Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 420: Phản kích mạnh mẽ (hạ)




Trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất (Kẻ khôn nghĩ ngàn việc, ắt có một việc sai), huống chi Từ Thịnh còn chưa tới mức Trí Giả, y thậm chí không nghĩ đến mượn sự yểm hộ của Sài Tang tối qua, đánh lén huyện Hạ Trĩ, giành được tình báo mà bọn họ mơ ước.

Kỳ thật y chỉ là một đại tướng dũng mãnh có chút mưu lược, sốt ruột lập công đã che mắt y, khiến cho y muốn giành Sài Tang, lại quên an nguy nhà mình.

Mười ngàn trú binh Giang Đông đóng ở Bành Trạch, Từ Thịnh mang tám ngàn người đi, chỉ để lại hai ngàn người thủ vệ thủy trại Bành Trạch, hai ngàn người đối phó Giang tặc có lẽ có thể, nhưng muốn đối phó năm nghìn quân Giang Hạ tinh nhuệ tập kích từ xa đến, lại kém quá xa.

- Ầm!

Thuyền lớn bốn ngàn thạch dùng thân tàu to lớn đụng gãy cửa chính xích sắt, vọt vào thủy trại Bành Trạch, cung thủ Giang Hạ hai bên mép thuyền đồng loạt bắn tên, bắn tên dày đặc về phía hai bên binh lính Giang Đông.

Dùng phương thức đóng cọc nước sâu thủy trại Bành Trạch, ở hồ phía tây Bành Trạch vây quanh hơn vạn mẫu, cọc gỗ chằng chịt khiến thuyền nhỏ khó có thể lái vào, bề rộng cửa chính chừng hai mươi trượng, nhưng song song ba chiến thuyền ngàn thạch, dùng xích sắt ngăn cửa thủy lại, hai bên đều có một tòa tháp canh lớn, trên tháp canh có năm mươi tên lính.

Lúc này trên tháp canh gõ cảnh báo, tiếng cảnh báo dồn dập truyền khắp thủy trại, binh lính trên tháp canh dùng tấm chắn che mũi tên dày đặc, người trúng tên ngã xuống liên tục, âm thanh cảnh báo cũng ngưng dần.

Lúc này, lại có một chiến thuyền Giang Hạ ba nghìn thạch chạy tới, đầu thuyền trang bị sắt thô, nhanh chóng đi tới tháp canh, một tiếng kêu gào thê thảm vang lên, tháp canh bị đâm phá thành mảnh nhỏ, ầm ầm ngã xuống.

Một con thuyền lớn lái vào thủy trại Bành Trạch, mấy trăm chiến thuyền quân Giang Đông thả neo trên mặt nước rộng lớn, nhưng trên chiến thuyền không có binh lính, rất hiển nhiên, đội tàu treo cờ chiến quân Đông Ngô mê hoặc quân coi giữ trong thủy trại, khiến cho bọn họ không kịp lên thuyền phòng ngự.

Thuỷ quân Giang Hạ không có gì chống cự, hơn mười chiến thuyền cỡ lớn chạy đến bến tàu, còi báo động rốt cục khiến quân Giang Hạ như ở trong mộng mới tỉnh, một nghìn năm trăm quân Giang Hạ dưới sự chỉ huy của Biệt Bộ Tư Mã Hoàng Bính, chạy gấp tới bến tàu, mở cung bắn tên, dùng mũi tên dày đặc ngăn chặn quân Giang Hạ đổ bộ bến tàu.

Hoàng Bính là con trai của lão tướng Hoàng Cái, chừng ba mươi tuổi, là phó tướng Từ Thịnh, y được Từ Thịnh ủy thác trọng trách trấn thủ thủy trại Bành Trạch, y tưởng rằng đội tàu của Ngô hầu đã đến, lại không ngờ là quân Giang Hạ đánh bất ngờ.

Lúc này trong lòng Hoàng Bính nóng như lửa đốt, mặc dù y biết Giang Hạ có thể sẽ đổ bộ theo nơi khác, nhưng binh lực trong tay y không đủ, khó có thể bố trí phân tán, chỉ tập trung binh lực ngăn chặn quân Giang Hạ đổ bộ từ bến tàu, một bộ phận quân đội khác dùng để bảo vệ nhà kho.

Quân Giang Đông ở trên bến tàu cải tạo công sự phòng ngự, dùng bao tải đất, cách bến tàu hơn mười bước có một thành tường đất dài chừng hai dặm, một nghìn năm trăm binh lính Giang Đông tránh ở sau tường đất bắn tên, mưa tên dày đặc khống chế quân Giang Hạ đổ bộ, khiến thủy quân Giang Hạ không thể rời thuyền.

Đúng lúc này, hơn mười hỏa cầu hừng hực từ trên thuyền lớn bay ra, ném về phía tường đất, đây là phản kích của quân Giang Hạ, hỏa cầu quay cuồng trên mặt đất, đánh ầm ầm lên tường đất, khói đặc cuồn cuộn, tuy rằng thanh thế kinh người, nhưng lực sát thương cũng không lớn, không thể giảm số lượng binh lính Giang Đông nấp sau tường đất, cũng không thể ngăn trở binh lính Giang Đông bắn tên.

Song phương cầm cự được một lúc, một bên khó có thể rời thuyền đổ bộ, còn bên kia cũng không thể rời khỏi chiến trường, chỉ có thể dùng cung tiễn ngăn cản tiến công của quân Giang Hạ, lúc này, trong lòng chủ tướng Hoàng Bính có chút nghi hoặc, y cảm giác mục đích đổ bộ thực sự của quân Giang Hạ không phải như vậy, mà là đang bám trụ bọn họ.

- Chẳng lẽ

Hoàng Bính bất an quay đầu nhìn về phía nhà kho, y cảm giác được quân Giang Hạ có ý đồ khác, có khả năng bọn họ đã từ nơi khác lên bờ, tập kích quan trọng là nhà kho doanh, lúc này, xa xa truyền đến tiếng kêu, Hoàng Bính chấn động, y nghe thanh âm thanh truyền đến là từ nhà kho, lập tức khiến cho lòng y nóng như lửa đốt, lập tức lệnh nói:

- Đội quân thứ nhất đi theo ta!

Y suất lĩnh năm trăm binh lính rời bến tàu, chạy đến nhà kho phía xa.

Nhà kho Bành Trạch nằm ở trên bờ phía tây nam quân doanh, khoảng mấy trăm mẫu đất, có hơn sáu trăm lều lớn tạo thành, bên trong lưu giữ đầy lương thực và quân giới vật tư của quân Giang Đông.

Bốn trăm lều lớn chứa đựng chiến lợi phẩm Lưu Cảnh phân cho quân Giang Đông sau đại chiến Xích Bích, bao gồm tiền lương, lều trại, quân giới, cờ xí, trống trận vật tư vân vân, Tôn Quyền nghĩ tiến công Kinh Nam sẽ cần, nên không đem nhóm vật tư này chở về Giang Đông.

Lúc này Hoàng Bính đoán không sai, Trần Di dùng kế dương đông kích tây, dùng hơn mười chiến thuyền và chút binh lực ở bến tàu hấp dẫn binh lính Giang Đông, y thì suất lĩnh bốn ngàn quân đội đổ bộ ở nơi khác, lao thẳng tới nhà kho, binh lực bọn họ hùng mạnh, trực tiếp xông vào đại doanh quân Giang Đông, đem mấy trăm binh lính giữ nhà kho vây quanh, tập trung binh lực tiêu diệt.

Binh lính Giang Đông canh giữ nhà kho chỉ có năm trăm người, bọn họ còn lâu mới có thể chống lại bốn ngàn quân tinh nhuệ, chỉ qua một lát liền chết gần nửa, binh lính còn lại đều quỳ xuống đất đầu hàng.

Thẩm Di giành được nhà kho, đúng lúc này, Hoàng Bính suất lĩnh năm trăm binh lính tiếp viện đến, Thẩm Di không khỏi cười lạnh một tiếng, hô lớn:

- Các huynh đệ, đi lên nghênh chiến cho ta!

Mấy ngàn binh lính Giang Hạ kêu rung trời, múa may chiến đao trường mâu, phóng lên như thủy triều dâng, đánh tới Hoàng Bính và năm trăm binh lính của y.

Đây là một hồi chiến dịch không có trì hoãn, hai ngàn quân coi giữ Giang Đông không phải là đối thủ của năm nghìn quân Giang Hạ tinh nhuệ, từng giải phân cách bị phá hủy, hơn sáu trăm người chết, hơn một nghìn ba trăm người bị bắt, chỉ có vài chục trinh sát tuần tra ở bên ngoài có thể trốn thoát, đến phó tướng Hoàng Bính cũng đã trở thành tù nhân quân Giang Hạ.

Thẩm Di không để chậm trễ thời gian, y tiếp quản hơn năm trăm chiến thuyền, lệnh binh lính đem toàn bộ vật tư lều trại vận chuyển lên thuyền, bận bịu đến tối, mới đưa tiền lương vật tư trong quân doanh Bành Trạch vận chuyển sạch sẽ, chỉ còn lại một tòa trống không bị hàng rào gỗ vây quanh.

Thẩm Di lập tức hạ lệnh phóng hỏa đốt doanh, đốt cùng thủy trại, một mồi lửa thiêu hủy toàn bộ, ở trong hỏa lớn đầy khói đặc, mấy trăm chiến thuyền tạo thành một đội tàu khổng lồ, rời hồ Bành Trạch, trùng trùng điệp điệp trở về điểm xuất phát Giang Hạ.

Khi quân Giang Đông quân và quân Giang Hạ đối kháng, chiến lược của quân Giang Đông cũng không chiếm ưu thế, với lại tình thế chiến lược của quân Giang Đông không thuận lợi, binh lực chủ yếu tập trung ở phía tây Vu Hồ, mà phía tây vẫn thiếu binh lực trấn thủ.

Hơn nữa nằm giáp với quận Kỳ Xuân và quận Cửu Giang Giang Hạ chỉ có thể dựa vào binh lực thủy trại Bành Trạch đóng giữ, như vậy binh lực phòng thủ hai quận vô cùng yếu ớt, mà bọn họ trực tiếp đối mặt là thực lực cường đại của quận Giang Hạ,

Nhiều năm trước, sau khi quân Giang Đông đại bại ở Sài Tang, Tôn Quyền lập tức phái Lỗ Túc đến cầu hòa, trên thực tế chính là lo lắng Lưu Cảnh trực tiếp chiếm lĩnh quận Kỳ Xuân và quận Cửu Giang, mà Lưu Cảnh suy xét xa xôi, sẽ không tiếp tục tiến công quận Kỳ Xuân và quận Cửu Giang Quận, mà cùng Tôn Quyền đạt thành hiệp nghị giải hòa, điều này cũng là cơ sở cuối cùng để kết minh trận Xích Bích.

Nhưng lúc này, trận chiến Xích Bích đã chấm dứt, cường địch Tào Tháo phương bắc lùi bước về Trung Nguyên, việc này nhiều năm trước chưa quyết định rõ ràng, cách đây sáu năm, Lưu Cảnh lại một lần nữa để ý quận Kỳ Xuân.

Còn lần này, hắn không do dự nữa, trực tiếp hạ lệnh quân đội tiến công quy mô quận Kỳ Xuân, đem lục địa chiến trường đổ lên Giang Đông, hai vạn đại quân Giang Hạ đổ bộ ở quận Kỳ Xuân, hai vạn quân tinh nhuệ này Lưu Cảnh chọn ra từ hơn mười vạn tù binh Quân Tào trong trận đại chiến Xích Bích, tổng cộng ba vạn người, giao cho lão tướng Hoàng Trung huấn luyện Thống soái.

Hoàng Trung dựa vào năng lực Thống soái xuất sắc của lão, trong thời gian ngắn ngủi chưa tới nửa năm, thành công đem quân đội này biến thành quân Giang Hạ tinh nhuệ, đương nhiên, quan quân đồn trưởng trở lên đều là do tướng sĩ Giang Hạ đảm nhiệm, đây là điều kiện tất yếu để nắm chặt quân đội này trong tay.

Ngoài thị trấn Kỳ Xuân, nhiều đội binh lính đi từ trên thuyền lớn xuống, nhanh chóng xếp hàng ở trên bến tàu, hai vạn quân đội lập tức tiến quân về hướng đông, còn ba nghìn quân Giang Hạ ở ngoài thành thì lao tới bốn phương tám hướng, chiếm cứ các thị trấn quận Kỳ Xuân.

Lưu Cảnh cũng không tiếp thu toàn bộ phương án của Giả Hủ. Giả Hủ đề nghị đem toàn bộ dân chúng quận Kỳ Xuân đuổi tới Giang Hạ, khiến quận Kỳ Xuân trở thành một quận trống không, nhưng Lưu Cảnh suy xét đến gánh nặng Giang Hạ, liền buông tha phương án này, ngược lại biến thành chiếm lĩnh quận Kỳ Xuân, do Hướng Lãng đảm nhiệm Đô úy quận Kỳ Xuân, kiêm quản chính vụ.

Lúc xế chiều, Lưu Cảnh chậm rãi ngồi thuyền trên bến tàu cập bến huyện Kỳ Xuân. Lưu Cảnh đứng ở đầu thuyền, lạnh lùng nhìn chăm chú vào thị trấn phía xa, năm ngoái, trong huyện thành này, hắn và Tôn Quyền tiến hành đàm phán kết minh cuối cùng, vẫn chưa tới một năm, ích lợi hiệp ước của bọn họ trở nên vô lực, vì ích lợi mà bị phá tan.

Điều này khiến cho Lưu Cảnh cảm nhận sâu sắc cái gọi là chính trị, không có tình nghĩa, vĩnh viễn chỉ có ích lợi.

Lúc này, Giả Hủ ở một bên cười nói:

- Tôn Quyền không thể nào nghĩ ra mục đích của Châu Mục, chưa đấu võ, đã đánh mất Kỳ Xuân.

- Nhưng y cũng không chịu thiệt!

Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng nói:

- Không phải sao? Y chiếm lĩnh Sài Tang của ta, y sẽ vì thế mà phải trả một cái giá cực đắt, Kỳ Xuân chỉ là bước đầu tiên, sau đó là quận Cửu Giang, lúc này không đem Tôn Quyền đánh ngã hoàn toàn, ta sẽ không bỏ qua y.

Giả Hủ trầm tư một lát lại hỏi:

- Vì sao Châu Mục không đoạt lại Sài Tang trước?

Lưu Cảnh hơi than thở nhẹ nói:

- Sài Tang là nơi khởi binh của ta, ta phòng ngự Sài Tang rất công phu, chỉ cần năm ngàn người có thể phòng bốn vạn người tiến công, tuy rằng ta có thể đoạt lại Sài Tang, nhưng phải trả giá cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng, ta cũng không hy vọng vì Ngụy Diên ngu xuẩn mà trả giá lớn như vậy, chỉ cần có thể đánh bại quân chủ lực Giang Đông, chiếm ưu thế, quân Giang Đông sẽ phải buông tha Sài Tang.

Giả Hủ gật gật đầu lại nói:

- Châu Mục suy xét qua uy hiếp sau lưng của Quân Tào chưa?

- Đương nhiên ta đã suy xét!

Lưu Cảnh mỉm cười:

- Tương Dương có Văn Sính trấn thủ, ta không lo lắng Quân Tào có động tác gì, Quân Tào rất có thể sẽ ở An Lục tạo áp lực, nhưng bọn họ không có chiến thuyền, không thể trở thành uy hiếp lớn với ta, khả năng lớn nhất chính là chiến thuyền quân Giang Đông Bắc tiến trợ giúp Quân Tào vượt sông, đây chính là nơi ta phòng bị trọng điểm.

Giả Hủ vuốt râu trầm tư chốc lát nói:

- Châu Mục suy xét thật chu toàn, chẳng qua ta đoán Tào Thừa tướng sẽ không thật sự xuất binh giúp Tôn Quyền, nhưng lão sẽ giúp đỡ quân Giang Đông về phương diện khác, tỷ như lão sẽ cho Giang Đông dầu hỏa, chúng ta không thể khinh thường.

Một câu nhắc nhở Lưu Cảnh, Tào Tháo quả thật rất có thể cung cấp dầu hỏa cho Giang Đông, hắn thật sự cần suy xét đến điểm này.

Đúng lúc này, trên cột buồm có binh lính quan sát hô to:

- Châu Mục, đội tàu trên mặt sông đến rồi!

Lưu Cảnh bước nhanh đi đến đuôi thuyền, quả nhiên xa xa xuất hiện một mảnh chấm đen nhỏ, hắn chăm chú nhìn một lát, mỉm cười nói:

- Ta nghĩ đây là Thẩm Di thắng lợi trở về rồi!

----------oOo----------