Bình Đạm Sinh Hoạt

Chương 25: Hạnh phúc đơn thuần chỉ cần một ngọn đèn




Trời đêm, trăng sáng, ánh đèn thưa thớt, trái đất đã say giấc nồng, ngoại gió hiu hiu thổi cùng tiếng chó sủa văng vẳng đâu đây, vạn vật hầu như đều im ắng, mà Giang Duy lúc này lại đang tiêu sái trở về nhà.

“Mệt quá đi…” Y uể oải than vãn, hôm nay phải tăng ca, hại y chóng mắt, thắt lưng đau nhức, chân tay cũng đã muốn mỏi nhừ…

Nửa đêm rồi, y cũng chẳng tìm được xe ôm để về, y lại ngại nhờ vả đồng nghiệp đưa về. Dù sao, đến giờ này, ai cũng mệt mỏi cả rồi, gì chẳng muốn về nhà tắm rửa, ngâm mình, rồi ngủ một giác a…Cho nên đành phải ủy khuất hai chân y thôi…T T

Tính tính toán toán, đi bộ từ cảnh cục về đến nhà, đi nhanh cũng phải tới nửa tiếng, y lúc này lại mệt quá rồi, chẳng nhẽ lại làm một con mèo ngủ ngoài trời…

Chắc y phỉa tính đến chuyện mua xe đi?

Giang Duy trong bụng thầm tính toán, mua xe thì phải thi lấy bằng nữa, tuy là nói chỉ tốn một bữa sáng, nhưng hàng năm đều phải chi một khoản không nhỏ cho việc bảo dương cùng xăng xe, mà giá dầu thế giới lại đang biến động, mua xe thực thất sách, thất sách a.

Chỉ trong không quá một phút, Giang Duy đã lập tức đem ý định kia đá vào sọt rác.

Mua nhà đã tốn của hắn phân nửa tiền để dành rồi, Giang Hoài cũng mới học tiểu họ, muôi một đứa nhỏ thật không dễ dàng a, cái gì có thể tiết kiệm thì cố tiết kiệm thôi.

Lắc lắc đầu, xóa bỏ tạp niệm, Giang Duy tiếp tục lê thân xác mệt mỏi, gian nan hướng về phía trước…

Gắng sức tiến bước…

Dần dần, tòa nhà nơi hắn ở hiện ra trước mắt, mà đồng thời, ánh đèn le lói trong bóng đêm cũng lọt vào tầm mắt y.

Tầng ba, bên trái.

Là nhà của Giang Duy.

Người dân Đông trấn có thói quen đi ngủ sớm, rất có ý thức tiết kiệm, tới mười giờ, phần lớn các cửa hàng đều đóng cửa, các nhà cũng tắt điện đi ngủ, y một đường về nhà, trừ bỏ ánh đèn đường ảm đạm, mờ ảo (bị hỏng chắc? = =), cũng không có thấy ánh sáng nào khác.

Vì sao vẫn còn lưu lại một ánh đèn a?

Giang Duy nhớ lại, hình như lần trước y tăng ca, về đến nhà, vào phòng khách tối om, liền vấp phải bàn mà sưng chân, từ lần đó, Lí Hiên sẽ vì y tăng ca mà để lại đèn ở phòng khách.

Xúc cảm ấm áp khó tả lan tỏa trong lòng Giang Duy.

Lí Hiên nói được thì làm được, hắn đối với y thật tốt.

Tuy là hai người đôi khi vẫn cãi cọ, đương nhiên, chỉ là mấy chuyện cỏn con thôi, nhưng nhìn từ góc độ của người kia, có khi nào đây là phương thức để bồi dưỡng tình cảm a?

Bị Lí Hiên cương quyết yêu cầu, Giang Duy cùng hắn gánh vác việc nhà, thật ra cũng không có gì đáng ngại cả, trước khi Lí Hiên tới, chẳng phải việc nhà đều là do y làm sao?

Có điều, hiện tại đã khác trước rồi.

Thời điểm làm việc, bên cạnh có thêm một người, cùng trò chuyện, cùng tranh cãi, Lí Hiên thỉnh thoảng còn có thể thốt lên một hai câu nói đùa làm y bất ngờ sửng sốt, sau đó hắn sẽ hé môi cười nhẹ.

Giang Duy thừa nhận, Lí Hiên như vậy, làm y có phần sợ hãi.

Đã bao lâu rồi, bên cạnh y cũng chưa từng có người kề cận như vậy?

Hay đúng hơn, là bên cạnh y chưa từng có người nào khiến y động tâm đến thế?

Nhớ tới ngọn đèn vẫn đang chờ y, nghĩ tới Lí Hiên lúc nào cũng nhìn y ấm áp, Giang Duy cước bộ không khỏi nhanh thêm.

Y muốn nhanh chóng về nhà.

Về đến nhà, mở cửa phòng ngủ, chỉ còn ngọn đèn nơi đầu giường bật sáng, Lí Hiên đã sớm ngủ say.

Với lại, nếu mà Lí Hiên không ngủ, thức chờ y về, đợi y tắm rửa xong, có khi Giang Duy thích ứng không được, cả người nổi da gà mà quát tháo mất.

Tắm rửa cấp tốc, sấy khô tóc, bò lên giường, mới tắt đèn ngủ xong, tay lại bị người nào đó nắm lấy.

“Về rồi à?” Thanh âm khàn khàn từ phía sau truyền đến.

“Ừ,” Không gạt tay hắn ra, Giang Duy thuận thế gối lên tay người nọ.

“Có muốn ăn khuya không?”

Y cọ cọ vào tay hắn, mí mắt bắt đầu díp lại, “Không cần, ngủ đi…” Trước mắt, ngủ là quan trọng nhất, y đã muốn mệt đến chết, còn tâm trí nào để ăn nữa…

“Ừ.”

Gối đầu lên tay người nọ, người nọ nắm tay y…

Cuộc sống,  chua cay mặn ngọt đủ cả, hạnh phúc, cũng chỉ cần một ngọn đèn đợi chờ mà thôi.

Hết chương 25