Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 413: Lựa chọn của Từ Hoảng




- Lộ Chiêu muốn ta đi tìm Từ Hoảng?

Lưu Cảnh cười trên chiến mã, lạnh lùng hỏi.

Chu Hoán cúi đầu, cung kính nói:

- Ý của Lộ tướng quân là như thế, bản thân y nguyện ý rút quân về phía bắc, nhưng y chỉ là Phó tướng, không có sự đồng ý của Từ tướng quân, y không dám rút khỏi thành Tương Dương.

Ngừng một chút, Chu Hoán lại nói:

- Mấu chốt là các tướng lĩnh còn lại đều hy vọng được rút quân, có vẻ Lộ tướng quân cũng hơi không chịu nổi áp lực này rồi.

Lưu Cảnh trầm tư một lát, nói:

- Một khi đã như vậy, ngươi lại đi một chuyến đến Phàn Thành, thay ta đưa một phong thư cho Từ Hoảng, nhân tiện nói cho y biết, nếu y muốn bảo vệ Lộ Chiêu và năm nghìn quân trong thành Tương Dương, y chỉ có một cơ hội này, trước hừng đông ngày mai nếu Tương Dương vẫn chưa có động tĩnh gì, ta sẽ cho rằng y cự tuyệt lời hòa đàm!

Lúc này, Lưu Cảnh mới viết một phong thư giao cho Chu Hoán mang đi, Văn Sính chậm rãi tiến lên hỏi:

- Châu Mục cảm thấy Từ Hoảng có đáp ứng không?

Lưu Cảnh đã dự liệu trước, hắn cười cười nói:

- Nếu Tào Nhân chưa toàn quân bị diệt, y có lẽ sẽ không đáp ứng, hoặc là sẽ đi xin chỉ thị của Tào Tháo, nhưng Tào Nhân đã toàn quân bị diệt, ta nghĩ y nên hiểu được cái nào nặng cái nào nhẹ.

Cùng lúc quân Giang Hạ đang phô trương thanh thế cho thành Tương Dương xem, Từ Hoảng cũng đang đứng trên đầu thành lo lắng chú ý tình hình ở bờ bên kia của Hán Thủy, y mơ hồ có thể thấy tinh kỳ phấp phới, nhưng lại chưa thấy hiện tượng công thành.

Từ Hoảng đã nhận được bồ câu đưa thưa của Lộ Chiêu, không ngờ Lưu Cảnh lại đưa ra điều kiện lấy năm nghìn quân của Lộ Chiêu đổi lấy thành Tương Dương, nhưng điều càng làm cho Từ Hoảng giật mình chính là, đội quân của Tào Nhân đã toàn quân bị diệt trong huyện Biên, bản thân Tào Nhân sống chết không rõ.

Lúc này Từ Hoảng cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn, giả như Tào Nhân có xảy ra chuyện không hay, y sẽ giao phó với Thừa Tướng như thế nào? Hơn nữa Tào Nhân cũng hy vọng Từ Hoảng đến tiếp ứng, nhưng y lại lo lắng bị quân Giang Hạ phục kích, cho nên y mới án binh bất động, nếu Tào Nhân vô sự, y không có trách nhiệm, nhưng hiện tại Tào Nhân toàn quân bị diệt, vô hình trung y đã gánh lên vai cái trách nhiệm cứu viện bất lực.

Nếu như vứt bỏ Tương Dương, Thừa Tướng nhất định sẽ trách cứ y tự tiện làm chủ, nhưng nếu lại để năm nghìn quân của Lộ Chiêu bị tiêu diệt nữa, hậu quả càng nghiêm trọng hơn, trong nhất thời, Từ Hoảng nằm trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, đêm qua y đã thức trắng, đều đang dốc lòng lo lắng suy nghĩ đối sách.

Lúc này, có binh sỹ hô to:

- Tướng quân, trên sông có một chiếc thuyền nhỏ bơi đến!

Từ Hoảng cũng nhìn thấy, y lập tức ra lệnh:

- Mang đến gặp ta!

Y có một loại dự cảm, đây nhất định là sứ giả do Lưu Cảnh phái tới.

Không lâu sau, thuyền nhỏ đã cập bờ, binh sỹ dẫn Chu Hoán vào Phàn Thành, Từ Hoảng cũng nhận ra y, lập tức hỏi:

- Trấn Nam tướng quân hiện đang ở đâu?

- Hồi bẩm Từ tướng quân, ty chức quả thật không biết, nhưng khẳng định là vẫn chưa bị bắt, ngoài ra, ty chức còn nghe nói ngài đã mở một đường máu chạy trốn, cũng không biết là thật hay giả?

Từ Hoảng cũng chỉ có thể nghĩ theo hướng tốt, Tào Nhân đã trốn thoát rồi, y lại hỏi:

- Vậy còn Trần trưởng sử đâu?

- Trần trưởng sử bị bắt rồi, ty chức đã tận mắt nhìn thấy.

Chu Hoán nói đến đây, liền lấy phong thư của Lưu Cảnh dâng lên:

- Đây là thư của Lưu Cảnh tự tay viết cho Từ tướng quân, mời tướng quân xem qua!

Từ Hoảng lấy bức thư ra đọc qua một lần, nội dung trong thư đúng như trong dự liệu của y, giao ra thành Tương Dương, đổi lấy việc cho phép quân Tào vượt sông, Từ Hoảng cũng không hoài nghi Lưu Cảnh sẽ nuốt lời, lấy thân phận của Lưu Cảnh, sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tự tổn hại đến danh dự.

Từ Hoảng kỳ thật cũng không đồng ý làm như vậy, dù sao Tương Dương sớm muộn cũng sẽ không giữ được, có thể giúp đội quân của Lộ Chiêu binh an rút lui cũng là một thu hoạch lớn, mấu chốt là y phải giải thích với Thừa Tướng như thế nào, không có sự đồng ý của Thừa Tướng, y có thể tự tiện làm chủ sao?

Từ Hoảng lại đọc kỹ bức thư lần nữa, trong thư lại không có nói đến kỳ hạn, lúc này Chu Hoán lại nói:

- Lưu Cảnh còn bảo ty chức nhắn một câu, kỳ hạn của y là vào trước hừng đông ngày mai, nếu trước hừng đông ngày mai Tương Dương vẫn chưa có động tĩnh gì, vậy thì xem như Tướng quân cự tuyệt phương an giải hòa của y.

"Trước hừng đông ngày mai!" Từ Hoảng chỉ cảm thấy rất đau đầu, y có thể làm được gì bây giờ?

- Để ta suy nghĩ một chút!

Từ Hoảng thở dài, xoay người đi xuống thành.

Chạng vạng tối, Chu Hoán được hai tên binh sỹ đưa đến quận nha của Từ Hoảng, ở trong sân chờ một lát, Từ Hoảng từ trong phòng đi ra, y đã thức trắng một đêm, lại lao tâm khổ tứ một ngày, có vẻ hơi mệt mỏi, y chậm rãi nói với Chu Hoán:

- Ngươi trở về nói cho Lưu Cảnh, ta muốn thêm một điều kiện, chỉ cần y đáp ứng thả Trần Kiểu, vậy thì ta có thể nhả Tương Dương ra.

Chỗ khó xử của Từ Hoảng chính là không có cách nào giao phó với Tào Tháo, vậy thì chỉ cần thêm một Trần Kiểu, thì tội y tự ý vứt bỏ Tương Dương ít nhất có thể giảm được một nửa, y lại nói:

- Nếu Lưu Cảnh không chịu, vậy thì ta cũng không còn cách nào khác.

Trong đại trướng, Lưu Cảnh khoanh tay đứng trước sa bàn, lẳng lặng nghe Chu Hoán kể lại, hắn cuối cùng cũng gật gật đầu:

- Ngươi lui xuống trước đi!

Chu Hoán lui xuống, lúc này Văn Sính ở một bên cẩn thận khuyên nhủ:

- Vì sao Châu Mục lại vội vã cướp lấy Tương Dương như thế? Kỳ thật chỉ cần một vạn quân, thì có thể nắm được Tương Dương trong lòng bàn tay, hay Châu Mục đang lo lắng quân Tào phá hoại Tương Dương?

Lưu Cảnh lắc lắc đầu:

- Ta thật sự không phải đang lo lắng chúng sẽ phá hoại Tương Dương, ta đang lo lắng Giang Đông, ta sợ thời gian không kịp, ta phải giải quyết xong quân Tào ở Tương Dương trước khi đại quân Giang Đông tây chinh, buộc chúng lui về phía bắc Hán Thủy, không cho chúng có cơ hội xuôi nam, như vậy mới có thể giải trừ được nỗi lo về sau của ta.

Văn Sính ngạc nhiên:

- Ý Châu Mục nói là, Giang Đông sẽ trở mặt với chúng ta?

- Con trai của Tôn Văn Đài há có thể là kẻ an phận ở Giang Đông.

Lưu Cảnh khẽ thở dài:

- Đây rõ ràng là kế ly gián của Tào Tháo đã thành công, âu cũng là ý trời, một khi Tào Tháo biết rằng Trình Phổ bị trục xuất khỏi Giang Hạ, nhất định lão sẽ hạ lệnh tử thủ Tương Dương, tạo thành thế giáp công với quân Giang Đông, ta phải nắm bắt lấy sự sai lệch về thời gian truyền tin, dùng tốc độ nhanh nhất nắm lấy Tương Dương.

Văn Sính giờ mới hiểu được, Lưu Cảnh vì sao lại nóng lòng chiếm đóng Tương Dương, y gật gật đầu:

- Thuộc hạ đã hiểu, nhất quyết sẽ ủng hộ Châu Mục mau chóng chiếm được Tương Dương.

Lưu Cảnh lại cười nói:

- Đối với ta mà nói, Trần Kiểu không tính là gì, mặc dù có tài hoa, nhưng bây giờ ta không thiếu người tài hoa, hiện tại thứ ta thiếu nhất chính là thời gian, thu phục được Giang Lăng và Tương Dương, ổn định Lưu Chương, thì ta sẽ không còn mối lo về sau nữa, có thể toàn lực khai chiến với Giang Đông, nhất định phải đánh cho Giang Đông thọt một chân, ta mới có thể thong dong thực hiện sách lược tây tiến, việc này mắt xích với nhau, một mắt xích cũng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đêm hôm đó, Lưu Cảnh chính thức chấp nhận yêu cầu của Từ Hoảng, lấy việc thả Trần Kiểu làm điều kiện thêm vào, hai bên đã đồng ý với nhau, Lưu Cảnh liền cấp năm mươi chiếc thuyền, bắt đầu đưa quân Tào qua sông, mãi đến bốn canh giờ sau, năm nghìn quân Tào mới toàn bộ vượt qua Hán Thủy.

Tờ mờ sáng, một số dân chúng còn ở lại Tương Dương vẫn đi ra ngoài cửa giống như thường lệ, nhưng họ lại phát hiện quân thủ thành đã thay đổi, không còn là quân Tào nữa, mã đã trở thành quân Kinh Châu, hơn nữa có binh sỹ nói là Cảnh công tử đã trở về.

Tin tức Cảnh công tử trở về lan truyền nhanh chóng, trong thành Tương Dương lập tức tràn ngập sự vui mừng, gần vạn dân chúng ở lại Tương Dương đều chạy ra đường lớn, khua chiêng gióng trống, hoan hô ầm ĩ.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, Lưu Cảnh đã chỉ huy một vạn quân bắt đầu xếp thành hàng ngũ vào thành, cử hành nghi thức vào thành Tương Dương, ở hai bên đường lớn, hơn vạn dân chúng xếp thành hàng dài nhiệt liệt hoan nghênh quân đội Kinh Châu đã trở về, tiếng hoan hô dâng cao thành từng đợt sóng, rất nhiều lão nhân mừng đến phát khóc, quỳ trên mặt đất dập đầu lạy trời.

- Quân Kinh Châu vạn tuế! Cảnh công tử vạn tuế!

Mọi người kích động vô cùng, vung tay hô to, thời khắc này, toàn bộ thành Tương Dương đều ầm ĩ.

Giang Đông, tin tức Trình Phổ bị cản trở ở Giang Hạ cũng đã truyền đến Kinh Khẩu, Tôn Quyền rất tức giận, triệu tập quan lại quân chính đến thương nghị đối sách suốt cả đêm.

Trên nội đường, mấy chục quan văn võ tướng ngồi hai bên, Trương Chiêu cực lực yêu cầu lợi dụng cơ hội này thống nhất Kinh Châu, âm thanh của y dõng dạc vang lên trong hành lang.

- Các vị, từ năm Sơ Bình thứ hai Phá Lỗ tướng quân vượt Trường Giang đánh Lưu Biểu đến nay, tây đoạt Kinh Châu vẫn là quốc sách của Giang Đông, nay đã qua ba đời, kể ra cũng phải hai mươi lăm năm, dũng sỹ Giang Đông tre già măng mọc, những người hy sinh thân mình cống hiến cho đất nước đã có đến mấy mươi vạn, hôm nay tuy Lưu Biểu đã chết, nhưng cháu Lưu Cảnh vẫn chiếm cứ Kinh Châu, mặc dù hai nước có quãng thời gian ngắn ngửi liên minh kháng Tào, nhưng điều này không đủ để thay đổi quốc sách của Giang Đông, nay Tào Tháo yếu thế, Hà Bắc Quan Trung lo chưa xong, không đủ sức dòm ngó nơi khác, đây chính là cơ hội cho chúng ta thống nhất phương nam, nếu chúng ta không nắm lấy cơ hội này tây tiến, thì còn mặt mũi nào mà đối diện với con cháu Giang Đông.

Trương Chiêu nói xong, Nghị lang Trương Ôn cũng đứng dậy thi lễ với Tôn Quyền, nói:

- Khởi bẩm Ngô Hầu, vi thần cho rằng lời nói của quân sư cực kỳ chính xác, tuy chúng ta đã ký vào minh ước, nhưng quân Giang Hạ thô bạo đốt thuyền trước, một khi đã như vậy, chúng ta hà tất phải quan tâm đến hiệp ước làm gì nữa, phải nắm bắt lấy cơ hội này, toàn lực xuất kích tấn công Giang Hạ, xin Ngô Hầu hãy quyết đoán.

Các quan văn đang ngồi đều tỏ vẻ đồng ý, lúc này, Tôn Quyền nhìn về phía Chu Du, tuy Tôn Quyền tâm ý đã định, nhưng thân làm chủ công, y vẫn phải cân bằng lợi ích của các phe phái, đặc biệt là một người nắm giữ quyền lực quân đội như Chu Du.

- Công Cẩn, đêm nay dường như khanh rất trầm mặc?

Tôn Quyền thản nhiên hỏi.

Chu Du quả thật vẫn rất yên lặng, y biết rõ tâm tư của Ngô Hầu, sau trận chiến Xích Bích, thế lực của Tào Tháo rút lui về phía bắc, dã tâm của Ngô Hầu ẩn tàng đã lâu bắt đầu bành trướng nhanh chóng, sự kiện Thái thú Giang Lăng chẳng qua chỉ là một cái chìa khóa mở ra dã tâm của Ngô Hầu.

Chỉ có điều cái chìa khóa này lại là Tào Tháo giao cho Ngô Hầu, điều này làm cho trong lòng Chu Du dâng lên một tư vị cực kỳ không hay, phải nói là, Tào Tháo đã thành công thúc đẩy mâu thuẫn giữa Giang Đông và Giang Hạ, nhược điểm lớn nhất của Giang Đông đã bị Tào Tháo nắm được, đó chính là dã tâm của Ngô Hầu.

Chu Du thở dài, nói:

- Thần không có gì để nói, nếu Ngô Hầu nhất định muốn nghe, thần chỉ muốn nói, nhiều năm trước chúng ta bại ở trong tay của quân Giang Hạ, thì lần nãy vẫn sẽ như vậy.

- Ngươi nói cái gì?

Tôn Quyền giận tím mặt, vỗ bàn thật mạnh một cái:

- Ngươi dám làm loạn quân tâm!

Chu Du cũng đứng lên thi lễ, nói:

- Thuộc hạ không phải làm loạn quân tâm, điều thuộc hạ nói là sự thật, thực lực của quân Giang Hạ đã có thể chống chọi lại với chúng ta, một trận đại chiến Xích Bích đã khiến cho hắn càng hùng mạnh hơn, nếu nhất định phải tấn công hắn, chúng ta chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

- Đủ rồi!

Tôn Quyền tức giận hét một tiếng, cắt ngang lời nói của Chu Du.

Trên đại đường thoáng chốc đã yên tĩnh trở lại, đường như một kim rơi xuống đất cũng nghe thấy, Tôn Quyền lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy phất tay áo, bước nhanh về phía hậu đường.