phải đi học thêm. Cho nên, trong con hẻm nhỏ chỉ có hai người bọn họ bước đi không nhanh không chậm.

Đột nhiên Tề Minh nhớ tới điều gì đó, kéo dây cặp xuống, chuyển cặp sách tới trước ngực, lấy sữa tươi ra rồi nhét vào trong tay Dịch Dao: “Cho cậu.”

Dịch Dao hít một hơi rồi đưa tay ra nhận lấy.

Hai người đi về phía đầu ngõ, lúc ấy toàn bộ cũng bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc.

Làm sao miêu tả được quang cảnh lúc bấy giờ.

Hai người đi qua những sợi dây anten thật dài, dường như chúng phân chia bầu trời u ám kia thành nhiều phần. Những đám mây chậm rãi di chuyển trên trời, có vài đám mây màu xám như chì lơ lửng hòa tan vào nhau.

Mỗi ngày lúc đi học rồi tan học, hai người họ đều phải bước đi trong con ngỏ dài hẹp, có cảm tưởng nó giống như con ngỏ thời gian, thật dài. Trên đầu là quần áo mà người ta đem phơi ở ngoài, dù mưa dầm cũng sẽ mặc kệ, người ta vẫn phơi chúng như cũ.

Hai bên đường đầy những thứ khác nhau, giống như càng ngày càng muốn nuốt chửng con hẻm vốn không rộng rãi gì. Vì xài chung phòng bếp nên mỗi ngày ở đây đều xảy ra cãi vã, “Ái chà, sao mà cô dám dùng nước nhà chúng tôi?” Người kia bị phát hiện cũng chỉ cười xấu hổ, nói “Xin lỗi, tôi sai rồi.”

Trên mặt đất cũng như trên tường đều ẩm ướt.

Cửa sổ nho nhỏ, ánh sáng yếu ớt không nhìn thấy gì, rèm cửa sổ kéo vừa phải để cho ánh nắng chiếu vào, khiến căn phòng sáng sủa hơn.

Quang cảnh bây giờ chính là như vậy.

Cuộc sống 16 năm. Cuộc sống của anh vô cùng thoải mái, tự cho là đầy đủ, cũng rất vui vẻ. Giống như chiếc áo bông bên người, không đắt giá, tuy nhiên khi lạnh lại có thể khiến cơ thể ấm áp hơn. Mặc dù nó khiến cho nam sinh trông không đẹp trai gì vào mùa đông, nhưng vào mùa thu, người nào sợ lạnh cũng có thể cảm thấy nóng bức đến hoa mắt, mẹ anh cũng sẽ sớm chuẩn bị cho anh mọi thứ, càu nhàu bắt anh phải nhanh chóng mặc vào.

Cuộc sống mười tám năm trải qua như vậy, nhưng cũng nhanh chóng kết thúc.

Bốn năm trước cha anh từ chức, xuống biển buôn bán. Hiện tại đã là một ông chủ của khách sạn lớn. Mỗi ngày đều có khách tới, buôn bán phát đạt lạ thường. Ông đắc ý đến mức lúc nói chuyện điện thoại đã kiêu ngạo: “Thật xin lỗi, khách sạn của tôi không nhận đặt chỗ trước.”

Sau đó ông mua một căn nhà ở khu khác. Ngôi nhà cao tầng, có con sông xinh đẹp.

Chỉ chờ trả phòng này vào mùa hè là có thể rời căn nhà chật chội, rời khỏi ngỏ nhỏ ướt át này rồi. Thậm chí là dùng từ “thoát khỏi“. Điều này cũng giống như có thể rút chân ra khỏi bùn đất.

Bởi vì điều ấy mà mẹ anh trở nên vô cùng kiêu ngạo, mỗi khi tám chuyện cùng hàng xóm cũng sẽ nói: “Ai da, ngôi nhà chúng tôi mua sẽ giúp bệnh phong thấp của tôi giảm đi nhiều, phòng này thật là quá ẩm ướt, rắn rết trăm chân rất nhiều.” Hoặc là. “Tôi nghĩ các cô cũng nên tính đến chuyện rời đi.”

Cuộc nói chuyện như vậy thường đưa đến kết quả là ai nấy đều hâm mộ bà, cuối cùng sẽ nói một câu, “Cô thật là hạnh phúc chết mất. Chẳng những chồng kiếm được nhiều tiền mà con trai cũng thật tài giỏi, thi cái gì cũng đều đứng nhất.”

Lúc này, Tề Minh đứng nghe ở phía xa, ngồi trước cửa sổ làm bài tập, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên đều thấy mẹ mình được vây quanh bởi những bà cô tóc quăn, gương mặt bà không che dấu được vẻ đắc ý.

Thật ra có nhiều lần trên đường về nhà, anh nghe được vài ba lời bàn tán, ví dụ như.

“Bà Tề sớm đắc ý quá rồi, sớm muộn gì cũng sẽ ngã đau.”

“Tôi cũng muốn xem, đàn ông có tiền sẽ trở nên xấu tính, đừng nhìn bây giờ bà ta phách lối, xem chừng sau này mỗi ngày đều bị chồng đánh cho sưng mặt sưng mũi.”

“Con trai của bà ta thì ngược lại,thật sự là coi như đời trước bà ta tích không ít công đức.”

“Nghe nói mới vừa vào trường học liền lấy được giải nhất cuộc thi tranh tài số học cả nước.”

Thế giới chính là như vậy, mỗi ngày giống như kéo tơ quấn xung quanh thành một cái kén trong suốt. Hư vinh cùng ghen tỵ giống như đóng thành một cái dằm trong tim càng ngày càng thêm nhiều vào cho đến khi nó sềnh sệch lại thành một mức, cứ như thế bốc mùi.

Tề Minh trải qua mỗi ngày trong một cái ngõ hẹp dài như vậy.

Mỗi lần đi ngang qua nhà Dịch Dao sẽ thấy cô mặc tạp dề nấu cơm ở trong phòng bếp.Mẹ cô Lâm Hoa Phượng xế chiều mỗi ngày cũng ngồi ở cửa cửa nhỏ hoặc là xem báo.

Tề Minh từ cửa sổ của phòng bếp đưa Bản Bút Ký:“Cho, giúp cậu lấy được rồi.”

Dịch Dao ngẩng đầu lên, xoa mồ hôi trên trán một chút rồi nói: “ Cảm ơn, nhưng mà tay tớ đang bẩn, cậu đưa cho mẹ tớ đi.”

Tề Minh đem Bản Bút Ký đưa cho mẹ Dịch Dao, mỗi lần như vậy thì mẹ cô đều cầm lấy nhưng sau đó sẽ ném vào trong phòng.

Tề Minh nghe được trong phòng “ Ba “ một tiếng đó chính là âm thanh đồ vật rơi trên mặt đất.

Đi về phía trước hai bước chính là nhà Tề Minh. Chìa khóa đã không còn cắm vào trong ổ khoá nữa, mẹ Tề Minh sẽ lập tức mở cửa đón lấy bọc sách của anh,lôi kéo anh nhanh vào ăn cơm.

Thời điểm vừa ăn được một nửa thì không lâu sau sẽ nghe được cách vách truyền đến tiếng của Dịch Dao:“Mẹ, cơm làm xong rồi.”

Có đoạn thời gian mỗi ngày lúc ăn cơm, Đài Truyền Hình sẽ phát bộ phim Đài Loan《 Mẹ, yêu con một lần nữa》, nghe nói là sửa đổi dựa vào chuyện chấn động một thời của giới điện ảnh năm đó, mỗi lần vào lúc ăn cơm mẹ sẽ vừa ăn vừa thở dài thở ngắn, rồi suy nghĩ đắm chìm trong thế giới đó mà cảm động. Đoạn thời gian đó, mẹ luôn đưa tay lau nhẹ khóe mắt cơ hồ không có nước mắt, sau đó nói cho Tề Minh nghe về tình mẹ vĩ đại.

Tề Minh luôn im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng trả lời một tiếng.

Giống như là có một sợi bông nằm ngang ở trong huyết quản gây trở ngại mạch máu di chuyển.”Cũng sẽ mau chóng ngưng tụ thành một khối máu.” Trong lòng luôn có cảm giác đè nén. Cảm giác có một ngày sẽ có một cây gai từ trong huyết quản lộ ra ghim vào da rồi phơi bày ra bên ngoài

. Mỗi khi mẹ cố làm ra vẻ lau nước mắt, trong huyết quản là hơn đau nhói một chút.

Cũng chỉ là hơi có một chút ý nghĩ như vậy, dù sao thì không ai cũng có thể thản nhiên mà đối diện với chuyện ghét mẹ mình. Đây là không tuân theo luân thường đạo đức,cho nên ý nghĩ như vậy cũng chỉ là thỉnh thoảng tựa như bọt khí từ đáy lòng nhô ra, sau đó trong nháy mắt liền biến mất ở trên mặt nước, nhanh chóng tan vỡ. Chỉ là tí xíu bọt nước.

Không giống như là Dịch Dao.

Dịch Dao là trực tiếp hận

. Thời gian mười lăm tuổi thỉnh thoảng có một lần cả hai nói chuyện phiếm.

Tề Minh nói: “Mẹ tớ là giáo viên luôn rất thích nói đạo lý, rất phiền. Mẹ cậu làm nghề gì?”

Dịch Dao quay đầu lại, nói: “Cậu nói Lâm Hoa Phượng, bà ấy là gái điếm, là người đàn bà phóng đãng. Tớ hận bà ấy. Nhưng có lúc tớ cũng rất yêu bà ấy.”

Khi Dịch Dao mười lăm tuổi vẻ mặt cô lúc nào cũng bình tĩnh tựa như không có cảm xúc, khuôn mặt cô khi đó phơi dưới ánh nắng mùa hè, da trong suốt cơ hồ muốn thấy được màu đỏ của mạch máu bên trong: tôi hận bà ấy, nhưng có lúc tôi cũng rất yêu bà ấy. Gái điếm, người đàn bà phóng đãng, những chữ này vào lúc mùa hè năm mười lăm tuổi luôn xuất hiện trước mắt cô giống như thủy triều lên che phủ kín cuộc sống trẻ tuổi của cô.

Tề Minh năm mười lăm tuổi cũng giống như vậy, trong tim anh lúc nào cũng có một mầm mống bụi gai bị phũ đầy bụi.

Cơm nước xong, Tề Minh đứng lên vừa muốn thu dọn chén đã bị mẹ anh lên tiếng ngăn lại bảo anh nhanh chóng vào phòng ôn bài, bà nói:“Làm sao con có thể đem thời gian lãng phí ở mấy loại chuyện này được.” Nói thật ra, Tề Minh thật sự không thích mẹ nói như vậy

Anh để đũa xuống,lấy bọc sách trên ghế salon đi về phòng của mình.Trước khi vào phòng, anh quay đầu lại nhìn giữa khe hở, nhìn thấy vẻ hài lòng của mẹ khi dọn dẹp cơm thừa đồ ăn thừa rồi đi vào phòng bếp.

Mới vừa đóng cửa lại, cách vách truyền đến tiếng của Dịch Dao:

“Mẹ, rốt cuộc mẹ có muốn ăn hay không?”

“Mày nhìn xem tao có ăn hay không!?”

“Nếu mẹ không ăn thì nói một tiếng, đừng để cho con làm cực khổ như vậy. “ Lời còn chưa nói hết, liền truyền đến âm thanh của cái mâm bị ném rơi trên đất.