Biết Bao Giờ Ta Mới Có Thể Quay Về Bên Nhau

Chương 40: Chương 40





Sau khi biết chuyện anh ta đã rời bỏ người mình yêu thương lòng cô cảm thấy hả hê vô cùng nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ qua.

Vì muốn yên ổn sinh đứa bé nên cô đã quyết định đi sang Mĩ làm lại cuộc đời.

Có lẽ lúc mới đầu sẽ có muôn ngàn khó khăn nhưng sau này rồi cũng sẽ làm quen được với điều đó thôi!
Trước khi đi, cô đến nhà người mẹ thân thương của mình rồi chào tạm biệt, dặn dò bà ấy uống thuốc đúng giờ khi không có đứa con này cạnh bên vậy thì cô mới yên tâm mà đi được.
- Con định sẽ đi và bỏ lại bà già này nơi đây một mình sao? Ta sẽ buồn lắm đó con gái yêu...
Đúng vậy, vốn dĩ cuộc sống lúc trước của bà Quách đã vô cùng tẻ nhạt rồi, may mắn được gặp lại đứa con thất lạc lòng vui biết mấy nhưng niềm hạnh phúc đó không được bao lâu thì cô lại lựa chọn đi sang Mĩ, một đất nước vô cùng xa xôi.

Họ hàng thân thích thì không có ai, bạn bè cũng không, tất cả đều không vậy khi cô đi sang đất nước xa lạ kia sẽ có ai chăm nôm chứ?
Thêm vào đó là đứa bé nữa, chỉ còn hơn sáu tháng là đến ngày sinh nở rồi, thời gian coi vậy chứ trôi qua nhanh lắm.

Sau khoảng thời gian cô sinh xong nên làm gì bây giờ? Ai sẽ nấu những món ăn cho bà bầu để cô tịnh dưỡng cho bản thân?
- Con cũng rất buồn nhưng sẽ sớm thôi mẹ con ta sẽ được đoàn tụ.


Chỉ một năm sau con hứa sẽ quay trở về cùng với hai đứa nhóc này.
Hai ngày trước cô có đến bệnh viện và bác sĩ đã cho biết một dấu hiệu của sự hạnh phúc.

Vị bác sĩ ấy đã nói cô đang mang song thai, làm bản thân cô vui mừng như muốn khóc oà lên vậy.

Tưởng chừng cả cuộc đời không nghe được tiếng gọi “mẹ ơi” vậy mà hôm nay lại được hẳn hai đứa bé, còn điều gì vui hơn niềm hạnh phúc này nữa chứ!
- Ta rất mong đợi cái ngày ấy.

Con tạm thời sang bên đó trước ta một thời gian đi, sau khi tất cả chuyện ở tập đoàn được giải quyết xong xuôi ta sẽ bay sang đó cùng con định cư bên ấy luôn nhé!
Nếu như không có chuyện trong tập đoàn chưa được xử lý thì chắc bà ấy đã đi chung với cô trong ngày hôm nay rồi.
Hai mẹ con họ cùng nhau ra sân bay rồi nói lời tạm biệt sau khi đã ôm chằm nhau ôn lại chuyện cũ.

Mới gặp không bao lâu vậy mà đành phải mỗi người một nơi rồi.

Nếu như sau này khi hai đứa bé này sinh ra, Lạc Lạc cô nhất định nuôi dạy thật tốt và không để con cái bị ảnh hưởng những gì ba mẹ nó đã mắc phải nữa.
Đời cha mẹ con đã sống với rất nhiều khó khăn để bên nhau nhưng hoá ra chỉ là sự lừa dối tẻ nhạt, liệu ngày tháng sau này hai đứa bé có được yêu thương và chăm sóc từ tế như vậy không?
- Tạm biệt mẹ.
- Sớm trở về nha con gái!
Cảm xúc của cô ngay bây giờ thật buồn bã, nơi đất khách quê người kia liệu sẽ có những người bạn thật sự tốt bụng hay không?
Vừa đi lên máy bay, lòng cô vừa bồi hồi xao xuyến, trong lòng cứ nghĩ không biết đến bao giờ mới được quay trở về nhà dù chưa đặt chân đến nơi nữa.

Chắc có lẽ, vì tình yêu thương cô dành cho bà Quách quá to lớn nên khi rời xa bà làm cho cô cảm thấy có hơi buồn tủi.
Nhưng biết làm gì ngoài cách đó bây giờ, ở nơi đây thật sự không an toàn cho cả cô và đứa bé một chút nào.


Họ luôn cố gắng chiếm đoạt đứa con của cô, họ sẽ lợi dụng đứa trẻ ấy để làm nên một âm mưu đồi bại.
Tám giờ sau.
Từ đất nước cô đang sống đi sang một nước Mĩ rộng lớn cũng mất khá nhiều thời gian và trong khoảng thời gian đó cô cũng đã làm được rất nhiều việc như là tìm được những ngôi nhà hết sức ưng ý ở trên internet.
Máy bay dừng lại tại một sân bay vô cùng rộng lớn, cô chậm rãi đi xuống trong sự vui vẻ và háo hức.

Nơi đây là một nơi thú vị mà trước giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ được đến một lần đâu.

Nhất là khi cô còn làm con dâu của nhà họ Lâm nữa, hầu như những tháng ngày đó cô chỉ như một người giúp việc không có lương của họ, ngàu ngày làm việc nhà đến tối rồi thôi.

Họ đã biến một người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi dần dần trở thành giúp việc.
Chẳng hiểu sao những ngày tháng đó Lạc Lạc cô có thể chịu đựng được quả thật rất hay, ngày nào cũng cắm cúi vào bếp nấu bữa cơm gia đình sau đó lại giặt giũ quần áo, lặp đi lặp lại mãi không có ngày nào được thảnh thơi cả.

Chắc là do có sức mạnh tình yêu mà Minh Hạo dành cho mình nên cô cũng dần quên những thứ trước đó cô chưa từng làm.
Một người phụ nữ khi bước vào mối quan hệ hôn nhân chính là người phải chịu đựng nhiều áp lực nhất! Họ không còn tuổi xuân cũng như thời gian để chăm nôm cho vẻ ngoài của mình nữa mà chỉ biết suy nghĩ hôm nay nên nấu món gì cho cả nhà, ngày mai có nên mua cá hay thịt gì không...!Cuộc sống của họ tẻ nhạt theo tháng năm nhưng có mấy ai thấu hiểu được điều đó chứ!
Và đến khi họ được tự do, họ lại trở thành một cô gái trẻ trung năng động chứ không còn là một người nội trợ suốt ngày chỉ biết bếp nút nữa.

Lạc Lạc cũng như vậy, lúc trước càng đau khổ với cảm giác bị mẹ chồng hành sách bao nhiêu thì bây giờ cuộc sống của hai mẹ con họ hạnh phúc bấy nhiêu, tuy nó không quá cầu kỳ nhưng lại là một thứ gì đó làm động lực cho cô.
Theo như địa chỉ thì căn nhà trước mặt chính là nhà mà cô đã thuê khi nãy.


Tiền thì cô đã thanh toán bằng cách chuyển tiền lúc đặt luôn rồi.
Niềm hạnh phúc nhất hiện giờ của Lạc Lạc chính là chào đón căn nhà mà mình sẽ sử dụng trong vòng một năm này đây mà!
Bước vào bên trong, nội thấy cũng còn rất mới không có tí nào bụi bặm, chắc họ cũng mới chuyển đi và dọn sạch sẽ cho người sử dụng sau.
- Căn nhà này có vẻ đẹp quá!
Lạc Lạc bắt đầu thích thú với căn nhà này, giá cả phù hợp và nội thất cũng còn rẻ, tất cả đều rất ổn định.

Cô dọn sơ lại căn nhà rồi đem hành lý của mình vào trong căn phòng thứ nhất, trợ lý Chu ngày mai mới bay sang đây nên căn phòng còn lại sẽ là của cô ấy.
Có lẽ, trợ lý Chu là người mà cá nhân cô tin tưởng nhất.

Chị ấy đã gắn bó với mẹ cô hơn mười năm nay, trong suốt khoảng thời gian dài dằng dặc đó công việc được giao luôn làm tốt, nhanh gọn chưa bao giờ chậm trễ.

Tính tình ngày thường lại còn vô cùng ôn hoà, chắc là sẽ phù hợp với tính của cô khi cả hai sống chung cùng nhau hẳn một năm trời như vậy!.