Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1012: Anh hùng cái thế của ta 20




Chưởng quỹ cho rằng chính mình đã cúi đầu, nhưng Trương Hồng Nghĩa lại chưa tiêu cơn giận, đang muốn mở miệng, Bách Hợp lại kéo hắn một cái:

“Thôi đi, chọn cuộn màu xanh đi.”

“Cô dâu nhỏ…” Trương Hồng Nghĩa đang muốn phản bác, Bách Hợp lại khẽ lắc đầu, hắn cắn răng không muốn bác bỏ lời cô nói trước mặt người khác, nhưng mà chưởng quỹ nói hắn cưới vợ không phải thái thái quan gia gì, mặc không nổi tơ lụa, lời nói đó lại đâm trúng chỗ sâu trong tim hắn.

Bản thân hắn chỉ là bình dân, nghe thấy lời này trong lòng còn không thoải mái, trước đây Bách Hợp có xuất thân Hầu phủ, chỉ sợ nghe thấy vậy trong lòng lại càng chua xót.

Chưởng quỹ vừa nghe thấy Bách Hợp chọn màu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, rất sợ lát nữa Trương Hồng Nghĩa lại giở trò vô lại, liền vội vàng buộc cuộn vài màu xanh kia lại, lúc Bách Hợp muốn lên trước tiếp lấy, Trương Hồng Nghĩa lại lên trước một bước đón lấy, kẹp ở dưới nách, tiện tay móc ra một nắm tiền đồng từ trong ngực, cũng không đếm, ước chừng khoảng 34 văn, ném lên quầy một cái: “Cầm lấy chặn cái miệng thối kia của ngươi lại! Lần tới nếu như lại nghe thấy lời không ra gì với cô dâu nhỏ của ta, lão tử đánh bay cái răng cửa của ngươi!”

Chưởng quỹ kia nghe hắn nổi giận, lúc này mới hiểu rõ bản thân vừa nãy nói cô vợ nhỏ của hắn mặc không nổi tơ lụa phỏng chừng chọc cho hắn không vui, tưởng rằng của đi thay người, không ngờ đến bản thân hắn trái lại móc ra chút tiền, tuy không bằng tiền của cuộn vải bố này, nhưng tốt xấu gì còn hơn không có, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, miệng lại nói liên tục: “Chắc chắn, chắc chắn.” Lúc này mới lau mồ hôi, lại chiếu theo yêu cầu của Bách Hợp mang đến một đống kéo cùng châm tuyến, còn lượm thêm chút vải vụn gom thành một bao lớn tặng cho Bách Hợp, lúc này mới tiễn hai người đi.

Mấy chục văn tiền mua được một cuộn vải bố lớn như vậy vốn đã chiếm đủ tiện nghi, thậm chí chưởng quỹ còn nói tặng cho hắn, nếu không phải hắn cường ngạnh muốn trả tiền, tiền này vốn hẳn là tiết kiệm được, nhưng Trương Hồng Nghĩa lại càng nghĩ càng nghẹn khuất, lúc ra khỏi cửa tiệm vẫn mang vẻ mặt u ám, Bách Hợp kéo kéo tay áo hắn, có chút bất đắc dĩ:

“Được rồi, người cũng đều đi ra rồi, còn tức cái gì? Loại người như vậy, có gì để mà tức giận, còn cầm tiền đập hắn, thật sự ngu ngốc.” Ngón tay cô chọt vào cánh tay hắn, lúc đầu ngón tay xuyên qua cái áo rách chọt đến cổ tay hắn, lực đạo lại giảm bớt đi nhiều, nhưng trong lòng Trương Hồng Nghĩa vẫn tê dại như cũ.

Nghe thấy Bách Hợp nói chuyện, lại nhớ tới chuyện ngu ngốc cầm tiền đập người mình vừa mới làm, hai má của Trương Hồng Nghĩa cũng khó tránh khỏi có chút đỏ bừng. Hắn vốn cũng không người quá yêu thể diện như vậy, nếu như là trước đây, hắn sẽ không cố ý đi dọa nạt người khác, nhưng nếu như người khác muốn tặng hắn một cuộn vải, có tiện nghi mà không chiếm thì chính là thằng ngu, chín phần là hắn sẽ nhận lấy.

Nhưng hôm nay không giống, hôm nay Bách Hợp ở bên cạnh hắn, Trương Hồng Nghĩa cũng không muốn bị cô xem thường, không biết bị làm sao, ma xui quỷ khiến hắn liền nắm một đống tiền đồng vẩy đi. Lúc này bị cô nhắc đến, vừa xấu hổ vừa tức giận còn có chút hối hận:

“Vậy nếu không thì, ta đi tìm hắn đòi lại?”

Tiền đã trả còn có thể lấy về? Bách Hợp nghe thấy vậy nhịn không được muốn cười, chưởng quỹ kia vốn cảm thấy chính mình thua thiệt, chỉ muốn tiễn ôn thần đi mà thôi, nếu như lúc này hắn lại muốn tới, người ta chỉ e cho dù có dễ ức hiếp hơn nữa cũng phải trở mặt, tiền đưa cũng đã đưa rồi, nếu như hai người không có gì liền thôi, hiện tại trái lại chiếm được tiện nghi, lại còn muốn nữa cũng có chút quá đáng.

Cô lắc đầu một cái, Trương Hồng Nghĩa lúc này mới coi như không có gì, nhưng nhớ tới chuyện khi nãy trong lòng có chút không vui, cũng không lên tiếng nữa.

Lúc đầu phấn khởi tới cửa hàng vải vóc, Trương Hồng Nghĩa từ lâu đã muốn làm cho Bách Hợp một bộ xiêm y, kết quả lại không ngờ tới rớt xuống kết cục như vậy, tinh thần hưng phấn của hắn bị đánh bay đi một nửa, lúc đi dạo sau đó cũng không có hào hứng như trước nữa, hai người lại đi mua bông, mắt thấy sắp hết năm, trong nhà lại chẳng có gì ăn, ngược lại lại đi gọi chút hạt dưa, đậu phộng, đậu tằm, mãi đến khi mua được một đống lớn, lúc đang muốn xoay người đi, Bách Hợp lại do dự một chút:

“Ta muốn đi dịch quán, thăm đại ca ta…”

Chu gia vốn là văn nho thế gia, bắt đầu từ thời tổ tiên trở nên giàu sang đều lấy việc học làm đầu, thân thể cũng không khỏe mạnh, sau khi Chu gia xảy ra chuyện, trong nhà người thì chết, người thì bệnh, trong cốt truyện, Chu Bách Hợp bị Trương Hồng Nghĩa mua đi, trái lại chịu đựng không nổi, đáng tiếc phụ mẫu một đời sống trong nhung lụa, lúc bị lưu đày đường xá xa xôi, trưởng bối nhiễm bệnh qua đời, phụ mẫu kéo dài một hơi tới được Doanh Châu, nơi đây khí hậu khắc nghiệt, lại thêm hoàn cảnh chỗ ở cũng không tốt, Chu phụ Chu mẫu cũng không chịu được mấy ngày, rất nhanh liền chết ở Doanh Châu. Trong nguyên tác Chu Bách Hợp vẫn nhớ kỹ đại ca, nhưng bởi vì Chu gia là gia tộc truyền thế, đối với việc dạy dỗ nhi nữ rất nghiêm khắc, sau bảy tuổi nam nữ bất đồng tịch, cảm tình của hai huynh muội cũng không sâu, phụ mẫu vừa qua đời, tuy hai huynh muội dựa vào huyết mạch thân tình nhưng cảm tình cũng không có sâu nặng.

Hơn nữa Chu Bách Hợp hồi đó đắm chìm trong cơn khủng hoảng sợ hãi của mình, tự nhiên cũng không để ý tới người đại ca này, về sau cũng không biết đại ca kia của mình ra sao rồi.

Lúc hắn tới Doanh Châu cũng không mắc bệnh giống người trong nhà, nhưng thân thể người đại ca này của Chu Bách Hợp cũng không coi như khỏe mạnh, không biết có chịu đựng nổi ở cái vùng đất Doanh Châu này được hay không.

Trương Hồng Nghĩa nghe thấy cô nói còn có người thân, sửng sốt một chút, lúc đầu hắn vẫn còn mang vẻ mặt u ám, vì những lời của chưởng quỹ kia mà canh cánh trong lòng, đến ngay cả dạo phố cũng không quá thích thú, vẻ mặt một bộ không có biểu tình. Nhưng hiện tại nghe thấy Bách Hợp nói muốn đi thăm đại ca, hắn vừa nghĩ tới bản thân có khả năng sẽ được gặp anh vợ tương lai, không hiểu sao có chút khẩn trương, gương mặt cũng có chút đỏ bừng, hắn cúi đầu nhìn chân mình, hắn vẫn đeo đôi giày cỏ rách, nhớ tới Bách Hợp xuất thân Hầu phủ, vị anh vợ chưa từng gặp mặt kia của mình chỉ e sẽ chướng mắt bộ dạng hiện tại này của hắn, trong lòng âm thầm kêu hỏng bét, lúc hắn ra ngoài không có chỉnh đốn trang phục, bộ dạng lôi thôi lếch thếch, nghĩ đến chính mình nếu như sau này có nữ nhi chỉ sợ cũng không chịu gả cho người giống như mình, ấn tượng từ ánh mắt đầu tiên đã không thích rồi.

Hắn nghĩ tới về sau mình có con gái, nếu giống như Bách Hợp có khả năng sẽ gả cho người khác, trong lòng liền có chút chua xót. Nhưng ngay sau đó lại phản ứng kịp, chính hắn thật sự là nghĩ quá nhiều, hiện giờ bát tự còn chưa phẩy một cái, hai người còn chưa viên phòng, cô có sinh nữ nhi hay không còn chưa chắc, vạn nhất cũng có khả năng sinh ra là nhi tử, vừa nghĩ như vậy, hắn lại có chút phấn chấn lên.

Nhưng Trương Hồng Nghĩa vui vẻ chưa được bao lâu, lại nghĩ tới mình nghĩ có chút quá xa, chuyện quan trọng hàng đầu là cô nói muốn đi thăm anh vợ gì đó kia, con trai con gái để sau hãy bàn, có thể tạm thời không nhắc đến.

Hiện giờ Bách Hợp không muốn gả cho mình, nếu như anh vợ lại có ấn tượng không tốt về mình, chắc chắn sẽ cật lực phản đối, nếu đến lúc đó hắn phản đối, chính mình há chẳng phải càng khó khiến cô vui vẻ sao? May mà chính mình còn chưa từng làm qua cái gì đao phủ, nếu không thật sự làm rồi, hiện tại vị anh vợ chưa từng gặp mặt kia sợ rằng liền xem thường hắn.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Trương Hồng Nghĩa tựa như khóc tang, muốn cự tuyệt nhưng cô dâu nhỏ nhớ người nhà cũng là chuyện bình thường, hắn vắt kiệt óc cũng nghĩ không ra lí do gì để thủ tiêu cái ý niệm này của cô, cuối cùng chỉ đành mặt dày thương lượng với cô:

“Nếu không thì hôm nay về nhà trước, ngày mai hẵng tới, ngươi xem sắc trời cũng không còn sớm nữa!” Hôm nay hắn còn chưa gội đầu, cũng chưa tắm rửa, xiêm y mặc trên người là cái cũ nát nhất, trên mặt vẫn còn chòm râu, ngày thường hắn ngại lười phải thu dọn, vẫn luôn chưa từng cạo qua, hiện tại hối hận đến xanh cả ruột. Trước đây lôi thôi lếch thếch, hiện tại mới  hiểu được chỗ lợi hại, bản thân lúc trước lớn lên không được coi như anh tuấn đẹp trai, Đại Tề lại chuộng mỹ nam tử yêu thích phấn thơm, mang theo túi hương, hắn từng nghe nói trong sách viết, đám quý nữ Đại Tề yêu thích đều là đám nam tử cưỡi ngựa mà qua, móng ngựa đều mang theo mùi hương kia, chỉ là ở vùng đất Doanh Châu này đến phụ nhân ngày thường muốn trát phấn cũng không có chỗ để mua, hiện tại mình đi đâu để tìm mấy thứ này?

Cũng may trong nhà anh vợ xảy ra chuyện, hắn phòng chừng cũng giống mình không có tiền để mà chỉnh đốn trang điểm, trong lòng Trương Hồng Nghĩa lại cảm thấy có chút thỏa đáng.

Sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, bên khóe miệng lúc cười, lúc lại lộ ra thần sắc hung tàn, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ mặt với cằm mình, lông mày kia lúc thì nhíu chặt, lúc lại buông lỏng, giống y như tên thần kinh, Bách Hợp nhìn đến da đầu trực tiếp run lên, nhịn không được đập hắn:

“Ngươi nghiêm chỉnh chút cho ta!”

“Ai nha!” Cô vừa đánh, miệng Trương Hồng Nghĩa vô thức kêu thảm thiết, hắn quyết định hôm nay không đi thăm anh vợ, dù sao tương lai còn dài, có gấp cũng gấp không được trong chốc lát, hắn đem toàn bộ đồ cầm bằng một tay, cũng không để ý tiếng kêu thảm của mình khi nãy đã dẫn tới ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh, vội vàng đưa tay ôm eo Bách Hợp, kéo cô đi về hướng về nhà:

“Cô dâu nhỏ, hiện tại chúng ta không đi, ngươi xem sắc trời cũng muộn rồi, lại đi tới dịch quán rồi trở về trời cũng tối thui, ta nói với ngươi cái vùng đất Doanh Châu này, trời tối không ai dám ra ngoài, bên ngoài có ác ôn muốn hại người, ngươi nghe lời ta, ngày mai chúng ta trở về thu dọn thật tốt, ta lại đi cùng ngươi.”

Trương Hồng Nghĩa vừa dứt lời, Bách Hợp liền khinh bỉ nhìn hắn một cái: “Cái đất Doanh Châu này, có ác ôn, còn có thể so được với ngươi sao?”

Vừa nãy ánh mắt của chưởng quỹ kia nhìn hắn, Bách Hợp đều để ở trong mắt, người ta rõ ràng coi hắn là tên côn đồ, hơn nữa một hơi liền gọi tên hắn ra, hiển nhiên Trương Hồng Nghĩa lúc trước chính là thanh danh vang xa, ác ôn như hắn còn lấy người khác ra làm lá chắn, Bách Hợp không tin!

Tuy không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, nhưng cảm tình của nguyên chủ với vị đại ca kia cũng không sâu, trong cốt truyện thậm chí hai người cũng không có qua lại, khi nãy cô nói như vậy, chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi, nếu như Trương Hồng Nghĩa muốn đi, hai người thuận đường tới xem xem, nếu như hắn không muốn đi thì Bách Hợp cũng sẽ không miễn cưỡng, vì thế nghe thấy hắn nói về nhà trước, Bách Hợp cũng theo ý hắn, bị hắn nửa ôm nửa kéo mang đi về nhà, đi được hai bước cô lại giãy giụa:

“Đừng có lôi lôi kéo kéo, trên đường lớn, còn ra thể thống gì.”

“Theo ý ngươi, theo ý ngươi.” Trương Hồng Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô không kiên trì lúc này phải đi thăm anh vợ tương lai, trong lòng hắn liền vui mừng rồi.

Về đến nhà, bởi vì có chuyện phải gặp anh vợ nên Trương Hồng Nghĩa cũng không còn xoắn xuýt thái độ của chưởng quỹ nữa, có điều lúc sờ đến vải vóc thì trong lòng còn có chút tiếc nuối: “Vải này thô quá, nên mua tơ lụa cho ngươi, ngươi mặc lên còn đẹp hơn đám thái thái gì đó nhiều, làm sao bọn họ có thể so được với ngươi?”