Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 781: Nữ phụ ác độc muốn xoay người 26




Edit: GlassP1314

“Anh ta, anh ta là, anh ta là chú nhỏ Kiều Dĩ An…” Lúc này Lưu Diêu đang bối rối, nghe có người hỏi thì lập tức theo bản năng nói hết những gì mình biết, đợi đến lúc nói xong, phát hiện lời nói vừa ra khỏi miệng có cái gì đó không đúng thì vô ý thức đưa tay bịt miệng lại, đúng lúc mọi người trong phòng kí túc xá đang chờ cô nói chuyện nên rất yên lặng cùng với giọng nói của cô cũng không nhỏ, tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.

Nữ sinh đưa điện thoại cho Lưu Diêu nữ bỗng kinh ngạc đến ngẩn người, tay đang cầm điện thoại của cô lúc này cũng không cầm chặt, chiếc điện thoại vừa mới gắn lại rớt xuống đất chia năm xẻ bảy,  kí túc xá yên tĩnh giống như chết trong một thời gian thật dài, một lúc lâu sau trên mặt Lưu Diêu hiện lên vẻ hối hận, cô không biết làm sao nhìn chằm chằm vào các cô gái trong kí túc xá, Bách Hợp kéo chăn lên che kín mặt, cô gắng nhịn cười, lời Lưu Diêu vừa nói đã gây họa rồi, bây giờ hối hận đến xanh ruột.

Tính cách cô ta thẳng thắn nhiệt tình cũng không phải xấu, cô cùng Kiều Dĩ An đã xa cách nhưng Lưu Diêu chỉ không muốn tiếp tục làm bạn với Kiều Dĩ An chứ không muốn bản thân ở sau lưng gây ra phiên phức cho Kiều Dĩ An, nhưng bây giờ họa là từ miệng mình mà ra, Lưu Diêu với chỉ số thông minh của mình cũng hiểu rõ lời của mình nếu truyền đi sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với Kiều Dĩ An, cô ấy chỉ là một cô gái mười tám tuổi, lúc này cắn môi lắc đầu:

“Có lẽ không phải đâu, Kiều Dĩ An biết rõ đó là chú nhỏ của cậu ấy, chắc có lẽ không đâu, nói không chừng là Bách Hợp nhìn lầm rồi.”

“Nhìn lầm một lần còn có thể, nhìn lầm hai lần thì  không thể nào đâu? Không phải Bách Hợp nói, buổi tối hôm nay thấy bọn họ ở dưới ký túc xá, vậy đó là chuyện gì?” Các cô gái trong ký túc xá không nghĩ tới sẽ nghe chuyện lớn như thế. Đều sôi nổi thảo luận: “Có phải thật vậy không, gọi điện thoại hỏi Kiều Dĩ An đang ở nơi nào,  lại hỏi xem chú nhỏ của cô ta có đi bệnh viện hay không, chẳng phải sẽ biết hay sao? Bị Bách Hợp đánh vỡ đầu phải đi bệnh viện chứ?”

“Đúng đấy, nếu như trong lòng không có quỷ, Bách Hợp nói muốn đưa chú nhỏ của cậu ta đi bệnh viện lúc, tại sao cậu ta không đáp ứng. Còn không cho Bách Hợp kể chuyện này?” Mọi người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, hầu như tìm ra tất cả ý nghĩ trong lòng Kiều Dĩ An, trước kia Kiều Dĩ An trong sáng tốt bụng, không nghĩ tới bây giờ liên tiếp bị người khác nói ra, tất cả mọi người nhiệt tình tăng cao, trong lòng thực sự cho rằng giữa Kiều Dĩ An cùng chú nhỏ của cô ta có chuyện không thể để cho ai biết.

Sức tưởng tượng của con người chính là vô hạn đấy, có khi nói được nhiều hơn nữa, không bằng giống như bây giờ dẫn dắt để cho mọi người tự mình suy đoán. Cho ra kết luận người khác sẽ càng tin tưởng hơn.

“Không thể nào đâu? Dù sao cũng là chú nhỏ của cô ấy, có lẽ là tôi nhìn lầm rồi!” Bách Hợp hiểu rõ lòng người, cố tình lúc này tất cả mọi người cho rằng giữa Kiều Dĩ An và chú nhỏ của cô ta có gì đó bất chính, phủ định một câu.

Câu phủ định của cô, trong cái nhìn của mọi người giống như là rời bỏ tập thể quần chúng, mọi người  nhịn không được phản bác: “Như thế nào không có khả năng? Lưu Diêu gọi điện thoại đến hỏi sẽ biết!”

Từng người nói suy luận của mình, đều là một bộ dạng muốn thuyết phục Bách Hợp. Cuối cùng là thúc giục Lưu Diêu gọi điện thoại cho Kiều Dĩ An, nhưng điện thoại Lưu Diêu vừa mới rớt hai lần, lúc này màn hình có vấn đề, có pin cũng không sáng, mọi người lòng nóng như lửa đốt, có người nhịn không được liền lấy điện thoại của mình ra, ra hiệu Lưu Diêu dùng điện thoại của ký túc xá  gọi hỏi, điện thoại vừa thông, bên kia tiếng nói mệt mỏi của Kiều Dĩ An vang lên, trong lòng Lưu Diêu vừa cảm thấy kỳ lạ vừa cảm thấy chột dạ. Hỏi một câu:

“Kiều Dĩ An. Cậu đang ở đâu?”

“Lưu Diêu, có chuyện gì không?” Buổi tối hôm nay Kiều Dĩ An chỉ cảm thấy tâm lực ( tâm tư và sức lực)  đều mệt mỏi, chuyện của cô và Thẩm Kỳ bị Tần Chính phát hiện, Tần Chính yêu cầu chia tay. Ngay sau đó người đàn ông quấn quít lấy cô  xuất hiện, uy hiếp cô chia tay với Tần Chính. Tiếp theo  người đàn ông này lại bị Bách Hợp đánh, vì che dấu với mọi người, dù sao đây không phải việc gì tốt, cô cầm điện thoại của chú mình gọi mấy người bạn của anh ta để họ mang người tới bệnh viện, lúc này chú của cô vẫn đang khâu vết thương, người đã tỉnh, lại bị thương rất nghiêm trọng, một cú đánh kia của Bách Hợp rơi vào trên mặt hắn làm cho xương mũi bị gãy, bác sĩ hỏi hắn có phải hay không gặp một đám đám côn đồ, Kiều Dĩ An cũng không dám nói ra chân tướng sự tình, chỉ nói hai người bị tai nạn xe cộ, hiện tại hắn còn lôi kéo mình không cho rời đi, nhận được Lưu Diêu điện thoại, giọng nói của  Kiều Dĩ An có chút không kiên nhẫn.

“Chỉ là muốn hỏi cậu khi nào thì trở về, chúng ta cùng nhau nói chuyện.”Từ khi lên cấp ba, Lưu Diêu và Kiều Dĩ An đã bất hòa, không cùng nhau đi chung đường, tránh cô được thì tránh rất xa, lúc này vì tìm hiểu sự việc, cô  tùy ý nói dối, Kiều Dĩ An nghe cô hỏi như vậy, tính tình liền không nhịn được có chút lên mặt: ” Cậu cúp điện thoại trước đi, bây giờ tôi có việc, có thể sẽ ở lại trong thành phố hai ngày.”

Trước kia không ở cùng nhau, lúc này tại thời điểm quyết định này lại tìm mình, hiện tại  chuyện của Tần Chính còn chưa giải quyết, chú nhỏ thì bị thương nặng, cô làm sao đi được? Tâm tình Kiều Dĩ An không tốt, theo bản năng cảm thấy Lưu Diêu hỏi như vậy chắc chắn là có ý khác, lúc nói chuyện giọng nói lên cao, tính tình Lưu Diêu nóng nảy, bởi vì cô nói ra thân phận chú nhỏ của Kiều Dĩ An nên cảm thấy có chút chột dạ, cho nên kiên nhẫn không nổi giận, ban đầu là cô cẩn thận từng li từng tí hỏi, không nghĩ tới Kiều Dĩ An lại cao giọng nói, trong lòng cô không khoái, tức giận theo một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng đánh úp lại:

” Cậu đang ở đâu, tớ muốn hỏi cậu, chuyện Thẩm Kỳ cậu định giải quyết như thế nào, anh ấy là anh trai của tớ!”

“Tôi cùng anh ta  không có chuyện gì cả, cậu đừng đoán mò!” Bây giờ Kiều Dĩ An nghe đến Thẩm Kỳ thì là một bụng lửa giận, nếu như không phải ngày đó Thẩm Kỳ không làm chuyện như vậy, mình cũng không nhất thời mềm lòng giúp cậu ta, cuối cùng rước lấy nhiều phiền phức như vậy, cô vừa nghĩ tới bây giờ Tần Chính không nhìn đến mình, trong lòng liền tủi thân muốn khóc, hết lần này tới lần khác lúc này Lưu Diêu còn nhắc tới Thẩm Kỳ, Kiều Dĩ An tức giận: “Còn có việc sao?”

Cô muốn tắt điện thoại.

Vốn là Lưu Diêu còn không quá nhẫn tâm ép hỏi chuyện cô ta cùng chú nhỏ của cô ta, nhưng nghe được thái độ Kiều Dĩ như vậy, cô tức giận không xả được, trong lòng ban đầu có vài phần không đành lòng thì bây giờ lớn tiếng hỏi:

“Chuyện này cần gặp nói, cậu đang ở đâu? Tớ đến tìm cậu.”

“Không cần…” Kiều Dĩ An đâu dám nói thật? Cô đã đề phòng Bách Hợp trở lại ký túc xá nói ra chuyện này, tuy nói lúc ấy là ban đêm tối thui, lúc bản thân nói chuyện cùng chú nhỏ âm lượng nhỏ, Bách Hợp không chắc chắn thấy rõ mặt mũi của chú nhỏ và giọng nói của hai người bọn họ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cô thực sự sợ Bách Hợp trở lại trong túc xá nói chuyện của mình rồi bị mọi người tìm ra, bởi vậy miễn cưỡng nói với Lưu Diêu một câu, sợ cô lại hỏi tiếp, không đợi Lưu Diêu mở miệng, cô vội nói: “Tớ còn có việc, cúp máy đây!”

Trong điện thoại truyền đến tiếng ‘Ục ục’, sắc mặt Lưu Diêu tái nhợt, hận không thể đập máy trong tay! Cô biết Kiều Dĩ An cũng nhiều năm rồi, Kiều Dĩ An hiểu rõ tính cách của cô thì cô cũng biết tính tình của Kiều Dĩ An, hiện tại Kiều Dĩ An biểu hiện như vậy rõ ràng là có quỷ, nghĩ đến khả năng Kiều Dĩ An dây dưa với chú nhỏ của cô ta, nghĩ đến trước kia Thẩm Kỳ xem Kiều Dĩ An giống như Nữ Thần bình thường không dám có chút không tôn trọng nào, về sau vì Kiều Dĩ An bị người đánh bị thương nặng nên bỏ lỡ kỳ thi Đại Học, hiện tại vì Kiều Dĩ An mà gia nhập cái gì trường  đặc công để đi chịu khổ, nếu là lúc trước, Kiều Dĩ An đáng giá để cho anh làm như thế thì thôi, bạn bè có thể trở thành chị dâu của mình, Lưu Diêu tất nhiên vui mừng.

Hiện tại đã biết rõ, Lưu Diêu lại cảm thấy Kiều Dĩ An không xứng với Thẩm Kỳ, nhớ tới ngày hôm qua Thẩm Kỳ đi máy bay tới với vẻ mặt vui mừng, cô càng tức giận gọi điện thoại cho Thẩm Kỳ, mắng anh một hồi kẻ đần, làm cho anh quên Kiều Dĩ An đi, kết quả là qua điện thoại cùng Thẩm Kỳ cãi nhau một trận, Lưu Diêu tức giận đến quăng điện thoại, nước mắt cũng chảy ra.

“Thẩm Kỳ tên ngốc này!” Cô mắng một câu, mọi người cùng nhau an ủi cô, một đêm này Kiều Dĩ An còn chưa trở về, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì là truyền ngàn dặm, ngày hôm sau lớp học chưa bắt đầu thì mọi người  đã biết rồi, giữa Kiều Dĩ An với chú nhỏ của cô ta phát sinh chuyện, tin tức cấm kị như vậy luôn đặc biệt kích thích người, toàn bộ trường học đều xôn xao, vận may của Kiều Dĩ An tốt, lúc này ở trường học phần lớn sinh viên đã thi xong cuối kỳ và đi về nhà rồi, nếu là lúc khai giảng, chỉ sợ cả trường biết tin như vậy đều muốn hỏi thăm cô ta.

Kiều Dĩ An cũng không biết những việc này, đợi đến lúc chú nhỏ thả cô quay về trường học thì  trường học đã nghỉ rồi, nhiều người mang theo chuyện tám về tới nhà.

Mùa hè này theo bình thường thì Bách Hợp làm thêm ở ngoài, cô gửi hai vạn trở lại cho nhà họ Nhiếp, mẹ Nhiếp gọi điện thoại tới hỏi thăm cô, nói cô để lại tiền cho bản thân, cha Nhiếp bên kia không cần hai năm cũng nhanh ra tù thôi, trước lúc đại học bắt đầu, Bách Hợp mua vé máy bay đến thủ đô sớm hơn năm ngày, nhập học xong, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc có một lần trong phòng ăn ở trường học cô nhìn thấy Tần Chính, anh  lựa chọn chuyên ngành khác Bách Hợp, so với lúc ở trường cấp 3 thì tóc của anh ngắn hơn một chút, sắc mặt lạnh lẽo hơn rất nhiều, cậu ta yên tĩnh ngồi ở một cái bàn, chung quanh không có người ngồi chung, mặt khác cảnh tượng náo nhiệt vui vẻ ở bàn bên cạnh càng nổi bật lên sự vắng vẻ, giống như trong một đêm sự hăng hái cùng sự tự ái trên người bị xóa đi sạch sẽ, thấy Bách Hợp nhếch khóe miệng, sau một khắc anh cúi đầu  xuống bắt đầu xới cơm.

Cậu nắm tay thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, có thể thấy được lúc này trong lòng cậu cũng không phải là yên tĩnh như biểu hiện bên ngoài, Bách Hợp không có ý chào hỏi cậu ta, tuy lúc trước hai người học cùng lớp nhưng ở trường cấp 3 ba năm không tính là bạn, thậm chí bởi vì Kiều Dĩ An, hai người còn một lần xích mích, cô không phải là Nhiếp Bách Hợp thích Tần Chính, thấy cậu ta chán nản như bây giờ không có hứng thú, cô tìm nơi hẻo lánh phía ngoài ngồi xuống, hiện tại trời nóng nực, bên trong có máy điều hòa mới được mọi người yêu thích, địa phương bên ngoài nơi năng lượng mặt trời soi sáng hầu như không có ai ngồi, cô vừa ngồi xuống thì một bóng người vội vàng chạy qua như một cơn gió, làm mấy sợi tóc của Bách Hợp cũng bay theo, ánh mắt nhìn về phía Tần Chính.