Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1279: Đảo tàn sát đẫm máu 07




Edit: Jolly

Beta: Sakura

Nắm đấm của ‘Tùy Ý tiên sinh’ lại công kích đến, Bách Hợp bắt lấy cổ tay của hắn, nhìn thấy một màn này trong hai mắt hiện lên vẻ đắc ý, đồng dạng chiêu thức, lần đầu tiên Bách Hợp đối phó còn có tác dụng, có thể làm cho hắn chịu thiệt thòi, nhưng nếu lần thứ hai sử dụng làm sao hắn để cho cô có cơ hội nữa? Đợi Bách Hợp nắm chặt cổ tay hắn, hay tay hắn dùng sức thoát khỏi tay Bách Hợp, nắm chặt thân thể Bách Hợp muốn ném mạnh đi ra ngoài.

Thế nhưng đụng phải cô thì dễ, nhưng muốn ném văng cô ra ngoài thì lại khó, thân thể Bách Hợp bay lên, lại không phải bị hắn ném ra, mà dùng sức nhảy lên không, trực tiếp ngồi xuống trên cổ hắn, hai tay thoáng cái bưng chặt đầu hắn!

Cô nắm nắm tay, dùng sức ‘Bành’ một tiếng nắm đấm nện xuống, ‘Tùy Ý tiên sinh’ có thể nghe thấy tiếng xương đầu mình vỡ ra, hắn không còn cảm giác đau, thân thể không tự chủ được hướng phía trước nhào xuống. Đầu bị trọng lực đánh tới, hai tay hắn vốn đang bắt lấy hai chân Bách Hợp theo phản ứng liền buông ra, sau một khắc Bách Hợp xoay người nhảy xuống, theo động tác nhảy xuống của cô, thân hình cao to của vị ‘Tùy Ý tiên sinh’ lung la lung lay hai cái, ngã xuống, cô đưa tay ghìm chặt đầu hắn ta, vốn muốn hướng cánh cửa lớn kéo qua, nhưng Bách Hợp lại quay đầu nhìn thoáng qua phía trên lồng sắt.

Vừa rồi cô cùng hắn ta đánh nhau gây ra tiếng động lớn, bởi vì bên trong phòng kín cách âm rất tốt, không làm kinh động đến người bên ngoài, cũng không có người đến đây xem qua, nhưng người trong lồng bị kinh động không nhẹ.

Bởi vì những lời Bách Hợp nói lúc từ đầu, không ít đôi mắt trông mong nhìn về phía cô. Lúc nhìn thấy cô đánh nhau với ‘Tùy Ý tiên sinh’, rất nhiều người trừng lớn mắt, trong mắt mang theo kinh hỷ và hy vọng, nhìn thấy động tác muốn rời đi của Bách Hợp, có nhiều người nhịn không được cầm lấy lồng sắt khóc hô lên: “Cầu xin cô, cầu xin cô, mang chúng tôi đi.”

Trong lồng còn không ít người là bạn học chung nguyên chủ Diêu Bách Hợp, mọi người giam giữ thời gian dài như vậy, dưới sự bao phủ của bóng ma tử vong, vốn cho rằng lần này phải chết không phải nghi ngờ, thật không nghĩ đến cô gái trong lồng ngày thường hay hoạt động lại có thực lực cường đại như vậy, có thể chế trụ một người đàn ông cường tráng như vậy.

Trước khát vọng sinh tồn, rất nhiều người chỉ cần nhìn thấy một tí hy vọng, đều cắn môi nức nở nghẹn ngào lên tiếng: “Van xin cô, đừng bỏ lại chúng tôi.”

“Van xin cô!” những đôi mắt mang theo sợ hãi tử vong, giống như những con thú nhúc nhát. Người bị giam giữ lâu nhất đã vượt hơn ba tháng, thời gian dài như vậy, thời gian dàn như vậy, trên đảo nhỏ này bọn sát nhân đến hành hạ, Mỗi ngày thời gian trôi qua, trong nội tâm mọi người đều rõ ràng, hy vọng có người đến đây giải cứu chỉ là mộng ảo mà thôi, nếu là lần này trồn không thoát, tất cả mọi người vô cùng có khả năng chết tại đây, chỉ là chết sớm hay muộn mà thôi.

Như bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, người trong lồng bắt đầu khóc rống.

Bách Hợp chửi thầm hai tiếng, cô biết rõ nếu mang theo những người này chạy trốn có khả năng họ trở thành vướng víu đối với cô, cô cũng không có nghĩa vụ phải cứu vớt những người này, nhưng cô vẫn nhặt một con dao găm, đem yết hầu của ‘Tùy Ý tiên sinh cắt đứt.

Vị kia đang choáng váng đầu óc, chỉ ghe được giọng điệu bình tĩnh của Bách Hợp: “Tôi nói rồi, sẽ cho ông chết một cách thống khoái!”

Ngay sau đó cổ họng truyền đến cảm giác đau đớn, hắn có thể cảm nhận dược sau khi yết hầu bị cắt đứt máu theo động mạch cổ chậm rãi chảy ra ngoài, một khắc sau cùng đó trong đầu ‘Tùy Ý tiên sinh’ cũng cảm thụ được thì ra bị cắt cổ và đánh nát đầu là như thế này.

Trên đời này thật sự có báo ứng đấy! Hắn trước kia giết người như ngóe, dùng việc này làm niềm vui, không nghĩ tới cuối cùng có một ngày ‘Thợ săn’ lại chết trên tay ‘Con mồi’.

Bách Hợp giẫm lên bàn đá, phi thân nhảy vào lồng thiết cao cách mặt đất ba mét. Có lẽ do sau khi ‘Thợ săn’ giết chết ‘Con mồi’ xong, người trên đảo sẽ đến quét dọn, hơn nữa sẽ đậy tấm vải đen che lại, cho nên trước khi quét dọn sẽ không treo lồng sắt lên quá cao, lúc Bách Hợp nhảy lên lồng sắt, người trong lồng đều kích động đứng lên.

Cái lồng này là do bốn dây xích treo lên từ bốn góc, lúc này do động tác của Bách Hợp đột nhiên nhảy lên mà lay động không ngừng. Người trong lồng bắt lấy song sắt ổn định thân hình của mình, chỉ là phát hiện cửa lồng bị khóa lại, hy vọng trong mắt không ít người biến thành thất vọng.

Bởi vì không dễ dàng đào thoát khỏi gian phòng kín này, cho nên cái khóa lồng sắt cũng là một dạng khóa thông thường, Bách Hợp bắt lấy khóa sắt, bàn tay nắm chặt vận khởi linh lực, cái khóa kia liền bị cô bẻ gãy, thuận tiện cất vào ngực.

“Tôi nói trước, tôi sẽ mang mọi người ra khỏi gian phòng kín này, nhưng sau khi rời khỏi đây, thân ai nấy lo.” Tình huống trước mắt, mọi người đều biết trên đảo hung hiểm vô cùng, Bách Hợp luyện võ thời gian chưa lâu, cũng là Nê Bồ Tát qua sông tự bản thân khó bảo toàn, đối mặt với đủ loại nhận vật cùng vũ khí trên đảo đều phải cẩn thận từng li từng tí, còn chưa đảm bảo nhất định sống sót chạy thoát khỏi nơi này, cho nên cô cũng không hứa hẹn dẫn theo đám người này chạy trốn.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” có người nghe cô nói xong, nhịn không được lại khóc lên.

Lúc không có hy vọng mọi người bị vây trong dày vò sợ hãi cái chết, bây giờ có hy vọng, lại nghe Bách Hợp không đưa họ an toàn rời khỏi đảo, rất nhiều người nhịn không được lại khóc lên.

“Chính mình nghĩ biện pháp, tôi lực bất tòng tâm, cũng không dám cam đoan bản thân mình nhất định có thể chạy khỏi đảo này.” Bách Hợp mở cửa ra, đến lúc này, những người này không biết có phải bị lời cô nói cho sợ hay không, hay do nguyên nhân khác mà không ai dám nhảy xuống, cô nhíu chặt lông mày: “Nhưng có một điểm, rời khỏi đây các người còn có cơ hội sống sót, nhưng nếu luôn ngốc trong lồng này khả năng tuyệt đối sẽ là cái chết!”.

Quan trọng nhất là, ở lại trong lồng kết quả chính là bị người hành hạ cho đến chết, chết một cách thống khổ vạn phần, chỉ khi nào rời khỏi nơi quái quỷ này, mọi người có thể lựa chọn chính mình chết như thế nào, cho dù sau khi rơi xuống đất bị té chết, cũng còn hơn chết trong tay bọn ác ma giết người trên đảo này.

Bách Hợp vừa nói xong, người trong lồng liền trầm mặt.

“Các người không đi xuống sao?”

“Cô, cô không thể mang bọn tôi xuống dưới sao?”

“Tôi cho các người ba giây đồng hồ, nếu như không nhảy chính tôi sẽ nghĩ biện pháp rời đi.” Bách Hợp bình tĩnh mở miệng, những người này có một đoạn thời gian không ăn uống, ngoại trừ nguyên nhân sợ hãi đám sát nhân ăn không vô ra, còn một nguyên nhân chính là do sợ mình ăn quá nhiều, làm cho thân thể khỏe mạnh, sẽ là người bị giết trước tiên.

Trước cái chết, mỗi người đều ích kỷ. Cái lồng sắt này cách mặt đất khoảng ba mét, nói cách khác mọi người sợ hãi nhảy xuống không khéo lại bị thương lúc đó sẽ bị bỏ lại.

“Ở đây quá nhiều người, nếu như mỗi người tôi phải đưa xuống, như vậy sẽ tiêu hao thể lực của mình.” Một khi tiêu hao thể lực, đến lúc đó sẽ bất lợi với việc chạy trốn.

Trong lòng mọi người biết rõ, dưới tình huống như vậy nói như thế nào cũng không tác dụng, mấy người vừa khóc vừa cắn răng, run run rẩy rẩy leo ra khỏi lồng, nhắm mắt nhảy xuống!

Một khi đã có người nhảy đầu tiên, ngay sau đó những người khác cũng không muốn lưu lại trong lồng chờ chết, mãi đến cô gái cuối cùng nhảy xuống, trên mặt đất rất nhiều người đã miễn cưỡng đứng lên rồi, cô gái kia nhắm mắt lại, cũng không dám nhìn ra bên ngoài, cũng không dám nhảy, tay nắm chặt lồng sắt, trong miệng khóc hô: “Cầu xin cô, giúp đỡ tôi.”

Bách Hợp vươn tay vào trong lồng, sắt mặt cô gái lộ vẽ vui mừng, sau một khắc cô bị Bách Hợp kéo ra khỏi lồng, trong tiếng thét của cô gái, thoáng cái Bách Hợp đem cô ta đáp xuống mặt đất.

Ở nơi như thế này, không ai có thể giúp đỡ được ai, nếu như cô gái này ngay cả nhảy khỏi lồng cũng cần người giúp đỡ, cho dù chạy ra khỏi phòng này cũng chỉ là gánh nặng của người khác.

Mọi người đều nhảy hết xuống, tuy là khó tránh sẽ có người bị thương, nói tóm lại có thể miễn cưỡng chạy trốn. Trên mặt đất người đàn ông râu quay nón đã bị cắt vỡ yết hầu đã không còn nhúc nhích, Bách Hợp từ trong đống hình cụ, lấy hai thanh đao vắt trên hông mình, những người khác nhìn thấy động tác của cô, đều nhanh chóng đi tìm vũ khí phòng thân, cô kéo thi thể ‘Tùy Ý tiên sinh’ tới cửa, cửa ra vào là cửa điện tử cảm ứng, khi có người đến gần sẽ phát ra tiếng tít tít cảnh báo.

Cô cầm dao bầu chặt đầu người đàn ông xuống, động tác này tuyệt không đáng nhìn, mà còn bọt máu cùng xương cốt văng ra khắp nơi, mấy người chung quanh cắn chặt bờ môi, bắt buộc chính mình không được phát ra tiếng. Lúc người đàn ông bị chặt đầu xuống, Bách Hợp mở mi mắt của hắn ta, đưa đầu hắn ta tới sát màn hình điện tử.

Ra đa trên màn hình quét võng mạc, không biết có phải do ‘Tùy Ý tiên sinh’ đã chết, nên thời gian máy quét tương đối dài.

Nhảy ra khỏi lồng sắt mọi người cảm thấy thời gian mấy giây kia đối với mọi người mà nói cực kỳ dài. Rất nhiều người phía sau lưng đều thấm mồ hôi lạnh to như hạt đậu, mọi người bỉnh tỉnh hít sâu vài cái, mãi đến khi nhìn thấy màn hình điện tử đã quét thành công, tiếp theo một tiếng ‘Đinh’ cánh cửa đang đóng liền mở ra, Bách Hợp nắm tay cầm trên cửa, dùng sức kéo một cái, cái cửa sắt nặng nề chậm rãi được mở ra!

Đây là một đám ‘Con mồi’ bị nhốt trong lồng sắt, lần đầu tiên nhìn thấy thế giới bên ngoài ngoại trừ phòng giam ra, rất nhiều người kích động suýt nữa khóc ra tiếng, bên ngoài giống như suy nghĩ của Bách Hợp, cũng không có người, mà là một đường hầm dài dưới mật đất, trang trí vô cùng hoa lệ, đỉnh đầu ngọn đèn lóe sáng, cả lối đi yên tỉnh dị thường.

Trong thông đạo gian phòng kín như vậy còn có vài gian, thế nhưng từ lúc Bách Hợp mở cửa tối đa chỉ có 15 phút thời gian, những gian phòng khác cũng không thể mở ra, bởi vậy cô quay đầu, nhìn thoáng qua hai đầu thông đạo nói: “Phân thành hai nhóm, mỗi nhóm một đường chia ra chạy.”