Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 109: Cuộc đời bị hủy (1)




Edit: Nina
Beta: Sakura

Lúc trở lại trong không gian kia, Bách Hợp không nhịn được mà muốn bật cười rồi, Ôn Như Tịnh là một người đàn ông giỏi giang thay đổi thất thường rồi lại chơi trò phong trần, cả đời Bách Hợp cũng không có thăm dò được thực lực đích thực của anh ta là ở nơi nào, cho dù về sau dị năng tinh thần lực của mình tăng đến cấp mười, lúc công kích anh ta biểu hiện ra ngoài cũng chỉ là hời hợt, Bách Hợp dám khẳng định dị năng của anh ta cao hơn mình, nhưng cả đời không cưới vợ sinh con, cũng không vây quanh Lâm Tuyết, ngược lại ở bên cạnh mình, Bách Hợp nhận ra Lâm Tuyết hơi thích anh ta đấy, nhưng cũng không biết về sau như thế nào lại đột nhiên gả cho người khác.

Dù sao nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, cô lắc lắc đầu, trong không gian  Lý Duyên Tỷ rất nhanh xuất hiện ở trước mặt, trên người chàng trai này giống như phảng phất mang theo một hồi nhàn nhạt ánh huỳnh quang, cả người thoạt nhìn tươi đẹp và chói mắt. Trên mặt anh ta tựa như thêm mấy phần nhân khí, không giống như trước kia lạnh lùng xa cách như băng rồi lại giống như có chút cảm giác không giống con người.

“Chúc mừng cô, Bách Hợp.” Anh huớng phía Bách Hợp khẽ gật đầu một cái, áo khoác nhẹ nhàng đung đưa, cả người không thấy chút chuyển động, thoáng cái xuất hiện ở trước mặt Bách Hợp.

“Lần này nhiệm vụ hoàn thành không tệ, làm cho tôi bất ngờ, không ngờ vận khí cô tốt như vậy. Lần này tặng cô một điểm, cô muốn thêm ở đâu?” Bách Hợp trước kia xem chàng trai này đều là đứng cách mình rất xa, lần này anh ta thật giống như biểu tình càng thể hiện phong phú chút ít, không hề cho người khác cái loại cảm giác bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, Bách Hợp không biết có phải ảo giác hay không, nhìn thấy trong ánh mắt anh ta như vậy mà có thêm vài phần u buồn, thật giống Ôn Như Tịnh.

“Tôi muốn thêm vào võ lực.” Trí lực và dung mạo đều có số điểm bằng nhau, Bách Hợp thấy trị giá võ lực của mình ít ỏi vô cùng, quyết định tăng lên giá trị võ lực trước rồi nói sau, vừa nói đến chính sự, Bách Hợp liền áp chuyện Lý Duyên Tỷ vừa đến gần mình trở về trong lòng. Lý Duyên Tỷ mỉm cười gật đầu. Tay của anh ta giơ lên, tựa như sắp đụng đến đỉnh đầu, Bách Hợp theo bản năng muốn tránh đi, nhưng mà kịp thời phản ứng liền cứng rắn đứng lại.

Giữa không trung lại xuất hiện tư liệu của cô:

Giới tính: Nữ (Có thể biến đổi giới tính)

Tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 61 (max 100 điểm)

Dung mạo: 60 (max 100 điểm)

Thể lực: 59 (max 100 điểm)

Võ lực: 18 (max 100 điểm)

Tinh thần: 15 (max 100 điểm)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực Cổ thuật

Sở trường: Nấu ăn trung cấp

Mị lực: 28 (max 100 điểm)

Cất giữ: Tình yêu của Thi Vương, Chúc phúc của Thánh nữ

Bách Hợp xem các thuộc tính thì lập tức kinh hãi: “Sao lại thêm nhiều như vậy?” Không chỉ trí lực của cô tăng hơi cao một chút, mà ngay cả thể lực và võ lực đều được tăng thêm điểm, tinh thần lực tăng liền bốn điểm, ngay cả mị lực cũng được thêm qua. Không biết mình đã làm được chuyện tốt gì, thoáng cái giá trị các thuộc tính được tăng thêm nhiều như vậy.

“Cho nên, tôi không phải nói cô gặp may sao?” Lý Duyên Tỷ mỉm cười, ở cột kĩ năng Cửu dương chân kinh ánh sáng lại phai nhạt xuống, Bách Hợp vừa mới vì giá trị thuộc tính đồng loạt tăng mà suýt không để ý đến tính huống này, lúc này nhìn thấy tim suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, liền vô thức hỏi: “Vậy, vậy cái kỹ năng này? ”

“Cửu dương chân kinh có thể xuất hiện ở bên trong thanh kĩ năng của cô là vì có tính thần bí. Hơn nữa bởi vì nguyên nhân lớn nhất là sau khi luyện xong sẽ rất mạnh.” Lý Duyên Tỷ khi nói đến chỗ này, trên mặt lộ ra thần thái lãnh đạm:” Nhưng nhiều người học thì nó không còn thần bí nữa, tự nhiên cũng sẽ không xuất hiện lại ở phía trên.”

Bách Hợp nghe được điều này, tim cũng suýt nữa lại dâng tới cổ họng. Khi cô đang dạy Lâm Tuyết võ công, trong lòng liền có một loại bản năng dự cảm, cũng giống như không thể dạy nàng quá nhiều, lúc này quả nhiên báo ứng đã tới rồi, trong lòng cô có chút phát rét, vào lúc này mơ hồ có chút hối hận, dù sao Cửu dương chân kinh là một phần trợ lực của cô, cô có nhiều kĩ năng liền nhiều cơ hội bảo toàn tánh mạng, nếu sớm biết dạy võ công cho người khác, võ công của mình liền chẳng còn đáng giá tiền thì chắc chắn Bách Hợp sẽ không dám dạy đấy, cô tình nguyện chính mình tự đi báo thù.

“Có được tất có mất” Lý Duyên Tỷ nhàn nhạt nói một câu, tiếp tới mới mở miệng hỏi: “Cô có muốn tiếp tục nhiệm vụ?” Bách Hợp luôn rất chăm chỉ, cô là một trong những người đang thực hiện nhiệm vụ ở chỗ Lý Duyên Tỷ, không phải là thiên tư tốt nhất nhưng lại là người kiên trì có thời gian lâu nhất, rất nhiều người không phải sau khi tiến vào thế giới đánh mất chính mình thì chính là không nỡ làm nhiệm vụ trong thế giới có danh vọng, địa vị, tài phú thậm chí còn có đàn ông, thế nhưng cô có thể kiên trì thực hiện, có lúc luôn là ngoài dự đoán mọi người làm cho anh ta ngạc nhiên.

“Đúng vậy.” Bách hợp gật đầu một cái, Lý Duyên Tỷ hơi vui vẻ, cuối cùng trong đầu Bách Hợp cũng chỉ còn lại nụ cười này mà thôi, tựa như những ngôi sao kia trong không gian đều đã vì nụ cười này mà mất đi màu sắc vậy.

“Ừ, a, nhẹ một chút, nhẹ một chút, lại nhẹ một chút đi, thật là đau. Một giọng nói của cô gái truyền vào đầu Bách Hợp, trong nháy mắt đầu cô như muốn nổ tung vậy, nội dung vở kịch còn chưa truyền vào nhưng từng cảm xúc rất không cam lòng cùng oán hận truyền tới trong lòng cô, thân thể cô khẽ động, trên người tựa như bị một ngọn núi lớn đè vậy, cô cau mày, bàn tay vừa mới động một cái, nhưng có một tiếng đàn ông rên rỉ ở bên tai cô vang lên, hình như chỗ bàn tay chạm vào là bộ ngực đàn ông rắn chắc, không biết có phải hay không bởi vì sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần trước tinh thần lực gia tăng, mặc dù lúc này đầu cô đang đau nhưng rất nhanh tỉnh táo lại.

“Vương Bách Hợp, mẹ nó, cô quay mặt về phía này một chút, lộ ra một chút vui vẻ, trưng vẻ mặt cầu xin cho ai xem.” Bách Hợp mở to mắt, nhìn thấy ngay trên thân thể là một người đàn ông đang ** lấy thân thể mình, mà chính mình cũng toàn thân không mảnh vải che thân, cô híp mắt hung hăng dùng hết sức bình sinh, một tay đẩy người đàn ông này ra.

Người đàn ông kia nhất thời không phản ứng, đoán chừng do vừa vặn vận động quá nhiều, lúc này đang ngu ngơ thì lại bị Bách Hợp ở phía dưới đạp một cái té ngửa ra sau, đâm vào đôi nam nữ cũng đang bận rộn bên cạnh.

Đây là một căn phòng màu trắng ước lượng hai mươi mét vuông, bên trong có bảy tám nam nữ, mỗi người đều giống như Bách Hợp vừa rồi, chỉ là bọn hắn đã tiến nhập mà Bách Hợp còn không có tiến vào mà thôi. Bốn phía liên tiếp vang lên tiếng rên rỉ, vì người đàn ông bị đá mà đình trệ chỉ chốc lát, rất nhiều người đàn ông đang phập phồng đều ngẩng đầu lên nhìn ra mấy cái khung máy chụp ảnh phía sau có mấy người đàn ông đang đứng nhưng khác với những người trong phòng, những người này đều mặc quần áo đầy đủ, một người đàn ông tóc dài quăn đang cầm cây gậy vốn đang bắt chéo hai chân ngồi trên ghế, vừa nhìn thấy Bách Hợp đạp người đàn ông trên người cô ra thì ngẩn người rồi nổi trận lôi đình:

“Vương Bách Hợp cô định không muốn làm? Không muốn thì cút nhanh cho tôi! Đều đến cái chỗ này rồi mà còn giả trang cái gì trinh tiết liệt nữ, sau này cô có yêu cầu tôi quay phim thì tôi cũng không thèm quay, cút cho tôi. Còn muốn mười vạn, đi ăn cứt đi!”

Bách Hợp lúc này không phải người ngu, đã hiểu được đây là dạng địa phương nào, trong lòng không khỏi tuôn ra một cổ cảm giác tức giận, bất kể là làm vài lần nhiệm vụ, cô còn chưa có trần truồng ** trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng cô rất tức giận, lúc này trong đầu nội dung vở kịch như cảm nhận được phẫn nộ của cô, toàn bộ bừng lên.

Người đàn ông tóc dài quăn thấy mặt Bách Hợp trắng bệch, không nhịn được mắng lên “Cmn, bây giờ cô không phải là muốn giả bệnh lừa bọn này chứ? Nói cho cô biết, cửa nhỏ cũng không có, người khác còn không có chính thức lên người đây này, quần áo của cô đây, chính mình cút mau! Anh ta nói xong thì ném một bộ quần áo tới, Bách Hợp thực sự không chịu được nữa rồi, tranh thủ thời gian gọi Lý Duyên Tỷ trong không gian đem linh hồn mình ra ngoài, chứng kiến Vương Bách Hợp theo bản năng mặc quần áo đi ra khỏi toàn nhà rồi, cô mới một lần nữa vào lại thân thể.

Ra khỏi đại sảnh Bách Hợp cố nén cơn đau đầu kịch liệt, một mặt tìm cái góc tối không người trốn vào, một mặt tiếp thu nội dung vở kịch, làm nhiều nhiều nhiệm vụ như vậy, chỉ có lần này vừa bắt đầu để để cô chịu khổ, vừa xuyên đã đến studio quay loại phim như vậy, mà lúc này một lượng lớn nội dung vở kịch tràn vào đầu, ước chừng ba giờ sau, Bách Hợp mới tiếp thu hết nội dung vở kịch, không nhịn được muốn mắng một câu cmn.

Lần này cô xuyện đến nhiệm vụ nguyên chủ họ Vương, cũng gọi là Bách Hợp, vốn xuất thân từ một thôn sơn nghèo khó ở Hoa Quốc, từ nhỏ Vương Bách Hợp đã có một khuôn mặt xinh đẹp, thanh thuần thanh nhã, trong thôn nổi danh một tiểu mỹ nhân, cha mẹ rất yêu thương cô, cô được nuôi dưỡng trong một gia đình hoà thuận, chỉ là tiểu Vương Bách Hợp nhìn thấy trên TV các minh tinh tướng mạo xinh đẹp rực rỡ, nên cũng có một giấc mộng minh tinh, cô hi vọng dựa vào bản lãnh của mình, sau này có thể để cho cha mẹ hưởng phúc, cô hướng tới một cuộc sống tốt đẹp trong thành phố, cô cho rằng bằng vẻ ngoài của mình mà cố gắng sau này có thể rời khỏi cái thôn sơn nghèo khó này, tiến vào trong thành phố cùng mang cha mẹ theo.

Còn chưa tốt nghiệp cấp ba, cô liền thu dọn đồ đạc cũng không để ý đến cha mẹ phản đối mà vào thành phố, thành phố hết thảy đều làm cô nương thôn dã này vui mừng nhanh chóng, hết thảy bị phồn hoa sinh ra dã tâm, bởi vì cô xinh đẹp mà ngây thơ cho nên được quản lý của công ty nhìn trúng tuyển vào dưới cờ, trở thành minh tinh mà cô luôn luôn mộng tưởng.

Nhưng sau khi tiến nhập công ty, cô mới phát hiện cuộc sống minh tinh này không có náo nhiệt như cô tưởng tượng, cô không có địa vị, cũng không có tiếng tăm gì, càng không có hậu trường, diễn viên chính thì không tới phiên cô đi diễn, một ít vai diễn phụ nhỏ cô cùng một nhóm nữ diễn viên khác tranh giành, cũng không có người đại diện nào nguyện ý nhận cô làm nhân vật mới, cô mới dựa vào chính mình liều một phen, một diễn viên phụ giấu mặt mà diễn còn dùng quần áo của chính mình cũng phải tranh đoạt với người khác.

Cuộc sống như vậy rất nhanh khiến cho Vương Bách Hợp bắt đầu thấy sợ hãi, nhất là khi không có đạo diễn nào để mắt tới cô, nhưng hết lần này đến lần khác có rất nhiều người ưa thích bộ dạng ngây thơ của cô, quản lý công ty ép buộc cô tiếp khách, một khi không nghe theo càng về sau càng bị ghẻ lạnh, thời điểm cô chán nản thì cô cho rằng mình đã gặp bạch mã hoàng tử của cuộc đời, về sau làm hại cô rơi vào vực thẳm, một diễn viên hạng ba Tống Thiên Tề, người này dỗ dành ngọt ngào lời lẽ bay bướm rất nhanh làm Vương Bách Hợp như con thiêu thân lao vào anh ta.