Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 450-1: Lỗ Túc đi sứ (trung) (1)




Ở phía trước cửa sổ lầu hai, Lưu Cảnh không ngờ thấy được Lỗ Túc, điều này làm cho hắn rất kinh ngạc, tại sao Lỗ Túc lại ở chỗ này? Hắn lập tức lệnh thị vệ đi tửu quán mởi Lỗ Túc đến đây.

Không bao lâu, Lỗ Túc mang theo vài tên tùy tùng đi tới chỗ chuyển lương thực lên bờ. Lỗ Túc chắp tay cười nói:

- Thật sự là đúng dịp, ta cũng vừa mới đến Vũ Xương, tuy nhiên không có chuyện gì nên không thông cáo quan phủ, mời Châu Mục thứ lỗi!

Lưu Cảnh ha hả cười to:

- Đây là Tử Kính không đúng rồi, là chúng ta không thể tận tình vai trò của chủ nhân mới đúng, nhưng xem giao tình của chúng ta nên sẽ không phạt rượu, nếu Tử Kính không ngại thì mời lên thuyền một lát.

- Quấy rầy Châu Mục rồi!

Lỗ Túc cũng không từ chối, vui vẻ lên thuyền, cho dù hai nhà vừa mới chấm dứt đại chiến nhưng cũng không ảnh hưởng tới giao tình của Lỗ Túc và Lưu Cảnh, hai người ở trong khoang thuyền ngồi trò chuyện, Lưu Cảnh cười nói:

- Ta nghĩ lần này Ngô hầu chinh tây, hẳn là Tử Kính ngươi đã ngăn lại.

Lỗ Túc cười khổ một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối nói:

- Không chỉ có ta phản đối, Công Cẩn cũng kiên quyết phản đối, tiếc rằng Ngô hầu khư khư cố chấp, vấp phải sai lầm lớn, ta không biết nên nói như thế nào nữa.

Vẻ mặt tươi cười Lưu Cảnh biến mất, thản nhiên nói:

- Việc này cũng không tính là gì, nếu không phải ta muốn chinh Tây thì có lẽ ta sẽ chủ động tiến công Giang Đông, tất cả đều vì là ích lợi của đất nước, ta đương nhiên sẽ không trách tội Ngô hầu, tuy nhiên chuyện này chỉ sợ rất khó giải quyết tốt hậu quả.

Trong lòng Lỗ Túc rất chua xót, hiện tại ông có việc cầu người, không thể không cúi đầu, sau một lúc lâu mới nói:

- Liệu có thể mời Châu Mục cùng chúng ta chống chọi lại Tào Tháo không? Chúng ta sẽ cố gắng giải quyết tốt hậu quả vừa rồi, Ngô hầu cam đoan sẽ không tái xâm chiếm Kinh Châu.

Lưu Cảnh lạnh lùng cười:

- Có thể, nhưng danh dự Ngô hầu các ngươi làm cho người ta thật sự không có gì để nói nữa.

Lỗ Túc đã trầm mặc, ông không biết nên nói như thế nào cho đúng, loại không khí này khiến cho ông cảm thấy rất khó có thể nói gì. Lưu Cảnh thật sự không phải là người khắc nghiệt, hắn cũng không muốn cố ý gây khó xử cho Lỗ Túc, nhưng hiện không thể nào làm khác được.

Lưu Cảnh lại cười cười nói:

- Tuy nhiên dựa trên giao tình của ta và Tử Kính, trước tiên ta có thể đem Thượng Hương Công chúa giao trả lại cho ngươi mà không có bất kỳ điều kiện.

Lỗ Túc mừng rỡ, Lưu Cảnh đã đồng ý bằng miệng thì tức là việc này chắc chắn xảy ra, nhưng hắn chưa hề nhắc đến việc đàm phán, đành chỉ đi bước nào tính bước nấy thôi.

Lưu Cảnh mang theo Lỗ Túc đi vào dịch trạm của khách quý, Vương Dịch Thừa ra đón, khom người thi lễ nói:

- Tham kiến Châu Mục!

- Thượng Hương Công chúa hiện tại như thế nào rồi?

Trên mặt Vương Dịch Thừa lộ ra vẻ khiếp đảm, giải thích nói:

- Công chúa kiên trì muốn đi tù binh doanh, vì thế tuyệt thực ba ngày, vừa lúc Châu Mục phu nhân tới thăm nàng, liền đáp ứng yêu cầu của nàng, Công chúa bây giờ đang ở tù binh doanh.

Vương dịch thừa vừa nói, vừa vụng trộm xem sắc mặt Lưu Cảnh, thấy hắn có chút không vui, vội vàng bổ sung:

- Nghe nói là an trí nàng một mình, phu nhân còn phái nữ thị vệ đi bảo hộ nàng, dường như phu nhân và Công chúa từ trước đã quen biết.

Lưu Cảnh bình thường không cho thê tử hỏi đến chính vụ, thê tử tự tiện đem Tôn Thượng Hương chuyển qua tù binh doanh, đương nhiên khiến hắn không vui, tuy nhiên nghe nói thê tử và Tôn Thượng Hương quen biết nhau, lúc này sắc mặt hắn mới hơi hòa hoãn, quay đầu lại nói với Lỗ Túc:

- Thật xin lỗi, chúng ta lại phải đi một chuyến đến tù binh doanh rồi!

Trong lòng Lỗ Túc lo lắng, thiên kim Công chúa sao có thể ở trong loại địa phương như tù binh doanh đươc chứ, tuy nhiên nghe nói có nữ thị vệ bảo hộ, ông mới thoáng thả lỏng trong lòng, vội vàng nói:

- Không ngại, chúng ta cứ qua tù binh doanh thăm công chúa đã.

Hai người trở mình lên ngựa, dưới sự bảo vệ của đại đội thân vệ hướng phía bắc đi ra ngoài thành.

Tù binh doanh trên thực tế là một tòa quân doanh, rộng hơn ngàn mẫu đất trước mắt giam giữ mấy vạn tù binh Giang Đông, do đại tướng Lý Tuấn dẫn năm nghìn binh lính trông coi, đề phòng nghiêm khắc.

Tuy nhiên vì phòng ngừa tù binh gây rối tất cả quan quân từ Nha tướng trở lên đều được giam giữ ở mặt khác bao gồm ba người Thái Sử Từ, Lã Mông, Từ Thịnh, đã bị giam lỏng ở trong thành.

Lưu Cảnh một đường chạy tới tù binh doanh, Lý Tuấn nghe thì lập tức ra đón. Lưu Cảnh lập tức hỏi:

- Giang Đông Công chúa giam giữ ở trong này đúng không?

Lý Tuấn biết rằng Lưu Cảnh sớm muộn gì cũng sẽ hỏi việc này, gã gật gật đầu:

- Nàng ở bên trong quân doanh, mời Châu Mục đi theo ta.

Lưu Cảnh mang theo Lỗ Túc vào tù binh doanh, đi thẳng đến góc Tây Bắc, nơi này có hàng rào phân doanh trại thành một khu vực riêng biệt, các lều trại đều được làm bằng vải bạt trắng, có hang rào bảo vệ xung quang, hông cho người ngoài tiến vào, bên trong thì có tám nữ thị vệ bảo hộ Tôn Thượng Hương, đương nhiên cũng là một loại tạm giam.

Lưu Cảnh mang theo Lỗ Túc đi qua hàng rào, vài nữ thị vệ liền vội vàng tiến lên thi lễ, Lưu Cảnh nhìn thoáng qua lều trại, hỏi:

- Nàng thế nào, còn tuyệt thực nữa không?

Nữ thị vệ thủ lĩnh lắc đầu:

- Bẩm báo Châu Mục, nàng hiện tại đã tốt hơn một chút rồi, tuy nhiên thể chất rất yếu, quân y hôm qua tới xem qua nàng nói ít nhất phải nằm yên tĩnh nửa tháng mới có thể khôi phục.

Lưu Cảnh đi đến trước lều lớn, từ khe hở liếc mắt nhìn vào trong trướng vải một cái, thấy Tôn Thượng Hương dường như nằm ở trên giường, cũng không hề ngủ, Lưu Cảnh liền cười hỏi:

- Ta có thể đi vào không?

Sau một lúc lâu, lều trại truyền đến thanh âm oán hận:

- Ta là tù binh của ngươi, ngươi muốn như thế nào liền như thế đấy, liệu có cần phải hỏi qua ta chăng?

Lưu Cảnh vén màn trướng đi vào, Lỗ Túc lại do dự một chút, chưa cùng đi vào, hai người này tương lai sẽ là vợ chồng, mình cũng không nên đi vào.

Chỉ cần Công chúa bình an, ông cũng đã an tâm, ông vội vàng rời khỏi doanh trại, vài tên thân vệ cũng đi theo lui ra ngoài, có nữ thị vệ ở lều lớn xung quanh, bọn họ cũng không cần phải lo lắng.

Lưu Cảnh đi vào lều lớn, chỉ thấy Tôn Thượng Hương đã quay lưng đi, lấy chăn kín toàn thân ngay cả phần đầu cũng bưng kín, chỉ chừa một đám tóc đen ở bên ngoài.

Lưu Cảnh ngồi xuống bên cạnh giường, ôn hòa nói:

- Ta tới nói cho cô biết, chỉ cần thân thể của cô tốt hơn một chút ta sẽ cho cô trở về Giang Đông.

- Hừ, những điều ngươi nó ta chưa bao giờ tin tưởng.

Tôn Thượng Hương lạnh hừ lạnh một tiếng.

- Vì sao không tin.

Lưu Cảnh cười tủm tỉm nói:

- Chẳng lẽ ta đường đường Kinh Châu Mục còn có thể lừa gạt một tiểu nữ tử như cô sao?

- Ngươi nói chuyện có đáng tin hay không, thì trong lòng ngươi thừa biết.

Thật ra là Tôn Thượng Hương muốn ám chỉ lúc trước Lưu Cảnh đã đáp ứng làm cho nàng bắn ba mũi tên nhưng cuối cùng Lưu Cảnh lỡ hẹn rồi, tuy nhiên chuyện này Lưu Cảnh đã sớm quên, hắn quả thật không nhớ rõ.

- Được rồi! Sáng mai, ta liền an bài thuyền đưa cô trở về Giang Đông, có tin hay không là tùy cô.

Tôn Thượng Hương vén chăn lên, bỗng ngồi dậy, căm tức Lưu Cảnh:

- Ngươi không cần giả nhân giả nghĩa rồi, ta tuyệt sẽ không trở về!

Lưu Cảnh cũng không có tức giận, hắn cười cười:

- Vì sao không quay về, chẳng lẽ nơi này ở thật sự thoải mái sao?

- Việc này không liên quan gì đến ngươi.

- Như thế nào lại không có quan hệ gì với ta, có chút tù binh ta không thích, ta sẽ đem hắn đuổi đi ra ngoài, cô cũng giống như vậy, ta đem cô đuổi ra khỏi Kinh Châu, muốn đi nơi nào? Tùy cô, sáng mai đi!