Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 425-1: Bố cục Tây tuyến (hạ) (1)




Không bao lâu, những đồ vật có giá trị ở cửa thành đều bị chủ tướng sai binh lính mang vào nha môn, bọn họ tiến lên thi lễ, bất an chờ đợi Mi Phương, hai ngày này bọn họ đều thu hoạch được nhiều thứ đồ xa xỉ, không biết có phải vì việc này mà khiến Mi Phương bất mãn hay không.

- Ta hỏi các ngươi, hai ngày này có người khả nghi vào thành không?

Phụ trách cửa thành phía Tây là một gã đồn trưởng, y trả lời nói:

- Hồi bẩm Mi tướng quân, tạm thời không phát hiện tình huống khả nghi, vẫn bình thường.

Mi Phương gật gật đầu, lại chuyển hướng quan quân đang trực cửa Đông:

- Mã đồn trưởng, tình hình chỗ ngươi thế nào?

- Ty chức bên kia cũng bình thường, lữ khách cũng không giảm bớt.

Mi Phương càng quan tâm tình hình cửa Đông, y lại hỏi:

- Có người nhắc tới tình hình huyện Tín Lăng hay không?

Mã đồn trưởng suy nghĩ một chút nói:

- Thương khách đến huyện Tín Lăng hai ngày nay ít hơn, hôm nay chỉ có một đoàn khách, là đội buôn Ngô thị Giang Lăng, đem một đàn trâu đi Ba Thục, Dương Kiếm sĩ cũng ở trong đội ngũ.

- Ai?

Mi Phương nhướn mày hỏi:

- Người nào là Dương Kiếm sĩ?

- Chính là người Dương Tiến “Bệnh chuyên chư” ở huyện Hoa Dung.

- Nói bậy!

Mi Phương phẫn nộ quát:

- Dương Tiến đã dẫn mẫu thân xuôi nam đi Giang Đông tránh chiến loạn rồi, sao có thể xuất hiện ở Tỷ Quy?

Mã đồn trưởng sợ tới mức nơm nớp lo sợ nói:

- Ta từng thấy quá người này, hình như chính là y.

- Cái gì gọi là giống như, người ở đâu rồi?

Mi Phương đập bàn giận dữ hỏi.

- Y là hẳn là ở cửa hàng Ngô thị.

Nếu như thường lui tới, Mi Phương sẽ không để ý, hiện tại thư cảnh báo của Lưu Bị, trong lòng của y bất an, bất luận tình hình như thế nào y đều phải tra rõ ràng, lúc này Mi Phương đứng dậy lệnh nói:

- Đi theo ta tới cửa hàng Ngô thị!

Mặc dù cửa hàng Ngô chỉ là cửa hàng lớn thứ ba Kinh Châu, nhưng ở huyện Tỷ Quy có số lượng cửa hàng nhiều nhất, kho hàng lớn nhất, ở thành bắc có kho hàng lớn chiếm hơn mười mẫu đất, nơi này đồng thời cũng là cửa hàng chiếm chục mẫu đất.

Chưa tới giữa trưa, mấy trăm tên lính xuất hiện ở ngoài kho hàng, bao vây kho hàng, quản sự cửa hàng là Ngô Tụng, con cháu Ngô gia, chừng ba mươi tuổi, vô cùng khôn khéo, y nghe nói bên ngoài có mấy trăm binh lính đến, vội vàng ra đón, vừa lúc gặp Mi Phương đằng đằng sát khí dẫn người tới.

Ngô Tụng sợ bước lên phía trước thi lễ:

- Mi tướng quân có chuyện gì không?

Gia tộc Mi Phương nhiều thế hệ làm kinh thương, bản thân y với thương nhân cũng không có thành kiến, bình thường cũng rất khách khí, nhưng hôm nay thái độ của y lại khác, y cầm roi ngựa chỉ Ngô Tụng, lớn tiếng quát hỏi:

- Kiếm khách Dương Tiến Nam Quận ở trong cửa hàng phải không?

Ngô Tụng sửng sốt một lúc lâu sau nói:

- Hồi bẩm Giang Hạ, buổi sáng người này có tới, nhưng đã cùng đội thương nhân đi Ba Thục rồi.

Sao Mi Phương có thể tin lời của y, hừ lạnh một tiếng, ra lệnh:

- Lục soát tất cả cho ta!

Trăm tên binh lính xông vào cửa hàng, bắt đầu lục tung lên kiểm tra, lúc này Mi Phương lại nghĩ tới cửa hàng Đào thị, nếu không ở trong này, tất nhiên ở cửa hàng Đào thị, y đồng thời ra lệnh cho một gã quân hầu:

- Mang một trăm huynh đệ đi lục soát cửa hàng Đào thị cho ta, cẩn thận lục soát!

Cửa hàng Đào thị ở phía nam thành, cũng là một kho hàng lớn, nhưng kho hàng lại có vẻ rất bẩn, bởi vì cửa hàng Đào thị ở Ba Thục chủ yếu kinh doanh than đá, tiếp theo là lương thực, ở phía sau kho hàng là một mảnh đất tầm hai mẫu tòa nhà, cũng là sản nghiệp của cửa hàng Đào thị.

Lúc này bên trong một gian phòng, Hướng Sủng đang cùng một gã quan quân thảo luận hành động tiếp ứng công thành, Lý Nghiêm sử dụng phương thức ít người, liên tục đem binh lính vào thành Tỷ Quy tiếp ứng, đã phái hơn một trăm năm mươi người, chủ yếu giả dạng làm tiểu nhị ba cửa hàng lớn ở Kinh Châu.

Hôm nay Hướng Sủng vào thành, chính là suất lĩnh một trăm năm mươi người làm nội ứng, trên thực tế, quân Giang Hạ đã im hơi lặng tiếng cướp lấy huyện Tín Lăng, chuẩn bị phát động tiến công huyện Tỷ Quy, lúc này bọn họ không thể có bất kỳ thất bại nào.

Người quan quân này tên là Lý Tung, là tộc đệ của Lý Nghiêm, là một Nha tướng, tác chiến dũng mãnh, thích hợp đột kích, nhưng ứng biến và mưu lược không đủ, cho nên mới do Hướng Sủng đến chỉ huy nội ứng.

Lý Tung bẩm báo nói:

- Các huynh đệ ở ba cửa hàng đều sắp xếp rất khá, vũ khí giấu ở cửa hàng Đào thị, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động.

Hướng Sủng gật đầu nói:

- Thời gian hành động là canh hai đêm nay, chúng ta tập kích, canh hai cướp đoạt cửa Đông thành, hành động lần này quan trọng, chỉ có thể thành công, không thể thất bại!

- Ty chức hiểu rõ!

Bỗng nhiên, quản sự của hàng Đào thị vội vàng chạy vào, gấp giọng nói:

- Bên ngoài có hơn một trăm tên lính, điều tra cửa hàng, hình như muốn tìm kiếm khách Dương Tiến Nam Quận, Hướng tướng quân nhanh xuống hầm trốn đi!

Trong lòng Hướng Sủng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ quân coi giữ của Lưu Bị có được tin tức gì sao? Lúc này y nói với quản sự:

- Không cần trốn, ngươi cho ta một bộ quần áo tiểu nhị là được!

Hướng Sủng cắt râu dài, rửa sạch mặt mày, mặc quần áo của người làm, bộ dáng rất khác so với lúc vào thành, nhưng y lo lắng là vũ khí, lại hỏi quản sự:

- Lý tướng quân nói vũ khí giấu ở trong cửa hàng, có giấu kĩ được không?

- Xin Hướng tướng quân yên tâm, vũ khí đều giấu dưới ao nước hậu viện, cho dù lặn xuống nước cũng khó có thể phát hiện, tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.

Hướng Sủng yên lòng, vội vàng đi vào tiền viện, xen lẫn vào trong năm mươi mấy tiểu nhị, từ bên ngoài nhìn vào, y và đám tiểu nhị này hoàn toàn giống nhau, căn bản nhìn không ra khác biệt.

Lúc này trăm tên lính đã xông vào cửa hàng, bọn họ với tiểu nhị ăn mặc giản dị không có hứng thú, phân công nhau chạy vào phòng kế toán và nội thất, lục tung điều tra người hiềm nghi, trong lòng bọn lính đều biết rõ, loại cơ hội phát tài này bọn họ làm sao có thể buông tha.

Điều tra xong cửa hàng Ngô thị, kết quả không thu hoạch được gì, không bao lâu, quân hầu đi điều tra cửa hàng Đào thị cũng trở về bẩm báo:

- Không có phát hiện người hiềm nghi!

Lúc này Mi Phương đã nhận được tin tức của tướng phòng giữ cửa Tây, nhân khi trời sáng cửa hàng Ngô thị đã vội vàng đem đàn trâu ra khỏi cửa thành, đi tới Ba Quận, binh lính thủ thành không chú ý người ra khỏi thành.

Trong lòng Mi Phương thầm nghĩ, 'Chẳng lẽ thực là mình đa nghi sao?'

Y không tìm thấy chứng cớ và manh mối, cũng không muốn quá mức đắc tội mấy nhà cửa hàng lớn, liền hạ lệnh:

- Truyền lệnh những đồ vật ở hai bên cửa thành, phải tăng mạnh phòng ngự, nhất là ban đêm, không thể nửa điểm sơ suất!

Đêm dần khuya, mây đen thật dày che đậy ánh trăng tinh quang, trong huyện Tỷ Quy một mảnh tối đen, cũng vô cùng an tĩnh, ngọn đèn cuối cùng trong một gia đình cũng thổi tắt, cả huyện thành tiến vào lúc ngủ say, ngẫu nhiên có tiếng chó mèo hoang ở đầu đường xuyên qua, trước tòa thành trì chỉ có hai cây đuốc, giống hệt hai ánh mắt của thị trấn.

Ở trong kho cửa hàng than đá Đào thị, một trăm năm mươi binh lính xếp thành hàng chỉnh tề, bọn họ đều đổi lại khôi giáp quân Nam Kinh, trên mũ giáp cắm lông Bạch Vũ khác nhau, tay bọn họ cầm trường mâu, chiến đao cung nỏ, lẳng lặng nghe thủ lĩnh Hướng Sủng sắp xếp.

- Quân coi giữ phía Đông thành ước chừng hai trăm người, chúng ta phi thường, trăm người đối phó được, nhưng mấu chốt là khoảng cách quân doanh đến cửa phía Đông thành cửa chỉ có ba trăm bước, cứu viện sẽ rất nhanh, cho nên nhất định phải ngăn chặn cứu viện quân doanh.