Biết Bao Giờ Ta Mới Có Thể Quay Về Bên Nhau

Chương 36: Chương 36





Nói hết tất cả những gì cất giữ bấy lâu nay trong lòng, Lạc Lạc bước thẳng ra xe đã chuẩn bị từ trước, chẳng có việc gì bản thân phải hối tiếc.

Nhất là đối với một kẻ không xứng như anh ta, người từng gây nên nhiều tổn thương cho mình thì việc gì phải hối tiếc.
- Sao cô ra trễ thế? Công việc có thuận lợi không ạ?
Vừa bước đến xe thì chị Trang đã đi ra trong lòng sốt sắn mong muốn có câu trả lời phù hợp nhất.

Trước giờ, mỗi khi bàn bạc về dự án thì Huệ Viên hoàn thành rất nhanh chóng, còn cô thì cả buổi vẫn chưa thấy câu trả lời.

Anh ta nổi tiếng là ác ma trong giới làm ăn kinh doanh, không biết khi nãy đã có lời lẽ gì xúc phạm đến cô hay làm rung sợ gì không.
- Vẫn bình thường, bây giờ chị đưa em về tập đoàn đi.

Lát nữa em còn phải làm một số hồ sơ đăng tin tuyển dụng nữa.
Nghe thấy vậy, chị Trang cũng phần nào yên tâm mà lái xe đưa cô trở về tập đoàn.

Tuy không nói lời gì khiếm nhã nhưng Lạc Lạc cũng biết hôm nay mình đã làm không tốt và chị ấy cũng không thích mình nên cô cũng cố gắng im lặng để không phải xảy ra chuyện mau thuẫn đến từ ai cả.

Anh ta đã không còn là gì của mình vậy thì tại sao phải suy nghĩ rồi tự buồn lòng chứ, thật sự là anh ta không hề xứng đáng để được cô bi lụy như vậy đâu Dương Lạc Lạc! Nhiều lần nghĩ thoáng nhưng sao chỉ được một thời gian ngắn ngủi là lại có suy nghĩ của trước kia rồi? Cô đã quên, hai tháng trước anh ta từng xúc phạm và đuổi mình ra khỏi Lâm Gia rồi sao?
Thù hận có thể quên nhưng việc sống tiếp cho bản thân và cả đứa bé thì không bao giờ có thể quên!
“Coi như cuộc sống hiện nay đã ổn định hơn, mong rằng từ giờ không còn phải ngày ngày gặp anh ta nữa.” Bấy nhiêu năm đã quá đủ cho một cuộc tình không có hồi kết này rồi.

Hiện tại chỉ cần sống vui vẻ và hạnh phúc là được.

Không cần thứ gì cao sang chỉ cần ngày qua ngày sống vui vẻ không dính líu đến căn nhà kia.
Hai hôm sau.
Cuộc sống hiện giờ của Lạc Lạc cũng ngày càng tốt đẹp hơn, không còn gặp lại Lâm Minh Hạo kia thì đó đã là hạnh phúc tràn ngập rồi.

Hiện tại cô chỉ mong muốn mình sinh xong đứa bé này rồi đi sang một nơi khác không cần phải chạm mặt với anh ta nữa.
- Bé con, hôm nay mẹ sẽ đi mua đồ cho con nhé con yêu!
Cô vừa xoa xoa lên bụng mình rồi sau đó đi đến shop quần áo dành cho trẻ em gần đây nhất.

Thật sự chuyện cô đang mang thai không muốn để cho ai biết cả, trước kia còn làm vợ Minh Hạo lúc nào cũng bị đám người xấu dòm ngó đến, bây giờ khi đã xong xuôi tất cả nhưng cũng lo sợ nếu như bọn họ biết đứa bé trong bụng cô chính là của anh ta thì cuộc đời biết đi vào đâu nữa đây.
Bọn họ sẽ dòm ngó rồi rình mò để có thể cướp con của cô đi bất cứ lúc nào.

Những điều mà sợ người mẹ luôn lo lắng nhất là con mình bị hại.
Bước đến shop dành cho bà bầu, Lạc Lạc nhìn mấy kiểu mẫu váy đầm ở đây nhìn mà phát mê như muốn mua hết tất cả ở đây luôn vậy.

Dù chưa biết đứa bé là con trai hay con gái nhưng lại vui mừng, háo hức mua đồ chuẩn bị cho ngày sinh nở.
- Hình như cô ta chính là Dương Lạc Lạc, vợ cũ của sếp đúng không nhỉ?
- Đúng rồi đó!
Đằng xa xa có tiếng nói của hai người phụ nữ, Lạc Lạc nghe nhắc đến tên mình nên liền quay đầu sang nhìn, không ngờ chính là hai người bọn họ.

Nhân viên tại tập đoàn của Lâm Minh Hạo, không biết họ đến đây để làm gì.


Trước gì cũng có gặp nhau mấy lần nhưng chưa bao giờ có thể ưa được họ qua mấy cách nói chuyện kia, cứ nghĩ mình được làm này làm kia trong tập đoàn lớn thì lại chẳng xem ai ra cái gì.
Tính tình cô luôn hiền hoà, ôn nhã, trước giờ chưa bao giờ muốn gây sự với ai nên nhanh chân bước sang đối diện để xem đồ, họ nói gì thì mặc họ, không đáng để bản thân cô phải quan tâ m đến và suy nghĩ.
- Nè, nè chị không nghe tôi nói gì hay sao? Bơ người khác như thế mà lại tưởng hay lắm cơ à?
Có vẻ như họ biết được cô không quan tâ m đến mình nên liền chạy đến khuôn mặt tỏ ra nhăn nhó và vô cùng khó chịu nhưng nói thẳng ra là họ chả là gì để cô phải quan tâ m đến.
- Nè!
Lý Tiểu Nhã đặt tay mình lên vai Lạc Lạc làm cho bản thân cô thấy khó chịu vô cùng.

Không nghĩ là cô ta lại vượt quá giới hạn của mình như thế.

Lạc Lạc quay đầu lại đáp trả vô cùng lạnh nhạt như không muốn quan tâm lời cô ta nói.
- Cho hỏi cô muốn gì đây?
Chỉ có thể dùng cách này để nói chuyện với những loại người như Lý Tiểu Nhã.

Tính tình vốn hiền dịu nhưng cũng vì ngày ngày phải đối mặt với loại người như cô ta nên phải biết cách đối đáp sao cho hợp tình, hợp lý nhất.
- Muốn làm gì á? Tôi chỉ muốn đến đây để hỏi thăm cô thôi mà nhỉ, cô không cảm thấy rất vinh dự khi được tôi đây đến đây hỏi thăm hay sao phu nhân chủ tịch? À nhầm! Bây giờ tôi nên gọi cô là “vợ cũ của chủ tịch” ấy nhỉ?
Vinh dự gì khi đứng đây nói chuyện với một kẻ tiểu nhân như cô ta cơ chứ? Suốt ngày chỉ biết ăn cho no cái bụng rồi sau đó đi khắp nơi sân si, soi mói chuyện nhà người ta mà thôi!
Đã đến nước này, chính cô ta đang muốn kiếm chuyện thì Lạc Lạc cũng không cần mềm mỏng nhường nhịn gì nữa cả, cô bắt đầu khiêu chiến với ả ta.
- Tôi dù có là vợ cũ nhưng ít ra tôi đây cũng từng là vợ của hắn, còn cô...!Haizzz cũng chỉ là một nhân viên quèn mà suốt ngày cứ nghĩ mình cao sang nên đi chọc ghẹo hết người này đến người kia, mà ai ngờ bản thân cũng chỉ là những thể loại KHÔNG ĂN ĐƯỢC NÊN GHEN ĂN TỨC Ở chứ có là gì đâu nhỉ?

Mộc Thùy Châu thấy cô bạn mình bị ức hiếp nên cũng bắt đầu chen ngang vào câu chuyện.
- Cô đến đây để làm gì?Đến để mua đồ bà bầu à? À mà nhìn kỹ thì bụng của cô cũng to phết đấy!
Lạc Lạc cười khẩy một cái rồi mới bắt đầu trả lời cô ta.
- Thế cô cho tôi hỏi,đây chính là shop quần áo của nhà cô sao? Tôi đến đây cũng không có nghĩa là phải mua đồ cho tôi, cũng có thể là tôi đi mua đồ cho bạn bè tôi? Mà nói cho cô và cả cô bạn ng.u xuẩn của cô biết, tôi có làm gì hay đi đâu cũng không cần thiết phải báo cáo cho hai người đâu?
Hai người họ tức đến mức muốn bốc cả khói nhưng lại không nói được câu gì bởi lẽ những câu nói từ nãy đến bây giờ, Lạc Lạc dành cho đâu hề sai mà còn vô cùng đúng đắn.
Im lặng một lúc lâu, họ mới biết đường mà đi ra khỏi nơi này.

Thật sự những lúc bình thường cô rất đơn giản không có nhã hứng kiếm chuyện với ai nhưng từ khi chia tay cái tên Minh Hạo thì cô đã học được cách sống phải biết dùng một chút thủ đoạn vậy mới không bị người khác ức hiếp mình được.
- Trước khi đến đây kiếm chuyện với tôi thì hãy tìm hiểu nhiều về tôi một chút! Tạm biệt!
Lạc Lạc quay đầu lại chào tạm biệt họ trong sự khinh khi của mình.

Hôm nay coi như bỏ bớt đi một chút sự u phiền trong lòng mình rồi.

Họ tưởng rằng mấy câu nói kia có thể chọc tức giới hạn của cô nhưng rồi cuối cùng lại phải hứng chịu những lời nói sỉ nhục này, liệu có phải đang là trò cười để người khác được cười hả hê hay không?.