Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1025: Anh hùng cái thế của ta (33)




Edit: Greenyp

Beta: Sakura

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mọi người vốn cho rằng bọn cướp giết người kia không thể nào là Diệp thế tử, lúc Bách Hợp nói thân phận của hắn thủ lĩnh còn bác cỏ, bây giờ sự thật rành rành trước mặt, mọi người đều ỉu xìu.

Hoàng đế mượn binh của Đặng tri châu để sửa lại án xử sai, bây giờ ái tướng của người lại mai phục giết người của Đặng tri châu, tim của tên tướng sĩ kia bắt đầu đập nhanh và loạn nhịp, Bách Hợp cười lạnh:

“Ta đoán, hành động này của Diệp thế tử có phải là vì Đặng tri châu không?” Cô nói ra câu này, gương mặt lạnh của Diệp thế tử hơi nhíu mày, dường như đã bị nói trúng chô đau, hắn mím môi thật chặt, mồ hôi lạnh tuôn ra, hỏi lớn: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?”

“Cô nương nói vậy là có ý gì?”. Mọi người không quan tâm tới câu hỏi của Diệp thế tử, tất cả đều quan tâm tới câu nói của Bách Hợp.

Tốt xấu gì Bách Hợp cũng trải qua rất nhiều nhiệm vụ, tất nhiên cô rất hiểu âm mưu quỷ kế hơn những người khác, nên hôm nay vấn đề này nửa đóng nửa mở bày ra trước mặt cô, cô cũng không khó để đoán ra.

Tân hoàng đế là dạng người gì, hắn vừa đăng cơ đã bắt đầu muốn tính sổ, tâm sâu kế độc, lòng dạ lại độc ác, bây giờ hắn bị kẹt giữa loạn trong giặc ngoài, bên ngoài có các bộ tộc Lâu, Lan đang dòm ngó, bên trong lại có tàn dư của phế thái tử đang mưu phản, tân đế phát hiện mình đang trong tình trạng quẫn bách không có binh để dùng, chắc chắn sẽ không cam lòng.

“Theo ta được biết, bên trong kinh thành ngoại trừ trực thuộc cận vệ của hoàng thượng, binh mã vũ lâm môn ước chừng năm ngàn người, Đại Tề có tổng cộng sáu tri châu, binh lực tổng cộng khoảng 55 vạn, nhưng mà những binh lực này cũng phân tán trong tay các tri châu, hoàng đế không có quyền điều hành, hằng năm lại đẩy lượng lớn quân lương, bạc, gạo đến tay các tri châu. Hoàng đế làm sao mà cam tâm?” Trong tay không có nhân mã, giống như hổ bị mất đi nanh vuốt, tuy vẫn ngồi trên bảo tọa Đế vương, nhưng thật ra là không có binh quyền. Cái danh xưng Hoàng đế giống như hổ giấy, chỉ để dọa người thôi.

Hoàng đế tuổi trẻ mà đã có dã tâm, không cam lòng bị người khác chế trụ, thì tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp giải quyết khốn cảnh.

Đặc biệt là bây giờ phế Thái tử tạo phản, đoán chừng Việt vương nhiều lần suy tính sẽ để cho ngày đó đột nhiên leo lên vương vị.

“Đường đường là Hoàng đế, lại phải mượn binh của thủ hạ. Trong nội tâm của Hoàng thượng nhất định là không cam lòng.” Bách Hợp đưa tay mềm mại vuốt lên cổ ngựa, bờm ngựa, con ngựa khịt mũi hắt xì một tiếng, sắc mặt của Diệp thế tử ngày càng khó coi.

“Đặng đại nhân trung thành với Hoàng thượng, lại thương yêu Trương Hồng Nghĩa, hắn nguyện cho Hoàng thượng mượn binh xử lại án oan, đầu tiên là vì giang sơn xã tắc, thứ hai là vì việc thăng quan tiến chức của nghĩa tử Trương Hồng Nghĩa. Hoàng thượng vì mượn binh cho nên lúc trước thuận miệng nói lời ngon ngọt dễ nghe, nhưng trong lòng chắc chắn rất hận Đặng đại nhân, cho là hắn nhân cơ hội để khống chế. Sáu tri châu của Đại Tề là họa lớn trong lòng của Hoàng thượng, sao hắn có thể bằng lòng để dưới mí mắt mình mọc ra thêm một tri châu để uy hiếp vương vị của hắn đây?” Bách Hợp mỉm cười, xung quanh mọi người nghe thế, sắc mặt đều thay đổi. Diệp thế tử hàm răng cắn chặt, toàn thân cứng ngắc hỏi: “Ngươi đến tột cùng là ai?”

Bách Hợp không để ý tới hắn: “Mối họa bên cạnh, sao người có thể ngủ say? Hoàng thượng mượn binh lực của Đặng tri châu xử lại oán oan. Sợ sau này Trương Hồng Nghĩa trở thành tri châu, về sau cùng Đặng đại nhân liên thủ xóa bỏ lục đại tri châu, đem binh quyền thu vào tay của hắn. Đáng tiếc Hoàng thượng trong tay không có quyền, Lục Đại tri châu không ai ra hồn, chỉ còn cách đó là biện pháp duy nhất. Vậy là trong tay Trương Hồng Nghĩa đã có bốn vạn tinh binh rồi.” Cô nói đến đây, một đám tướng sĩ còn có chỗ nào không hiểu, mỗi người đều cảm thấy sau lưng ớn lạnh, mặt Diệp thế tử như giấy vàng, trong mắt cũng không còn ngạo khí lạnh lùng của người danh môn cao quý mà ngược lại biến thành hoảng sợ.

“Trương Hồng Nghĩa là một người bình thường, không cha không mẹ, có cái gì là nhược điểm đâu? Đơn giản như việc hắn mua ta về làm vợ.” Bách Hợp nói đến đây, dừng lại một chút: “Kẻ đần Trương Hồng Nghĩa một lòng vì Hoàng thượng sửa lại án sai, bình phản, đoán chừng còn mơ mộng trở thành Châu Mục một phương. Còn Hoàng thượng đầu kia chế trụ hắn, phái Diệp thế tử cưỡng ép ta nhằm đoạt binh quyền trong tay hắn. Chắc hẳn hắn coi trọng ta, người như Hoàng thượng nếu muốn hắn nói ra điều gì khẳng định rất dễ dàng. Diệp thế tử bắt ta làm con tin khiến Trương Hồng Nghĩa bị mắc lừa, tiếp nhận bốn vạn binh mã trở về Doanh Châu, nhân lúc Đặng tri châu không cẩn thận đoạt lấy binh quyền, thu phục tám vạn binh mã. Nếu như doanh châu bị hạ, ngũ đại tri châu lập tức bị đánh bại, như vậy trong lòng Hoàng thượng đã có tính toán trước, về phần cuối cùng là tính toán cái gì, thì ta chỉ là một tiểu phu nhân, cũng không biết được rồi.”

Trong cốt truyện thì Diệp thế tử vài năm về sau mới xuất hiện trong Doanh Châu, Bách Hợp lúc này đã hiểu được, căn bản Trương Hồng Nghĩa trong cốt truyện không giống như bây giờ bị chặn ngang một cước, hắn không nhập quân, vẫn ở Doanh Châu làm một thợ mổ heo bình thường.

“Diệp thế tử ngày trước vội vàng tiến vào thành Doanh Châu là bởi vì Đặng tri châu yêu mến trọng dụng nhân tài, năm đó hắn cũng từng muốn nhận ngươi làm nghĩa tử. Cũng phải nên nói gì đó tặng cho ngươi chút sức mạnh.” Bách Hợp nói xong, sắc mặt Diệp thế tử lập tức thay đổi, tướng sĩ hộ tống cô không lên tiếng, nhưng biểu hiện lại có chút khó coi, tay giữ lấy trường đao bên hông: “Đúng vậy, ngày trước đại nhân quả thật đã từng nói, nếu như Diệp thế tử không phải xuất thân Hậu phủ, nhân tài như vậy, ngài chắc chắn rất quý trọng mà thu nhận dưới trướng. Đáng tiếc Diệp thế tử xuất thân Hậu phủ, còn chỗ nào có thể dùng hắn đây?”

Nếu như được Đặng tri châu bảo vệ, như vậy Diệp thế tử có khả năng sẽ giống như Trương Hồng Nghĩa được Đặng tri châu tặng binh, nói không chừng một ngày nào đó có thể làm nên chuyện.

“Chính vì những lời này của Đặng đại nhân cho nên mấy năm nay Hoàng thượng cùng Diệp thế tử không có hành động.” Hoàng đế biết rõ tính cách của Đặng tri châu, bởi vì Đặng tri châu ở trong tri châu có thực lực cường đại nhất, bởi vì hắn suy nghĩ rất thận trọng nhưng lại rất dễ đối phó, cho nên người Hoàng đế đối phó đầu tiên khẳng định không phải là Đặng tri châu, chắc chắn là người khác.

Bởi vì ở trong cốt truyện không có Trương Hồng Nghĩa đột nhiên xuất hiện, cũng không được Đặng tri châu nhận làm con nuôi, cho nên Diệp thế tử vài năm sau mới có ở Doanh Châu, nếu đi về Doanh Châu lúc đó thì bây giờ đã là nhân lực trong tay của Đặng tri châu. Về việc Bách Hợp đoán đúng hay không không quan trọng, cũng không quan tâm đến những việc quốc gia đại sự này, ánh mắt của cô bây giờ chỉ đặt ở việc nhi nữ tình trường mà thôi. Nhìn thấy Diệp thế tử liền thầm nghĩ đến những ân oán ngày xưa, sau đó lại không muốn chết như con kiến, lại chỗ nào biết rõ cái này rất nhiều?

“Nhưng do Trương Hồng Nghĩa đột nhiên được Đặng tri châu nhận làm nghĩa tử, trên tay hơn mười vạn nhân mã chia cho hắn bốn vạn, Đặng tri châu còn gần mười vạn binh lực trong tay, nồi nước bị chia hết rồi, về sau còn có chỗ cho Diệp thế tử hay sao?” Bách Hợp nở nụ cười châm biếm, ánh mắt rơi xuống trên người thế tử: “Cho nên Hoàng thượng mới triệu gấp, muốn ngươi ra tay với Đặng tri châu a?” Đôi mắt tựa như hạnh nhân của cô chạm phải đôi hẹp dài của Diệp thế tử, trong ánh mắt mang theo ý cười nhạo khi chạm phải ánh mắt đối phương, giống như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng cho dù Diệp thế tử cố gắng thế nào cũng không nghĩ ra.

“Ngươi…”

“Diệp thế tử vẫn muốn hỏi ta là ai sao?” Bách Hợp hơi nghiêng đầu, biết trước điều Diệp thế tử chưa kịp nói ra, thở dài: “Ngày xưa Chu gia Xương Bá Hậu bị tịch thu phủ, Chu thị từng có hôn ước với ngươi – chính là ta, Diệp thế tử mau quên, chỉ sợ bây giờ không còn nhớ rõ đi? Kể ra thì đúng là có chút xấu hổ, khiến ngươi chê cười rồi.” Bách Hợp nói đến đây, nhịn không được mà nở nụ cười. Diệp thế tử nghe xong lời này như bị sét đánh, cả người đều choáng váng.

Cô thống khoái nói ra thân phận của mình, không còn ra sức giấu thân thế của mình, Diệp thế tử trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, nói không nên lời.

Đúng rồi, khó trách cô có thể một mạch nói ra thân phận của mình, một phu nhân Doanh Châu bình thường biết rõ hắn là ai, vậy mà có thể nghi ngờ hắn. Lúc đầu Diệp thế tử còn có chút nghi hoặc, còn bây giờ không cảm thấy có chút nào bất ngờ.

Nhìn kỹ khuôn mặt này thì quả thật có chút ấn tượng, lúc trước mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng lại không nghĩ đến xuất thân của cô là từ Chu gia, có lẽ cũng từng nghĩ tới chuyện đó nhưng hắn lại quá tự tin, trong tiềm thức của hắn căn bản cho rằng mình không cần nữ nhân này, con gái Chu gia trong khuê các được nuông chiều mà lớn lên, về sau lại cam nguyện gả cho một tên đồ tể, hơn nữa còn được chăm sóc tốt như vậy.

Hắn vốn cho rằng Chu thị sẽ không sống nổi, trước kia Chu gia bị đưa đi lưu đày, lúc hắn làm việc cho Hoàng thượng trở về đã từng trông thấy, nhưng ngày trước trong lòng hắn không có chút nào ấn tượng với Chu thị y phục tù nhân màu xám trắng, đầu tóc rối bù, thân hình gầy yếu kia như là sắp chết tới nơi. Hắn từng dạo qua Doanh Châu, cô từ nhỏ là con gái quyền quý, không thể có khả năng sống trên địa bàn Doanh Châu.

Trước kia, ấn tượng về Chu thị phu nhân tương lai trên danh nghĩa của hắn chỉ là cô ăn mặc một thân xinh đẹp, bộ dáng hiền thục, yên tĩnh, hình ảnh Chu thị lưu lại trong hắn ngày đó cũng giống như các quý nữ khác trong kinh, huống hồ hắn cũng không vì hai người đã đính hôn mà để cô ở trong lòng. Lúc đó, Việt Vương chưa đăng cơ đã từng nói với hắn thê tử tương lai của hắn không phải là cô, Diệp Hậu gia bằng lòng kết thân với Chu thị, chẳng qua là để thái tử mất cảnh giác mà thôi. Đối với vị hôn thê hắn giống như một tên đầu đất bình thường, ký ức ngày trước nhìn thấy cô trong bộ đồ tù nhân cũng đã xóa đi rồi, lực chú ý không còn nữa, hắn nhớ tới để làm gì?