Bình Giấm Nhỏ

Chương 1




Giữa đêm hè, không khí vừa oi bức vừa ẩm ướt, gió nhẹ lướt qua từng cơn, ánh trăng sáng rực chiếu vào căn phòng không bật đèn, chiếu vào dáng người đang triền miên trên giường lớn.

Mồ hôi theo trán của chàng trai chảy xuống, lướt qua đôi mắt, qua gương mặt anh tuấn, rơi vào xương hàm góc cạnh rõ rệt, không tiếng động rơi vào cổ cô gái, da thịt trắng nõn che giấu dưới vỏ chăn.

Hương hoa từ khu vườn cách đó không xa truyền đến, chàng trai nâng chiếc cằm tinh xảo của cô gái lên, cúi đầu mãnh liệt mà hôn lên đôi môi mỏng.

Chiếc lưỡi luồng vào trong khớp hàm, đầu lưỡi đảo qua từng chiếc răng, không hề thương tiếc mà câu lấy chiếc lưỡi cô gái, kiên nhẫn trêu đùa.

"Ưm~a~"

Tiếng rên vừa yêu kiều vừa mềm mại từ đôi môi đỏ phát ra, chàng trai nâng cô gái trong lòng mình lên ôm lấy, mồ hôi xen lẫn với nhau, ngã lên chiếc chăn màu xanh lam.

Giọng chàng trai trầm thấp, giống như một bình rượu ngon khiến người ta say mê, không thể kiềm chế.

"Bảo Bảo, đời này anh chỉ cần...." Thanh âm mê hoặc lòng người đột nhiên im bặt.

Một giọng nữ inh ỏi chen vào, đem hình ảnh vốn dĩ ái muội, nóng bỏng đều dập tắt.

"A! Nhiêu Nhiêu, chị lại lên hotsearch rồi!"

Cô gái đang ngủ mơ màng bỗng chốc mở mắt ra, có tật giật mình mà sờ sờ lên gương mặt đỏ bừng, dùng sức nhướng mày lên, giả vờ chưa tỉnh ngủ xoay qua nhìn người trợ lý đang hưng phấn lạ thường.

"Sao thế?"

Tiểu Diêu không phát hiện ra sự xấu hổ trên mặt Thi Nhiêu, đem điện thoại đưa qua, mặt mày hớn hở giải thích.

"Tưởng Tử Hành và Bạch San San công khai, chị....lại lên hotsearch."

"Phốc~"

Thi Nhiêu lắc đầu, thật không còn gì để nói, đưa trả lại điện thoại.

"Nên làm gì em biết mà."

"Hiểu rõ!"

Nói xong, Tiểu Diêu cầm lấy điện thoại đăng Weibo chúc phúc.

Ngồi trước gương trang điểm, hai tay Thi Nhiêu ôm đầu, ngón cái xoa huyệt Thái Dương theo chiều kim đồng hồ, hiện tại đầu có chút đau.

Sao lại nằm mơ thấy Khâu Thừa? Mơ thấy cũng thôi đi, vì cái gì còn là trên giường, đang trong bầu không khí mãnh liệt như thế mà bị cắt ngang, còn có chút chưa đã thèm...

Thi Nhiêu lên hotsearch là một trò khôi hài ai cũng dở khóc dở cười.

Từ năm ngoái đến nay, những diễn viên cô từng hợp tác qua đều lần lượt công khai người yêu, hôm nay nữa là đã được 6 cặp rồi.

Cố tình ở đây hơn một nửa là nam chính cùng nữ phụ trong phim của cô đóng, vài năm nay cô cũng không có tai tiếng gì.

Cho nên khi bọn họ công khai yêu đương, fans cùng quần chúng 'ăn dưa' liền thuận tiện đẩy cô lên hotsearch.

#Đau lòng cho Thi Nhiêu#

#Thi Nhiêu - Người mai mối hàng đầu giới giải trí#

#Cẩu độc thân vạn năm Thi Nhiêu#

...........

Lần trước thấy loại hotsearch này ước chừng là ở 3 tháng trước, tuần xuất đúng là càng lúc càng nhanh.

Tinh tinh!

Điện thoại vang lên, Thi Nhiêu hơi giật mình, ngẩng đầu click mở màn hình.

[11:00, ngày 12 tháng 7, về nhà!]

Xóa cái ghi chú này, cô cầm điện thoại đi xuống lầu : "Tiểu Diêu, lần trước chị bảo em chuẩn bị quà tặng, để ở đâu?"

"Ở phòng ngủ của chị, bên cạnh tủ quần áo."

Cô gái vừa mới đi xuống được một nửa lại xách váy xoay người đi ngược lên, hôm nay là sinh nhật của người chị gái cùng cha khác mẹ của cô - Tạ Dư, từ nửa tháng trước mẹ đã không ngừng nhắn nhủ qua điện thoại về chuyện này, yêu cầu cô vào ngày đó phải trình diện ở nhà.

Mở ngăn kéo, lấy ra hộp quà được trang trí tinh xảo, cô một lần nữa ôm hộp quà đi xuống lầu, khi đi đến phòng khách cô nói với trợ lý Tiểu Diêu :" Mấy ngày này em cứ ở phòng làm việc đi, có việc gì chị sẽ tìm em."

"Dạ được!"

Sắp xếp xong, Thi Nhiêu khom lưng lấy bó hoa hồng đỏ được cửa hàng hoa đưa đến nửa giờ trước, cầm theo túi xách đi ra ngoài, còn không đi thì mẹ cô sẽ gọi đến thúc giục mất.

Trên đường lái xe về nhà, tâm tình của cô cũng không vui vẻ gì, về nhà lại phải làm một người con ngoan ngoãn.

Diễn nhiều nhân vật như vậy, cô ghét nhất diễn vai một cô gái ngoan ngoãn, lại rất yêu thích diễn những vai phản diện, đặc biệt là vai mà làm người xem chỉ muốn đập bể TV.

Thời điểm về đến, trong nhà một người cũng không có, hỏi quản gia mới biết mẹ cô đã đi qua cách vách tìm người trò chuyện, còn để lại lời nhắn cho cô : [Một lát Thi Nhiêu trở về bảo nó đến Khâu gia tìm tôi.]

Thi Nhiêu ôm lấy quà tặng : ???? Vì sao tôi phải trở về sớm như vậy? Để làm gì?

"Để tôi giúp cô cất quà tặng, đừng để phu nhân chờ lâu."

Nhìn người quản gia hiền từ, Thi Nhiêu ráng bày ra một nụ cười ngoan ngoãn, không tình nguyện mà đem quà tặng đưa qua, hạ khóe miệng kéo cửa đi ra ngoài.

"Hôm nay là thứ sau, tên khốn Khâu Thừa kia chắc không có ở nhà đâu?"

Cô đứng trước cửa lớn Khâu gia khẽ lầm bầm, người giúp việc trong nhà thấy cô liền vội vàng đến mở cửa.

"Thi tiểu thư."

Cô đứng ngoài cửa gật đầu, khi đi ngang qua người đối phương nói cảm ơn, trong sân Khâu gia trồng đầy những loại hoa, ong mật bay múa khắp nơi hút mật.

Thi Nhiêu xách túi, cẩn thận né đi những con ong có khả năng làm bị thương người đó mà quên xem dưới chân, một vật gì đó màu trắng lăn ra từ bụi hoa đến bên chân cô.

"Hổ Béo?"

Nhìn con vật dính đầy bùn cùng lá cây trước mặt, cô quả thực không thể tin được.

"Gâu, gâu gâu!"

Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, Thi Nhiêu vỗ vỗ ngực, quả nhiên không sai.

"Mặt mày bị làm sao thế này?"

"Hai ngày trước Hổ Béo bị ong mật tấn công đó ạ."

Cô gái giúp việc trẻ tuổi vừa rồi mở cửa cho cô đi đến, định bế chú cún sưng mặt đi, lại bị nó linh hoạt tránh né.

Hổ Béo phe phẩy đuôi, đôi mắt trông mong nhìn Thi Nhiêu, đôi mắt kia cũng đã sưng húp không mở nổi như bánh màn thầu, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

Không được, đường đường là một diễn viên đang nổi, bên ngoài phải chú ý hình tượng, không được cười, chết cũng không được cười!

"Mày nhìn tao làm gì, ai bảo chọc phá ong mật, đáng đời!"

Nói xong, cô sợ chính mình cười ra tiếng, vội vàng túm váy đi đến phía trước, ai ngờ con cún này bám riết không tha, còn cắn góc váy cô lôi về một hướng khác.

"Ây, mày làm gì...."

Vì tránh để váy bị xé rách, cô buộc phải đi theo nó, Hổ Béo mang cô đi vào một góc cong của hoa viên, bên này chỉ có một rừng dây thường xuân cùng một chiếc xích đu thật lớn.

"Mày kéo tao đến đây làm gì?"

Hổ Béo buông ra, hướng về phía xích đu sủa gâu gâu, một bàn tay xương khớp rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt cô, kế đến là một gương mặt quen thuộc trong tim cô.

"Mày sủa cái gì mà sủa, không biết tối qua tao tăng ca...."

Lời còn định nói nhưng thấy người đến thì Khâu Thừa đã nuốt lại vào bụng :" Bảo Bảo?"

Thi Nhiêu vừa lấy lại tinh thần liền bỏ chạy, người đàn ông thấy thế vội vàng nhảy trên xích đu xuống, đuổi theo cô gái đang hốt hoảng bỏ trốn kia.

"Em chạy cái gì?"

"Tôi đến tìm mẹ tôi, anh buông tay."

"Gọi một riếng dễ nghe anh sẽ buông tay."

"Gọi cái gì?"

"Anh~~"

"P(*)"

(*)chửi thề.

Thử hai lần đều không thể rút tay về, Thi Nhiêu liền giơ chân đá vào đùi anh, lúc anh bị đau cô nhanh chóng bỏ chạy, nhưng chưa được hai bước lại bị bắt lại.

"A!"

Đột nhiên bị người khác chặn ngang bế lên, Thi Nhiêu sợ tới mức thét chói tai, Khâu Thừa vội vàng che miệng cô lại, đem cô gái ấn lên ghế xích đu, thuận thế cũng đè lên trên.

Cô gái bị đè trên ghế xích đu nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông bên trên.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Khâu Thừa không chịu thua nhìn cô từ trên xuống, môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

"Làm em!"

"Anh!"

Thi Nhiêu cứng lại, khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng giống như quả táo, anh nhìn đến yết hầu lăn lộn, muốn cúi đầu cắn một cái, ngay lúc anh định thực hiện hành vi xấu xa thì từ đằng xa truyền đến thanh âm của hai người phụ nữ.

"Tôi vừa rồi nghe âm thanh truyền từ hướng này."

Người nói chuyện là cô gái giúp việc mở cửa lúc nãy, bên người cô ấy là một người nhã nhặn, đúng là người mẹ đã vài tháng không gặp của Thi Nhiêu, hai người chậm rãi đi về hướng này.

"Cô thấy Nhiêu Nhiêu đi về phía này sao?"

Nghe được thanh âm của mẹ, mặt Thi Nhiêu nhanh chóng xám như tro tàn, cô tạm thời còn chưa nghĩ cho mẹ biết quan hệ của mình và Khâu Thừa.

Hai người khi đi đến chỉ thấy một chiếc xích đu bị gió đẩy đung đưa cùng những sợi dây thường xuân.

"Không có ai, cô có phải nghe lầm không?"

Cô gái giúp việc gãi gãi đầu, trong lòng có chút ngại ngùng :" Khả, khả năng là vậy."

"Thôi, đi về trước, nó có thể dẫn Hổ Béo  đi chơi rồi."

Tiếng bước chân dần dần xa, dưới bụi dây thường xuân, Thi Nhiêu gỡ bàn tay đang che miệng mình ra, dựa vào ngực người đàn ông hít thở từng hơi.

Khâu Thừa nhìn ngực cô cứ phập phồng phập phồng, cổ họng càng lúc càng khô, phía dưới cũng càng lúc càng cứng.

"Bảo Bảo, cái kia của em lộ ra."

"Hửm?"

Khi cúi đầu, Thi Nhiêu phát hiện ra cổ áo không biết trượt xuống từ khi nào, miếng dán ngực đều lộ ra, vội vàng đỏ mặt kéo che lại.

"Anh xem đủ chưa! Buông tay!"

"Chỉ bằng hai mắt, làm sao đủ?"

Anh ra vẻ vô tình đụng vào eo cô, Thi Nhiêu trong nháy mắt đơ cả người, nghe tiếng cười trầm thấp của anh cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, như là chú mèo con bị dẫm phải đuôi, lấy tay đẩy anh ra, chui ra từ bụi dây thường xuân.

Cô phủi phủi lá cây trên người để chuẩn bị đi tìm mẹ, lại bị người đàn ông đuổi theo ôm vào ngực, hơi thở nóng bỏng trên má cô, thanh âm của người đàn ông phát ra nồng mùi tìиɦ ɖu͙ƈ.

"Bảo Bảo, 'nó'....nhớ em."

F*ck!

Thi Nhiêu mắng ở trong lòng, nâng khuỷu tay đấm vào ngực anh, từ trong lòng anh lui ra được liền không quay đầu mà chạy về phía đông người.

Nhìn bóng dáng chạy hốt hoảng kia, Khâu Thừa không khỏi lắc đầu cười, lúc này Hổ Béo chui ra từ bụi hoa, chạy đến trước mặt anh vẫy đuôi.

"Hôm nay làm không tồi, buổi tối cho mày ăn thịt. Chờ tao 'ăn' được rồi, sẽ tìm cho mày một cô vợ xinh đẹp."

Bảo Bảo, tương lai chúng ta còn dài.

Thi Nhiêu nghiêng nghiêng ngả ngả chạy vào nhà chính Khâu gia, làm cho hai người phụ nữ đang nói chuyện hoảng sợ.

"Nhiêu Nhiêu, con đang làm gì vậy hả?"

Đối diện với ánh mắt trách cứ nhiều hơn quan tâm của mẹ, Thi Nhiêu bĩu môi ủy khuất nói.

"Bị Hổ Béo phá, nó cắn váy con lôi chạy khắp nơi, thiếu chút nữa phá hỏng hết hoa viên của dì Nhạc."

Vừa thấy bầu không khí này không thích hợp, mẹ của Khâu Thừa - Nhạc Vi Vi vội vàng tới giải hòa.

"A Lam, Nhiêu Nhiêu thật vất vả mới trở về, cậu cũng đừng nổi giận. Để dì sẽ nói với Tiểu Thừa, bảo nó quản tốt Hổ Béo."

Vẻ ủy khuất trên mặt Thi Nhiêu nhanh chóng tan biến, thân thiết kéo tay Nhạc Vi Vi, ngây thơ mà làm nũng với bà.

"Con biết dì Nhạc đau lòng cho con mà."

Nét tươi cười của Nhạc Vi Vi cứng đờ một chút, vỗ vỗ bả vai cô, nhẹ nhàng rút tay ra, bảo người giúp việc mang trà lên tiếp khách.

Ở góc khuất bà không thấy, khóe miệng Thi Nhiêu nhếch lênh nụ cười lạnh, bất quá nhanh chóng lại hóa thành một cô gái ngoan ngoãn, dịu dàng.

"Mẹ, mẹ gọi con đến đây làm gì?"

"Còn có thể làm gì, đương nhiên là về tiệc sinh nhật của chị con, lại đây ngồi xuống đi."