Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 69: Tối giai vũ khí




Yến Phi thong dong tản bộ trên đường cái, nhìn Cao Ngạn đang dè dè dặt dặt, nhìn trái ngó phải, đề phòng địch nhân xông ra đột tập mà nói: "Trên mình ngươi có bao nhiêu tiền?".

Cao Ngạn cười khổ: "Chỉ còn bốn đĩnh vàng, chắc đổi được một trăm thẻ đánh bạc". Yến Phi thất thanh: "Chỉ có bao nhiêu vậy thôi? Thật là hư hỏng".

Cao Ngạn than: "Nếu không phải đã xài hết tiền, hay không phải có Thiên Thiên, ta sao mà chịu theo ngươi về. Hừ! Mẹ bà ngươi! Ta còn có mấy đồng mà lão ca ngươi cũng muốn đi dâng cho đổ trường sao? Thật không hiểu nổi ngươi sao lại nắm chắc phần thắng như vậy?".

Yến Phi mỉm cười: "Vì ta ít ra là một nửa thần tiên. Ta nói ngươi đặt cửa nào thì ngươi đem hết ra mà đặt, đơn giản vậy thôi, hiểu chưa?".

Cao Ngạn dẫn chàng quẹo vào một đường hẻm, khách lai vãng càng đông, tuy người nào cũng ghé mắt nhìn bọn họ, lại không có ai dám quấy nhiễu bọn họ.

Tâm linh của Yến Phi một mực bình tĩnh, sự linh mẫn của cảm quan không ngừng gia tăng, tình huống trên đường nắm chắc trong lòng bàn tay không để một chút xíu nào thoát ra.

Cao Ngạn lại hưng phấn lên, đến gần nói: "Đâu có lầm dẫn ngươi đi gặp Kỷ Thiên Thiên chứ? Ài! Ta ghen tị muốn chết, tuy nàng đối với ai cũng đều nhiệt tình có thiện ý, nhưng ta luôn cảm thấy nàng đối với ngươi đặc biệt hơn một chút".

Yến Phi điềm đạm hỏi: "Ngươi không phải đã chuyển mục tiêu sang Tiểu Thi sao?".

Cao Ngạn liền bẽn lẽn, ê a: "Có chuyện đó sao? Ta chỉ cảm thấy Tiểu Thi khả ái quá! Ài! Ả quá câu cẩn thủ lễ, không thích hợp mấy với khẩu vị của ta, cảm giác mới lạ, không biết sao lại cảm thấy ả khả ái như vậy".

Yến Phi chọc quê: "Đừng hòng gạt ta, có phải là vì cứ cự tuyệt tránh xa ngươi cho nên mới nổi nóng làm ngon hả!".

Cao Ngạn vội đánh trống lãng, chỉ chỗ xa xa đằng trước đèn đuốc sáng lạn, vui vẻ thốt: "Về nhà rồi!".

Một luồng sát khí bức người bộc phát thẳng sang, Lưu Dụ hừ lạnh một tiếng, hữu thủ lạc trên cán đao, gã tuy không một chút sợ hãi đối với Mộ Dung Chiến, lại biết rõ Mộ Dung Chiến là cao thủ nhất đẳng, chỉ ứng phó một mình hắn là đã phải cật lực phi thường, hơn nữa khó mà nắm chắc. Còn bên mình ngoại trừ Kỷ Thiên Thiên có chút nghề, những người khác đều không kham nổi một chiêu, động thủ khẳng định bị kém.

Biện pháp giải quyết duy nhất là dùng lời ghim Mộ Dung Chiến, ép hắn đơn đả độc đấu mà quyết định thắng bại.

Mộ Dung Chiến song mục tinh quang loang loáng, trầm giọng: "Dám hỏi Lưu huynh có phải đem chuyện của Yến Phi lãnh hết lên mình?".

Lưu Dụ thản nhiên cười đáp: "Đó là đương nhiên! Yến Phi là huynh đệ của ta, chuyện của y là chuyện của ta".

Cho dù Kỷ Thiên Thiên không rõ quy củ giang hồ hay quy củ của Biên Hoang Tập cũng biết Lưu Dụ nói lời đó ra, song phương không còn có thể thân thiện bỏ qua được nữa. "A!".

Sát khí của Mộ Dung Chiến liền giảm bớt quá nửa, chuyển sang nhìn Tiểu Thi sợ đến mức mặt mày xanh lè, ả không cầm được mới la lên một tiếng kinh hãi, hỏi: "Tiểu cô nương đây là...".

Kỷ Thiên Thiên có hơi không vui, than: "Nàng ta là hảo tỷ muội Tiểu Thi của Thiên Thiên, bị thần khí hung hãn của Mộ Dung thủ lãnh hù sợ quá!". nguồn TruyenFull.vn

Vượt ngoài ý liệu của các chiến sĩ Mộ Dung Tiên Ti tộc đã biết quá rõ về tính cách của Mộ Dung Chiến, cả bọn Bàng Nghĩa Lưu Dụ cũng hoàn toàn không dự đoán được, Mộ Dung Chiến hiếu chiến hung hãn hữu thủ lập tức rời khỏi cán đao, còn giang rộng hai tay, biểu thị không có ý đồ tác chiến, có chút ý lúng túng ngượng nghịu thốt: "Làm cho Tiểu Thi cô nương sợ hãi, tội quá tội quá. Ài! Đêm nay ta lặn lội xuyên thành đến chào hỏi Thiên Thiên tiểu thư và Tiểu Thi cô nương, thỉnh an hỏi thăm. Xin hỏi Thiên Thiên tiểu thư chuẩn bị lưu lại ở Biên Hoang Tập bao lâu?".

Đám thủ hạ đằng sau hắn cũng ngầm thở phào, đối với vị tuyệt sắc mỹ nhân có thể khuynh quốc khuynh thành Kỷ Thiên Thiên này, duy chỉ có sợ mình có biểu hiện không tốt, đâu có hứng mà khởi động ý niệm thô tục trong đầu.

Lúc này Lưu Dụ biến thành người bàng quan, tay nắm đao đã buông lỏng, thầm nghĩ bảo hộ Kỷ Thiên Thiên đã không phải dễ dàng rồi, ứng phó bão tố ong bướm cho nàng lại càng làm cho người ta đau đầu.

Kỷ Thiên Thiên đôi mắt đẹp hiện ra thần sắc tán thưởng trong ngần mê hoặc, tươi tắn vui vẻ thốt: "Mộ Dung thủ lãnh quả nhiên là người thông tình đạt lý, Thiên Thiên trước mắt còn chưa tính tới ly khai Biên Hoang Tập, muốn thấy Đệ Nhất lâu từ đống tro tàn hồi phục lại phong quang của năm xưa là tâm nguyện lớn nhất hiện tại của nô gia".

Mộ Dung Chiến mừng rỡ: "Thiên Thiên tiểu thư nếu chịu định cư ở đây một đoạn ngày tháng thì thật là vinh hạnh của Biên Hoang Tập. Có gì cần Mộ Dung Chiến ta, cứ hết lòng phân phó. Ở Biên Hoang Tập, lời nói của ta vẫn có chút tác dụng".

Lần này chính Mộ Dung Chiến cũng hồ đồ, bắt đầu làm lẫn lộn mơ hồ hành động mình đến tìm Yến Phi, bất quá hắn đâu có thời gian mà nghĩ ngợi, quan trọng nhất là không đường đột với giai nhân, quan trọng nhất là có thể giữ được lòng vui vẻ của người ngọc trước mắt.

Kỷ Thiên Thiên không ngừng biến hóa, mỗi một biến hóa đều thoát ra từ đôi mắt đẹp phong thái hớp hồn đó. Chúng đang để lộ thần sắc xa vời mông lung, vọng nhìn bầu trời đêm tráng lệ bên trên Biên Hoang Tập, bâng quơ thốt: "Thiên Thiên đối với Biên Hoang Tập không có mong mỏi kiêu sa gì, chỉ hy vọng theo sự trùng kiến của Đệ Nhất lâu, tất cả hồi phục như cũ, không bị sự áp bức bóc lột của thuế mà nặng nề khuôn phép hà khắc, ai ai cũng nỗ lực làm ăn kiếm tiền, không chịu ảnh hưởng của bất kỳ thế lực Nam Bắc nào, theo đạo nghĩa và quy củ giang hồ".

Mộ Dung Chiến hiện ra thần sắc nghĩ ngợi, Lưu Dụ đương nhiên biết hắn sẽ không vì mấy câu nói đó mà sửa đổi tác phong, nhưng vì là từ bờ môi thơm của Kỷ Thiên Thiên phun ra, Mộ Dung Chiến đâu thể nào không tôn trọng lắng nghe nghĩ ngợi. Mỵ lực của Kỷ Thiên Thiên tựa hồ có uy lực và bản lãnh chinh phục Biên Hoang Tập còn hơn cả đao của gã và kiếm của Yến Phi cộng lại.

Bọn Bàng Nghĩa cũng bắt đầu cảm nhận được sự cổ quái trong tình huống trước mắt, hơn nữa có ý vị rất hoang đường, khơi khơi lại là sự thật như vậy. Bên Mộ Dung Chiến từ trên xuống dưới không có một người nào là thiện nam tín nữ, ngày thường hoành hành Biên Hoang, hiện tại lại ngoan ngoãn quá đáng.

Kỷ Thiên Thiên mục quang quay về chỗ Mộ Dung Chiến, hàng mi chớp chớp, làm cho nàng càng duyên dáng yêu kiều, có hơi nũng nịu thốt: "Thiên Thiên cùng Yến Phi công tử tuy là mới quen, đã biết rõ y là người không thích dính vào chuyện của người khác, Mộ Dung thủ lãnh anh hùng xuất chúng, Thiên Thiên thật không muốn thấy giữa hai người xuất hiện tình huống thế bất lưỡng lập".

Lưu Dụ trực giác cảm thấy Kỷ Thiên Thiên đối với cao thủ Tiên Ti tộc uy vũ bất phàm này đã sinh ra hứng thú, tiến thêm một bước biết thêm nàng không những không phải là nữ tử cao không với tới, lánh xa người ta ngàn dặm, mà còn đa tình phi thường, chỉ là đám công tử ẻo lả ở Kiến Khang không có ai có thể làm nàng động tâm!

Mộ Dung Chiến để lộ thần tình chua chát phát từ chân tâm, than: "Cừu hận giữa ta và Yến Phi không phải mới bắt đầu từ hôm nay, mà liên quan đến vinh dự của bổn tộc, bất quá ta và Yến Phi là một chuyện, giao tình với Thiên Thiên tiểu thư lại là một chuyện khác, hy vọng Thiên Thiên tiểu thư minh bạch quy củ này của Biên Hoang Tập".

Tiếp đó hít một hơi sâu: "Không biết Mộ Dung Chiến có phước phận được thưởng thức một khúc đàn thiên hạ vô song của Thiên Thiên tiểu thư không?".

Kỷ Thiên Thiên mỉm cười: "Người ta còn chưa an vị mà, mấy ngày sau người đến có được không.

Thần sắc trầm trọng của Mộ Dung Chiến liền quét sạch như không, mừng rỡ bái tạ, còn quay về phía bọn Lưu Dụ và Bàng Nghĩa khách khí chào hỏi rồi mới dương dương ra đi.

Dạ Oa Tử là khu vực con tim của Biên Hoang Tập, giống như Biên Hoang Tập có biên giới mà không có tường, vòng quanh lấy gác chuông làm trung tâm, khu vực ngang dọc ba con đường cái. Lầu phòng khu này cũng là loại hoành tráng vĩ đại nhất Biên Hoang Tập, bao gồm mười tám tòa thanh lâu và bảy gian đổ trường.

Dạ Oa Tử1 là Biên Hoang trong Biên Hoang Tập, là nơi vui chơi dẹp bỏ xung đột của các đại thế lực trong Tập, các bang mỗi năm đều cử hành nghi thức rung chuông một lần, lập thệ không để mưa máu gió tanh lọt từ bên ngoài lọt vào trong Ổ, khiến Dạ Oa Tử trở thành thánh địa lạc thú an toàn nhất trong Tập.

Trong mắt thiên hạ, Hoang nhân là một đám sa đọa, tỏ lộ hết những thói hư tật xấu của nhân tính; tâm địa của Hoang nhân lại quái lạ, không ngờ lại coi vậy là vinh dự, vì chỉ có mặc tính mặc tình mới có thể hưởng thụ đời sống.

Biên Hoang Tập vì vậy đã biến thành trường sa đọa lớn nhất trên thế gian, mà chỗ duy nhất có thể gồng gánh danh tiếng đó của Biên Hoang Tập tất là Dạ Oa Tử, không còn nghi ngờ gì nữa. Nó là Tần Hoài hà của Biên Hoang Tập, lại không bị ước thúc như Tần Hoài hà, là cõi đào hoa kiêng lánh thế gian giữa vùng đất hung tàn, là nơi tỵ nạn lúc mưa gió bạo ngược, là tượng trưng của Biên Hoang Tập, là thánh thổ của Biên Hoang Tập.

Ánh đèn huy hoàng xán lạn, chiếu toàn khu vực Dạ Oa Tử sáng như ban ngày ngũ quang thập sắc kỳ dị, lấy gác chuông làm trung tâm ngang dọc đan chéo mấy con đường lớn, người qua kẻ lại, phảng phất như giờ phút này mới là buổi tinh sương của ngày mới.

Cao Ngạn đạp chân vào Dạ Oa Tử, toàn thân như lập tức biến đổi, biến thành thần khí nghênh ngang, vì hắn biết trước khi rời khỏi Dạ Oa Tử, không có ai dám động đánh hắn.

Trên sự thật mỗi một người tiến vào Dạ Oa Tử cũng sẽ lắc mình biến dạng, biến thành một người khác, có lẽ chỉ là trở về bản thân thật sự. Bên ngoài mưa to gió lớn, có rất nhiều lúc phải nhẫn nhịn nuốt lời, nhưng ở đây, có thể vứt bỏ mọi cố kỵ. Hoang nhân có tập quán tốt là chuyện xảy ra trong khu ăn chơi này đều không đem ra ngoài.

Người đến đây là để tìm vui, không phiền não.

Tiếng kêu la từ trong xe ngựa truyền ra, tiếp đó tiếng vó ngựa ồ ạt, mười mấy kỵ sĩ phóng với tốc độ cao dọc đường gào thét.

Cao Ngạn cười nói: "Lại là đám thỏ đế Dạ Oa tộc".

Muốn nói tới Dạ Oa tộc, không thể không đề cập tới người sáng lập nó - "Biên Hoang danh sĩ" Trác Cuồng Sinh, không có ai đó có phải là cái tên thật mà cha y đặt cho y hay là tên hiệu sau khi đến Biên Hoang Tập. Cũng đừng nghĩ y là một người điên điên dại dại, trên sự thật y từ bề ngoài cho đến lời ăn tiếng nói đều nho nhã bất phàm; chỉ là cái trong đầu nghĩ ra đều không tưởng tượng nổi, lại khơi khơi thiết thực có thể làm. Sự xuất hiện của Dạ Oa Tử chính là y bằng ba tấc lưỡi đã đi một vòng du thuyết khắp các đại thế lực mà ra đời, thật sự thư giãn hòa hoãn sự đối đầu khẩn trương giữa các bang hội.

Người của Biên Hoang Tập lại thương y mà tôn y là "Quán trưởng", vì y cũng là người chủ trì kiêm đại lão bản của quán kể chuyện duy nhất trong thánh địa, cái bán ra là cố sự bên ngoài Biên Hoang Tập. Chuyện nóng hổi trước mắt đương nhiên là tất cả sự việc liên quan đến trận chiến Phì Thủy, khiến cho Trác Cuồng Sinh làm ăn khấm khá.

Dạ Oa tộc là một ý tưởng khác của Trác Cuồng Sinh, là sáng tạo và thủ đoạn kỳ dị khiến cho các chủng tộc ở Biên Hoang Tập dung hòa, Dạ Oa tộc tự xưng là Oa hữu.

Dạ Oa tộc cho phép bất cứ người nào thêm người, người của các bang hội khác nhau, các chủng tộc khác nhau, sau khi vào tộc, mỗi lần đạp chân vào thánh địa, quăng bỏ hết thù oán bên ngoài, mọi người liên kết thành đoàn đội biến thành huynh đệ tầm hoan tác lạc, chỉ nói chuyện phong nguyệt, không can thiệp tới chuyện khác.

Sự tồn tại của Dạ Oa tộc trở thành nền móng hòa bình của Dạ Oa Tử. Ai dám phạm quy, tộc nhân sẽ tụ lại tấn công.

Yến Phi ngạc nhiên: "Ngươi không phải cũng thuộc Dạ Oa tộc sao? Mắng bọn chúng có khác gì tự mắng mình".

Mười mấy kỵ sĩ từ xa nhìn thấy hai người, lập tức hú lên liên hồi, thần tình hưng phấn gò cương ngựa, gượng kềm chế xung thế đến bên hai người, ngựa vẫn còn phun phì phì. Thanh niên Khương tộc đi đầu cười lớn: "Cao Ngạn tiểu tử, ngươi lại về đó à!".

Tiếp đó mục quang rơi trên mình Yến Phi: "Mẹ bà ta! Có phải ta hoa mắt nhìn lầm không, Yến Phi chưa từng đạp chân vào thánh Oa, sao lại xuất hiện ở đây, là ngọn gió nào thổi đến đây vậy?".

Thanh niên Hán tộc bên cạnh gã không ghìm được: "Diêu Mãnh ngươi còn vòng vèo gì nữa? Còn không mau sảng khoái nói ra tâm nguyện của hơn ba ngàn Oa hữu bọn ta đi?". Cao Ngạn ngạc nhiên: "Thật ra là tâm nguyện con mẹ gì đó?".

Diêu Mãnh vui vẻ: "Bên ngoài có người đồn đại là Tần Hoài đệ nhất tuyệt sắc Kỷ Thiên Thiên đã theo các ngươi đến Biên Hoang Tập, Chúc lão đại còn đem Đệ Nhất lâu tặng cho nàng làm quà gặp mặt! Có phải có chuyện đó không?".

Yến Phi liền sinh ra cảm giác như Lưu Dụ, thật sự có thể chinh phục Biên Hoang Tập không phải là kiếm của chàng hay đao của Lưu Dụ, mà là sự mỹ lệ của Kỷ Thiên Thiên, chàng và Lưu Dụ chỉ là phụ trợ bên cạnh.

Cao Ngạn ngạc nhiên: "Tin tức của các ngươi không ngờ linh thông như vậy!". Mọi người cùng hú lớn, không khí càng nhiệt náo.

Diêu Mãnh mừng rỡ: "Thì ra là chuyện có thật, thật là khó tin. Oa chủ đã quyết định trong Oa hội đề xuất dùng nghi thức rung chuông long trọng nhất hoan nghênh Thiên Thiên tiểu thư giá lâm Biên Hoang Tập, có thành ý muốn mời nàng lên lầu chuông biểu diễn tài đàn hát, các ngươi là những lão đại ca có tiếng ở Biên Hoang Tập, tự nhiên là cần đứng cùng lập trường của bọn ta, thuyết phục Thiên Thiên tiểu thư".

Oa hội là hội nghị cử hành mỗi tháng trong Dạ Oa Tử, tổng cộng có tám vị chủ tịch, do Oa chủ Trác Cuồng Sinh chủ trì, người được chọn làm chủ tịch đều là đầu đàn của bang hội có thế lực nhất, hay nhân vật mặt mũi nắm giữ gân mạch kinh tế và có ảnh hưởng lớn nhất. Do các thế lực của Biên Hoang Tập không ngừng đánh đấm, biến hóa liên miên, cho nên mỗi lần hội nghị đều cần quyết định xem lần này ai có tư cách ngồi ghế chủ tịch.

Oa hội đối với sự cân bằng của Biên Hoang Tập có tác dụng quyết định, rất nhiều chuyện hục hặc được giải quyết thẳng trong hội nghị.

Yến Phi lập tức đầu to như cái đấu, chỉ nhìn thần tình của đám trẻ lóc chóc của Biên Hoang Tập này là biết ngay ai ai cũng sẵn sàng đánh đấm, thề phải đoạt cho được mỹ nhân đem về. May là ngoài lúc về Oa, bọn chúng sẽ biến thành Hoang dân bình thường, bất quá nếu Kỷ Thiên Thiên thật sự bước chân vào khu vực mọi người bình đẳng này, có trời mới biết được sẽ xảy ra chuyện gì?

Cao Ngạn lập tức phừng phừng thần khí, ngang nhiên nói: "Lão tử còn nghĩ là chuyện gì, chuyện nhỏ như vậy, để Cao Ngạn ta lo".

Bọn Diêu Mãnh đồng thanh hoan hô, quất ngựa đi.

Một cánh đồng cách Biên Hoang Tập hai chục dặm về phía tây, đại đội nhân mã đang dựng trại nghỉ ngơi, một đội người chợt phóng ra khỏi doanh trại, quất ngựa thẳng lên một gò đất gần đó, dừng cương dõi nhìn Biên Hoang Tập.

Biên Hoang Tập giống như một viên minh châu chói lòa giữa vùng đất tối tăm, đèn đuốc huy hoàng xán lạn.

Người đứng giữa toàn thân bạch y, khoác trường bào tay rộng màu lam lợt, hông giắt trường kiếm đặc biệt to lớn, hình thức cổ xưa, người biết y là Đồ Phụng Tam đều rõ thanh kiếm này không những đã làm cho vô số cao thủ tự nghĩ mình đệ nhất phải uống hận, mà còn lấy thủ cấp tướng địch giữ thiên quân vạn mã dễ như thò tay vào túi mình lấy đồ.

Suốt một dải Kinh Châu Lưỡng Hồ, con nít ban đêm khóc nhè nghe tên y là nín liền. Y là thủ hạ đắc lực nhất của Hoàn Huyền, còn là bạn chi giao từ tấm bé của Hoàn Huyền, là người Hoàn Huyền tín nhiệm nhất.

Vóc dáng của y không khôi ngô gì lắm, bề ngoài giống như có phong thái nhiếp hồn của các danh sĩ Giang Tả, thân hình cao ráo, gương mặt gầy gò, khóe miệng tựa như vĩnh viễn mang nụ cười tự phụ có vẻ khinh miệt người khác, xét nét. Bên trên cái mũi cao thẳng là một đôi mắt thần quang lấp loáng, tựa như ẩn tàng trí tuệ dùng không bao giờ cạn, màu da vàng ngời, vầng trán cao rộng, khi không nói chuyện mang một luồng sát khí lẫm liệt làm cho người ta phát lãnh.

Đại hán bên trái y chắp tay sau lưng, mặt như đúc bằng sắt, mắt như hai viên đồng, toàn thân tản phát hơi hám âm trầm, khuôn mặt xương xẩu bên trên cái cổ chắc nịch có một vết thẹo chạy dài từ dái tai đến khóe mắt trái, khiến cho hắn càng nhìn càng thấy rợn người. Người này là "Liên Hoàn Phủ" Bác Kinh Lôi, vốn là thủ lãnh mã tặc có tiếng ở Kinh Châu, sau vì động chạm tới Nhiếp Thiên Hoàn của Lưỡng Hồ Bang, gởi mình dưới trướng Đồ Phụng Tam, trở thành thủ hạ đắc lực nhất của y.

Người bên phải là "Ác Hồ" Âm Kỳ, gã được cái danh này là vì tướng tá của gã giống hồ ly, là quân sư cầm đầu "Chấn Kinh Hội" do Đồ Phụng Tam sáng lập, không những giảo hoạt như hồ ly, hơn nữa hành sự bất chấp thủ đoạn, bằng vào trí lực và tâm trường như sắt đá, bằng đủ thứ phương pháp lừa gạt, thu mua, bạo lực, khuếch trương thế lực cho Đồ Phụng Tam dưới cánh Hoàn Huyền. Võ công của gã cũng gần bằng Bác Kinh Lôi, là nhân vật ngồi ghế hạng ba của Chấn Kinh Hội.

Lúc này Âm Kỳ chỉ Biên Hoang Tập cười âm trầm: "Ngày mai bọn ta tiến vào Biên Hoang Tập, Chúc Thiên Vân tất sẽ đại họa lâm đầu".

Bác Kinh Lôi hừ lạnh: "Giang Hải Lưu không ngờ dám qua mặt Nam Quận Công, dám nuôi ý đồ thông qua Chúc Thiên Vân mà khuếch trương thế lực ở Biên Hoang Tập, thật là chán sống mà!".

Âm Kỳ hung ác thốt: "Nếu không phải Nam Quận Công nghĩ y trước mắt còn có giá trị lợi dụng, muốn giết y dễ như trở bàn tay".

Đồ Phụng Tam điềm đạm thốt: "Đừng coi thường Giang Hải Lưu, người này thật có con mắt nhìn xa, biết rõ trong hình thế phương Nam hiện tại, có nguồn khắp mọi nơi mới sống dai sống lâu. Trừ phi bọn ta và Tạ An, Tạ Huyền đã phân thắng bại rõ rệt, nếu không Giang Hải Lưu tuyệt sẽ không nghiêng dựa bất cứ bên nào. Y muốn giữ chỗ đứng ở Biên Hoang Tập, chính là muốn gia tăng giá trị bản thân, khiến bất cứ bên nào cũng không dám khinh cử vọng động đến y".

Bác Kinh Lôi song mục bắn ra cừu hận thâm sâu, trầm giọng: "Nghe nói Nhiếp Thiên Hoàn cũng để mắt tới Biên Hoang Tập, còn phái Hác Trường Hanh đến Biên Hoang Tập tìm chết, tôi và hắn phải tính cho xong món nợ xưa".

Đồ Phụng Tam thong dong liếc Bác Kinh Lôi, vết thẹo trên mặt họ Bắc chính là bị bảo kiếm "Thiên Binh" danh chấn Lưỡng Hồ của Hác Trường Hanh rạch, vì hôm đó Bác Kinh Lôi trúng mai phục của Lưỡng Hồ bang, cho nên không phục. Bác Kinh Lôi có thể một mình thoát khỏi trùng vây, chính là hiển thị Hác Trường Hanh còn chưa đủ bản lãnh để bắt giữ hắn.

Đồ Phụng Tam mỉm cười: "Chuyện nhỏ không nhẫn nhịn tất làm loạn đại mưu, bọn ta lần này đến Biên Hoang Tập không phải là để thanh toán mấy chuyện cá nhân, mà là muốn khống chế Biên Hoang Tập tuyệt đối, giúp cho chuyện sau này của Nam Quận Công, rõ chứ!".

Hai người đồng thanh vâng dạ, đối với Đồ Phụng Tam, cho dù giảo hoạt như bọn chúng cũng phải khẩu phục tâm phục, đều là vì không có ai rành thủ đoạn của Đồ Phụng Tam hơn bọn chúng.

Đồ Phụng Tam song mục chợt sáng ngời, tựa hồ Biên Hoang Tập đã sớm thành vật trong túi y, dịu giọng: "Bắt đầu từ ngày mai, Biên Hoang Tập sẽ từng bước y theo kế hoạch của bọn ta mà biến đổi, vĩnh viễn không thể hồi phục bộ dạng trước đây".

----------

1 Dạ Oa tử: Ổ đêm.