Biến Cố Của Đỉnh Lưu Vẹt Cục Súc

Chương 2




Mẹ nó cái quái gì thế này???

Đừng nói là ông chủ đã tráo đổi em vẹt dễ xương của tôi đi rồi nha?

Con quễ cáu kỉnh này từ đâu tới đây?

Tôi không thèm mắng lại nó, vội vàng gọi điện cho ông chủ.

Gọi một lần không ai nhấc máy tôi lại gọi nữa.

Còn chưa kịp mở miệng thì ông chủ đã nói: “Tôi nó cho cô biết, không thể trả chim đâu!”

Clm, hóa ra ông ta đã dự sẵn kế hoạch!

Tôi liếc nhìn con vẹt đang rung chân cười hả hê, giận dữ nói: “Ông là cái đồ lừa bịp, con quễ này nào có phải con vẹt! ”

“Ông biết nó đã nói gì với tôi không?! Nó nói cái đồ mỏ lol! ngốc nghếch!”

“Này hoàn toàn là bản kém chất lượng, tôi muốn hoàn tiền!”

Ông chủ chậm rãi hỏi: “Nó có bị bệnh không? Tôi đã nói nếu bệnh thì hoàn, còn không thì thôi nhé.”

CMM còn có ông chủ bán vẹt kiểu này sao!

Tôi thở hổn hển: “Não nó có bệnh, con vẹt này bị tâm thần rồi!”

“Nó hoàn toàn bị điên rồi!”

“Ồ, vậy thì cô đưa ra báo cáo thẩm định đi. Chỉ cần cô chứng minh được con vẹt này bị bệnh tâm thần, tôi sẽ hoàn tiền cho cô.”

Nói xong ông ta liền cúp máy.

Tôi sững sờ một lúc, bực tức ném điện thoại xuống sô pha.

Mẹ kiếp, tôi bị lừa rồi!

Tôi muốn đến 3.15 phơi bày bọn họ!!

—-

Tôi ngồi xuống ghế sô pha, câm nín nhìn con vẹt.

Tôi không thể sống với một con vẹt đã mắng tôi là ngậm cái mỏ lol lại đúng không?

Nhưng mà, vứt một đứa nhỏ như vậy ra ngoài tôi có chút không nỡ.

Ngay lúc tôi còn đang do dự, con quễ này đã mở miệng: “Ông đây đói rồi, mau dâng đồ ăn lên cho ông!”



Tôi lạnh mặt nhìn nó: “Thịt xào măng* ăn không?”

*Nghĩa khác là “ăn đập” không á.

Con quễ sững sờ một lúc: “Cái gì?”

“Bạt tai, ăn vả ăn không?”

Lần này nó hiểu ra, bắt đầu hạ khí đan điền, hai chân xuống tấn, dùng hết lực bay lên rồi đứng trên đỉnh đầu tôi.

“đợi đã …” Tôi kinh hãi nói.

Còn chưa đợi tôi nói xong nó này đã ra sức, tôi cảm thấy trên đầu mình có chất lỏng nóng hổi chảy xuống.

Sau đó, nó vỗ cánh bay đi.

Tôi run rẩy đứng dậy đi tới trước gương nhìn vào.

Cái bánh chim với những bông hoa trắng đen trên tóc trông thật dễ thấy, còn đang không ngừng chảy xuống nữa chớ.

Tôi quay đầu nhìn quễ vẹt, nó quay người về phía tôi nhếch mép, vừa nghiêng đầu vừa chế nhạo: “Ăn cái đầu buồi nhà mày!”





Sáng nay tôi vừa gội đầu đó trời!

Ngọn núi lửa trong lòng tôi phun ra một tiếng nổ lớn!

Tôi chỉ vào nó, ngón tay run lẩy bẩy:

“Cmm,”

“Cút ra khỏi nhà tao ngay!!!-”



Hôm nay tôi phải tàn sát khai giới thôi!

Tôi nhìn con vẹt nhếch mép cười nhạo mình, vò đầu bứt tóc rồi xắn tay áo lên.

“Tao nhắc lại lần cuối, giờ mày muốn tự mình vào lồng hay là để tao giúp mày?”

Con vẹt nhìn tôi mỉa mai một cái: “Quỳ xuống dập đầu ba cái thì may ra bố đây còn cân nhắc”.



Sao chỉ là một con vẹt mà lại có thể nói những lời kiểu này?!

Này mà là phản ứng với từ vựng mà một con vẹt nên có sao?

Sự khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật là con người có trí tuệ đó.

Tôi đảo mắt nảy ra một ý, order cho bản thân hơn 200 con tôm càng với thịt nướng.

Shipper rất nhanh đã giao tới.

Trước mặt con vẹt, tôi từ từ mở ra gói hàng, hít một hơi thật sâu: “Thơm quá đi à! ~”

Thịt nướng được nướng đến mức vừa phải, rắc thêm ít thì là với hạt tiêu, từng miếng từng miếng thịt ba chỉ sáng bóng được xâu lại với nhau, nóng hôi hổi trên xiên sắt.

Mấy con tôm càng thì đỏ au, ngập trong nước sốt, tỏa mùi thơm nồng của tỏi.

Tôi mang bao tay vào, từ từ rút thịt tôm càng ra nhúng vào nước sốt, miếng thịt trắng đỏ ngập tràn nước sốt tỏi.

Bỏ vào miệng xuýt xoa: “Ngon quá đi~.”

Qua khóe mắt, tôi liếc nhìn con vẹt đang đứng trên giá.

Đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen của nó đang nhìn chằm chằm vào con tôm càng đến mức không thèm chớp.

Tôi giả vờ như không thấy, tiếp tục moi móc.

“Xuống ăn chút không?”

Quễ vẹt nghi ngờ nhìn tôi, không nói.

Tôi không mời nữa, mở một chai bia lạnh khác.

Khí CO2 tràn ra, mùi cồn của lúa mì thoang thoảng quyện với bọt trắng phun ra.

Con vẹt nghiêng đầu, liếc nhìn tôi, thấy tôi không phản ứng liền nhích từ từ hai chân tiến tới.

Tôi ăn từng con một, đến khi trong bát chỉ con một nửa số tôm quễ vẹt cuối cùng cũng không thể chịu được nữa. Nó vỗ cánh bay đến chiếc bàn, lùi lại những bước nhỏ.

Nhác thấy tôi mặc kệ, không kìm lại nổi nữa liền đi mấy bước tới chỗ cái bát.

Nó nhảy qua mép bát, cảnh giác nhìn tôi.

Thấy tôi đang tập trung ăn mà không thèm nhìn, cuối cùng nó cũng thở phào nhẹ nhõm, thăm dò muốn lấy tôm càng xanh.

Chính là lúc này!

Tay phải tôi nhanh như chớp vươn ra, bóp nó thật mạnh!

Quễ vẹt choáng váng, sau đó điên cuồng vùng vẫy!

“Cmm dám đánh lén! Tập kích tao!”

Nó cố thúc vào tôi bằng cái mỏ nhỏ của mình, nhưng không, tôi đã đeo găng tay, một phát chụp lấy cái mỏ nhỏ của nó.

mong 32

“Câm mồm, bằng không tối nay mày thành chim nướng đó!”

Thân thể mềm mại trong tay đông cứng lại, con vẹt ngẩng đầu tức giận nhìn tôi: “Cmm cái thứ đánh lén, dám tập kích chim nhỏ ông đây à, ông đây khuyên mày liệu mà lo cái hồn, đừng tự cho mình khôn lỏi! ”

Tôi chăng thèm nói những lời vô nghĩa với nó, dễ dàng nhanh chóng tống nó vào lồng.

“Cút mẹ vào đi!”

Quễ vẹt bay loạn xạ trong lồng, kêu to: “Bố mày mà ra ngoài! Đợi bố mày ra ngoài bố đập chết mẹ nhà mày!!”

“Ha!” Tôi cười khinh thường, lấy khóa khóa lồng lại.

“Mày giỏi thế chắc có thể tự mình tìm cách bay ra ngoài ha? Tao đi ngủ đây, ngủ ngon nhê.”

Nói đi ngủ là thế nhưng trong lòng tôi vẫn không nhẫn tâm, tôi đổ đầy thức ăn, nước uống cho chim rồi đặt lên thành lồng để nó thò đầu ra ngoài ăn.

Quễ vẹt bất lực phẫn nộ điên cuồng, hất nước với thức ăn ra tùm lum: “Bố mày dù có chết đói, chết khát cũng cmm éo thèm ăn mấy thứ này!”

“Ngon.”