Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 257-1: - Giả Hủ chào từ giã




Vu Cấm vội vàng nói:

- Đây chỉ là đồng hương của ta nói vậy, ta không có bất kỳ chứng cớ nào, chỉ sợ không thể lật tẩy Giả Văn Hòa.

Tào Hồng liếc mắt nhìn y, lạnh lùng nói:

- Đệ cũng thấy rằng việc phục kích rất kì lạ phải không?

- Đúng vậy!

Vu Cấm lau mồ hôi trên trán một cái:

- Quả thật vô cùng kì lạ, theo lý mà nói Lưu Cảnh không có khả năng biết Thái Mạo bị đánh bại, cũng không có khả năng mai phục bên cạnh quan đạo chính xác như vậy, hơn nữa xét về quan hệ giữa Lưu Cảnh với Thái Mạo, Thái Mạo sẽ không để Lưu Cảnh tới tiếp ứng cho y, cho nên ta có thể chắc rằng, có người đã báo trước cho Lưu Cảnh để lộ kế hoạch của chúng ta.

- Được rồi, kế hoạch này chỉ có ngươi, Man Thành, Lã Trung Thực, Giả Hủ và Văn Hiếu năm người biết, Lã Trung Thực chết bởi tay Lưu Cảnh, dĩ nhiên không phải y, Văn Hiếu là chủ tướng, đương nhiên cũng loại ra, như vậy còn lại chính là ba người ngươi, Man Thành và Giả Hủ các ngươi có khả năng tiết lộ, nhưng ngươi và Man Thành là tướng đã theo hầu Tùy Thừa tướng nhiều năm, tuyệt sẽ không phản bội, chỉ có Giả Hủ, trước y đã từng phản bội Thừa tướng, người để lộ bí mật không ai khác chính là y.

Nghe Tào Hồng nói vậy, Vu Cấm thoáng thả lỏng trong lòng, chẳng qua y cảm thấy phương diện này còn sơ hở, như tối hôm qua y nói kế dụ binh cho thân binh của mình, nếu Giả Hủ lấy đó làm cớ, thì nên giải thích thế nào? Nghĩ vậy, Vu Cấm lại nói:

- Có lẽ là ai đó không cẩn thận tiết lộ cho thân binh.

- Không thể nào!

Ngữ khí của Tào Hồng chắc như đinh đóng cột, cho rằng Giả Hủ phản bội địch, y đã sớm hận không thể giết Giả Hủ báo thù cho cháu trai, nay cơ hội đã đến, sao có thể bỏ qua, Tào Hồng vỗ vỗ vai Vu Cấm, cười tủm tỉm nói:

- Yên tâm đi! Chuyện của ngươi liền giao cho ta, ta tự có biện pháp!

......

Tòa thành huyện Tân Dã gần như chỉ là một tòa thành trống, không đến hai ngàn người, một nhóm tướng sĩ đã đi thành Uyển, hầu hết người dân đã theo Lưu Bị chạy trốn, khiến huyện Tân Dã trở nên vắng vẻ, thậm chí trên Quan Đạo cũng vắng bóng người qua lại.

Quân Tào thực chất cũng không tiếp tục lui đến thành Tân Dã, mà đang ở phía nam thành, tập trung trong đại doanh trên cánh đồng rộng lớn cách trấn Hạ Khẩu có năm dặm.

Tào Nhân đang chờ tin tức của Vu Cấm và Lý Điển. Lý Điển mang đến cho y một tin vô cùng tốt, mang đến hai trăm ba mươi chiếc thuyền, toàn bộ đi đến trấn Hạ Khẩu, cũng đánh tan ba nghìn quân Kinh Châu, đây quả là một chiến tích huy hoàng.

Nhưng chiến tích của Vu Cấm lại là một tin dữ, binh lính trốn về căn cứ bẩm báo, Vu Cấm bị quân Giang Hạ phục kích ở phía tây Phàn Thành, gần như toàn quân bị tiêu diệt, phó tướng Lã Tường tử trận, chủ tướng Vu Cấm bị bắt, tin này làm Tào Nhân tức muốn thổ huyết.

Toàn quân một vạn người cứ như vậy bị tiêu diệt, khiến cho tổng binh lực của y giảm mạnh xuống còn ba vạn năm ngàn người, một khi thất bại, chỉ sợ quân Kinh Châu sẽ thừa thắng xông lên, Trung Nguyên phải làm sao bây giờ?

Ngay lúc đó, Tào Nhân nhận được mệnh lệnh khẩn của Tào Tháo, lệnh cho y tiếp tục uy hiếp Kinh Châu, không cho quân Kinh Châu tiến đến phía bắc Trung Nguyên.

Thừa tướng trên đường đi viễn chinh vẫn không quên chiến sự Kinh Châu, nói tình hình chiến sự Kinh Châu vô cùng hệ trọng, vô hình chung lại tăng thêm áp lực cho Tào Nhân.

Trong đại trướng, Tào Nhân chắp tay sau lưng đi qua đi lại, có vẻ lo lắng, trước mắt Lưu Cảnh tự mình dẫn sáu ngàn người trấn thủ Phàn Thành, còn lại một vạn hai ngàn thuỷ quân điều khiển hơn ba trăm thuyền chiến hạ neo ở bến tàu Phàn Thành, có thể trợ giúp Phàn Thành bất cứ lúc nào.

Mặt khác đại tướng Quan Vũ chỉ huy một vạn quân đóng quân ở bờ tây Bỉ Thủy Hà Khẩu của phía đông Phàn Thành, cách Phàn Thành không đến mười dặm, cùng quân Giang Hạ hỗ trợ lẫn nhau, khiến Tào Nhân cực kỳ đau đầu.

Nếu như mấy ngày trước, Tào Nhân rất mong đợi được giao chiến với quân Kinh Châu, thì hiện tại, binh lực của y giảm xuống còn một vạn người, tin tức của Thừa tướng lại tạo thêm áp lực cho y, nếu thất bại, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, khiến Tào Nhân không dám khiêu chiến.

Lúc này, Giả Hủ và Lý Điển đứng một bên trao đổi ánh mắt, Giả Hủ khuyên nhủ:

- Đại tướng quân không cần lo lắng, mặc dù Vu Cấm thua, nhưng cũng không ảnh hưởng đến đại cục, chỉ cần ứng phó thích đáng, chúng ta vẫn có thể hoàn thành việc Thừa tướng giao cho, tuy nhiên đánh chiếm Tương Dương chỉ e không thực tế cho lắm.

Tào Nhân thở dài:

- Bây giờ có thể duy trì uy hiếp với Kinh Châu đã là tốt lắm rồi, không hy vọng xa vời chiếm đoạt Tương Dương.

- Nếu là như vậy, thần cũng có hai phương án cho Đại tướng quân suy xét.

- Ngươi nói xem, là phương án gì?

- Phương án thứ nhất là duy trì hiện trạng, chờ đợi thời cơ, bất kể là Lưu Cảnh hay là Quan Vũ cũng sẽ không lưu lại Phàn Thành quá lâu, mấy ngày sau, Lưu Cảnh và Quan Vũ liên quân tất nhiên sẽ bắc tiến, nếu ta đoán không sai, hơn ba trăm thuyền chiến cũng sẽ xuôi dòng đến phía bắc, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chúng ta đúng lúc cũng có dầu hỏa, có thể dùng dầu hỏa thiêu hủy toàn bộ chiến thuyền của quân địch, khi Lưu Cảnh tới cứu viện, chúng ta phục kích nửa đường, nhất định có thể giết sạch.

Tào Nhân gật gật đầu, lại hỏi:

- Vậy phương án thứ hai là gì?

Giả Hủ lại cười cười nói:

- Phương án thứ hai là rút quân về Nam Dương, như chiếm đoạt Tân Dã trước đó, nhưng không cần nhiều binh lực, hai đến ba ngàn người là đủ, chiếm được Tân Dã coi như uy hiếp Kinh Tương, đồng thời tiêu diệt quân Giang Hạ và Nam Quận, chúng ta lại tập kích như chớp Tương Dương, nếu có thể trong thời gian ngắn hoàn thành, tất nhiên sẽ chấn động Kinh Châu.

Giả Hủ vừa dứt lời, liền nghe ngoài trướng vải truyền đến một tiếng cười lạnh:

- Rút quân về Nam Dương, tốt lắm, Giả Tham quân phối hợp với Lưu Cảnh ăn ý quá nhỉ!

Chỉ thấy Tào Hồng đi vào trướng vải, theo sau là Vu Cấm, ba người trong trướng đều lập tức ngây người, Vu Cấm không phải là bị bắt sao? Sao đã quay về rồi.

Vu Cấm tiến lên một bước quì một gối hành lễ:

- Mạt tướng Vu Cấm, may mắn trốn thoát, quay về xin Đại tướng quân trị tội!

Tào Nhân nhìn y một cái, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, làm thế nào y trốn về được? Tại sao lại xuất hiện cùng Tào Hồng?

Tuy nhiên việc khiến Tào Nhân nghi ngờ nhất vẫn là câu nói của Tào Hồng, cái gì gọi là ‘Giả tòng quân và Lưu Cảnh phối hợp rất ăn ý?"

Tào Nhân khoát tay Vu Cấm:

- Ngươi tạm thời đứng sang một bên, ta sẽ hỏi tội ngươi sau!

Vu Cấm đứng sang một bên, thấp thỏm bất an chờ việc diễn ra.

Tào Nhân lại hỏi Tào Hồng:

- Văn Liêm, vừa rồi ngươi nói vậy là có ý gì?

Giả Hủ bên cạnh cũng bị chọc giận, lạnh lùng nói:

- Ta cũng muốn nghe xem Tào tướng quân giải thích thế nào.

- Giả tham quân, ngươi trong lòng đều rõ, ta hỏi ngươi, nếu chúng ta rút quân về Nam Dương, thì Lưu Cảnh thật sự sẽ quay về Giang Hạ sao?

- Y không trở về Giang Hạ, còn có thể đi đâu?

Tào Hồng vẻ mặt khinh miệt lắc đầu:

- Giả tham quân cao minh như vậy thế nhưng lại ăn nói hồ đồ, Lưu Cảnh thật sự là vì cứu viện Tương Dương mà đến sao? Y chẳng qua là lấy cớ cứu viện, muốn chủ Kinh Châu thôi, chúng ta đi, y sẽ dễ dàng lấy cớ bảo vệ quân Tào mà ung dung đoạt quyền, nếu ta ở đây, y sẽ không có cơ hội, Giả tham quân nhìn có vẻ bày mưu tính kế, thực chất là đang phối hợp với Lưu Cảnh, ngươi thật là thủ đoạn!

Giả Hủ ngẩn ra, sau lập tức đỏ bừng mặt, chỉ vào Tào Hồng giận dữ:

- Ngươi đang ngậm máu phun người!

Mày Tào Nhân cũng nhíu lại:

- Văn Liêm, sao ngươi lại nói vậy?