Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 410: Truy kích sát nút




Huyện Biên là một huyện ở cực bắc của quận Nam, chỉ là một huyện tầm trung, nhân khẩu hơn ba ngàn hộ, bởi vì huyện Biên nằm sát quận Tương Dương, nên chịu sự ảnh hưởng rất lớn từ quận Tương Dương, từ lúc quân Tào nam chinh đến nay, huyện Biên cũng giống như các huyện khác của Tương Dương, liên tục bạo phát hai đợt lánh nạn, đại bộ phận dân chúng đều bỏ chạy đến Giang Hạ, khiến cho cả huyện thành hầu như trở thành một tòa thành trống.

Chạng vạng ngày hôm nay, một đội quân từ phương nam đang trùng trùng điệp điệp đi đến huyện thành huyện Biên, đội quân hơn vạn người này chính là đội quân của Tào Nhân từ Giang Lăng rút về phía bắc, trải qua ba ngày cấp tốc hành quân, quân Tào sắp rời khỏi quận Nam.

Nhưng Tào Nhân cũng không vui, ba ngày qua, Tào Nhân hai lần nổi trận lôi đình, đem mười mấy tên binh sỹ vi phạm quân quy đánh cho gần chết, lại liên tục bãi miễn ba tên quan quân, nguyên nhân khiến Tào Nhân tức giận như thế rất đơn giản, y trúng kế giả mạo Giang Đông của quân Giang Hạ, không không đem Giang Lăng hai tay dâng ra.

Tuy Trần Kiều ba lần bốn lượt khuyên nhủ, binh lực Giang Lăng quá ít, một khi quân Giang Hạ giết tới, bọn họ rất khó có thể thủ vững được thành trì, bỏ thành cũng là một hành động sáng suốt, tuy là nói như vậy, nhưng vừa nghĩ đến việc mình trúng kế phải rút quân, Tào Nhân liền cảm thấy vô cùng uất ức, ác khí trong lòng khó giải tỏa.

Liên tiếp ba ngày, sắc mặt Tào Nhân đều vô cùng âm trầm, không có lấy một nụ cười, khiến binh sỹ xung quanh y đều nơm nớp lo sợ, sợ rằng chọc giận y, lúc này, phó tướng Ngưu Kim thúc ngựa tiến lên hỏi:

- Khởi bẩm Đại tướng quân, trời đã tối, chúng ta đã đi liên tục hay là đóng quân ngay tại chỗ được không?

Tào Nhân ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời đã xuống núi, ánh chiều tà đã nhuộm đỏ bầu trời, y dùng roi ngựa chỉ về phía huyện thành huyện Biên ở phía xa:

- Đi vào huyện thành đóng doanh nghỉ ngơi, đúng canh năm xuất phát!

- Tuân lệnh!

Ngưu Kim lập tức sai người đi thông tri cho chủ doanh của các doanh, bản thân y thì chỉ huy năm trăm binh sỹ cấp tốc chạy đến đại doanh.

Tào Nhân sở dĩ quyết định nghỉ ngơi và chỉnh đốn một đêm ở huyện Biên, là vì y vẫn chưa biết tình hình của Tương Dương, y rất lo lắng thủy quân Giang Hạ đã đánh vào Hán Thủy, phong tỏa con đường phía bắc, nếu là như vậy, y cần phải suy xét đến việc trực tiếp lui về Thượng Dung.

Mà đi về phía tây huyện Biên vừa hay lại là Thượng Dung, còn đi về phía bắc chính là Giao Xoa Khẩu của Tương Dương, cho nên y cần phải ở huyện Biên nhận được tin tức rõ ràng.

Rất nhanh, đại quân trùng trùng điệp điệp đã đến huyện thành, huyện thành đã là một tòa thành trống không, tuyệt đại bộ phận nhà dân đều khóa chặt cửa, trong cả huyện thành chỉ còn lại có hơn ba trăm hộ gia đình, do Chủ bộ của huyện Biên ở lại quản lý.

Lúc đại quân vào thành, Ngưu Kim dẫn viên Chủ bộ lên, Chủ bộ tên là Tân Trị, người quận Nam Dương, tuổi chừng bốn mươi, y tiến lên khom người hành lễ với Tào Nhân:

- Hạ quan là Chủ bộ huyện Biên Tân Trị tham kiến Đại tướng quân!

Tân Trị cũng chưa đầu hàng quân Tào, vẫn là Chủ bộ do Kinh Châu mục bổ nhiệm, nhưng quan chức của y khá nhỏ, y có đầu hàng quân Tào hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì, điều quan trọng là y nhất định phải ước chế dân chúng địa phương của mình, không được gây thêm phiền phức cho quân Tào.

Tào Nhân lạnh lùng hừ một tiếng, nói:

- Chúng ta chỉ là đi ngang huyện Biên, nghỉ ngơi lại một đêm sẽ đi, ngươi phải ước chế dân chúng trong huyện Biên, nếu dám tới quấy rối, cẩn thận sẽ bị xử theo quân pháp.

- Ty chức không dám, ty chức đã di dời dân cư đến góc đông nam, những nơi còn lại tùy ý cho các binh sỹ dừng chân.

Tào Nhân lại hỏi:

- Hai ngày nay Tương Dương bên kia có tin tức gì không?

Tân Trị lắc lắc đầu:

- Hai ngày nay không ai đến đây, cũng không nghe tin tức gì, nếu như có tin tức ty chức sẽ lập tức bẩm báo với Tướng quân.

Thái độ của Tào Nhân đối với y xem như vừa lòng, liền căn dặn tả hữu:

- Thưởng cho hắn mười lượng vàng!

- Đa tạ Tướng quân!

Tân Trị liên tục cảm tạ, được binh sỹ dẫn xuống, Tào Nhân lập tức nói với nk:

- Binh sỹ không được quá phân tán, tập trung ở khu vực thành bắc, ngoài ra điều tra toàn thành, không được cho phép có vật dễ cháy xuất hiện, có hiểu ý ta không?

- Ty chức hiểu!

Tào Nhân giục ngựa đi vào huyện thành, lúc tiến vào huyện thành, y lại quay đầu nhìn về phương bắc, trong lòng y có một loại dự cảm chẳng lành, Tương Dương cực kỳ có khả năng đã xảy ra chuyện rồi.

Những đám mây màu tím trên trời đã hóa thành màu đen, màn đêm đã phủ xuống, ở trong một rừng cây cách huyện Biên ngoài mười dặm, một đội quân mấy ngàn người cũng lặng lẽ tiến vào, đội quân này chính là quân Giang Hạ theo sát quân Tào bắc thượng, bọn họ cách quân Tào khá xa, lại không đi cùng một con đường, nên không bị quân Tào phát hiện.

Đội quân khoảng hơn ba ngàn người, do Triệu Vân chỉ huy, việc này là Triệu Vân chủ động thỉnh mệnh với Lưu Cảnh truy kích quân Tào, ba ngàn truy binh đương nhiên là không thể đánh lại một vạn quân Tào tinh nhuệ, cho nên đối với Triệu Vân mà nói, quan trọng nhất chính là chờ đợi cơ hội.

Mặc dù Lưu Cảnh cho rằng Tào Nhân sau khi biết được Hán Thủy bị phong tỏa, cực kỳ có khả năng sẽ rut lui về hướng Thượng Dung, nhưng Triệu Vân vẫn liên tục quan sát và phân tích tình hình, quân lương mà quân Tào mang theo chỉ có thể duy trì được sáu bảy ngày.

Mà từ Giang Lăng đến Thượng Dung, nhanh nhất cũng phải mười ngày, hơn nữa ven đường phần lớn là vùng đồi núi, khó có thể bổ sung quân lương, cho nên Triệu Vân phán đoán, đội quân của Tào Nhân nhất định sẽ đi về Tương Dương trước, bổ sung lương thực ở Tương Dương trước, rồi mới đi vòng đến Thượng Dung.

Cùng bắc thượng với Triệu Vân, còn có quan quân trẻ tuổi Đặng Ngải, Triệu Vân đặc biệt thích người thiếu niên bừng bừng sức sống này, cơ trí, khiêm tốn, hiếu học, không chỉ có văn tài mưu lược xuất chúng, cơ sở võ công cũng được rèn luyện rất vững chắc, nhìn ra được tương lai cậu nhất định sẽ trở thành một vị soái tài văn võ song toàn.

Trên thực tế, Đặng Ngải dọc đường đều đi theo sau Triệu Vân, cậu đối với võ nghệ của Triệu Vân cực kỳ ngưỡng mộ, hy vọng có thể bái Triệu Vân làm sư phụ, vì thế, dọc đường Triệu Vân cũng dốc lòng truyền thụ, nhưng lại không chịu nhận cậu làm đồ đệ.

Trong rừng cây, Đặng Ngải đang luyện Đan Phượng Triều Dương Thương ở một mảnh đất trống, một cây thương Thanh Ảnh Thương nặng ba mươi cân phát ra âm thanh vù vù, thương ảnh xuất quỷ nhập thần, lưu loát như mấy trôi nước chảy, Triệu Vân đứng ở bên kia, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đặng Ngải đang luyện thương.

Triệu Vân cũng không thể không tán thưởng thiên tư thông minh của Đặng Ngải, mình chỉ dạy cho cậu ba lần, cậu liền hoàn toàn nắm vững thương pháp một trăm linh tám thức, đã luyện đến thuần thục vô cùng, nhưng thể ngộ của cậu đối với Lạc Phượng công pháp vẫn chưa đủ, so với Lưu Cảnh vẫn còn kém xa.

Triệu Vân cũng biết, thương pháp là dựa vào tài hoa, nhưng công pháp lại cần nhờ vào thiên phú, Lưu Cảnh dù là tài hoa hay thiên phú đều có đủ, mới luyện thành võ nghệ của ngày hôm nay, mà Đặng Ngải chính là vì quá mức thông minh, cậu có thể dễ dàng hiểu rõ công pháp sâu sắc, huyền bí, nhưng không cách nào vận dụng vào trong thực tế lúc luyện võ, đây là sự khiếm khuyết về thiên phú.

Chính là vì Đặng Ngải không thể đột phá về công pháp, nên cậu vẫn không luyện thành được mười ba thức Đan Phượng Triều Dương Thương, chỉ có thể đánh ra được vẻ ngoài của chiêu thức ở mức độ giới hạn, mà cuối cũng vẫn không thể trở thành mạnh mẽ giống như Triệu Vân, Lưu Cảnh, vì thế, Triệu Vân cũng có chút tiếc nuối.

Lúc này, Đặng Ngải vừa thu lại thương pháp, thương ảnh đầy trời bỗng chốc mất tăm mất tích, Đặng Ngải thấy Triệu Vân, tiến lên thi lễ, cười nói:

- Thế thúc cảm thấy điệt nhi gần đây luyện võ có tiến bộ gì không?

Triệu Vân cười gật gật đầu:

- Thấy cháu rèn luyện khổ công, thiết thương ba mươi cân đã luyện đến thành thạo rồi, bắt đầu từ ngày mai, cháu bắt đầu luyện một lúc bảy chiêu, phải nghĩ cách biến bảy chiêu này thành một chiêu, giống như thế này.

Triệu Vân cầm lấy cây thương, đâm ra một thương, tuy thương pháp rất đơn giản, tốc độ không nhanh cũng không chậm, cũng làm người ta cảm giác được một lực khống chế cường đại, khiến người khác muốn tránh cũng tránh không được.

Đặng Ngải cũng cảm nhận được uy lực của chiêu này, không khỏi thở dài một tiếng:

- Biến phức tạp thành đơn giản, ví như viết văn, ngắn gọn súc tích mới thấy được công lực, bao lâu nữa thì cháu mới có thể có được võ nghệ như vậy đây?

Triệu Vân trả cây thương lại cho cậu, lại vỗ vỗ bờ vai của cậu, cười nói:

- Điều này cần sự bền lòng và nghị lực, năm đó ta luyện bảy năm mới có thể có thành tựu như bây giờ.

Đặng Ngải nhìn không nổi, hỏi:

- Vậy Châu Mục luyện bao nhiêu năm?

- Năm năm!

Triệu Vân mỉm cười:

- Sư phụ ta nói ngài là kỳ tài trăm năm hiếm gặp, còn muốn vượt qua ta, cho nên ngài chỉ cần luyện năm năm, hơn nữa lại là luyện thành dưới đáy nước, nghị lực này làm người ta phải kính nể.

Đặng Ngải trăm mắt chợt ảm đạm:

- Không biết tiểu điệt có cơ hội này hay không?

Triệu Vân cười cười:

- Thiên hạ không phải ai cũng có thiên phú như thế, chỉ có cơ hội thì vẫn chưa được, giống như thiên phú như của Châu Mục, trong thiên hạ không quá mười người, cháu cũng đừng tự ty, tuy cháu không nhất định có thể trở thành mãnh tướng sức địch vạn người, nhưng có thể trở thành đại tướng trên sa trường, quan trọng hơn là ở điều này

Triệu Vân chỉ ngón tay:

- Việc bày mưu tính kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm, đây mới là mục tiêu của cháu, theo đuổi làm tướng, có chút bỏ gốc lấy ngọn rồi.

Đặng Ngải thi lễ thật sâu:

- Lời dạy bảo thế thúc, điệt nhi khắc ghi trong lòng!

Triệu Vân rất thích sự khiêm tốn của cậu, liền cười nói:

- Có lẽ đã có tin tức của quân Tào rồi, chúng ta đi xem thử.

Hai người đến ngoài bìa rừng, thám tử quả nhiên đã có tin tức truyền đến, lần này Triệu Vân đuồi theo đội quân của Tào Nhân, ngay đến "quân Ưng Kích" tinh nhuệ nhất Giang Hạ Lưu Cảnh cũng đặc biệt giao cho Triệu Vân, tổng cộng năm mươi người, thủ lĩnh chính là Lưu Chính.

Lưu Chính sau đại chiến Xích Bích cũng tích lũy công trạng thăng làm Biệt bộ Tư mã, y năm nay chỉ mới mười chín tuổi, có thể nói là tướng lĩnh cao cấp trẻ tuổi nhất trong quân Giang Hạ, nhưng danh tiếng của y toàn quân đều biết.

Hơn nữa y lại có một biệt hiệu vang dội: "Ưng Hầu", lợi hại như ưng, nhanh nhẹn như khỉ, bản thân y vô cùng thích thú đối với cái biệt hiệu mới này.

Lưu Chính ôm quyền bẩm báo với Triệu Vân:

- Quân Tào đã toàn bộ đóng quân bên trong huyện thành huyện Biên, trong huyện phòng ngự sâm nghiêm, từ trên vào không được, các huynh đệ đang nghĩ cách, đã đào được một cái hang động ngầm, trước canh một liền có thể đào thông.

Tuy Lưu Chính dáng vẻ vừa gầy lại vừa nhỏ, thân hình chỉ cao đến ngực Triệu Vân, nhưng thanh danh trong quân Giang Hạ cực kỳ lớn, nhiều lần lập kỳ công, Triệu Vân cũng không dám khinh thị y, ôm quyền đáp lễ, nói:

- Lưu tướng quân cực khổ rồi, nếu lần này đánh tan được quân Tào, ta nhất định sẽ bẩm báo công đầu của Lưu tướng quân với Châu Mục!

Lưu Chính nhếch miệng cười:

- Chúng ta chỉ làm chuyện mờ ám, chính diện tác chiến vẫn phải nhờ vào Triệu tướng quân, Triệu tướng quân quá đề cao ta rồi.

Y lại cười nói với Đặng Ngải:

- Tiểu tướng quân có muốn đi cùng ta xem thử không?

Đặng Ngải dù sao cũng mang tâm tính thiếu niên, cậu cũng rất muốn biết Lưu Chính làm việc thế nào, trong mắt cậu toát ra nhiệt huyết, quay đầu nhìn Triệu Vân.

Triệu Vân cười gật gật đầu, trong lòng Đặng Ngải mừng rỡ, lập tức thay một bộ hắc y, theo Lưu Chính chạy vào đêm đen.