Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 467: Sa Mạc Chân Tình




Sa Mạc Chân Tình

Thác Bạt Khuê giục ngựa chạy lên sườn núi, giật cương ngựa dừng lại. Song kích giao chéo nhau đeo sau lưng, thò ra sau hai vai, phối hợp với thể hình cao lớn, dung mạo hùng vĩ, mái tóc dài chia ra hai bên phủ kín vai, ngồi hiên ngang trên tuấn mã, đích xác trên đời này chẳng ai bằng, khí thế bá chủ thống trị mặt đất.

Sở Vô Hạ vung roi thúc khoái mã theo sát chạy lên sườn núi, đến bên cạnh ngựa hắn.

Mái tóc đẹp của nàng buộc thành khoảng chừng mười cái bím, thả tự do thoải mái xuống hai bờ vai và sau lưng, làm nổi bật lên chiếc cổ dài đẹp, càng lộ rõ hơn những đường cong mỹ lệ. Cộng thêm dáng điệu động lòng người của nàng, cùng Thác Bạt Khuê cưỡi ngựa sánh vai mà đứng, quả thật là một cặp anh hùng mỹ nhân hoàn hảo.

Hơn hai mươi tùy tùng võ công cao cường, tản ra xung quanh, giám sát động tĩnh gần xa.

Hồ Tham Hợp tại nơi tận cùng của sườn dốc, yên tĩnh phẳng lặng, phản chiếu những ánh sao lấp lánh trên trời.

So với tình cảnh trận chiến Tham Hợp pha ngày đó, lại mang một diện mạo khác. Đêm nay thời tiết rất tốt, trăng lưỡi liềm treo chênh chếch trên bầu trời đêm, mặt đất phủ đầy tuyết trắng, giấu đi những nấm mồ chôn sống hàng vạn Yên binh. Tuyết trắng tinh khiết như rửa sạch tất cả những sự ghê tởm.

Thác Bạt Khuê hai mắt lấp lánh thần quang, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt quét qua chiến trường đã xoay chuyển mệnh vận của hắn, trong tai tựa như vang lên thanh âm thiên quân vạn mã, trong đầu hiện lên dung mạo tuyệt vọng của những Yên quân bị đem chôn sống.

Hai nghìn binh mã của hắn, trải qua một ngày một đêm rong ruổi không ngừng, lúc này dừng lại dựng trại nghỉ ngơi. Hắn lại không cách nào ngủ được, chịu không nổi lại đây viếng thăm chiến trường.

Thác Bạt Khuê so với bất luận người nào càng rõ ràng hơn, trận chiến Tham Hợp pha là điểm chuyển biến trong sự nghiệp đời này của hắn, nếu như thua trận này, hắn sẽ vĩnh viễn không còn hy vọng chuyển mình.

Nhưng hắn đã thắng, vả lại còn thắng triệt để.

Thác Bạt Khuê thò tay xuống, vuốt nhè nhẹ lên thanh trường mâu treo cạnh ngựa, mâu này nặng mười ba cân, dài một trượng, là người bạn tốt nhất khi tác chiến trên lưng ngựa. Nếu luận năng lực công phu cưỡi ngựa bắn tên và tác chiến trên ngựa, hắn từ khi mười sáu tuổi đã vượt qua Thác Bạt Nghi, thành người đứng đầu trong tộc, dù mạnh như Yến Phi, ở phương diện này cũng phải kém hắn một chút. Đương nhiên đây chỉ là Yến Phi trước kia.

Hắn đột nhiên nhìn sang Sở Vô Hạ, vừa hay bắt gặp ánh mắt của nàng đang ngưng thần nhìn hắn. Sở Vô Hạ bị hắn nhìn thân hình hơi run lên, ánh mắt càng không tự chủ được rời khỏi hắn, cúi đầu xuống.

Thác Bạt Khuê tâm tình cũng chấn động, bởi vì hắn lần đầu tiên nhìn thấy thần tình khiêm nhường của mỹ nữ này. Khi hắn xuất kỳ bất ý nhìn thẳng vào trong đôi mắt xinh đẹp của nàng, nhìn thấy nàng suy tư tâm thần mê say, tựa như hắn đã tước đi trái tim và nắm chặt được chân tình của nàng.

Thác Bạt Khuê mỉm cười nói: "Vô Hạ xấu hổ rồi!"

Sở Vô Hạ ửng hồng đến tận mang tai, giận dỗi: "Tại tộc chủ ăn gian, rõ ràng đang nhìn cái hồ ấy, đột nhiên lại quay sang nhìn người ta."

Thác Bạt Khuê thầm nghĩ, ta chẳng những quan sát hồ, còn nghĩ đến những "vật" trên dưới đám bùn và tuyết ở bên cạnh hồ. Ài! Nếu như được chọn lựa, ai nguyện đem một đám người còn sống đi chôn chứ? Không có người nào hiểu được tâm tình của Bạch Khởi danh tướng nhà Tần năm đó đem địch nhân chôn sống hơn hắn, bởi vì đây cũng là trải nghiệm của bản thân hắn.

Bạch Khởi đem tương quan binh lực giữa Tần quốc với địch nhân xoay chuyển trở lại, Tần quốc từ đó biến thành cường quốc lớn mạnh độc nhất. Hắn cũng đem tương quan binh lực với Yên nhân xoay chuyển trở lại, nếu không mùa đông còn chưa đến, hắn đã sớm bị đuổi trở về Thịnh Nhạc ngồi chờ chết.

Hắn không biết Bạch Khởi có được chọn lựa hay không, nhưng hắn hiểu rõ bản thân xác thực không có chọn lựa nào khác. Đột nhiên hắn chỉ muốn rời xa vùng đất này, và vĩnh viễn không trở lại nữa.

Thác Bạt Khuê bình tĩnh nói: "Bọn ta trở về doanh trại đi."

Sở Vô Hạ nhẹ nhẹ nói, giọng có chút nũng nịu: "Thiếp mệt rồi!"

Thác Bạt Khuê bực mình nói: "Vừa rồi ta sớm đã khuyên nàng lưu lại doanh trại nghỉ ngơi, nàng cứ muốn theo ta đi, bây giờ lại là nàng kêu mệt trước."

Sở Vô Hạ liếc mắt nhìn khiến trái tim hắn rung động, sau đó nhẹ nhàng khéo léo từ trên ngựa nàng chuyển qua ngựa của hắn, thân mình mềm mại dựa sát vào hắn, Thác Bạt Khuê tự nhiên vòng tay ra ôm chặt nàng vào lòng.

Sở Vô Hạ rên rỉ một tiếng, nhắm hai mắt lại, cả tâm hồn và thể xác đều mềm ra không còn sức.

Một tay Thác Bạt Khuê áp tại bụng dưới không dư chút mỡ thừa của nàng, tay kia giữ cương ngựa đi xuống sườn dốc, con ngựa của Sở Vô Hạ bối rối chạy theo đằng sau.

Thác Bạt Khuê nảy sinh một loạt những cảm giác nóng bỏng khêu gợi.

Hôm đó nóng bức phi thường, hơi nóng sa mạc bốc lên nung cháy hắn và Yến Phi, nước trên người không ngừng bốc hơi tiêu tán, huyết dịch trong cơ thể vì thiếu nước cũng bị cô đặc lại không cách lưu chuyển. Chân bước trên cát nóng bỏng thống khổ nhức nhối khoan thẳng vào tim, tuy không tháo giày ra xem, nhưng dựa vào cảm giác cũng biết bàn chân nổi đầy mụn nước, cảm giác sau khi mụn nước bị vỡ ra càng khiến bọn gã khổ sở chẳng nói nên lời.

Thác Bạt Khuê cố gắng chịu đựng sự bỏng rát đang từ từ lan ra trong cổ họng, cảm thấy mỗi lần thở ra hít vào toàn là hơi nóng.

Xung quanh cồn cát nối dài liên tiếp, không có một chút hiện tượng của sự sống, phong cảnh hoang vu làm người ta chán nản bị triệt để chi phối mất hết hy vọng của mình.

Đi gần năm canh giờ, ốc đảo mà quái nhân nói vẫn chưa thấy xuất hiện, thái dương đã sớm chuyển sang trước mặt, nhưng uy lực lại có tăng không giảm.

Thác Bạt Khuê than: "Có phải bọn ta là những thằng ngốc không?"

Yến Phi cười khổ: "Ta có thể nói gì đây?"

Thác Bạt Khuê ngồi xổm xuống nói: "Ta từng nghĩ qua là mình sẽ bị người ta giết chết, hay sẽ bị lang sói cắn chết, thậm chí là tự tận mà chết, lại chưa từng nghĩ qua phải chết vì khát. Đây coi như là vận mệnh của bọn ta nhỉ?"

Yến Phi bắt chước gã ngồi xổm xuống, cầm bịch nước lên, lắc lắc một cái nói: "Chỉ còn lại hai ngụm, bây giờ muốn hay không muốn uống?"

Thác Bạt Khuê gật đầu: "Không uống nữa thì chắc chịu không nổi đến lúc thái dương hạ sơn."

Yến Phi mở nắp ra, thật thận trọng nâng bịch nước lên uống nửa ngụm, rồi chuyển cho Thác Bạt Khuê, sau khi gã cầm được bèn uống nốt số nước còn dư lại, tiếp đó giật mình nói: "Tiểu Hán!"

Yến Phi mỉm cười: "Bọn ta là huynh đệ, ai uống nhiều ai uống ít một chút cũng có vấn đề gì đâu."

Thác Bạt Khuê trong lòng chấn động kịch liệt, nghẹn ngào: "Ngươi thật là huynh đệ tốt nhất của ta, bản thân uống một ngụm nhỏ, lại nhường cho ta uống một ngụm lớn. Nếu như ta lần này không chết, ta vĩnh viễn sẽ không quên sự kiện này."

Yến Phi nói: "Bọn ta nhất định không chết được. Bọn ta ở đây đợi đến lúc mặt trời xuống núi, sau khi ông trời thu lửa lại, bọn ta sẽ quay trở lại, trước khi trời sáng có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này."

Thác Bạt Khuê chán nản: "Đối với sa mạc ta so với ngươi có lẽ hiểu biết hơn chút đỉnh, ban ngày và ban đên là hai cực khác nhau. Ban ngày là hỏa, ban đêm lại là băng, một nóng một lạnh, bọn ta sao chống nổi? Ta và ngươi đều y phục đơn bạc. Ài!"

Yến Phi đột nhiên nói: "Đã là như thế, bọn ta lại tiếp tục đi về phía trước."

Thác Bạt Khuê thất thanh: "Ngươi còn tin lời nói hoang đường của tên quái nhân hại người ấy? Bọn ta bị y hại còn chưa đủ thê thảm sao?"

Yến Phi cúi đầu: "Nhất định bọn ta không thể bỏ cuộc như vậy."

Thác Bạt Khuê hiểu được Yến Phi đang nghĩ đến mẹ chàng, đưa tay nắm lấy Yến Phi: "Tin ta đi, Thác Bạt Khuê ta vĩnh viễn sẽ không chán nản, chỉ cần có một tia hy vọng, ta sẽ phấn đấu tới cùng. Ta và ngươi đếu sẽ không chết."

Yến Phi nhẹ nhàng nói: "Ta tin tưởng y."

Thác Bạt Khuê không vui nói: "Hại bọn ta đến hoàn cảnh thế này còn muốn tin tưởng ư? Năm canh giờ qua nhanh thật! Từ khi mặt trời mọc đến mặt trời xuống, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng ốc đảo."

Yến Phi nói: "Có lẽ bọn ta đi sai phương hướng hoặc bốn canh giờ là tính theo cước trình của người đó, có lẽ đi qua những đụn cát ấy làm chậm tốc độ của bọn ta lại."

Thác Bạt Khuê chau mày: "Ngươi dựa vào cái gì mà tin tưởng y?"

Yến Phi lắc đầu: "Ta không biết nữa, hoặc giả là vì biểu tình lúc y nhìn ta không giống như đang lừa gạt người ta."

Thác Bạt Khuê thất thanh nói: "Sao ngươi có thể nhìn thấu qua được đằng sau tấm mạng che mặt ấy? Không phải tự mình lừa mình nữa! Ý! Là thanh âm gì nhỉ?"

Tinh thần hai người chấn động mạnh, nhìn theo hướng âm thanh vọng tới.

Đụn cát phía tây gần bọn họ nhất, âm thanh "lạo xạo" từng tiếng, từng tiếng truyền đến.

Yến Phi nói: "Không có thể nào, có phải là ảo giác của bọn ta trước khi chết không?"

Thác Bạt Khuê nói: "Bọn ta cách cái chết còn xa, sao có thể có ảo giác chứ? Vả lại còn cùng lúc nghe được âm thanh."

Tiếng lạo xạo đột nhiên ngưng hẳn.

Hai người đối mắt nhìn nhau.

Thác Bạt Khuê hạ thấp giọng xuống nói: "Qua đó coi xem thế nào?"

Thình lình một con vật to lớn gây sự chú ý hiện thân tại chỗ đụn cát, đột nhiên lại là một cái đầu lạc đà toàn màu trắng.

Hai người nhìn thấy trợn mắt ngây dại, trăm suy ngàn nghĩ cũng nghĩ không đến là đầu lạc đà, nhưng điều ấy còn chưa phải nguyên nhân khiến cho bọn họ trợn mắt ngây dại, chân chính làm cho bọn họ kinh dị, là người ở trên lưng lạc đà.

Mặt trời lúc này cũng vừa khéo xuống tới vị trí phía sau đụn cát ấy, chiếu thẳng vào mắt bọn họ, làm cho bọn họ càng cảm thấy như ảo như thật, phân biệt không được rõ đây là hiện thực hay là hư ảo. Người cưỡi ở trên lưng lạc đà toàn thân bị che phủ bởi một tấm vải thô màu trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt. Mắt hai người bị ánh mặt trời chiếu tới, nhìn không được rõ lắm, người ở trên lưng lạc đà tựa như một loạt bạch ảnh nhấp nháy.

Dưới ánh mắt trợn tròn của hai người, con lạc đà ấy xuống khỏi đụn cát, hướng về bọn họ từ từ đi tới. Sa mạc hoang vu không thể chịu được trong sát na đổi thành một thế giới khác, đã thần bí lại kích thích, sự phân chia giữa sự thật và hư ảo cũng mơ hồ.

Đột nhiên một loạt âm thanh tựa như từ trên trời truyền vào tai hai người, nhưng Thác Bạt Khuê lại nghe chẳng hiểu được lấy nửa câu, chỉ biết trong tai nghe được là thanh âm thiếu nữ vui tai, ngọt ngào, thú vị nhất trong nhân thế .

Sau đó Yến Phi ở bên cạnh hưng phấn hưởng ứng theo, nói thứ ngôn ngữ mà Thác Bạt Khuê nghe không hiểu.

Trong khoảnh khắc Thác Bạt Khuê chợt hiểu, đây là thiếu nữ Bí tộc, người của dân tộc thần bí nhất đại mạc.

Sau đấy hắn nhìn thấy đôi mắt, một đôi mắt mỹ lệ mà hắn vĩnh viễn không bao giờ quên. Một đôi mắt hấp dẫn người đáng sợ, khảm vào chỗ lõm dưới làn lông mày cong cong là cặp nhãn châu sáng long lanh khiến người ta phải điên đảo.

Sau khi rời khỏi sườn dốc, chiến mã bắt đầu tăng tốc, thân vệ từ tám phương bốn hướng theo đến, tụ tập thành hàng đi sau ngựa hắn.

Thác Bạt Khuê ôm chặt mỹ nữ trong lòng, thầm thấy kỳ quái, vì sao tại lúc này trong tình trạng như vậy, mà nhớ đến thời niên thiếu giai đoạn sa mạc lữ trình đã mỹ lệ lại khiến người đau lòng đứt ruột ấy

Mặc Sĩ Minh Dao có phải nàng không?

Vương Trấn Ác bước vào đại đường đầy người, đến thẳng chỗ cái ghế trước Mộ Dung Chiến, sau khi chào hỏi ngồi xuống.

Mộ Dung Chiến chau mày nói: "Ngủ không được thì nên đến Dạ Oa Tử tham gia nhiệt náo, bảo đảm thời gian qua đi rất mau. Chớp mắt là trời sáng, sau đó quay về ngủ, trời có sụp xuống cũng vẫn không phát giác."

Vương Chấn Ác nói: "Vì sao nhân lúc vui vẻ Chiến gia lại không đến? Trác quán chủ bọn họ vẫn uống rượu ở Chánh Đông cư." Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Mộ Dung Chiến cười: "Xem ra mọi người đều không có hứng thú để ngủ, chỉ bất quá chẳng ai chịu đem tâm sự nói ra, nhưng sự thật thì mọi người đều đang lo lắng cho trận quyết chiến tối mai tại Cổ Chung lâu. Hy vọng sự tình mau chóng có kết quả, tất cả có thể tiếp tục tiến hành như bình thường, bọn ta lại có thể lập kế hoạch cho tương lai."

Vương Trấn Ác cười khổ, nói: "Hướng Vũ Điền có thể vô cùng tự hào rồi, có thể khiến cho bản thân nhiều người tràn đầy tin tưởng đối với Yến Phi lại chẳng còn nhiều tín niệm nữa."

Mộ Dung Chiến nói: "May mắn bản nhân đối với Yến Phi vẫn đầy đủ tin tưởng."

Vương Trấn Ác: "Đây là một kiểu tự tin của cao thủ chân chính, Hướng Vũ Điền chẳng phải không có bản sắc tương tự sao? Khi ngươi đơn độc đối diện Hướng Vũ Điền, tưởng tượng có thể có một người khác đủ năng lực đánh bại y rõ ràng là không có khả năng. Đối mặt với Yến Phi thì cảm giác cũng là như thế. Bọn họ đều có một loại khí thế và tự tin có thể vĩnh viễn bất bại."

Mộ Dung Chiến gật đầu nói: "Ngươi có thể là người duy nhất trong Tập dụng tâm so sánh cao thấp, mạnh yếu của hai người. Điều đó đương nhiên sẽ không có kết luận gì, bởi vì bất luận là Yến Phi hoặc Hướng Vũ Điền, đều thuộc hạng không cách nào suy đoán được. Cũng chính vì như thế, ngươi càng lo lắng phân vân, chạy lại tìm ta tán gẫu, đúng không?"

Vương Trấn Ác thở dài: "Tâm tình của ta rất là mâu thuẫn, hy vọng Yến Phi thắng, cũng không muốn nhìn Hướng Vũ Điền thất bại bỏ mạng. Nói rõ cho ngươi biết, ta từng đi khuyên Hướng Vũ Điền, lại bị y cự tuyệt rồi. Trận chiến này đã không thể tránh khỏi."

Mộ Dung Chiến nói: "Ngươi đã nói ra cách nghĩ của đại bộ phận Hoang nhân, tuy rằng Hướng Vũ Điền làm Biên Hoang tập náo loạn long trời lở đất, nhưng vì y chưa từng giết nửa mạng Hoang nhân, lại rõ ràng trong tình huống có thể giết chết Cao Ngạn vẫn bỏ qua cho tiểu tử ấy, đã chiếm được sự kính trọng và quý mến trong lòng Hoang nhân. Thử hỏi trong tình hình như vậy, ai muốn nhìn thấy y đổ máu ở Biên Hoang tập đây?"

Vương Trấn Ác trầm ngâm một chốc nói: "Ngươi nói Yến Phi đối với trận quyết chiến này có cách nghĩ gì?"

Mộ Dung Chiến trợn mắt nhìn y, mỉm cười nói: "Đây mới là nguyên nhân đêm nay Trấn Ác đến thăm dò ta!"

Vương Trấn Ác: "Lời nói của Hướng Vũ Điền có vài câu phi thường kỳ quái, y nói tình huống trong đó phi thường phức tạp, là y không đánh không được, Yến Phi cũng không có chọn lựa. Vì sao Yến Phi không có chọn lựa chứ?"

Mộ Dung Chiến nhún vai: "Ngược lại ta cảm giác được hợp tình hợp lý, Hướng Vũ Điền đã không sẵn sàng nhường bước, Yến Phi đương nhiên phải phấn khởi ứng chiến, chẳng lẽ còn có chọn lựa khác?"

Vương Trấn Ác nói: "Thảo nào Chiến gia lại nghĩ như vậy, bởi vì ta đã nói lộ ra một vài lời. Lý do tại sao Hướng Vũ Điền nói như vậy, là ta đề xuất kiến nghị với y, để cho y vinh vinh quang quang hạ đài. Nhưng phản ứng của Hướng Vũ Điền lại để cho ta cảm giác được Hướng Vũ Điền căn bản không có lòng quyết chiến. Ngược lại Yến Phi đã chọn không thể không đánh."

Mộ Dung Chiến nghe được chau mày nghi hoặc: "Không có khả năng như thế, từ ngày đầu tiên bắt đầu quen biết Yến Phi, ta biết rõ y chẳng phải là người hiếu chiến."

Vương Trấn Ác cười khổ: "Hoặc giả là ta đã hiểu lầm."

Lại tiếp: "Giả thiết là Yến Phi thua?"

Mộ Dung Chiến thở dài: "Khả năng này là không có, Yến Phi sao có thể thua chứ? Ài! Lo lắng lần nữa khó tránh rồi. Dù biết rõ phản công bắc Dĩnh khẩu chỉ có thắng không bại, nhưng mọi người vẫn nớm nớp lo sợ, đây là sự thường tình của con người. Sự lo lắng của Hoang nhân bọn ta cũng là loại tâm tình tương tự."

Vương Trấn Ác cười khổ không nói.

Mộ Dung Chiến nói: "Không nên đem lời nói giấu vào trong lòng, hãy nói hết ra đi."

Vương Trấn Ác nói: "Ta nghĩ là đã nói rõ rồi, khẳng định Chiến gia nghe không lọt tai."

Mộ Dung Chiến cười: "Đã thế ta càng muốn nghe!"

Vương Trấn Ác nói: "Có lẽ là ta vừa mới đến, hoặc là ta nhận thức đối với Yến Phi chưa sâu. Nhưng Hướng Vũ Điền là người thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa bọn ta không biết được vì nguyên nhân nào đó vô cùng quý trọng sinh mạng bản thân. Y sau khi cùng Yến Phi giao thủ vẫn dám khiêu chiến Yến Phi, lại công khai chiếm Chung lâu làm nơi tiến hành quyết chiến, thế nào cũng phải có mấy phần nắm chắc. Bởi vậy ta nhận định ai thắng ai bại, chỉ là năm mươi năm mươi thôi."

Mộ Dung Chiến chấn động: "Đúng! Phân tích này của ngươi thật là lý trí, không giống bọn ta tối mắt tin tưởng chắc chắn Yến Phi tất thắng."

Vương Trấn Ác nói: "Thực ra con người rất khó tiếp nhận là sự việc tin tưởng chắc chắn không ngờ bị đổ vỡ, cách nhận định này đã được chứng minh là không chính xác. Tương tự như Trúc Pháp Khánh bị Yến Phi chém rơi đầu, toàn bộ Di Lặc giáo lập tức tan vỡ, tất cả Di Lặc giáo đồ đều điên cuồng. Bởi vì bọn chúng căn bản không thể chịu nổi sự đả kích loại này. Tinh thần Yến Phi đối với Biên Hoang tập tác dụng cũng như thế, nếu như hắn tối mai bị thua, Biên Hoang tập sẽ vĩnh viễn khó phấn chấn trở lại."

Mộ Dung Chiến trầm giọng nói: "Nếu như Yến Phi thắng lại như thế nào?"

Vương Trấn Ác nói: "Khí thế của Biên Hoang tập theo đó nổi lên như cồn, đội quân hùng mạnh của Biên Hoang tất sẽ thành hùng sư vô địch, dù cho mạnh như Mộ Dung Thùy cũng có khả năng phải chịu sự thất bại."

Mộ Dung Chiến nói: "Lời ngươi nói ta hoàn toàn đồng ý, nhưng bọn ta còn có thể làm gì chứ?"

Vương Trấn Ác nói: "Bản thân ta muốn thỉnh Chiến gia đi thăm dò ý tứ của Yến Phi, xem có thể hủy bỏ quyết chiến không. Hoặc là đem trận quyết chiến đổi lại tiến hành dưới hoàn cảnh tư cách cá nhân, cách đó bất luận ai thắng ai bại, đều có thể đem tổn hại giảm đến tối đa."

Mộ Dung Chiến thở dài: "Muộn quá rồi, hiện tại cả Biên Hoang tập đều biết được giờ Tý tối mai, Yến Phi sẽ tại đỉnh Cổ Chung lâu quyết chiến Hướng Vũ Điền. Hoang nhân bọn ta từ trước tới nay nói một không có hai."

Tiếp theo ánh mắt nhìn lên trần nhà, không nói trầm tư suy nghĩ.

Vương Trấn Ác nói: "Chiến gia đang nghĩ gì vậy?"

Mộ Dung Chiến nói: "Ta đang suy nghĩ phân tích rõ ràng con người Hướng Vũ Điền, không biết có phải chịu sự ảnh hưởng của ngươi không, mà nghĩ đến một khi Hướng Vũ Điền thi triển loại kỳ công thúc đẩy tiềm lực có thể khiến cho y chạy nhanh hơn ngựa ấy, không biết Yến Phi có thể ứng phó được không?"

Vương Trấn Ác ăn năn nói: "Là ta không tốt!"

Mộ Dung Chiến miễn cưỡng phấn khởi tinh thần nói: "Là một phen hảo ý của ngươi, tất cả suy nghĩ vì Biên Hoang tập, sao có thể trách ngươi. Ài! Tên tiểu tử họ Hướng hôm đó lại cố ý chịu ta một đao, lúc đấy ta hoàn toàn không hiểu được. Chỉ từ điểm ấy, mới biết Hướng Vũ Điền cao minh như thế nào. Rốt cuộc sau sự việc ấy Sóc Thiên Đại tiết lộ, ta mới biết được mình vô dụng như thế nào. Xác thực tiểu tử này khiến cho người ta vừa sợ vừa quý."

Vương Trấn Ác ngập ngừng không nói.

Mộ Dung Chiến nói: "Tốt rồi! Giả thiết Yến Phi thua, đương nhiên tất cả mưu lược đều lỡ làng cả, nhưng nếu Yến Phi thắng, bọn ta cũng phải chuẩn bị kế hoạch chu tường, mượn thế tiến hành. Phương diện này do Trấn Ác phụ trách, hy vọng cái ngươi nghĩ ra, sẽ không lãng phí vô ích!"

Sau khi Vương Trấn Ác đáp ứng, cáo từ bỏ đi.