Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 198: Mật báo




Trương Thạc từng nhập ngũ ở Tương Dương, đạt tới Quân hầu. Thái Mạo cũng biết gã, biết gã đứng đầu mười tám Nha tướng Giang Hạ.

Trong phòng, Thái Mạo lẳng lặng nghe Trương Thạc nói, trên mặt không lộ thanh sắc, nhưng trong lòng nhanh chóng dự tính. Mỗi một sự kiện Trương Thạc nói đều cực kỳ hữu dụng, khiến ông ta hiểu được Lưu Cảnh ở Giang Hạ đoạt quyền như thế nào.

Khi Trương Thạc nói xong, Thái Mạo lập tức đứng lên bảo:

- Chuyện này ta sẽ thay ngươi làm chủ, hiện tại ngươi theo ta tới một chỗ.

- Không biết Quân sư muốn dẫn kẻ thấp hèn này tới chỗ nào?

Trương Thạc có chút khiếp đảm hỏi.

Thái Mạo mỉm cười:

- Đương nhiên là dẫn ngươi đi gặp Châu Mục.

……….

Lúc này đêm chưa quá khuya, Lưu Biểu cũng chưa ngủ, ngồi trong thư phòng phê duyệt mấy quyển sách văn của Lưu Tông. Lưu Biểu không thể không thừa nhận, đứa con Lưu Tông này sau khi lập gia đình tâm tình thay đổi hẳn, từ một kẻ tính tình lỗ mãng nóng nảy trở nên điềm đạm, thận trọng lễ độ.

Đối nhân xử thế cũng có biến chuyển, càng khiến cho Lưu Biểu vui mừng chính là, con thứ không còn chơi cùng đám công tử nhà giàu ăn chơi trác táng, cũng không đi tửu quán câu lan (thanh lâu), phần lớn thời gian đều ở trong nhà cố gắng đọc sách. Từ những quyển sách văn nó viết càng nhìn ra được, rất có ý nghĩa, rất sâu sắc.

Lưu Biểu khẽ vuốt râu, bài văn của nhi tử có vần có điệu, ông không thể không thừa nhận, chính mình càng lúc càng thích nó rồi. Cho dù thương thế của nó vẫn tiếp tục phải điều dưỡng, nhưng Lưu Biểu cũng không ngại đối với nó yêu thương, thậm chí còn khiến Lưu Biểu càng thêm phần thương tiếc đứa con này hơn.

Mà Lưu Biểu đối với trưởng tử Lưu Kỳ cũng không thật ưa thích. Mấu chốt là đứa con cả tham rượu háo sắc, buông thả thân thể, dạy mãi không sửa, khiến Lưu Biểu ghét cay ghét đắng.

Mật thám ông phái đi không chỉ một lần phát hiện kỹ nữ thanh lâu lui tới Giang Lăng, phủ đệ của Lưu Kỳ. Cho dù Lưu Kỳ rất cẩn thận, giỏi che giấu, sắp xếp cũng rất cơ mật, nhưng vẫn bị mật thám phát hiện.

Điều này khiến Lưu Biểu bắt đầu hoài nghi biểu hiện lúc trước của Lưu Kỳ ở Tương Dương, có phải chăng trước một mặt, sau một mặt, cố ý lừa mình. Bằng không, như thế nào tới Nam quận lại lộ nguyên hình như thế?

Một bên yêu thích, một bên chán ghét. Lưu Biểu dần dần có ý tưởng lập Lưu Tông làm Thế tử. Chỉ có điều đứa con cả làm Thế tử là lệ thường, nếu lập con thứ làm Thế tử, chỉ e sẽ gặp phải sự phản đối mãnh liệt của Khoái gia, thậm chí dẫn đến nội loạn ở Kinh Châu.

Cho nên Lưu Biểu liền đè lại ý nghĩ này, dấu nó ở trong lòng, không nhắc lại việc lập Thế tử. Tuy nhiên mấy ngày nay, Lưu Biểu lại nghe được mấy lời hô hào khác, kêu gọi lập Lưu Cảnh cháu mình làm người thừa kế Kinh Châu. Hơn nữa lời kêu gọi này còn không nhỏ.

Việc này khiến lòng Lưu Biểu có chút căm tức. Ông từng nói với thê tử, ông có thể lập Lưu Cảnh làm người thừa kế, nhưng chỉ là nói lẫy với thê tử mà thôi, ông sao có thể đem thứ vốn thuộc về con mình cho đứa cháu trai chứ.

Chẳng qua Lưu Biểu không thừa nhận cũng không được, tài cán của Lưu Cảnh vượt xa hai đứa con của mình. Đại chiến Sài Tang lần này, đánh bại chủ lực quân Giang Đông lớn gấp mấy lần mình, quả thật khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.

Nhưng việc này cũng không đại biểu mình sẽ yêu thích tài năng của hắn, từ đó đem Kinh Châu giao cho hắn. Ngược lại, trong lòng Lưu Biểu có cảm giác, Lưu Cảnh có thể hay không đến một ngày sẽ đoạt lấy cơ nghiệp trong tay mình?

Rất có thể, bởi thông qua một năm quan sát, Lưu Biểu rốt cuộc có thể xác định, Lưu Cảnh cũng là một kẻ có dã tâm bừng bừng.

Ngay khi Lưu Biểu đang nghĩ về Lưu Cảnh, một tên thị vệ ở cửa bẩm báo:

- Thái quân sư có việc khẩn cấp cầu kiến!

Lưu Biểu ngẩn ra. Thái Mạo sao lại tới, nhưng ông ta không nghĩ nhiều, lập tức phân phó xuống:

- Mời vào đi!

Không lâu sau, thị vệ đưa Thái Mạo vào thư phòng của Lưu Biểu. Thái Mạo quỳ xuống cung kính thi lễ:

- Thần Thái Mạo tham kiến Châu Mục.

- Quân sư không cần đa lễ, mời ngồi!

Lưu Biểu mời Thái Mạo ngồi xuống, lại cười tủm tỉm nói:

- Thái quân sư lâu rồi không ra ngoài buổi tối!

Thái Mạo không dám đối mặt cùng Lưu Biểu, cúi đầu nói:

- Muộn như vậy, thần vốn không muốn quấy rầy Châu Mục nghỉ ngơi. Nhưng một người tới từ Giang Hạ mang theo vài tin tức tình báo. Thần cảm thấy rất quan trọng, không thể giấu diếm Châu Mục, liền đưa gã tới đây.

- Hả?

Lưu Biểu cho chút kinh ngạc hỏi:

- Người này là ai?

- Người này Trương Thạc, đứng đầu mười tám nha tướng thuộc hạ của Thái Mạo, Châu Mục còn nhớ người này không?

Lưu Biểu gật đầu, ông ta còn chút ấn tượng:

- Người này hiện giờ ở chỗ nào?

- Ở ngay ngoài phủ chờ, nếu Châu Mục muốn gặp gã, thần lập tức dẫn gã vào.

- Có thể! Ngươi mau đưa gã vào gặp ta.

Thái Mạo đi ra ngoài, không bao lâu liền đưa Trương Thạc vào thư phòng của Lưu Biểu. Trước đó Thái Mạo lại dặn dò Trương Thạc thêm một lần, không cần nói về thủ đoạn Lưu Cảnh phái người đuổi giết gã, để tránh Lưu Biểu nghi ngờ gã vì báo thù riêng mà vu cáo hãm hại Lưu Cảnh.

Trương Thạc quỳ xuống, dập đầu bang bang nói:

- Kẻ thấp hèn Trương Thạc bái kiến Châu Mục!

Lưu Biểu thấy gã không có tay trái, không khỏi ngẩn người:

- Trương tướng quân, ngươi thế nào lại trở nên như vậy?

- Đây là do trên đường tới Tương Dương, nửa đường bị một kẻ không lai lịch gây ra thương tích, kẻ hèn này cũng không biết bị người nào làm hại.

Lưu Biểu chăm chú nhìn gã hồi lâu, lúc này mới thản nhiên nói:

- Đem chuyện xảy ra ở Giang Hạ, từ đầu tới cuối nói cho ta biết, không được có nửa điểm giấu diếm.

Trương Thạc quỳ xuống, dập đầu bang bang nói:

- Kẻ thấp hèn Trương Thạc bái kiến Châu Mục!

Lưu Biểu ngày hôm qua nhận được báo cáo chính thức của Lưu Cảnh, kể lại tỉ mỉ cuộc chiến ở Sài Tang, nhưng trong báo cáo đối với việc sau khi quân Giang Đông bỏ chạy, thế cục Giang Hạ hắn nói rất mơ hồ, chỉ bảo quân đội do Tô Phi không chế không có gì nguy hiểm, Tô Phi đặc biệt viết thư mời hắn tới duy trì trật tự.

Dù nói khá mơ hồ nhưng Lưu Biểu vẫn hiểu được ý tứ giấu trong những câu chữ này, Lưu Cảnh đã chiếm lĩnh quận Giang Hạ, điều này khiến trong lòng Lưu Biểu có chút mất mát, cũng có cảm giác tức giận vì bị lừa gạt. Ông không ngờ không phát hiện ra dã tâm của cháu mình.

Nhưng Lưu Biểu rất muốn biết, rốt cuộc Giang Hạ xảy ra chuyện gì? Lưu Cảnh làm thế nào thâu tóm được nó? Hôm nay Trương Thạc mật báo, không thể nghi ngờ đã đem bí mật thật sự của Giang Hạ mở ra cho Lưu Biểu.

- Hắn dám ở trong đại trướng quân doanh giết chết Tưởng Trị sao?

Lưu Biểu tay chắp sau lưng đi vài bước, có chút tức giận hỏi.

- Vâng!

Trương Thạc rơi lệ nói:

- Kẻ thấp hèn này cùng Tưởng Trị muốn theo Châu Mục, không muốn vì Cảnh công tử dốc sức. Khi chuyển giao quân quyền, Tưởng Trị công khai phản đối, nói không có binh phù trao quyền của Châu Mục, sao có thể tùy ý chuyển giao binh quyền? Những lời này chọc Cảnh công tử nổi giận, hắn lấy lý do không phục quân lệnh, trước mặt mọi người liền chém chết Tưởng Trị.

Lưu Biểu giận đến sắc mặt xanh mét, song quyền xiết chặt, đứng trước cửa sổ không nói một lời. Thái Mạo ở bên liếc mắt ra hiệu cho Trương Thạc, bảo gã nói tiếp.

Trương Thạc lại tiếp tục:

- Cảnh công tử lại muốn giết cả ti hạ, Tô Quận thừa và Hoàng lão tướng quân đứng ra nói đỡ mấy lời, Cảnh công tử mới tha cho mạng sống, trực tiếp đuổi khỏi quân doanh.

Lưu Biểu vẫn trầm mặc, vượt ngoài dự liệu của Thái Mạo, câu cuối cùng của Trương Thạc kéo cả Tô Phi và Hoàng Trung vào, nhưng Lưu Biểu cũng không có phản ứng đặc biệt, điều này khiến trong lòng Thái Mạo có chút kinh ngạc.

Mấy ngày nay biểu hiện của Thái Mạo khiêm tốn, không nghe ngóng việc gì bên ngoài. Y không biết Lưu Cảnh đã viết một bản báo cáo gửi cho Lưu Biểu, trong đó cũng nhắc tới việc Tô Phi tạm giữ chức Quận thừa, Y Tịch làm Trưởng sử, nhằm ổn định cục diện chính trị của Giang Hạ.

Cho nên khi Trương Thạc nhắc tới Tô Quận thừa, Lưu Biểu cũng không thấy kỳ lạ, nguyên nhân chính là như vậy.

Lúc này, Lưu Biểu cuối cùng mở miệng:

- Chuyện này ta biết rồi, Trương tướng quân lui xuống trước đi! Điều dưỡng thân thể cho tốt, về phần chức vụ, về sau lại an bài.

Mặc dù giọng điệu của Lưu Biểu rất bình tĩnh, nhưng Thái Mạo nghe ra được, Lưu Biểu là đang đè nén tức giận, chỉ là không muốn thất thố trước mặt Trương Thạc. Trong lòng y mừng thầm, vội vàng sai người dẫn Trương Thạc đi xuống.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Lưu Biểu và Thái Mạo, Thái Mạo không dám mở miệng, cúi đầu không nói một lời. Qua một lúc lâu, Lưu Biểu nhìn y một cái, thản nhiên nói:

- Đức Khuê xem chuyện này thế nào?

Trong lòng Thái Mạo rùng mình, Lưu Biểu gọi tên chữ của y, mà không phải gọi y là Quân sư, cái này đồng nghĩa với việc Lưu Biểu lấy thân phận cá nhân trò chuyện cùng y, không lấy chức vị để bàn việc.

Cho dù Lưu Biểu lấy thân phận cá nhân hỏi y, nhưng Thái Mạo vẫn thật cẩn thận nói:

- Thần và Cảnh công tử bất hòa, mỗi người ở Kinh Châu đều biết, thần cảm thấy hẳn là nên tránh xa việc này vẫn hơn.

Đây đương nhiên là ngữ điệu lạt mềm buộc chặt. Nếu y thật sự muốn tránh né việc này, vì sao còn đưa Trương Thạc đến đây. Trong lòng Lưu Biểu biết rõ, âm thầm cười lạnh, trên mặt lại cười ha hả nói:

- Đức Khuê lấy công luận công, có gì không thể nói. Cứ nói đừng ngại!

Thái Mạo nghe được một chút cấp thiết trong giọng nói của Lưu Biểu, cho dù Lưu Biểu muốn che giấu, nhưng dù sao Thái Mạo đi theo ông ta mười mấy năm, đối với ông ta hiểu biết rất sâu sắc.

Lưu Biểu rất ít khi tiếp kiến người lạ ở thư phòng, mà lần này đã tiếp Trương Thạc ở thư phòng, hơn nữa còn trực tiếp hỏi ý kiến mình, không có thời gian vòng vèo, đây là điều trước giờ chưa xảy ra.

Điều này nói rõ đối với việc này Lưu Biểu rất bức thiết, Thái Mạo bỗng nhiên hiểu ra, chỉ e Lưu Biểu hy vọng mình trợ giúp ông ta một tay trong chuyện này.

Cái này cũng khó trách. Hiện tại quan viên Kinh Châu đối với Lưu Cảnh cực kỳ tôn sùng, chỉ có mình phản đối Lưu Cảnh. Cho nên Lưu Biểu mới có thể trưng cầu ý kiến của mình.

Điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ Lưu Biểu cũng không nguyện ý đem Giang Hạ giao cho Lưu Cảnh. Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Thái Mạo bắt đầu hưng phấn lên, chỉ cần Lưu Biểu ủng hộ mình, như vậy bàn cờ này dễ đi rồi.

- Khởi bẩm Châu Mục, thần cũng không phải không tán thành Cảnh công tử làm Thái thú Giang Hạ. Chỉ có điều thần cảm thấy cách làm của Cảnh công tử không ổn, hắn không nên vượt qua Châu Mục, tự tiện chiếm cứ Giang Hạ, đây là điều thứ nhất. Hơn nữa quận Giang Hạ không giống những nơi khác, nó là một trong ba quận lớn của Kinh Châu, nhất định phải nằm dưới sự khống chế nghiêm cẩn của Tương Dương. Từ trước là Hoàng Tổ cường bá Giang Hạ, hiện tại Hoàng Tổ đã bị trừ bỏ, chính là thời cơ tốt để Tương Dương thu hồi Giang Hạ, một khi Tương Dương khống chế được Giang Hạ, như vậy chúng ta mở rộng về phía đông liền có thể sống yên ổn rồi.

Thái Mạo dù sao cũng là quân sư ở Kinh Châu, đối với thế cục Kinh Châu nhìn rất tường tận, cũng hiểu rõ cách nhìn của Lưu Biểu. Hai phương án của y đánh mạnh vào trong lòng Lưu Biểu.

Lưu Cảnh tự tiện thâu tóm Giang Hạ, qua mặt Lưu Biểu, đây là điều tối kỵ nhất nơi quan trường. Tiếp đó quận Giang Hạ không tầm thường, không chỉ có nhân khẩu đông đúc, địa vị chiến lược cũng cực kỳ trọng yếu, là một trong ba quận lớn của Kinh Châu.

Ngày trước bị Hoàng Tổ chiếm đoạt, hình thành một nửa căn cứ. Lưu Biểu sai Lưu Cảnh đến Sài Lang, chính là muốn lợi dụng hắn đánh bại Hoàng Tổ, đoạt lại quyền khống chế của Giang Hạ.

Hiện giờ Hoàng Tổ đã bị diệt, đúng là thời cơ tốt để thu lại quyền khống chế Giang Hạ, Lưu Biểu sao có thể cho phép Hoàng Tổ thứ hai xuất hiện, cho dù hắn là cháu mình cũng không được.

Kỳ thật đây mới là chỗ mâu thuẫn căn bản của Lưu Biểu và Lưu Cảnh.

Lưu Biểu chắp tay sau lưng đi vài bước, ông ta dù sao cũng là Châu Mục, quyền cao chức trọng, mấy thập niên trải qua vô số sóng gió, sẽ không bởi một lần mật báo của Trương Thạc đã đưa ra quyết định trọng đại. Ông ta cần cân nhắc lợi ích, hơn nữa Lưu Cảnh là cháu mình, giữa chú cháu, có gì không thể thỏa hiệp?

Lưu Biểu ngửa đầu nhìn nóc nhà, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói:

- Hôm nay là hai mươi tháng mười hai, qua một tháng nữa là ta tròn sáu mươi hai tuổi. Năm nay ta muốn làm tiệc đại thọ, lệnh cho quan viên chức vụ năm trăm thạch trở lên đều tề tụ về Tương Dương!

Nhắc tới sáu mươi hai tuổi, Thái Mạo không kìm nổi liếc nhìn Lưu Biểu, khẽ thở dài, mới một năm trôi qua, đã biến thành như vậy.