Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1156: Cô gái ham hư vinh 04




Mễ Tương Đình nghe thấy Chu Trạm gọi Bách Hợp thì trong lòng có chút khó chịu.

Trên thực tế Phù Doanh là nhân vật nổi tiếng toàn trường, Chu Trạm cũng không thua kém nhiều cho lắm, thành tích của cậu tốt, chơi bóng rổ cũng hay, khi vào học năm nhất được đội bóng rổ trong trường mời tham gia, đẹp trai nên cũng rất gây chú ý trong trường học năm nhất cấp ba. Khi năm nhất khai giảng, cậu giúp Lạc Bách Hợp mang đồ đến ký túc xá, lúc ấy Mễ Tương Đình tưởng đấy là bạn trai Lạc Bách Hợp nên cũng hâm mộ, về sau từ lời nói của Lạc Bách Hợp mới biết rõ Chu Trạm chỉ là bạn thanh mai trúc mã của cô.

Trong phòng học mọi người đang ôn bài, Bách Hợp cũng không mong bị Chu Trạm gọi tên đưa tới những ánh mắt tò mò, cô gấp sách lại, đứng dậy đi ra khỏi phòng học. Phù Doanh cũng đi  về phía sau phòng học, dáng người anh rất cao, ngồi ở phía sau, trong lớp năm nhất cũng cao hơn hẳn, bàn ghế đồ dùng trong lớp bày khá nhiều, nhưng có lối đi nhỏ ở giữa, nếu hai người đi qua thì hơi chật chội, Bạch Hợp nép vào bên cạnh chờ anh đi qua trước, anh vừa đi qua, khi đối mặt với Bách Hợp, bóng anh đổ trên người cô, cảm giác như cả người bị hơi thở của anh vây quanh.

Trên người Phù Doanh thoảng mùi xà bông hương chanh nhàn nhạt, tươi mát dễ chịu, khi anh đi qua, Bách Hợp từ từ ra khỏi phòng, Chu Trạm thấy cô muốn đưa tay ra kéo, Bách Hợp nghiêng người né tránh.

Nguyên chủ không muốn cùng Chu Trạm phát sinh yêu đương lần nữa, tuy hai người đã từng có thời gian ngọt ngào, nhưng do xung đột tính cách nên sau đó chỉ mang đến cảm giác đau khổ, thực tế nguyên chủ cả đời chỉ có vẻn vẹn một cảm giác không tốt, áp lực sau chuyện tình cảm với Chu Trạm.

Hai người xem như là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Lúc ấy chưa biết gì còn chơi trò cô dâu chú rể, khi lên cấp hai đã có ý thức giới tính thì quan hệ có chút nhạt nhẽo, Chu Trạm không gọi Bách Hợp là vợ nhỏ mà chỉ gọi tên họ của cô, chỉ có như vậy mới biểu đạt được sự hời hợt với Lạc Bách Hợp.

Tuy cấp hai, hai người học cùng lớp, nhưng thời gian nói chuyện với nhau ít đến thê thảm. Khi cậu thò tay ra kéo Bách Hợp, thấy cô trốn tránh, vẻ mặt Chu Trạm thoáng có chút thất vọng.

“Sao vậy? Cha mình bảo mình cần phải chăm sóc cho cậu, nên mình ghé thăm, cậu không sao chứ?”

Thiếu niên khi nói chuyện, đôi má hơi ửng đỏ, mồ hôi thấm ướt tóc dính thành một đám, cậu cố ý nói trọn vẹn câu lại thấy Bách Hợp im lặng, trong lòng chợt thấy mềm ngọt dịu dàng.

Cậu lớn hơn Bách Hợp một tuổi, coi như cùng cô lớn lên từ nhỏ, khuôn mặt vốn đã quen thuộc nhưng lúc này lại không dám nhìn thẳng ánh mắt cô. Cậu cao hơn Bách Hợp một cái đầu, thấy cô ngoan ngoãn đứng trước mặt mình, giống y như hồi nhỏ, dưới góc nhìn của cậu, có thể thấy được hai bàn tay Bách Hợp cũng như khuôn mặt, trắng nõn mịn màng như cục bột mì, mái tóc đen mượt được buộc thành đuôi ngựa, vài sợi tóc lơ thơ cô dùng chiếc kẹp màu đen gài lại khoe lỗ tai nho nhỏ, Chu Trạm thấy nóng bừng hai má không dám nhìn thêm nữa, ngẩng đầu lên nhỏ giọng hỏi: “ Sao cậu không gọi điện thoại về nhà? Chú Lạc sốt ruột lắm, cha mình bảo mình đến hỏi đây này.”

Bách Hợp không nói gì, cậu lại hỏi: “Có đủ tiền để dùng không?” Bách Hợp gật nhẹ đầu. Cậu có chút sốt ruột, “Sao cậu không nói chuyện?” cậu kéo tay Bách Hợp, cánh tay thiếu nữ dù cách lớp vải áo sơ mi cũng cảm nhận được làn da trắng mịn như bôi phấn. Khác hẳn cảm giác cứng rắn của nam sinh mà mềm như bông. Chu Trạm thấy ngây ngất, không nhịn được véo nhẹ hai cái, khi Bách Hợp giãy dụa, cậu mới sực tỉnh, giật mình buông tay cô ra, đôi má đỏ như đít khỉ: “ Cậu gọi điện cho bố mẹ cậu đi, mình phải về, phiền chết đi được!”

Nói xong, Chu Trạm bối rối xoay người chạy, đến chỗ rẽ xuống lầu nghe được tiếng bóng rổ lăn trên từng bậc cầu thang đi xuống, cậu lẩm bẩm vài tiếng, bước chân hấp tấp vang lên, một lúc sau người đã chạy rất xa.

Quay lại phòng học, không ít người ngó Bách Hợp.

Sau khi lên cấp ba, tuy chuyện yêu đương trong trường không nhiều lắm nhưng tất nhiên vẫn có. Do nguyên chủ rất xinh đẹp, nếu nói chuyện yêu đương, thìchắc chắn gây chú ý, nhất là trong đám học sinh cấp ba Chu Trạm cũng khá nổi tiếng, sau khi quay lại chỗ ngồi, Mễ Tương Đình vốn không muốn nói chuyện, lúc này nhịn không được: “Cậu với Chu Trạm quen nhau rồi à?” Cô ta hỏi câu này vừa tò mò vừa có chút ghen tỵ.

Thực ra cũng không phải quá thích Chu Trạm, thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đối với người khác phái ưu tú đã thuộc về người khác, chắc chắn sẽ có chút cảm giác hâm mộ xen lẫn ghen tỵ. Bách Hợp nhìn cô ta một cái, lắc đầu: “Mình nói rồi, mình và cậu ấy chỉ là hàng xóm, bố mình và bố cậu ấy làm cùng cơ quan, là bạn bè hơn mười năm rồi.”

“Sao có thể được? Nếu không phải quen nhau, sau cậu ấy nắm tay cậu, hành động thân mật quá đi.” Mễ Tương Đình nhếch môi, Bách Hợp nghiêm túc nhìn cô ta rồi nói: “Mình với cậu ấy có quan hệ gì, đâu liên quan đến cậu?”

Cô không phải dùng giọng điệu thẹn quá hóa giận để nói, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, giống như thản nhiên kể chuyện, Mễ Tương Đình đỏ mặt giận dỗi khoanh tay lên bàn như muốn vùi mặt vào.

Bách Hợp im lặng, thực ra nói chuyện như vậy với Mễ Tương Đình cũng không có vấn đề gì, Mễ Tương Đình nóng lòng muốn biết kết quả nên đã vượt qua giới hạn, hiện tại quan hệ hai người chưa đến mức bạn thân, chỉ là bạn học mới quen một tháng, bản thân đã giải thích với cô ta rồi mà không chịu tin, nên phải hỏi cô cho ra kết quả, bản thân cô ta muốn thế nào trong lòng hy vọng được cái đó.

Buổi tự học tối nay Mễ Tương Đình gục xuống bàn khóc suốt một buổi mới ngừng, cô ta quay lại ký túc xá mặc kệ Bách Hợp, vành mắt hơi đỏ, tất nhiên là cảm thấy khó chịu, buổi tối trong ký túc xá vô cùng im lặng, hôm sau cô ta thu dọn sách vở của mình muốn đổi chỗ, chỗ ngồi trong phòng cũng không nhiều, rất nhiều người đã ổn định cùng bạn học khác, không có giáo viên chủ nhiệm yêu cầu đổi vị trí khi cô ta muốn.

Bách Hợp thấy Mễ Tương Đình thu gom sách vở, cầm túi đứng dậy: “Nhường đường một chút.” Ngay cả mặt Bách Hợp cũng không nhìn, lúc này trong lớp vẫn còn sớm, ít học sinh đến, mọi người đang yên lặng đọc sách, tiếng nói Mễ Tương Đình làm mọi người giật mình, rất nhiều người quay lại nhìn, Bách Hợp đứng dậy nhường đường cho Mễ Tương Đình đi qua, chỗ trống trong lớp học chỉ còn duy nhất một nơi, chính là bên cạnh Phù Doanh.

Ngày thường không ai dám đến đấy ngồi, tính cách của anh cũng không nhiệt tình, đối với bạn cùng lớp cũng là bộ dạng lạnh nhạt, còn cao ngạo như vương tử, lúc trước Mễ Tương Đình cũng không dám ngồi cạnh anh, lúc này sau khi suy nghĩ một đêm, vẫn nhất định đổi chỗ. Tuy nói cô ta mang sách vở đi tới trong lòng cũng có chút sợ hãi, nhưng khi đi đến cạnh Phù Doanh, Mễ Tương Đình lắp bắp:”Mình tạm thời ngồi ở đây hai ngày, sẽ không quấy rầy bạn, dù sao chỉ hai ngày nữa cũng đến kỳ thi tháng, sau đó thầy sẽ đổi lại chỗ ngồi…” Cô ta mở miệng nói xong, Phù Doanh không nói tiếng nào gom toàn bộ sách vở trên bản, lấy luôn đồ trong ngăn bản ra, đứng dậy dịch ghế đi thẳng đến nơi Mễ Tương Đình trước khi đổi chỗ, khi tới bên cạnh Bách Hợp, anh bảo “Ngồi lùi vào trong một chút.”

Hành động này so với việc không thèm nhìn Mễ Tương Đình càng thêm xấu hổ, toàn thân cô ta cứng đơ, nước mắt như chực rơi ra, Bách Hợp thu dọn đồ đạc qua chỗ Mễ Tương Đình đã ngồi, Phù Doanh ngồi xuống, cô quay đầu nhìn về đằng sau, Mễ Tương Đình đã ngồi xuống chỗ trống bên cạnh chỗ Phù Doanh lúc nãy, trên bàn lại không hề có tiếng khóc nào.

Tình cảnh này đối với một thiếu nữ thật sự rất thê thảm, có lẽ cô cảm thấy rất đau lòng mới đúng, nhưng không hiểu sao, khi thấy vậy trong lòng lại có chút vui mừng, Bách Hợp muốn cười, cắn môi lại mới làm cho khóe môi mình không nhếch lên.

Khai giảng được một tháng, trong lớp ai cũng biết đến tên của Phù Doanh, nhưng Phù Doanh thì bạn bè trong lớp nhớ được có khi không được một nửa, bình thường anh cũng không nói chuyện nhiều, từ khai giảng đến giờ cũng chỉ ngồi một mình, lúc này lại ngồi xuống cạnh Bách Hợp, không ít người lặng lẽ quay đầu nhìn, có người cũng bất ngờ vì Phù Doanh đổi chỗ, lại là ngồi cạnh Bách Hợp, cũng có người nhìn thấy tình trạng của Mễ Tương Đình mà hả hê xen lẫn đồng cảm thương hại.

Một tiết tự học kết thúc trong không khí khác thường, vốn cho rằng thay đổi bạn ngồi cùng bàn thì chắc không dễ chung sống, còn nghĩ đến hai ngày nữa là đến kỳ thi tháng thầy sẽ dùng thành tích để sắp xếp vị trí, nhưng thật ngoài ý muốn, Phù Doanh lại không khó ở chung.

Chỉ là anh không nói nhiều, luôn im lặng. Vóc dáng anh rất cao, khi học, bạn ngồi đằng sau chỉ có thể ngẩng đầu ngó trái ngó phải nhìn bảng, giận anh mà không dám nói gì cả. Sau khi thi tháng xong, cả lớp thở phào nhẹ nhõm, tối thứ sáu không có buổi tự học, sau khi chạng vạng Bách Hợp trở về ký túc xá thì bọn người Tôn Minh Minh đã lần lượt về nhà, trong ký túc xá cũng chỉ còn lại Bách Hợp và Mễ Tương Đình.

Sau lần Bách Hợp và Mễ Tương Đình trở mặt trong lớp học, về ký túc xá Mễ Tương Đình không nói chuyện với Bách Hợp, Bách Hợp đang cầm cà mên đi mua cơm ở căn tin, định tối đi dạo trong trường, không ngờ trong ký túc xá có điện thoại.

Mễ Tương Đình nằm trên giường của mình, hạ màn xuống, dường như muốn đem giường và bản thân chia làm hai thế giới với ký túc xá, bộ dạng không muốn đứng dậy nghe, Bách Hợp mới chuẩn bị đóng cửa lại nghe thấy tiếng chuông, thoáng ngừng một chút rồi quay lại, đặt cà mên lên bàn rồi bắt điện thoại.

“A lô, chú tìm ai vậy?”