Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 626: Nữ chính xuyên qua Thanh triều 18




An Ninh nói chuyện chanh chua như thế, nếu Niên Bách Hợp trước đây thì đúng là không phải đối thủ của nàng, nhưng mà Bách Hợp giống như không nghe ra ẩn ý trong lời nói cả nàng, An Ninh vừa mỉa mai xong, cô liền cầm khăn che miệng cười:

“Tỷ tỷ nói đúng, ta cảm thấy thức ăn của tỷ tỷ rất ngon!”

Nghe nàng nói như vậy, An Ninh tức giận liền đứng phắt dậy, hàm răng nghiến lại ‘Khanh khách’, Bách Hợp thật sự quá kiêu ngạo,ngông cuồng rồi, An Ninh tức giận đến ngực cũng phập phồng theo, thật lâu sau đó mới cười lạnh một tiếng: ” Gia giáo Niên gia thật tốt, dạy dỗ ngươi cái gì cũng đều muốn cướp đoạt,ngay cả nam nhân cũng không buông tha”

“Xem lời tỷ tỷ nói này, đừng nói đến gia giáo Nữu Hỗ Lộc thị chính là để cho tỷ không cần bất thứ gì?Đúng là nói còn nghe hay hơn hát, nếu là tỷ có thai thì sao? Nếu hào phóng như vậy, không bằng đưa cho ta?” Bách Hợp một mặt nói xong, một mặt nhếch miệng, sau đó nở nụ cười: “Chẳng qua ta còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, lời nói không khách sáo, Nữu Hỗ Lộc thị muốn con trai, có thể khả năng sinh đẻ không bình thường, tuổi cũng đã hơn hai mươi rồi, nếu Gia không lấy tỷ thì ở nơi khác tỷ là gái lỡ thì không ai muốn, không chắc chắn có thể sinh con, người bình thường ai dám cưới? Chiếm được nhà xí lại không muốn ị, nếu tỷ tỷ không thể sinh con, sao không mở tâm địa Bồ Tát, làm nhiều việc tốt, nhường lại Gia cho người khác, vì sao lại tự mình độc chiếm?”

Bách Hợp ngụy biện như vậy khiến cho An Ninh tức giận đến toàn thân run rẩy, nàng hận không thể đánh một bạt tai xóa đi nụ cười trên mặt Bách Hợp, cái gì mà nàng không thể sinh con? Cái gì mà nàng là gái lỡ thì? Ở hiện đại bây giờ nàng mới là cô gái hai mươi hai mốt tuổi ngay cả đại học đều chưa tốt nghiệp, người quê mùa như Niên Bách Hợp thì biết cái gì! Bản thân không muốn sinh chứ không phải là nàng không sinh được. Nếu như nàng muốn sinh, nàng có nhiều cách một năm ôm hai đứa đều được, lúc này An Ninh kìm nén cực kỳ, trước kia nàng chỉ xem Dận Chân như bạn giường. Không có ý vì hắn mà sinh con dưỡng cái, vì vậy bản thân lén dùng thảo dược trong không gian chế tạo thuốc tránh thai, cho nên ở cùng Dận Chân hơn nửa năm, cho dù là thời gian hai người thân mật rất nhiều mà nàng luôn an toàn.

Nhưng mà lúc này, loại này an toàn lại bị Bách Hợp nói thành bản thân không thể sinh con, An Ninh lập tức phát, chỉ vào Bách Hợp quát:

“Ngươi có bản lĩnh lập lại lần nữa!”

“Nói thì thế nào, tỷ tỷ độc chiếm sủng ái của Gia lại không thể sinh hạ cho gia một nhi nửa nữ, sao không làm nhiều điều tốt như mở lòng rộng ra chút,để cho các vị tỷ tỷ khiếm tỷ một cái nhân tình, không nên ăn hết một mình, ngày nào đó nuốt không nổi!” Bách Hợp hừ lạnh một tiếng, hết lần này tới lần khác cố ý sờ bụng của mình, thấy hành động này thì An Ninh càng nổi trận lôi đình (cực kỳ phẫn nộ), thậm chí nắm đấm đều nắm lại, lúc này An Ninh oán hận mãnh liệt, nàng đoán Bách Hợp đã biết bản thân mang thai, dù sao từ khi dùng thuốc viên Đa Tử thì Dận Chân ở lại viện của Bách Hợp đã hơn một tháng, Bách Hợp chắc là biết rõ kinh nguyệt không tới, trong lòng hiểu rõ, cho rằng cô ỷ vào có thai hung hăng càn quấy trước mặt mình.

Nếu không phải là mình cho cô ăn thuốc viên Đa tử, cùng cố tình đẩy Dận Chân tới phòng cô thì Bách Hợp muốn mang thai, cứ tiếp tục nằm mơ đi! Trong lòng An Ninh hung ác chửi bới, nàng hận không thể đem tất cả sự thật nói ra chế nhạo Bách Hợp nhưng lại không hy vọng Bách Hợp xảy ra chuyện sớm như thế. Bản thân bị tức giận tàn phá nên giờ nàng có cảm giác tự bê đá đập chân mình.

“Vả lại chỉ lấy của tỷ một chút thức ăn lại nhỏ mọn như vậy, không phải ta đã để cho Tú Chi đưa đến năm mươi lượng bạc rồi sao, An Ninh tỷ tỷ thích ăn cái gì thì cứ mua!” Bách Hợp không ngại việc chưa nháo lớn, lúc này bày ra một bộ dạng chính mình có tiền. Càng làm An Ninh tức giận đến thở nặng khí thô, đám người Lý thị xung quanh trong lòng cũng đều nghĩ như vậy. Nhưng bình thường lại không có người nào dám nói thẳng như nàng, bởi vậy mỗi người đều trầm mặc, xem An Ninh được sủng ái bị cô chọc cho tức giận đến mặt xanh đen cơ bắp ở hai gò má đều run rẩy, trong lòng Ô Lạt Na Lạp thị rất hài lòng, lúc này mới hòa giải:

“Được rồi, tất cả mọi người đều là tỷ muội tốt, không được tổn thương hòa khí.”

“Ta không thoải mái, rời đi trước.” An Ninh dùng hết sức cắn môi, lạnh lùng liếc Bách Hợp, cũng không có ý giữ thể diện cho Ô Lạt Na Lạp thị, thoáng cái đứng lên đi ra, nét mặt Ô Lạt Na Lạp thị có chút khó coi, Bách Hợp giơ tay che miệng cười: “Ôi!!!, chẳng lẽ là không thoải mái, có khi nào lát nữa ngất đi, mời thái y đến bắt mạch, có thể là mang thai?”

“Hì hì.” Xung quanh có người nghe như thế thì bật cười, nét mặt của nhiều người còn có chút không được tự nhiên, nhất là Lý thị, hừ lạnh một tiếng thay đổi tư thế, An Ninh cúi đầu, lạnh lùng liếc Vũ thị-người vừa cười ra tiếng, cuối cùng ánh mắt âm trầm dừng lại trên người Bách Hợp, lúc này mới cố gắng đứng thẳng eo không quay đầu lại, bước từng bước cứng ngắc đi ra ngoài.

Nàng đi rồi, hôm nay mọi người xem vở kịch hay như vậy, tốp năm tốp ba cũng đều tản ra theo, vẻ mặt Bách Hợp hung hăng càn quấy đi ra ngoài, trong lòng Tú Chi nới lỏng, ra khỏi sân của Ô Lạt Na Lạp, mới lau mồ hôi đổ trên trán, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, lúc nãy nô tài nhìn Trắc Phúc Tấn giống như muốn cắn ngài.” Lúc đó Tú Chi nghĩ là An Ninh muốn đánh Bách Hợp, Bách Hợp hết lần này đến lần khác còn muốn trêu chọc nàng, vậy mà cuối cùng An Ninh chịu nhẫn nhin, Tú Chi nhớ tới ánh mắt An Ninh thì bắp chân liền run lên.

“Hôm nay còn có trò hay để xem, ngươi mở to con mắt hơn một chút, bực bội trước kia chủ tử ngươi phải chịu, hôm nay có thể trả lại cho Nữu Hỗ Lộc thị rồi.” Bách Hợp cầm khăn xoa xoa thái dương, cười lạnh một tiếng, híp mắt nhìn thoáng qua hướng viện của An Ninh, lúc này mới nhấc tay khoác lên trên cổ tay Tú Chi, tùy ý nàng đỡ trở về.

An Ninh trở về viện lập tức phát cáu, đá giày văng ra lại hung hăng đập mấy cái tách trà, sau khi trút hết một trận oán hận trong lòng, rồi mới tiếp tục nguyền rủa Bách Hợp trong lòng, lúc Dận Chân hồi phủ liền nghe nói sáng sớm hôm nay An Ninh cùng Bách Hợp lại bắt đầu ầm ĩ, không khỏi có chút đau đầu nhíu mày, gần đây An Ninh rất được lòng của hắn, hơn nữa hình như nàng có một bí mật gì đó, Dận Chân cũng không ngốc, mỗi lúc trở về An Ninh cho hắn ăn thức ăn không biết là từ nơi nào làm được, sau khi dùng qua toàn bộ tinh lực (tinh thần và thể lực) của hắn tốt lên rất nhiều, hơn nữa gần đây hắn cảm giác thân thể so tốt hơn trước đây, tuy trong lòng Dận Chân còn có chút cảnh giác, không hề nhắc tới việc lớn trong triều với nàng. Bình thường lúc ăn cơm nghỉ ngơi, hắn vẫn thích đến viện An Ninh, lúc này đến sân nhỏ nhìn bọn nha đầu im lặng thu dọn đống bừa bộn trong sân, hắn không nhịn được thở dài:

“Tại sao lại tức giận? Cùng Niên Thị so đo cái gì?”

“Chàng có phải muốn nói nàng ta vẫn chỉ là một đứa bé. Tính cách có chút điêu ngoa tùy hứng không hiểu chuyện, ta lớn tuổi hiểu chuyện phải nên nhường nhịn nàng?” An Ninh nghe được lời của Dận Chân này, giận đến không có chỗ phát ra, lúc này nàng không muốn nghe Dận Chân khuyên bảo rồi lại nhường nhịn Bách Hợp. Lúc trước bản thân nói Bách Hợp trẻ người non dạ bây giờ nàng hối hận muốn chết rồi, từ khi nói câu kia về sau, Bách Hợp mỗi lần châm chọc mình lúc nào cũng đem tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện làm lý do, thậm chí Dận Chân đem lời này ra để cho nàng nhường nhịn, dựa vào cái gì bản thân đoan trang hiểu chuyện lớn tuổi hơn mà phải nhường nhịn Bách Hợp? Nàng không đồng ý!

Trong lòng An Ninh cho rằng bản thân ngang hàng với Dận Chân, thậm chí bởi vì nàng là người xuyên không, trước kia Dận Chân sủng ái, nàng lại có không gian. Bởi vậy nàng ở trước mặt Dận Chân lúc nào cũng có cảm giác về sự ưu việt vài phần, cùng hắn nói chuyện cho tới bây giờ đều là “Chàng và ta” cũng không có chú ý tôn ti lễ nghi, trong lòng mình như thế nào thì thẳng thắn như vậy.

Trước kia Dận Chân còn cảm thấy mới lạ nên cũng để tùy tiện,lúc này tâm tình An Ninh không tốt, lúc nói chuyện giọng điệu không tốt, biểu cảm vô cùng khó coi. Dù gì Dận Chân cũng là huyết mạch hoàng thất, thiên chi kiêu tử, bình thường trước mặt Khang Hi cúi đầu xưng thần thì thôi đi, trở lại trong phủ một nữ nhân cũng dám lên mặt với bản thân, trong lòng không khỏi có chút giận dỗi, nhẫn nhịn không có lên tiếng.

“Nàng ỷ vào mang thai dám đạp vào mặt mũi ta, nàng cướp đoạt đồ đạc của ta nhiều ngày rồi!” An Ninh nghĩ đến đây cái, trong lòng liền tức giận không chịu nổi, nhịn không được nắm đấm lại nắm lại, Dận Chân cau mày: “Nàng đừng nói bậy. Nàng ấy mang thai lúc nào?”

Kể từ khi An Ninh vào phủ. Mặc dù hắn nghỉ tại viện của Bách Hợp mấy ngày, nhưng mấy ngày kia hắn chỉ đánh cờ cùng Bách Hợp mà thôi, cơ bản không có chạm vào một sợi lông của Bách Hợp, lúc này An Ninh lại nói Bách Hợp mang thai. Khác nào nói mình bị đội nón xanh (cắm sừng), trong lòng Dận Chân dần sinh ra vài phần không thích. Vẻ mặt cũng nghiêm khắc vài phần.

” Bây giờ  chàng còn nói giúp nàng ta?” An Ninh nhìn Dận Chân phủ nhận trong lòng lại phát lạnh, nàng tin tưởng thuốc của mình, chắc chắn Bách Hợp đã mang thai, nàng không nghĩ tới Dận Chân sẽ phủ nhận, An Ninh cho rằng Dận Chân sẽ đứng về phía mình, vậy mà hắn lại đứng về phía Bách Hợp, vốn nàng nghĩ Dận Chân đối tốt với nàng như vậy, trong lòng nàng đang do dự có nên ở lại cùng hắn cả đời hay không, ngay cả chuyện hắn có nhiều nữ nhân như vậy bản thân cũng không để ý, hắn còn chạm qua Bách Hợp, nhưng bây giờ lời này của Dận Chân đã tự đóng cửa tiến vào lòng nàng, từ nay về sau, cả đời  Dận Chân nghĩ cũng đừng nghĩ làm sao để vào trong trái tim của nàng! *

“Được rồi!” Luôn dây dưa vấn đề này, Dận Chân bắt đầu có chút không kiên nhẫn, mỗi ngày công vụ bề bộn, đối với hắn thời gian này việc quan trọng nhất là tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, tuy An Ninh được lòng hắn, nhưng mà cứ ầm ĩ như vậy thực sự làm cho hắn thêm phiền, hiện tại hắn cần yên tĩnh chứ không phải là cãi nhau như thế: “Nếu nàng ăn hết thức ăn của nàng thì Gia bù lại gấp đôi cho nàng là được.” Hiện giờ Dận Chân tranh đoạt ngôi vị cần Niên Gia hỗ trợ, tuy lúc trước Lăng Trụ bởi vì hiến nhân sâm mà có công, nhưng mà dù sao căn cơ (nền móng) quá kém, nhi tử tuổi nhỏ không thể tiếp nhận, không giống như Niên Gia một môn tam kiệt *(một nhà có ba người tài giỏi), là cánh tay phải giúp hắn tranh đoạt, hiện tại Bách Hợp không thể động tới, Dận Chân không tin đạo lý như vậy mà An Ninh không hiểu.