Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót

Chương 44: Chương 14( part 02)





Đúng như tôi chờ đợi, mọi thứ đều rất hợp với cô, hợp đến lạ kỳ. Ngay cả cỡ giày của cô cũng khớp. Kano Creta ra khỏi nhà mang một đôi xăng-đan của Kumiko. Nhìn Kano Creta mặc quần áo của Kumiko, một lần nữa tôi lại cảm thấy thực tại đang đổi hướng, kiểu như một con tầu khách khổng lồ đang chầm chậm bò sang lộ trình khác vậy. 
Sau khi Kano Creta đi khỏi, tôi nằm trên sofa nhìn đăm đăm ra vườn, đầu óc trống rỗng. Ba mươi phút sau cô đi taxi về, tay xách ba túi to ních đầy thức ăn. Rồi cô làm cho tôi món thịt nguội với trứng và salad cá hồi. 
- Ông Okada này, ông có quan tâm gì đến đảo Crete không? - Kano Creta đột ngột hỏi sau khi chúng tôi ăn xong. 
- Crete? - tôi nói - Ý cô muốn nói đảo Crete ở Địa Trung Hải ấy à? 
- Vâng. 
Tôi lắc đầu. 
- Tôi không biết. Không phải là tôi không quan tâm. Chẳng qua tôi chưa bao giờ quan tâm nhiều đến chuyện ấy cả. 
- Ông có muốn đến Crete cùng tôi không? 
- Đến Crete cùng cô? - tôi hỏi lại. 
- Tôi muốn rời Nhật một thời gian. Suốt khoảng thời gian ngồi dưới giếng sau khi ông đi khỏi, tôi nghĩ là nghĩ về chuyện đó. Ngay từ khi chị Malta đặt cho tôi cái tên Creta, tôi đã muốn một ngày nào đó sẽ đến Crete. Để chuẩn bị tôi đã đọc nhiều sách về hòn đảo đó. Thậm chí tôi còn học tiếng Hy Lạp để có thể sống ở đó khi đến lúc. Tôi có vài khoản tiết kiệm kha khá, đủ để hai chúng ta sống thảnh thơi ở đó một thời gian dài. Ông sẽ không phải lo gì chuyện tiền nong cả. 

- Kano Malta có biết cô có ý định đi đảo Crete không? 
- Không. Tôi không hề nói gì với chị về chuyện này, nhưng tin tôi tin chắc chị ấy sẽ không phản đối. Hẳn chị ấy sẽ nghĩ đó là điều tốt cho tôi. Chị đã dùng tôi làm trung gian trong năm năm qua, nhưng ấy không phải là chị khai thác tôi như một thứ công cụ. Chị làm vậy cũng là để giúp tôi phục hồi. Chị tin rằng bằng cách cho tâm trí hay bản ngã của nhiều người khác nhau đi qua tôi, chị có thể giúp tôi nắm chắc được "cái ngã" của chính mình. Ông có hiểu điều tôi nói không? Với tôi, nó có tác dụng như một thứ kinh nghiệm của người khác, qua đó tôi biết có một cái ngã là như thế nào. 
Thử nghĩ mà xem. Cả đời tôi chưa bao giờ nói thẳng thừng, rành rọt với bất cứ ai: "Tôi muốn làm việc này". Ngay từ thời điểm ra đời, cái đau là trung tâm cuộc sống của tôi. Mục đích duy nhất của đời tôi là tìm cách cùng tồn tại với cái đau khủng khiếp đó. Rồi khi tôi đầy hai mươi tuổi và cái đau biến mất khi tôi tìm cách tự tử, thì thay cho cái đau lại là một nỗi vô cảm sâu thăm thẳm. Tôi sống như cái xác biết đi. Một tấm màng vô cảm dày phủ kín quanh tôi. Tôi hoàn toàn không có chút gì - thậm chí không một mẩu nhỏ - của cái gọi là ý chỉ của riêng tôi. Thế rồi khi Wataya Noboru làm ô uế thể xác tôi và mở tung tâm trí tôi ra, tôi đã có được cái tôi thứ ba của mình. Nhưng dù đã vậy đi nữa tôi vẫn chưa là chính mình. Mãi đến giờ tôi vẫn chỉ nắm được cái vỏ tối thiểu cần thiết để mang chứa tôi - chỉ cái vỏ mà thôi. Và như một cái vỏ, dưới sự dẫn dắt của Kano Malta, tôi cho nhiều cái tôi khác thông qua mình. 
Hai mươi sáu năm đời tôi đã trôi qua như vậy đó. Ông cứ tưởng tượng mà xem: suốt hai mươi sáu năm trời, tôi chẳng là gì hết. Đó là điều tôi đã đột nhiên hiểu ra khi ngồi một mình dưới đáy giếng mà suy nghĩ. Tôi nhận ra rằng suốt khoảng thời gian dằng dặc đó, con người gọi là "tôi" kia kỳ thực chẳng là gì sất. Tôi chẳng là gì khác ngoài một con điếm. Một con điếm thể xác. Một con điếm tinh thần. 
Tuy nhiên, bây giờ tôi muốn nắm chắc lấy cái tôi mới của mình. Tôi không còn là cái vỏ cũng không còn là vật trung gian nữa. Tôi đang cố xác lập bản thân mình ở đây, trên mặt đất này. 
- Tôi hiểu những gì cô nói với tôi, nhưng tại sao cô muốn đi Crete với tôi chứ không phải ai khác? 
- Bởi vì đó có thể là điều tốt cho cả hai chúng ta: cho ông Okada, lẫn cho tôi - Kano Creta nói. - Hiện thời cả ông lẫn tôi đều không cần có mặt ở đây. Mà nếu đã vậy, tôi nghĩ tốt nhất là chúng ta không có mặt ở đây. Ông Okada nói tôi nghe, ông có dự định làm một việc gì không, ông có kế hoạch nào để thực hiện từ nay trở về sau không? 
- Việc duy nhất tôi cần là nói chuyện với Kumiko. Chừng nào tôi với cô ấy chưa gặp mặt nhau và cô ấy chưa bảo tôi rằng cuộc sống chung của hai chúng tôi đã chấm dứt, tôi không thể làm gì khác. Tuy nhiên, tôi không biết phải tìm cô ấy bằng cách nào bây giờ. 
- Nhưng nếu ông tìm ra bà ấy và cuộc hôn nhân giữa hai người đã "chấm dứt" như ông nói, thì liệu ông có nghĩ đến việc đi Crete với tôi không? Đến một lúc nào đó hai chúng ta sẽ phải khởi đầu một cái gì đó mới, - Kano Creta nói, nhìn thẳng vào mắt tôi. - Tôi cho rằng đảo Crete là điểm khởi đầu không tồi. 

- Không tồi chút nào cả, - tôi nói. - Bất ngờ thì có thể, nhưng là điểm khởi đầu thì không tồi. 
Kano Creta mỉm cười với tôi. Nghĩ một chút, tôi nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cô mỉm cười. Khi cô cười, tôi cảm thấy như lịch sử đã phần nào đã bắt đầu chuyển sang hướng mới. 
- Chúng ta vẫn còn thời gian, - cô nói. - Dù tôi có quàng lên đi nữa thì cũng phải mất ít nhất hai tuần để chuẩn bị. Ông hãy dùng thời gian đó để suy nghĩ, ông Okada ạ. Tôi không biết liệu tôi có thể cho ông cái gì không. Ngay lúc này tôi cảm thấy mình chẳng có gì để cho cả. Tôi gần như hoàn toàn trống rỗng. Tôi chỉ mới bắt đầu lấp đôi ba nội dung vào cái vỏ rỗng này, từng tý một. Tôi có thể trao ông chính bản thân tôi, nếu ông Okada bảo như thế là đủ cho ông. Tôi tin rằng hai ta có thể giúp nhau. 
Tôi gật đầu. 
- Tôi sẽ nghĩ xem, - tôi nói. - Tôi rất vui khi được lời đề nghị này của cô, tôi nghĩ nếu chúng ta cùng đi được với nhau thì hay quá. Thật đấy. Nhưng tôi còn nhiều điều phải suy nghĩ và nhiều việc cần phải thu xếp. 
- Nếu như cuối cùng ông nói ông không muốn đến đảo Crete thì cũng không sao. Tôi sẽ không mếch lòng đâu. Tiếc thì tôi sẽ tiếc, nhưng tôi muốn ông trả lời thẳng, đừng khách sáo.
° ° °
Kano Creta lại lưu lại nhà tôi đêm đó. Lúc xế chiều cô mời tôi đi dạo trong công viên gần nhà. Tôi quyết định quên đi vết bầm trên mặt và ra khỏi nhà. Hà cớ gì phải bận tâm về những chuyện đó chứ? Chúng tôi tản bộ khoảng một tiếng đồng hồ trong buổi tối mùa hè dễ chịu, rồi trở về nhà ăn tối. 
Sau khi ăn xong, Kano Creta bảo cô muốn ngủ với tôi. Cô bảo cô muốn có quan hệ tinh giao bằng thể xác với tôi. Chuyện này đột ngột quá, tôi không biết nên làm gì, và tôi nói với cô đúng như vậy: "Chuyện này đột ngột quá. Tôi không biết nên làm gì". 
Nhìn thẳng vào tôi, Kano Creta nói: 

- Dù ông Okada có đi cùng tôi đến đảo Crete hay không, tôi muốn ông hãy lấy tôi làm gái điếm, dù chỉ một lần duy nhất. Tôi muốn ông mua thể xác tôi. Ngay tại đây. Ngay bây giờ. Đây sẽ là lần cuối cùng của tôi. Tôi sẽ thôi làm gái điếm, dù là điếm thể xác hay điếm tinh thần. Tôi cũng sẽ bỏ cái tên Kano Creta. Tuy nhiên, muốn vậy, tôi cần có một điểm phân giới rõ ràng, nhìn thấy được, nó bảo cho ta biết rằng "đến đây là hết". 
- Tôi hiểu cô cần một điểm phân giới, nhưng tại sao cô cứ phải ngủ với tôi? 
- Ông Okada không hiểu sao? Bằng cách ngủ với ông, con người thực của ông, nhập thân thể mình vào thân thể ông trong thực tế, tôi muốn đi qua con người ông, con người gọi là Okada này. Có làm như vậy tôi mới mong thoát khỏi cảm giác ô uế ở bên trong tôi. Điểm phân giới là vậy đó. 
- Dù sao đi nữa, tôi rất tiếc, tôi không bao giờ mua thể xác người khác. 
Kano Creta cắn môi. 
- Hay là thế này. Thay vì trả tiền, ông hãy cho tôi một ít quần áo của vợ ông. Cả giày nữa. Chúng ta sẽ lấy đó làm cái giá cho thể xác tôi. Như vậy là được phải không ông? Chừng đó tôi sẽ được cứu thoát. 
- Cứu thoát? Ý cô là cô sẽ được giải phóng khỏi vết nhơ mà Wataya Noboru đã để lại bên trong cô? 
- Vâng, ý tôi là thế. - Kano Creta nói. 
Tôi nhìn đăm đăm vào cô. Không có cặp lông mi giả, khuôn mặt Kano Creta trông thật trẻ con. 
- Này Kano Creta, - tôi nói. - Thật ra gã Wataya Noboru này là người thế nào? Hắn là anh vợ tôi đấy, nhưng hầu như tôi chẳng biết gì về hắn. Hắn nghĩ những gì? Hắn muốn cái gì? Tôi chỉ biết chắc mỗi một điều là hắn và tôi căm ghét nhau. 

- Wataya Noboru là kẻ thuộc về một thế giới hoàn toàn đối lập với thế giới của ông, - Kano Creta nói. Cô dừng một chút, dường như để tìm từ, rồi mới nói tiếp: - ở một thế giới nơi ông Okada mất tất cả thì Wataya Noboru được tất. Ở một thế giới nơi ông Okada bị khước từ thì Wataya Noboru được chấp nhận. Ngược lại cũng vậy. Chính vì vậy mà hắn thù ghét ông đến thế. 
- Tôi không hiểu. Việc gì hắn phải bận tâm là có cái thằng tôi ở trên đời này chứ? Hắn vừa nổi tiếng lại vừa lắm quyền lực. So với hắn, tôi chỉ là con số không tròn trĩnh. Có gì hắn phải phí thời giờ công sức để đi thù ghét chính tôi? 
Kano Creta lắc đầu. 
- Lòng thù hận, nó cũng như một cái bóng dài, đen. Trong hầu hết trường hợp, ngay cả kẻ bị cái bóng đó trùm lên cũng không biết nó từ đâu tới. Nó như thanh gươm hai lưỡi. Khi ta đâm người khác thì cũng là đâm chính mình. Ta chém người khác càng mạnh thì cũng chém chính mình càng mạnh. Đôi khi nó gây chết người nữa. Nhưng thoát khỏi nó không dễ đâu. Ông Okada cần phải cẩn thận. Nó nguy hiểm lắm. Một khi lòng thù hận đã bắt rễ trong lòng ông thì rứt bỏ được nó là điều khó nhất trên đời này. 
- Mà cô thì cảm thấy được nó phải không? Cái cội rễ thù hận trong lòng Wataya Noboru ấy. 
- Vâng, tôi thấy được. Đến giờ vẫn cảm thấy được, - Kano Creta nói. - Đó chính là cái đã xé toạc thể xác tôi làm hai, đã làm tôi ô uế, ông Okada ạ. Chính vì vậy tôi không muốn hắn là người khách cuối cùng mua thể xác tôi. Ông có hiểu không?
Đêm ấy tôi lên giường với Kano Creta. Tôi cởi bỏ những thứ quần áo của Kumiko mà cô mặc rồi nhập thân thể mình vào cô. Nhẹ nhàng và lặng lẽ. Như thể đó là phần nối dài của giấc mơ tôi, như thể tôi đang tái tạo trong thực tại chính những động tác tôi đã làm với Kano Creta trong giấc mơ. Thân thể cô là có thực, là sống động. Nhưng thiếu một cái gì đó: thiếu cái cảm thức sáng rõ rằng chuyện này đang xảy ra trong thực tế. Những mấy lần tôi có cái hư giác rằng mình đang làm những việc này với Kumiko chứ không phải Kano Creta. Tôi cứ đinh ninh rằng ngay khi tôi xuất thì sẽ thức dậy. Nhưng tôi không thức dậy. Tôi đi vào bên trong cô. Đó là thực tại. Đúng là thực tại. Nhưng mỗi khi tôi nhìn nhận điều đó thì thực tại lại có vẻ ít thực hơn một chút. Thực tại cứ lỏng ra dần và rời khỏi thực tại, từng bước từng bước một. Nhưng dẫu sao đó vẫn là thực tại. 
- Ông Okada, - Kano Creta nói, hai tay vòng qua lưng tôi, - ta cùng đến đảo Crete nhé. Đây không phải là chỗ cho hai ta nữa, không phải cho ông cũng không phải cho em. Chúng ta phải đến đảo Crete. Nếu ông ở lại đây, sẽ có chuyện không hay xảy ra với ông. Em biết. Em tin chắc thế. 
- Chuyện không hay? 
- Hết sức không hay, - Kano Crete nói lời tiên tri. Giọng cô nhỏ nhưng xuyên thấu tim như giọng con chim tiên tri sống trong rừng sâu.