Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 408: Nhất quyết xuất kích




Ban đêm, ba chiến thuyền một ngàn thạch của quân Giang Đông rời khỏi huyện Kỳ Xuân, dọc theo Trường Giang hướng về phía bắc, đây là ý kiến thâm mưu của Trình Tấn. Y muốn thử ra điểm mấu chốt của quân Giang Hạ, xem quân Giang Hạ có dám mạo hiểm động đến quân Giang Đông, ra tay với chiến thuyền của quân Giang Đông không.

Trên thuyền chính của quân Giang Đông, Trình Phổ nhìn chăm chú vào ba con thuyền chiến đang chạy về phía bắc, ánh mắt hết sức phức tạp, lần này tây chinh Giang Lăng, Ngô hầu phải suy tính hai ngày mới hạ quyết tâm, trong lòng Trình Phổ cũng rất rõ ràng, Giang Đông và Kinh Châu đã là kẻ thù truyền kiếp mấy chục năm rồi, đâu có thể dễ dàng bỏ qua.

Có thể nói, cướp lấy Kinh Châu, thống nhất phía nam cho tới bây giờ luôn là quốc sách của Giang Đông, mặc dù vì trận chiến Xích Bích mà kết làm liên minh, nhưng cũng không có nghĩa là Giang Đông sẽ bỏ qua lợi ích căn bản nhất.

Trước ngày y xuất chinh, Chu Du còn kiên trì khuyên Ngô hầu đừng vi phạm minh ước, kết quả là chọc giận Ngô hầu, quân quyền của Chu Du bị tước đoạt đi một nửa, trên mặt Trình Phổ lộ ra một tia cười lạnh, có thể nói là Chu Du hoàn toàn không hiểu được dã tâm của Ngô hầu.

Hiện tại chiến lược của Tào Tháo đã thu hẹp lại, phương bắc không mấy yên bình, ít nhất trong mười năm cũng không thể tiến về phía nam, nếu Ngô hầu không lợi dụng cơ hội này thống nhất phía nam, chỉ sợ Giang Đông sẽ khó mà có được thành tựu gì.

Xét về điểm này, Trình Phổ còn nhìn thấu Ngô Quyền hơn cả Chu Du, Chu Du vẫn mang đậm nét thư sinh, luôn đặt danh dự lên hàng đầu, nhưng hai nước đánh nhau, quan trọng là... lợi ích, khế ước chẳng qua là một loại công cụ để thực hiện lợi ích mà thôi.

- Phụ thân, như vậy có phải quá mạo hiểm không?

Trình Tư đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi. Y ghi nhớ rất rõ việc Cam Ninh đã nghiêm khắc cảnh cáo.

Trình Phổ lạnh lùng liếc con trai một cái:

- Vậy con nói ta phải làm sao bây giờ? Biết khó mà lui sao? Vậy thì biết ăn nói thể nào với Ngô hầu?

Ba câu hỏi liên tiếp khiến Trình Tư á khẩu không trả lời được, Trình Phổ lại nói tiếp với con trai:

- Con không nên coi thường Ngô hầu, y đương nhiên biết quân Giang Hạ sẽ không cho chúng ta quá cảnh, lại vẫn ra lệnh cho chúng ta tiến đến, có thể thấy được Ngô hầu đã hạ quyết tâm, không tiếc giao chiến một trận với quân Giang Hạ. Hiện nay triều đình bổ nhiêm ta làm thái thú quận Nam, quân Giang Hạ lại ngăn cản ta đến nhận chức, bọn họ đã đi ngược lại đạo nghĩa rồi.

Môi Trình Tư giật giật, kỳ thật y muốn nói nếu phụ thân một mình đến, quân Giang Hạ chưa chắc đã ngăn cản, nhưng bây giờ lại dẫn theo năm nghìn quân đến, đây đâu phải là phong thái của người đi nhậm chức thái thú đâu!

Tuy rằng nghĩ vậy nhưng Trình Tư cũng không dám nói, Trình Phổ vỗ vai con nói:

- Không cần phải lo lắng, chúng ta chỉ điều quân tiên phong, nếu quân Giang Hạ cưỡng ép ngăn cản, thậm chí động đến binh đao, Ngô hầu sẽ tự mình dẫn đại quân tây chinh!

.............

Ba chiến thuyền của quân Giang Đông vừa mới rời quận Kỳ Xuân, thuyền giám thị của quân Giang Hạ trên sông liền lập tức trở về Vũ Xương bẩm báo.

Trước mắt huyện Vũ Xương có ba vạn quân đóng giữ, ngoài hai vạn thủy quân do Cam Ninh thống soái ra còn có ba nghìn trọng giáp quân do Lưu Hổ thống lĩnh và năm nghìn kỵ binh do Liêu Hóa xuất lĩnh.

Mặt khác lão tướng Hoàng Trung còn suất lĩnh ba nghìn quân, huấn luyện ba vạn quân lính trong đại doanh phía tây của nhân dân. Đây là ba vạn quân tinh nhuệ được lựa chọn ra từ đám tù binh Quân Tào, chỉ cần trải qua nửa năm luyện tập trở nên mạnh mẽ, bọn họ đã trở nên trung thành với Kinh Châu, trung thành với Lưu Cảnh.

Như vậy, tổng thực lực của quân Giang Hạ sắp đạt một trăm ngàn người, nhưng nếu chỉ có năm quận Giang Hạ, Trường Sa, An Lục, quận Nam và Tương Dương thì khó có thể chứa được một đội quân khổng lồ như vậy, cho nên muốn mở rộng lãnh thổ ra bên ngoài cũng là điều tất nhiên.

Cam Ninh suất lĩnh hơn mười người kỵ binh chạy thẳng một mạch, rất nhanh liền đuổi tới quân nha, Cam Ninh xoay người xuống ngựa đi vào bên trong quân nha:

- Quân sư có ở đây không?

Y vội hỏi.

Cam Ninh muốn tìm quân sư Giả Hủ, Lưu Cảnh trước khi tây chinh Giang Lăng có lệnh, khi hắn không có mặt, tất cả các chuyện quân sự quan trọng đều do Giả Hủ quyết định, hiện giờ chiến thuyền của quân Giang Đông chạy lên phía bắc, Cam Ninh không thể làm chủ, y cần thương lượng đối sách với Giả Hủ.

Tên lính đang trực vội vàng đáp:

- Quân sư ở hậu đường, đang nghị sự với Từ trưởng sử.

Cam Ninh lập tức đi nhanh đến hậu đường, lúc này ở hậu đường Giả Hủ đang cùng Từ Thứ thảo luận để sáp xếp chế độ cho dân đoàn. Kinh Châu trong lịch sử bởi vì trường kỳ hoang vắng, vẫn sử dụng phương thức canh tác hỏa canh thủy nậu rất lạc hậu, sản lượng rất thấp.

Nhưng từ khi phương bắc chiến loạn không ngừng, một lượng lớn dân chúng đã di chuyển tới Kinh Châu, khiến nhân khẩu Kinh Châu tăng lên nhanh chóng, hơn nữa có hai đại Châu mục là Lưu Biểu và Lưu Cảnh chú trọng phát triển nông nghiệp, khiến nông nghiệp Kinh Châu phát triển nhanh chóng, khai khẩn đất hoang không ngừng gia tăng, sản lượng cũng tăng lên rất nhiều.

Trước mắt Kinh Châu thực hiện luân phiên gieo trồng, lấy lúa mì vụ đông làm vụ chính, như vậy việc canh tác vụ xuân thật ra rất nhàn.

Cho nên Lưu Cảnh liền nghĩ đến việc thành lập chế độ dân đoàn địa phương, thực hiện huấn luyện quân sự cho toàn dân, như vậy thì rất cần địa phương phối hợp cũng như sự giúp đỡ của quan lại địa phương.

- Ý của Châu mục là khi trong trận dại chiến Xích Bích đã thực hiện điều động toàn dân, vậy thì cứ trực tiếp dùng co hội này mở rộng chế độ dân đoàn, khi bận rộn thì canh tác, khi nhàn rỗi thì xã vì doanh, không rời khỏi quê hương, Trưởng sử thấy có được không?

Từ Thứ trầm tư chốc lát nói:

- Vấn đề không rời xa quê hương cũng không phải vấn đề lớn, lần này Quân Tào xâm nhập phía nam khiến dân chúng đều ý thức được sự quan trọng của việc bảo vệ mái nhà của mình, thuyết phục họ tham gia huấn luyện quận sự cũng là chuyện tương đối dễ, mấu chốt là khi nông nhàn, tất cả mọi người đều phải bận rộn việc của riêng mình, như bắt cá trồng rau chẳng hạn, một khi tham gia huấn luyện, liền sẽ không thể kiếm tiền nuôi gia đình nữa, đối với bọn họ mà nói, tổn thất này quả thực rất lớn, quân sư có từng suy xét chưa?

Giả Hủ cười ha hả, không chút hoang mang nói:

- Vấn đề này kỳ thật có thể giải quyết, khi tham gia huấn luyện, có thể cấp một số lương nhất định để đền bù lại tổn thất cho bọn họ, quan trọng hơn là, không cần mỗi ngày đều huấn luyện, tỷ như năm ngày huấn luyện một ngày, kỳ thật cũng không ra ảnh hưởng quá lớn, mấu chốt là cần có một chế độ, có thể thu thập bổ sung binh lực bất cứ lúc nào.

- Nếu đã như vậy, ta sẽ về bàn bạc lại thật kỹ càng, lập ra một phương án cụ thể rồi chúng ta tiếp tục thảo luận.

Trong khi hai người đang thảo luận, lính gác cửa bẩm báo:

- Khởi bẩm quân sư, Cam giáo úy có việc cầu kiến.

Giả Hủ cười ha hả:

- Mời y vào!

Y lại nói với Từ Thứ:

- Phỏng chừng quân Giang Đông có hành động, Trưởng sử hay là cũng nghe một chút tình hình.

Rất nhanh, Cam Ninh bước vào, khom người thi lễ:

- Cam Ninh tham kiến Quân sư và Trưởng sử.

- Cam tướng quân, mời ngồi!

Cam Ninh vừa ngồi vừa nói luôn:

- Vào canh bốn đêm hôm qua, quân Giang Đông có ba thuyền ròi khỏi huyện Kỳ Xuân đi lên phía bắc, phỏng chừng rất nhanh sẽ tới mặt sông Vũ Xương, chúng ta có đánh hay không?

- Xem ra quân Giang Đông quả nhiên là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt rồi!

Giả Hủ cười lạnh một tiếng, đang định đưa ra quyết định, lại nhớ ra Từ Thứ cũng đang ở đây, liền hỏi Từ Thứ:

- Trưởng sử có ý kiến gì không?

Từ Thứ là một người rất cẩn thận, y suy nghĩ một chút nói:

- Chiều hôm qua Trình Tư cũng đến tìm ta, nói phụ thân được bổ nhiệm làm thái thú quận Nam, chuẩn bị đi Giang Lăng đi nhậm chức, muốn mượn đường của chúng ta, lúc ấy ta đã trả lời rằng, một con thuyền chở khách thì có thể đi qua, sao phải dùng đến cả trăm chiến thuyền? Nếu nhất định muốn đưa cả trăm chiến thuyền quá cảnh như vậy, cần phải được Châu mục co phép, kỳ thật chính là khéo léo từ chối bọn họ, ta có cảm giác quân Giang Đông lần này không thu hoạch được gì trong trận chiến Xích Bích, bọn họ muốn tìm cớ gây chuyện.

Giả Hủ gật đầu:

- Trưởng sử nói quả không sai, thế lực Quân Tào lui về phía bắc, trong một thời gian dài sẽ không thể tiến xuống xuống nam. Nhiều thế hệ Tôn thị đã có mưu đồ với Kinh chấu, muốn thống nhất phía nam, hiện tại không có loạn lạc ở phía bắc, chính là cơ hội của bọn họ, điểm này Châu mục cũng nhận thức rất sâu sắc, hắn đã nói không chỉ một lần, nếu không giải quyết được mối lo Giang Đông, chúng ta cũng không thể tây tiến.

Lúc này, Cam Ninh ở bên cạnh nói:

- Ta cũng luôn suy nghĩ, nếu quân Giang Đông muốn thống nhất phía nam, vì sao chúng ta không thể thống nhất phía nam? Nếu chúng ta tiêu diệt Giang Đông, thống nhất phía nam, như vậy chúng ta cũng có vốn liếng để đối kháng lại Tào Tháo.

Nói đến đây, Cam Ninh hơi ngượng ngùng nói:

- Đây chẳng qua cũng chỉ là một ngu kiến của tại hạ.

Giả Hủ khẽ cười nói:

- Ý tưởng của Cam tướng quân cũng không tệ, chỉ có điều muốn thực hiện thì hơi khó! Tôn gia chiếm cứ Giang Đông đã được ba đời, hơn nữa thực lực quân đội lại trên chúng ta, đánh bại bọn họ có lẽ chúng ta có thể làm được, nhưng muốn tiêu diệt hoàn toàn chính quyền Giang Đông thì chúng ta không làm được. Đây cũng chính là ý đồ của Tào Tháo, để mặc chúng ta làm trai vạc đánh nhau, y đến làm ngư ông đắc lợi. Cho nên phương án mà Châu mục định ra vẫn là liên minh với Giang Đông.

Giả Hủ thấy Cam Ninh muốn nói lại khoát tay cười:

- Mục đích của chúng ta là muốn hòa, nhưng lại có rất nhiều cách thực hiện, chiến tranh cũng là một trong số đó, năm đó sau trận chiến Sài Tang, chúng ta không phải đã có được sáu năm hòa bình sao?

Từ Thứ cũng thở dài:

- Quân sư nói không sai, phía đông hòa Tôn Quyền, phía bắc chống lại Tào Tháo, mở rộng biên giới về phía tây mới là quốc sách hiện nay của chúng ta, chiến tranh chỉ là một loại phương thức để thực hiện sách lược cốt lõi này thôi.

Cam Ninh yên lặng gật đầu:

- Ta hiểu được, trong phía Giang Đông cũng có hai phái, chúng ta phỉa đánh phái Nam thống, tranh thủ cơ hội với phái Nam hòa, cho nên không thể nương tay với Trình Phổ!

Giả Hủ vuốt râu cười:

- Cam tướng quân nói không sai chút nào, Châu mục trước khi đi có lệnh, nếu Trình Phổ lãnh binh đến, Cam tướng quân cứ thẳng tay mà làm!

..

Phía đông sông Trường Giang ở Sài Tang thuộc phạm vi của Giang Đông, mà từ phía tây Hạ Khẩu cho đến Di Lăng thì lại thuộc phạm vi cai trị của Kinh Châu. Mà một đoạn sông từ Sài Tang đến Hạ Khẩu bởi vì phía đông là quận Kỳ Xuân, phía tây là quận Giang Hạ, cho nên đoạn sông dài đến mấy trăm dặm này trên lý thuyết là do hai bên cùng sở hửu.

Nhưng bởi vì Kinh Châu cai trị Vũ Xương, là nơi có đoạn sông rất nhạy cảm này, để đảm bảo sự an toàn cho Vũ Xương, cho nên khi Tôn Quyền và Lưu Cảnh đạt thành Kinh-Ngô minh ước, liền quy định rõ ràng chiến thuyền của quân Giang Đông nếu chưa được sự đồng ý của quân Giang Hạ thì không được chạy qua huyện Kỳ Xuân.

Nói cách khác, Trình Phổ phái ba chiến thuyền tự ý rời khỏi huyện Kỳ Xuân lên phía bắc, đã làm trái với minh ước Kinh-Ngô.

Ba chiếc thuyền một ngàn thạch theo gió đông nam chạy nhanh về phía bắc, giữa trưa đã qua huyện Vũ Xương. Nhưng ngay khi chúng chuẩn bị chạy về phía Hạ Khẩu, phía trước liền xuất hiện một đội thuyền chiến gồm ba mươi chiến thuyền tạo thành, thủy quân chia làm hai cành nghênh đón ba chiến thuyền.

Ba mươi thuyền của quân Giang Hạ rất nhanh và cũng rất mạnh mẽ, nhanh chóng bao vây lấy chiến thuyền của quân Giang Đông, ba chiến thuyền của quân Giang Đông lập tức treo cờ hàng, bắc đầu chậm rãi quay đầu, thu buồm lại, tỏ ý không tiếp tục đi lên phía bắc nữa, nguyền ý trở về Kỳ Xuân.

Nhưng Cam Ninh lại cười lạnh một tiếng, ra lệnh:

- Đánh chìm chúng!

Những chiến thuyền Giang Hạ đang vây khốn thủy quân Giang Đông nhanh chóng phát động tấn công, rất nhiều khỏa hoạt thạch được pháo pháo mạnh mẽ bắn ra, mãnh liệt nện vào thân chiến thuyền Giang Đông, những mũi tên dày như mưa từ tứ phía bắn về thuyền quân địch.

Rất nhanh, con thuyền đi đầu tiên bị đánh thủng, rất nhiều nước sông tràn vào, bắt đầu chậm rãi chìm xuống, hai chiếc chiến thuyền còn lại cũng bùng cháy, bọn lính sợ tới mức hoảng sợ hét lên, nhảy xuống sông chạy trối chết.

Hơn nửa canh giờ sau, ba chiến thuyền quân Giang Đông chạy lên phía bắc đều chìm xuống Trường Giang, gần nửa quân Giang Đông bỏ mạng.