Biến Thành Tiểu Omega Thì Phải Làm Sao

Chương 52: Trợ giúp chủng tộc




Lúc Lâm Hân tỉnh lại,  đã là hai giờ chiều.

Cậu là người duy nhất trong phòng ngủ, rèm cửa dày để lại một khe mỏng, ánh sáng từ bên ngoài lọt vào, chiếu sáng một góc.

Cậu xoa chăn bông lụa mềm mại rồi lật lại cẩn thận, ngoại trừ cảm giác dị vật ở đâu đó, chân cũng không đau ,thắt lưng cũng không còn ê ẩm.

Cậu ngồi dậy, vuốt lại mái tóc rối bù, vô tình thoáng thấy trên đầu giường có một quả cầu kim loại màu xanh to bằng quả bóng.

Một chút ngạc nhiên thoáng hiện trong đôi mắt đen láy của thiếu niên, cậu khẽ chọc, quả cầu kim loại mắc vào gối khẽ rung lên, không có bất kỳ phản ứng nào.

Cậu chọc nó một lần nữa, quả cầu kim loại đột nhiên sáng lên, một dải sáng nhấp nháy xung quanh quả bóng, một ăng-ten ngoằn ngoèo nhô lên trên đỉnh.

“Chít chít -xin chào, tôi là cơ giáp  E03 số 292, xin hãy khế ước .” Giọng nói non nớt phát ra từ quả cầu kim loại.

Lâm Hân bỗng trở nên phấn chấn , quỳ xuống trước quả cầu kim loại dưới chăn bông, đôi mắt sáng như sao, trái tim “đập thình thịch” vì phấn khích.

Cơ giáp !

Đây là quả bóng cơ giáp ở dạng ban đầu!

Một lúc lâu sau không thấy phản hồi,quả bóng lại phát ra âm thanh: " Chít chít chít - xin chào , tôi là cơ giáp E03 số 292, xin hãy  khế ước , xin đặt tên."

Lâm Hân vẫn không giám tin, một mặt mới mẻ đánh giá quả bóng được bọc trong chăn.

Quả bóng lắc chiếc ăng-ten trên đầu , oan ức phát ra âm thanh  "Chít chít chít" .

Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên ở cửa phòng ngủ.

Lâm Hân quay đầu lại và nhìn thấy huấn luyện viên tóc bạc trong bộ quần áo thường đang đi về phía mình.

“Nếu em không để ý đến nó nữa , nó sẽ khóc.” Lý Diệu ngồi trên giường, nắm lấy quả bóng, vỗ về cái bụng bầu bĩnh của nó. “Vừa mới rời khỏi nhà máy, trí thông minh vẫn còn ở độ tuổi năm sáu, em có thể giao tiếp với nó nhiều hơn . Nó sẽ phát triển nhanh chóng. "

Lâm Hân buông tay ra, chăn bông tuột ra, đường viền cổ áo ngủ của cậu mở toang, lộ ra nửa vai , đầu hơi quay lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

 “Đó là… cho em?”

Lý Diệu bình tĩnh quét qua cổ và xương quai xanh in đỏ dấu của cậu bé, đặt quả cầu cơ vào trong  tay cậu, cưng chiều cười nói : “Phải mất nửa tháng, cuối cùng tôi cũng làm được , dùng tư liệu chúng ta thu thập được ở ngoài hành tinh, cơ giáp bán sinh học tăng trưởng, hiện tại là Cấp 3, thích hợp cho em luyện tập. "

Lâm Hân cầm quả bóng, ngón tay khẽ run, mũi chua xót, lông mi đang rủ xuống mắt đầy nước.

Huấn luyện viên thực sự đã cho cậu một cơ giáp.

Có cơ giáp riêng phải tốn rất nhiều chi phí, không phải một gia đình bình thường có thể gồng gánh nổi, cậu tuy từ nhỏ học ở học viện Hoa Đông tiểu học, trong nhà lại không có dư tiền để mua cơ giáp cho cậu. Cho tới nay cậu đều phải thuê cơ giáp công cộng để luyện tập.

Sau khi được nhận vào Trường Hoa Đông, các sinh viên năm nhất Alpha khác được phân vào cơ giáp , nhưng cậu bị loại vì cậu chưa phân hóa và chưa được chuyển thành chính thức, bị bài trừ ở bên ngoài.

Trong tháng đầu tiên sau khai giảng, sự hiện diện của cậu đặc biệt lúng túng .

Các bạn cùng lớp đều có cơ giáp của riêng mình, còn cậu chỉ có thể tiếp tục thuê cơ giáp công cộng.

Giờ đây, cậu cuối cùng cũng có cơ giáp của riêng mình.

Cậu bé nghiêng người về phía trước, dụi đầu của mình trong lồng ngực của người đàn ông, cà cà ,nhỏ giọng nói , "Cảm ơn."

"Chít chít ----" Quả cầu cơ bị đè nén ,một tiếng bíp ngắn vang lên.

Lý Diệu sờ sờ sau gáy cậu bé, nhẹ nhàng ôn nhu nói: “Bảo bối à , chúng ta là người nhà thân mật nhất.”

Lâm Hân cẩn thận cân nhắc hai chữ “gia đình” trong lòng, hai mắt đỏ hoe, hít mũi, ổn định lại cảm xúc của mình,rời khỏi vòng tay của người đàn ông.

"Chít chít chít ~"  đầu dây anten trên đầu cơ giáp cầu vòng vo, sốt ruột .

“Khế ước , khế ước , tên, tên!” Nó lặp lại những điều quan tâm nhất như một đứa trẻ ương ngạnh.

Lâm Hân nhờ người đàn ông giúp đỡ: "Làm thế nào để làm điều đó ạ?"

 Lý Diệu nắm chặt tay phải của cậu và hướng dẫn cậu bé dùng ngón tay cái ấn vào vùng cảm ứng trên đầu quả bóngp: "Bằng cách này, nó sẽ ghi lại dấu vân tay của em. . "

"Ha! Khế ước thành công!" Quả bóng vui vẻ nói, "Làm ơn đặt cho tôi một cái tên thật dễ thương!" Đứa bé năm sáu tuổi thông minh trẻ con, tính tình lại rất ngây ngô.

Lâm Hân ôm quả bóng, cân nhắc xem có nên đặt cho nó một cái tên dễ thương hay không . Nếu sau này nó trở nên thông minh, trưởng thành và tiếc nuối cái tên “Lam lam và Tiểu vòng tròn ” thì sao?

Một khi chương trình được xác nhận, nó sẽ không thể thay đổi được.

  “Thiên cơ .”

Lâm Hân viết hai chữ lên bụng quả bóng bằng ngón tay mảnh mai của mình.

“Tức !” Quả bóng sáng lên với một dải sáng. Cơ đồng âm tức , có cùng một âm thanh, nó thích tên này.

“Xin chào Chủ nhân, tôi là Thiên Cơ , chiến hữu tương lai của ngài.” Quả cầu cơ màu xanh lơ lửng trên tay Lâm Hân , lơ lửng trên không, quay ăng-ten lên trên đầu để thể hiện tâm trạng tốt.

“Xin chào, tôi là Lâm Hân , chiến hữu tương lai của bạn.” Lâm Hân nói một cách chân thành.

Kể từ lúc này, họ đã trở thành đối tác sống chết có nhau.

Lý Diệu thả Huyền Minh ra.

Ngay khi quả bóng vàng xuất hiện,nó đã vui vẻ chào Lâm Hân: “Tiểu Phá Quân , đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Lâm Hân  đáp lại, sau đó nắm lấy quả bóng của mình và giới thiệu, “Là Thiên Cơ. Là cơ giáp của tôi. ”

Huyền Minh thích thú khi nhìn thấy“ em trai ”, trìu mến bay đến chiếc cơ giáp màu xanh lam. Chiếc ăng-ten trên đầu nó chạm vào người của đối phương, việc liên lạc giữa các cơ giáp được bắt đầu.

Thiên Cơ tỉnh tỉnh mê mê , bị Huyền Minh bắt cóc, cùng nhau ngồi xổm trên giường "nói chuyện".

Giao tiếp giữa cơ giáp không yêu cầu ngôn ngữ, chúng có các phương pháp đặc biệt, chẳng hạn như truyền dữ liệu.

Với tư cách là "anh cả", Huyền Minh rất chăm sóc cho đứa em trai mới sinh này và chọn một số dữ liệu phù hợp với nó ở giai đoạn này rồi đóng gói và gửi đi.

Thiên Cơ nhận được tất cả các bức ảnh, thỉnh thoảng phát ra những tiếng "Chít chít ", đột nhiên, trên màn hình xuất hiện một màn hình ảo, hiển thị một bức ảnh trên màn hình.

"Hả? Đây là thứ gì?" Quả cầu cơ màu xanh ngây thơ lắc ăng-ten.

Lâm Hân mặt trong nháy mắt đỏ bừng.

Trong ảnh, cậu được huấn luyện viên trần nữa thân trên ôm trong vòng tay đang ngủ say, bờ vai lộ ra bên ngoài lớp chăn lụa hằn lên những vết đỏ.

Đây là ... cậu ấy sau khi tạm thời bị đánh dấu lần đầu tiên?

 “Gửi không sai .” Lý Diệu liếc mắt nhìn Huyền Minh.

Ăng-ten trên đầu Huyền Minh run rẩy cười xấu hổ: “Khụ khụ, thực xin lỗi, tôi làm sai rồi. Tiểu Cơ , mau xóa đi .” 

Thật là gay go!

Nó đã vô tình gửi một bức ảnh mình nâng niu cho một đứa trẻ trong sáng.

“Ồ.” Thiên Cơ cất màn hình ảo đi, không ngoan ngoãn xóa nó đi, mà giữ nó trong cơ sở dữ liệu của chính mình. Nó tin chắc rằng những bức ảnh có thể thu thập được của "Đại ca" Huyền Minh phải rất quan trọng.

Lý Diệu nhếch miệng lên, hỏi Lâm Hân , “Em còn không thoải mái không?”

Anh không hỏi, nhưng khi anh hỏi xong, sắc mặt Lâm Hân gần như đã chín.

Lắc đầu, cậu nhấc chăn bông, ra khỏi giường chạy vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại một cái "rầm".

****

Lâu đài Lý gia có sân tập luyện cơ giáp riêng.

Lý Diệu và Lâm Hân mỗi người đều có một quả cầu cơ lơ lửng bên cạnh, đứng đối mặt với biểu cảm nghiêm túc.

"Anh phòng thủ,em tấn công. Lấy ra tất cả các kỹ năng của em và tấn công anh càng nhiều càng tốt. Huyền Minh là một cơ giáp  siêu cấp, da dày thịt cứng , do đó không cần phải lo lắng đánh vỡ nó ."

Đến sân huấn luyện, Lý Diệu là một huấn luyện viên nghiêm khắc. Anh sẽ không vì Lâm Hân  là Omega của anh ấy mà hạ thủ lưu tình .

“Vâng!” Lâm Hân trả lời một cách nghiêm túc với hai tay đặt sau lưng.

 “Tốt lắm.” Lý Diệu thích thái độ học tập của thiếu niên. Lần đầu tiên gặp mặt trong thế giới cơ giáp , anh đã bị thu hút bởi sự kiên trì của đứa nhỏ này.

Dù khó khăn đến đâu, thiếu niên này lại không nói gì mà chỉ tập trung tập luyện và nỗ lực hết mình.

“Huyền Minh, biến hình.”

“Thiên Cơ, biến hình .”

Ra lệnh, quả bóng cơ khí tan rã, sắp xếp lại, mở rộng và thay đổi. Trong vòng chưa đầy một giây, hai cơ giáp Grimm hơn chục mét đã xuất hiện trên sân tập .

Lâm Hân ngẩng đầu lên và nhìn Thiên Cơ , đã lấy lại hình dạng cơ giáp của mình, đôi mắt đẹp đẽ nảy lên một tia kinh hỉ.

Vẻ ngoài của Thiên Cơ giống hệt như cơ giáp màu xanh trong thế giới cơ giáp của cậu ấy!

 Nhón gót một chút, cậu nhẹ như én bay vào buồng lái như một cục lông cừu.

Trong khoảng thời gian này, cậu đã học được các môn võ thuật cổ xưa từ ông nội Bạch , điều này đã giúp cải thiện đáng kể tốc độ của cậu vào trong cabin.

Trong chùm ánh sáng, sợi chỉ sinh học được kết nối với các dây thần kinh sọ não, tư duy và cơ chế được đồng bộ hóa, và nguồn tinh thần giải phóng sức mạnh tinh thần lực , đi đến các kinh mạch của toàn bộ cơ thể, sau đó vô hình gắn vào mọi bộ phận của thợ máy, đạt được sự thống nhất giữa con người và máy móc một cách hoàn hảo.

Lâm Hân mở mắt ra, ánh mắt kiên định, tư duy chuyển động, trong tay có một thanh trường kiếm lạnh lùng.

Huyền Minh đối diện cũng cầm trường kiếm trong tay, bày sẵn trận pháp.

Lâm Hân hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc, một tia sáng chói lòa trong mắt cậu , lao lên với kiếm của mình.

" Khi-- " Hai thanh kiếm dài chạm vào nhau, tạo ra một tiếng động chói tai.

    *

Trên con đường mòn tươi tốt của các loài thực vật khác nhau, Bạch Húc lịch sự dẫn khách vào lâu đài.

Vị khách mặc âu phục màu xanh lam , chải ngược tóc về phía sau đầu , để lộ vầng trán nhẵn nhụi, trên sống mũi cao đeo một cặp kính gọng vàng trang trí, bộ dạng trang phục của người cán bộ xưa không những không già mà còn có tính cách tiết chế, nét mặt thanh thoát nhẹ nhàng càng làm tăng thêm khí chất lạnh lùng cho anh ta.

Là một Beta ở địa vị cao, chỉ cần hắn xuất hiện, sẽ không ai dám khinh thường.

Hôm nay, anh xách cặp lên xe lơ lửng đến Lâu đài gia tộc họ Lý thăm nguyên soái. Với tư cách là một quản gia, Bạch Húc nhận được thông báo từ người bảo vệ ngay lập tức và chào hỏi anh ta.

“Đã lâu tôi không đến đây. Nơi đây vẫn yên tĩnh như thường.” Y Phong khẽ nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi thơm tươi mát của cây cỏ trong không khí. Beta không thể ngửi thấy mùi pheromone, chỉ có mùi của tự nhiên.

“Chỉ cần Bộ trưởng Y thích, bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây tiếp khách.” Bạch Húc thân thiết nói.

 “Công việc bận quá.” Y Phong tiếc nuối nói, “Hôm nay tôi đến đây có việc.”

Bạch Húc biết ý định của anh ta, tiếp tục dẫn đường: “Vợ chồng Nguyên soái đang ở sân huấn luyện, bộ trưởng Y muốn qua xem một chút không ? ”

Y Phong đẩy kính một cái . “Ừ.”

Hai người đổi đường đi đến sân tập huấn luyện , chưa kịp đến đích đã thấy hai cơ giáp cao lớn đang đánh nhau ác liệt từ xa.

"Ầm - Ầm - Ầm--" Cơ giáp màu xanh cầm một thanh trường kiếm, linh hoạt tung đòn tấn công toàn diện vào cơ giáp vàng. Kiếm thuật tuyệt đỉnh khiến người ta lóa mắt.

Làm đối thủ của nó, cơ giáp vàng rất thành thạo điêu luyện , phòng ngự vững chắc như đồng vách sắt, không quản cơ giáp màu xanh tấn công từ góc độ nào, nó cũng thể khéo léo mà tránh né.

Nó chỉ phòng thủ và không tấn công,nó hoàn toàn tham gia vào một trận chiến có hướng dẫn.

Y Phong đứng ở rìa sân tập, vô cùng thích thú theo dõi trận đấu.

“Lý nguyên soái bắt đầu làm bảo mẫu từ khi nào?” Hai mắt sáng ngời, khóe miệng nhếch lên. 
Theo những gì anh ta biết, Lý Diệu có một danh tiếng khét tiếng trong quân đội, mỗi người lính mà anh ta huấn luyện đều có PTSD trên người, điều này cho thấy sự khắc nghiệt trong phương pháp huấn luyện của anh ta. Nhưng bây giờ, hắn chỉ phòng ngự mà không tấn công, hơn nữa còn cố ý vạch trần khuyết điểm của mình cho đối phương tấn công, thật là chu đáo.

Bạch Húc thành thật cười: “Phu nhân vẫn là một đứa trẻ, cần được chăm sóc.”

Y Phong: …

Hắn ho nhẹ đẩy kính, cân nhắc có nên nhắc nhở quản gia lớn tuổi hay không.

Mười tám tuổi, trưởng thành.

Tuy nhiên, nghĩ rằng vị quản gia này nổi tiếng sủng con trẻ , anh ta đột ngột nuốt lời muốn nói.

Mười lăm phút sau, hai cơ giáp cuối cùng cũng kết thúc trận chiến, viên phi công lái chiếc cơ giáp màu xanh dường như đã cạn kiệt sức lực, cơ giáp quỳ một chân không thể nhúc nhích.

Buồng lái của chiếc cơ giáp vàng mở ra, Lý Diệu mạnh mẽ nhảy ra, hạ cánh vững chắc trên mặt đất, đi về phía cơ giáp màu xanh.

Lâm Hân bước ra khỏi tia sáng, tinh thần lực bị rỗng tuếch khiến cậu choáng váng.

 Chắc chắn, thao tác thực tế rất khác so với thao tác ảo.

Tinh thần lực tiêu hao nhanh hơn, nhưng sau nửa giờ chiến đấu, cậu đã kiệt sức.

Thiên Cơ tự động mở cửa buồng lái, cậu loạng choạng đứng trước cửa.

“Tiểu Hân, đi xuống.” Lý Diệu vươn hai tay về phía cậu .

Lâm Hân không chút do dự nhảy xuống, Lý Diệu dang tay , nhảy qua một cái dễ dàng bắt được hắn, trở lại mặt đất.

 “Mệt không?” Anh cúi đầu hỏi.

 "Ưm ... buồn ngủ ..." Lâm Hân ôm cổ anh, vùi mặt vào cổ anh, dụi dụi như một con mèo cưng.
 Tối hôm qua trằn trọc cả một đêm, ngủ bù một đêm, thể lực mới khôi phục được một nửa, lúc này thao tác trên máy đã tiêu hao hết tinh thần lực, lúc thả lỏng thì cảm thấy kiệt sức.

Lý Diệu liếc nhìn người quen cũ đứng ngoài sân huấn luyện dỗ: “Đừng ngủ, có khách tới.”

“Khách?” Lâm Hân tinh tường cảm thấy có ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, đột nhiên tỉnh táo lại.

Cậu quay đầu lại và nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đang đứng bên cạnh ông nội Bạch.Cậu đỏ mặt xấu hổ khi nghĩ đến việc bị khách nhìn thấy khi cậu làm nũng trong lòng huấn luyện viên, vùng vẫy muốn xuống đất.

 “Đừng nhúc nhích.” Lý Diệu giữ chặt, “Nếu mệt thì em cứ ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi đi.”

“Nhưng mà…” Lâm Hân thì thào nói, “Khách.”

Cũng rất lỗ mãng.

“Không thành vấn đề, là người quen cũ.” Lý Diệu ôm cậu bước ra khỏi sân huấn luyện.

Lâm Hân không thể xuống đất, vì vậy cậu đã biến thành một con đà điểu, thu nhỏ lại thành một đoàn , chôn sâu trong lồng ngực  rộng lớn của người đàn ông.

Lý Diệu cảm thấy thích thú trước bộ dáng bịt tai trộm chuông của cậu ,hôn lên mái tóc mềm mại của cậu bé.

Y Phong, người được cho ăn một ngụm thức ăn cho chó, giả vờ như không nhìn thấy vành tai đỏ của thiếu niên, hắng giọng, trang trọng nói: "Tôi cứ tự nhiên đến thăm, tôi hy vọng tôi không quấy rầy cậu và phu lang của cậu."

Lý Diệu ôm Lâm Hân điềm tĩnh trả lời: ''Tất nhiên là không có , mời bộ trưởng Y dời bước đến phòng khách.''

Y Phong gật đầu: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.''

 Một nhóm người đi đến lâu đài.

Lâm Hân được ôm một lúc lâu mới từ từ thả lỏng, khi người đàn ông đi lại thì cậu lơ mơ như nằm nôi, khi trở lại phòng khách của lâu đài,cậu gần như ngủ thiếp đi cho đến khi tên của cậu được gọi từ miệng một người lạ .Đột nhiên tỉnh táo , kinh ngạc mở mắt ra.

“… Lâm tiên sinh , cậu là một nhân chủng quý hiếm, cậu xứng đáng được đế quốc trợ cấp một triệu đồng tinh tế tiền mỗi tháng.” Y Phong lấy ra một tập tài liệu trong cặp, đặt lên bàn cà phê, rồi đẩy " Lâm tiên sinh, xin hãy kiểm tra thông tin , ký tên nó sẽ có hiệu lực ."

Lâm Hân chớp mắt, nghĩ rằng mình đang nghe thấy ảo giác.

Trợ cấp cho nhân chủng quý hiếm?

Một triệu đồng tiền tinh tế mỗi tháng?

Di dân đến Huyền Võ đế quốc còn có chuyện tốt như vậy sao?