Biến Thái

Chương 10: Cái gì thế?




Tô Bắc ăn mặc không được ngay ngắn chỉnh tề cho lắm, hai tay còn bị người trói trên thành ghế.

Thành ghế này được làm bằng gỗ, điêu khắc rất nhiều hoa văn.

Chung quanh có rất nhiều người, bọn họ thấp giọng nói chuyện với nhau, Tô Bắc bị cố định ngay tại chỗ ngồi.

Cậu có chút lạnh, thỉnh thoảng nhúc nhích một chút, tận lực làm bản thân cùng cái ghế dựa này tiếp xúc ít đi một chút.

Tô Bắc trên người mặc rất kiệm vải, phần thân thể bị lộ ra so với chỗ che khuất còn nhiều hơn.

Tên biến kia che khuất mắt cậu, lỗ tai bị bịt kín.

Mất đi thị giác lẫn thính giác, lại ở một nơi xa lạ, Tô Bắc vừa bất lực vừa kinh hoàng.

Cậu ngồi ở một góc yên tĩnh, những người chung quanh tựa hồ không có để ý tới nơi này. Một giọt mồ hôi trên mặt Tô Bắc rớt xuống, dọc theo đường cong chậm rãi chảy, rất nhanh, lớp phấn trên mặt cậu có chút bị lem.

Đây rốt cuộc là nơi nào? Tên biến thái muốn làm gì cậu?

Tô Bắc ngay cả tự hỏi mình cũng không thể, trong đầu chỉ còn tiếng ong ong.

Cậu hít sâu một hơi, làm mình tỉnh táo lại.

Tô Bắc cứ lặp đi lặp lại: “Tô Bắc, tỉnh táo lại, Tô Bắc, tỉnh táo lại…” những lời này, thẳng đến khi khắc sâu vào trong đầu.

Sợ hãi nhưng không thể phản kháng, điều này mới là đáng sợ nhất.

Tiếng nói khe khẽ truyền đến lỗ tai Tô Bắc.

Giống như cách một lớp màn bằng vải nhung thật dày, mơ hồ không rõ.

Tô Bắc tập trung, cố gắng muốn từ trong âm thanh ồn ào này phân rõ ra từng câu, cậu muốn thu thập một chút tin tức.

Tô Bắc còn chưa kịp phân tích, chân cậu bỗng bị một người chạm vào.

Cậu sợ tới mức hung hăng đem chân hướng về người đó đá tới, tuy nhiên trong tư thế này làm cậu không thể sử dụng quá nhiều lực, chân Tô Bắc bị người đó giữ lại, tay gã bắt lấy chân kia của cậu.

Bàn tay chậm rãi sờ soạng cặp mông, động tác vô cùng ái muội và sắc tình.

Tô Bắc quay đầu, cặp mắt dưới miếng vải đen hung hăng trừng tới hướng đối phương, cậu dùng sức dưới chân nghĩ muốn từ trong tay gã giãy ra.

Chết tiệt, Tô Bắc ở trong lòng mắng một câu thô bạo.

Người này cư nhiên dọc theo chân cậu hướng lên trên đùi sờ, lại còn vuốt ve giống như đang vô cùng hưởng thụ.

Dù gặp quỷ cũng phải cố tỏ ra bình tĩnh thôi, Tô Bắc bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

Tên biến thái kia chẳng lẽ đặt mình ở nơi này là để người đến *** loạn cậu sao?

Trong lòng Tô Bắc một trận tuyệt vọng, lưng, tay, đùi đều bị cột rất chặt chẽ, trói buộc khiến cậu không thể phản kháng.

Rất vô lực, rất bất lực, Tô Bắc nhịn không được bật khóc.

Cậu hận chết tên biến thái kia, hận tất cả những chuyện này.

Nước mắt thấm vào miếng vải đen, chỉ có càng thêm kịch liệt phản kháng mới biểu hiện ra sự kích động của Tô Bắc.

Dùng sức giãy dụa, dây trói trên người chà sát vào tạo thêm nhiều miệng vết thương.

Tô Bắc giống như không cảm thấy đau, tiếp tục đá.

Tuy rằng không thể giãy ra khỏi gã ta, chí ít tác động của cậu cũng tạo ra một ít khó khăn.

Hoặc có thể nói là thêm kích thích, động tác của gã rõ ràng càng thêm làm càn.

Tô Bắc thậm chí còn nghe được tiếng thở dốc ồ ồ, loại người này đều có thể tùy thời ‘làm’ cậu, điều này càng làm phản kháng của Tô Bắc thêm kịch liệt.

Thời điểm tay gã chạm đến thứ giữa hai chân cậu, cổ của Tô Bắc bị một người nhẹ nhàng ôm lấy.

Tên biến thái – người đem cậu để ở nơi này ‘tự sinh tự diệt’ rốt cuộc xuất hiện.

Trong nhất thời, mọi giãy dụa của Tô Bắc đột ngột dừng lại.

Mà cái tay còn đặt giữa hai chân cậu cũng rút về, trước khi rời đi, gã còn lưu luyến cọ vào đùi trong của Tô Bắc một chút.

Tay biến thái vẫn còn miễn cưỡng khoác lên trên người của Tô Bắc.

Tô Bắc không biết biến thái đột nhiên xuất hiện nói gì đó với người đàn ông, tóm lại gã cũng thoải mái mà rời đi.

Biến thái nhẹ nhàng vuốt ve cậu, động tác nhẹ nhàng và chậm chạp.

Anh ta cắn lỗ tai Tô Bắc, thanh âm khàn khàn nói: “Giúp cậu đem người kia cưỡng chế rời đi, nên cảm ơn tôi như thế nào đây?”

Khóe miệng Tô Bắc thoáng trừu, ai lại cảm ơn kẻ đem mình ném vào đàn sói a? Cậu cũng không phải là kẻ não tàn.

Có lẽ do Tô Bắc cúi đầu, bộ dáng im lặng không lên tiếng làm đả động tới tên biến thái.

Anh ta buông lỗ tai cậu ra, ngược lại bắt đầu nhẹ nhàng liếm cắn trên cổ cậu: “Tức giận sao?”

Tô Bắc đối với tên biến thái ‘có tai như điếc’, làm như không biết, cậu cùng tên biến thái này không có gì để nói.

Tức giận, nhẹ nhàng cỡ nào bâng quơ một câu, đem hết tất cả sự sợ hãi của cậu trở thành hư không.

Tên biến thái cũng không có tiếp tục truy vấn, anh ta nhẹ nhàng ấn một cái, trong lỗ tai Tô Bắc lập tức truyền đến tiếng nhạc Rock điên cuồng.

Tên biến thái này làm việc thật cẩn thận, nhận thức được điều này, tâm Tô Bắc càng trầm xuống.

Thực lực biến thái càng cường đại, cậu lại càng khó có thể trốn thoát.

Biến thái đỡ Tô Bắc đi tới phía trước, cậu biết chung quanh có rất nhiều người, cũng rất náo nhiệt.

Bọn họ bị người vây quanh, không ai nhận ra cậu.

Tựa hồ mọi người đang tập trung lại đây, không rõ mục đích, không rõ địa điểm, không rõ người tham dự, cái gì cũng không rõ.

Tô Bắc tự nói chính mình bình tĩnh, khắc chế, mày hiện tại chỉ là người mẫu trong tủ kính plastic.

Biến thái vì sao lại muốn đưa cậu tới nơi này, lại ngăn cách mình với những người khác? Tô Bắc khó hiểu.

Chẳng lẽ anh ta muốn đem ‘vật phẩm’ của mình ra trưng bày? Nghĩ tới khả năng này làm Tô Bắc rùng mình một cái, cũng có thể đây là nơi mà những người trong ‘trò chơi’ họp mặt lại với nhau?

Tô Bắc không tham gia họp mặt bao giờ, chỉ từng nghe Lonely nhắc tới.

Lonely nói trong buổi họp mặt này sẽ được gặp rất nhiều người, chơi rất tận hứng, thực sự vô cùng vui vẻ.

Chỉ là Tô Bắc một chút vui vẻ nào cũng không có, nhưng quả thật rất ‘tận hứng’, chẳng qua ‘tận hứng’ này lại theo một góc độ khác.

Tô Bắc nghiêm mặt, chờ cái trò hài này chấm dứt.

Biến thái vẫn đứng bên người cậu, ít nhiều gì cũng có thể cho Tô Bắc chỗ dựa.

Người chung quanh nhiều lắm, đủ loại nước hoa hàng hiệu, tất cả đều xen lẫn cùng nhau, muốn nhận ra mùi nào, trừ phi lúc sinh ra cậu có mũi chó.

Tô Bắc chán nản bóp bóp vai, cảm thấy mình cái gì đều không làm được.

Cậu ngồi ngay ngắn, trên lưng đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, có người cắn một cái vào lưng của cậu.

Tô Bắc đau đến rùng mình. Ai ám toán cậu!

Chỉ cần nhúc nhích một chút, khối thịt bị cắn kia khẳng định nứt ra.

Tô Bắc hít mạnh một hơi, biến thái đứng ngay bên cạnh cậu mà lại dám làm như thế, người này quả thật không biết sợ là cái gì.

Có người không sợ biến thái, có người cùng biến thái đối địch.

Nghĩ vậy, Tô Bắc cao hứng nhếch môi, lộ ra mấy cái răng trắng.

Cậu phải suy nghĩ biện pháp tìm được người này, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, những lời này xem ra rất có đạo lí.

Nhưng vui vẻ không được bao lâu, Tô Bắc lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình.

Cậu không có khả năng đem người này tìm ra, Tô Bắc trầm mặt, tay cậu lung tung sờ theo đường hoa văn trên ghế vịn.

Cũng không biết qua bao lâu, cuộc gặp mặt rốt cuộc kết thúc.

Biến thái đỡ cậu vào một căn phòng, cởi ra đám dây đang trói chặt cậu.

Tay Tô Bắc vừa được cởi dây ra, cậu lập tức xông lên.

Biến thái nghĩ cậu lại muốn cởi ra miếng vải bịt mắt, chỉ không nghĩ rằng đã nếm qua thất bại một lần, cậu vốn chẳng muốn tiếp tục làm lần thứ hai, biến thái nhất định sẽ không cho cậu cơ hội.

Tô Bắc đoán cực kì chuẩn xác, tay cậu vươn lên chạm vào mặt biến thái.

Làn da nhẵn nhụi, hơi thở ấm áp.

Thời gian trong nháy mắt dừng lại, tay Tô Bắc có chút phát run, cậu sợ biến thái sẽ chặt tay cậu, sợ biến thái sẽ vì hành động đột ngột này mà trừng phạt cậu.

Nhưng là Tô Bắc không muốn buông tha cơ hội tốt này.

Mà biến thái cư nhiên không ngăn cản cậu, mặc cho cậu trên mặt anh ta vuốt.

Môi, cái mũi, đôi mắt, lông mi, cái trán, mỗi thứ đều chạm qua.

Đôi mắt chìm trong bóng đêm, cậu sờ gương mặt anh ta, rốt cuộc cũng hình dung ra khuôn mặt tên biến thái một chút.

Thời điểm Tô Bắc đụng tới môi biến thái, anh ta bắt lấy cổ tay cậu, ở trong lòng bàn tay mà hôn xuống một cái.

Động tác này làm Tô Bắc một trận kinh hách.

Tuy rằng thần kinh cậu đã rèn luyện đến mức giống như sắt thép bình thường cứng rắn, nhưng trong lòng vẫn là có chút dao động.

Cậu luôn nghĩ biến thái chỉ đem cậu thành một món đồ chơi, hoặc là người do Sin cử đến dạy dỗ cậu, nhưng là cái hôn vừa nãy, rất khó hiểu hàm nghĩa trong đó. Tô Bắc cũng không phải là một người đặc biệt trì độn, một ý niệm trong đầu từ trong đáy lòng bỗng hiện ra, chẳng lẽ tên biến thái có điểm thích cậu?

Cái suy nghĩ này làm Tô Bắc sợ hãi cả kinh, điều này so với nửa đêm gặp quỷ còn đáng sợ hơn.

Cách thích một người của anh ta cũng quá kì dị đi?

Mặc kệ như thế nào, hiện tại cuối cùng cậu cũng an toàn.

Tô Bắc bị mang vào phòng tắm rửa, thay quần áo, rồi trực tiếp bị đưa lên giường.

Giường mềm mại làm thân thể mệt mỏi của Tô Bắc chiếm được một ít an ủi.

Tô Bắc ngủ rất say, cậu cứ nghĩ mình sẽ không ngủ được, không ngờ lại ngủ thẳng đến hừng đông.

Cửa sổ bị mở ra, gió lùa vào, mang theo không khí tươi mát mà sạch sẽ khiến tinh thần người ta thoải mái.

Tô Bắc mở mắt ra, có chút nghi hoặc nhìn bốn phía.

Đầu óc vốn đang mơ hồ, ngay nháy mắt liền thanh tỉnh, nơi này không phải phòng ngủ của cậu mà là chỗ của tên biến thái.

Tô Bắc ngồi dậy, ánh sáng có điểm chói mắt, cậu nâng tay lên, che khuất ánh sáng.

Miếng vải đen đã bị cởi ra, cậu đem tay mình để xuống.

Tô Bắc nhìn thoáng qua ngón tay trắng nõn của mình, sau đó lập tức quay đầu hướng cửa sổ nhìn lại.

Hết thảy những thứ trong phòng chỉ cần liếc mắt một cái đều thấy rõ ràng, bên trong chỉ có một cái giường Kingsize lớn, những thứ bài trí trong phòng đều không có, sạch sẽ đến mức khiến người ta giật mình, phòng này hẳn chỉ dùng để ngủ chứ không có làm những chuyện gì khác đi…

Ngoài cửa sổ cũng không có gì đáng để chú ý, chỉ có cây cỏ, bồn hoa cùng vài bụi cây lớn.

Tô Bắc nhìn thoáng qua rồi từ trên giường nhảy xuống, chạy tới cửa phòng.

Tay cậu chỉ vừa đặt trên cửa, cánh cửa liền mở ra.

Một người đàn ông cao lớn vẻ mặt cung kính đứng trước cửa, trong tay cầm một cái khay lớn, bên trên để quần áo của Tô Bắc, còn có một phần bữa sáng.

Người đàn ông đeo kính này chính là người hôm qua đến đón cậu.

Tô Bắc lui một bước, tên đó đem mọi thứ vào, đặt ở trên thảm.

Tô Bắc chỉ có thể trầm mặc, sớm biết rằng hết thảy không đơn giản như vậy.

Hoàn chương 10.

Tác giả có vài lời muốn nói: Ta suy nghĩ, rốt cuộc là buổi tối mười một điểm tả hữu càng đâu, vẫn là giữa trưa mười hai điểm bộ dáng càng……

Thần: Tác giả nói gì vậy ạ :))?