Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 258: Tình mẹ trong lao lý (7)




Edit: Dạ Vũ

Beta: Sakura

Tất cả những quản lý trại giam đều cảm thấy sự việc mất điện toàn bộ rất kỳ quặc, cần phải kiểm tra xem có tù nhân nào thừa cơ hội mất điện này mà vượt ngục hay không. Tuy bao quanh khu vực trại giam là hàng rào lưới điện rất cao, nhưng họ cũng rất sợ có vài kẻ lợi dụng việc mất điện mà trốn khỏi trại giam. Mọi thành viên của bộ phận quản lý trại giam đã thấy màn hình các thiết bị giám sát đều đột nhiên tối đen, cho nên chỉ cần sơ sảy một chút, chủ quan một chút, thì bọn họ là những kẻ xui xẻo gánh trách nhiệm cho sự chủ quan này.

Điều quan trọng cần làm nhất bây giờ là điều tra xem sự cố mất điện này là sự cố ngoài ý muốn hay có kẻ cố ý gây ra. Sau khi khởi động nguồn điện dự phòng, đèn bật sáng. Các quản lý trại giam sau khi điều tra rút ra kết luận: sự cố là ngoài ý muốn, có con chuột chạy vào trong trạm biến áp, mới dẫn đến sự cố ầm ĩ lần này. Sự việc chỉ có vậy mà dọa đám cai ngục sợ toát mồ hôi.

“Yên lặng! Đây là sự cố ngoài ý muốn, sẽ sáng lại ngay.” Các cai ngục liên tục lặp đi lặp lại câu nói này trên loa phát thanh của trại khi thấy đội nữ tù nhân la ó.

Trưởng ngục giam vô cùng quan tâm tới sự cố lần này, nên đã tự mình dẫn đội tuần tra khắp trại giam. Khi đi ngang qua căn phòng giam của Bách Hợp, trưởng ngục giam nhìn thấy Taylor  đang ngồi ôm bản vẽ, ở sát phía trong giường im lặng không cử động, cảm giác của ông ta giống như nhìn thấy một con quái vật vô cùng đáng sợ. Kế đến, ông ta lại nhìn thấy Bách Hợp ngồi phía sau, thế là vị trưởng ngục giam vội vàng dẫn đoàn tuần tra đi tiếp, ý đồ tìm kiếm moi móc chứng cứ cũng không thấy. Điều này khiến Bách Hợp không nói nên lời.

“Cô thật thông minh” – Taylor vốn luôn im lặng lại mở miệng thốt ra vài chữ quý giá. Rõ ràng cô bé này không thường xuyên nói chuyện, mặc dù giọng của Taylor khá đáng yêu nhưng lại hơi gượng gạo – “Cô nhận ra từ bao giờ?”. Giọng nói của Taylor thể hiện tâm tình của cô bé, có chút thô lỗ, có chút bất an. Taylor nghịch mái tóc dài của mình, rồi lấy tay vuốt lọn tóc vương trên má ra đằng sau tai. “Cho cô”. Taylor mở cuốn sổ, xé một tờ, đưa cho Bách Hợp.

Bách Hợp giật mình. Nói thật ra hai người ở chung phòng giam đã hơn mấy tháng, Taylor chưa bao giờ mở mồm ra nói chuyện với cô, khiến cô cảm giác người này im lìm như một con ma vậy. Kể cả là ở trong cùng phòng giam nhỏ hẹp, Taylor cũng chẳng bao giờ gây ra tiếng động, đi lại không phát ra âm thanh, nửa đêm cũng chẳng thèm ngáy lấy một tiếng. Lúc đầu Bách Hợp cảm thấy cô bé này hơi âm trầm, nhưng chắc dễ ở chung. Đương nhiên nếu hôm nay cô không nhận ra việc Taylor muốn xuống tay giết mình, chắc cô vẫn nghĩ Taylor là người dễ ở chung. Không biết có phải một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng  hay không, mỗi khi Taylor đưa đồ, mặc dù biết rõ trong tù không thể nào có những đồ nguy hiểm, nhưng mà Bách Hợp vẫn phải dè chừng vì kiểu người như Taylor biết đâu lại có cạm bẫy trong đồ cô bé đưa?

Taylor lúc nào cũng tỏ thái độ vô cùng vô cùng coi trọng quyển vở của mình, ai cũng không cho liếc nội dung lấy một cái. Thế mà lúc này cô bé lại xé một tờ đưa cho cô.

“Cho cô” – Taylor thấy Bách Hợp không nhận lấy tờ giấy, môi nhỏ lại mấp máy, thái độ cố chấp như một đứa trẻ. Bách Hợp hơi do dự. Mặc dù thâm tâm cô cảm thấy khúc mắc với việc Taylor có ý đồ giết mình, nhưng chỉ là do dự một tí thôi, cô vẫn chìa tay ra nhận lấy tờ giấy trên tay Taylor.

Hành động nhận giấy của Bách Hợp làm cho Taylor vui vẻ hơn một chút. Chính bản thân Taylor chắc cũng không nhận ra, khi cô bé cười giống như hoa quỳnh nở, bởi vì ít cười cho nên sẽ khiến người khác cảm thấy kinh diễm. Bách Hợp mở trang giấy ra. Giấy vừa mới bị người đụng chạm qua, nên tờ giấy cũng không còn phẳng phiu, có chút ố vàng. Nhưng mùi máu tươi thì vẫn còn, có nhiều chỗ màu máu đã khô, biến thành màu đen, nhìn trông rất u ám đáng sợ. Quan trọng nhất, đây là bức vẽ bằng máu, vẽ lại rất sinh động hình ảnh một người con gái bị điện giật chết ở bồn rửa tay.

Bách Hợp nhíu lông mày, trong bức tranh, đều có thể thấy rõ hình dáng đồ vật, hai cái giường, ngồi trên giường có một người. Mặc dù vậy, bức tranh vẽ bằng máu người nên một số chỗ không thể tỉ mỉ chi tiết, nhưng mà thế này đã đủ làm cho Bách Hợp cảm thấy cạn lời rồi. Vừa nghĩ tới việc đội ngũ quản lý trại giam thông báo sự cố mất điện là ngoài ý muốn thì Bách Hợp lại cười lạnh, cô rất khâm phục thủ đoạn của Taylor. Cô giơ tờ giấy trên tay, mặt không biểu cảm nói với Taylor: “Cô muốn giết tôi, để cho cái chết của tôi giống như bức vẽ của cô?”

Taylor mím môi cười, gương mặt tái nhợt nhưng hai má lại hồng hồng, giống như đang ngượng ngùng: “Đáng tiếc cô không chết” – lời nói của cô bé mang ý tiếc nuối.

“Lần này không thành công, cô sẽ tiếp tục giết tôi?” – Bách Hợp vừa hỏi, đã thấy Taylor lắc đầu ngay không một chút do dự nào “Tôi sẽ không bao giờ dùng lại một cách giết người đâu. Tôi sẽ giết cô, nhưng chỉ khi tôi có thể thiết kế ra một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ hơn lần này.”

Cô bé này thực sự rất thông minh, có tài vẽ tranh thiên bẩm, điểm mấu chốt là cô bé này là một kẻ giết người có để lại bút tích đặc biệt của riêng mình, Bách Hợp thấy cần phải cảnh giác hơn. Lúc nhìn bức tranh vẽ bằng máu kia, Bách Hợp cảm thấy vừa sợ hãi vừa thán phục Taylor, vì nếu dính bẫy của Taylor và bị điện giật chết ở bên cạnh bồn rửa tay, tình cảnh lúc chết của cô sẽ giống bức tranh của Taylor như đúc. Thế mới biết cô bé Taylor này cực kì giỏi tính toán và vật lý học, có thể  tính toán chi li cẩn thận góc độ biến hóa chính xác đến vậy.

“Chiều cao cân nặng của tôi chắc cô cũng biết nhỉ?” – Bách Hợp cười như không cười hỏi bâng quơ một câu, đem tờ giấy còn vương mùi máu gấp lại, nhét vào túi áo tù màu xám trước ngực. Taylor thấy hành động của Bách Hợp, hơi gật đầu cười, cái đầu của cô bé nhẹ nhàng lắc lư:”Cao 1m63, nặng 43kg, hơi gầy, nhưng cô rất mạnh, tôi có thể cảm nhận được”.

Quý Bách Hợp do nhịn đói nhiều năm, bản thân vất vả nên mới sinh bệnh, vì thế mà người rất gầy. Sau khi Bách Hợp xuyên qua đã điều trị cơ thể, mặc dù bề ngoài trông có vẻ gầy, nhưng mỗi ngày hấp thu năng lượng đều chuyển hóa thành nội lực vận động trong cơ thể, cho nên trên người cũng không có thịt thừa. Nghe thấy Taylor nói thế, Bách Hợp cười cười vẫy tay:”Lại đây”. Taylor ngoan ngoãn xuống giường, giống như cháu gái nhà bên, hiếu kỳ nhìn Bách Hợp. Cô bé lại thấy Bách Hợp lấy bản vẽ trong túi ra xé. Khóe miệng đang cười của Taylor đột nhiên mím lại, trong mắt lại nhiều hơn những tia u ám. Bách Hợp không thèm nhìn Taylor, mà xé tờ giấy nọ thành tám phần, phân biệt theo phương vị bát quái bày tại bốn phía của phòng giam nhỏ hẹp, trên mặt nghiêm túc hẳn. Cô ra hiệu cho Taylor đứng ở chính giữa phòng giam.

“Mùi của cô còn ở đây, nhưng tôi thấy vị trí của cô thay đổi” – Taylor lúc đầu còn đang nhíu mày, trên mặt nhanh chóng thể hiện sự hứng thú, đứng dậy -“Thật lạ lùng”. Bách Hợp lần đầu tiên dùng tới trận pháp Che mắt đơn giản dựa theo ngũ hành bát quái.. Kì thực muốn bày trận hiệu quả, phải cực kỳ tập trung, kèm theo may mắn; nếu không thì bản thân Bách Hợp phải có võ công đạt ở trình độ nhất định. Vẽ phù chú cũng như vậy, thực lực không đủ tới trình độ dùng quân cờ cũng có thể bày ra trận pháp, thì chỉ có dựa vào vận may mới vẽ thành công phù chú. Trước kia cô không xài tới mánh khóe này, lúc đầu bày ra trận pháp che mắt còn cảm thấy thấp thỏm không yên. Nhưng thấy thái độ tò mò của Taylor, thì Bách Hợp lại cười, leo lên giường đi ngủ.

Taylor trước kia không nói nhiều, thế mà đêm nay trong miệng lẩm bẩm toàn công thức gì đó. Lúc đầu Bách Hợp còn nghe một chút, sau đó vì không hiểu nên trực tiếp bế quan toàn bộ năm giác quan, chú tâm tu luyện không thèm để ý tới Taylor. Đứa bé này mỗi khi ra tay chính là một lần giết người, bỏ qua luôn giai đoạn hành hung đánh đập người ta, đúng là một đứa bé không ngoan. Bách Hợp bèn cho cô nhóc này một bài học, che mắt cô nhóc một lúc vậy.

Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại thì Bách Hợp vô cùng hoàng sợ, vì Taylor còn ngồi nguyên chỗ cũ, nhưng trên người đã dính đầy máu tươi, mặt tái nhợt vì mất máu, nhíu mày, môi cắn chặt lẩm bà lẩm bẩm: “Không thể tin được! Công thức tính ra chính là thế này, là chỗ này, mà sao không nhìn ra được?”. Nói xong cô bé lại bắt đầu tính toán công thức lên chính người mình, bàn tay phải vốn thanh tú, vậy mà giờ sao? Da đầu các ngón tay đều bị Taylor gặm mất, mấy cái đầu ngón tay khác cũng chịu hoàn cảnh tương tự. Bách Hợp nhíu mày, định cho Taylor một bài học, nhưng không ngờ được cô bé này không chỉ ác độc với người khác, mà còn độc ác với chính bản thân mình. Bách Hợp đá tờ giấy trên đất văng đi, trận pháp che mắt đơn giản bị phá bỏ. Mắt đỏ lừ toàn tơ máu do thiếu ngủ, trên mặt Taylor lộ ra vẻ mờ mịt khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy Bách Hợp, cô bé híp mắt lại.

“Chuyện này là thế nào?” – Taylor muốn đứng dậy, nhưng mà do mất máu nhiều quá, nên người lảo đảo hai ba cái thì lại ngã ngồi ra phía sau. Taylor không quan tâm, đưa công thức mình mới viết ra cho Bách Hợp xem –“Rõ ràng tôi đã tính toán xong, thế mà tôi lại không thể nào nhìn thấy cô? Mà cô chỉ đơn giản đá tờ giấy ra mà tôi lại thấy được? Tôi tính sai cái gì à?”. Taylor bối rối vì không hiểu, môi cô bé cũng bị cắn nứt ra rồi mà cũng không thèm để ý, lại cứ khăng khăng “Cô để lại mảnh giấy kia đi, tôi phải tính lại lần nữa”.

Taylor cảm thấy buồn bực, cả đêm này cô bé sử dụng máu chính mình để viết công thức thì không buồn bực, thế mà chỉ vì Bách Hợp phá trận bằng một cử động nhẹ nhàng đơn giản, thì lại cảm thấy bực bội không chịu được. Bách Hợp không thèm để ý tới Taylor, chuông bên ngoài vang lên báo hiệu giờ ăn sáng, Bách Hợp đã đạt được mục đích dạy cho Taylor một bài học, nên cũng chẳng muốn cùng Taylor dây dưa thêm. Ở cùng một cô bé như Taylor, mặc dù Bách Hợp không sợ hãi, nhưng mà cũng cảm thấy phiền phức. Cô đang dự tính hôm nay xin đổi phòng giam, ít nhất ở cùng một người đầu óc không có mà tứ chi phát triển, còn dễ đối phó hơn một phần tử phạm tội có chỉ số thông minh cao như Taylor ( O__O).

“Một lần nữa, một lần nữa thôi!”. Bách Hợp đang chuẩn bị đi, thì Taylor chẳng biết đã ở sau cô từ bao giờ, đôi bàn tay vết thương nham nhở như bới đất liên tục cả đêm ôm tay cô, cố chấp nói “Cô không đi được, phải bày lại sơ đồ đó cho tôi, lần này chắc chắn tôi tính được mà”