Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 495: Gặp lại Lưu Kỳ




Gia Cát Lượng không khỏi cười khổ một tiếng:

- Lưu Châu Mục thân kinh bách chiến, mưu lược hơn người, lại có Giả Hủ, Tư Mã Ý làm quân sư, chuyện nhỏ nhặt như thế này vẫn cần thỉnh giáo một người thôn dân sơn dã như Khổng Minh này hay sao?

- Tiên sinh khách sáo rồi, đại tài của tiên sinh Lưu Cảnh hiểu rõ nhất, vẫn mong tiên sinh vui lòng chỉ giáo.

Nói xong, Lưu Cảnh thi lễ với y thật sâu.

Gia Cát Lượng không còn cách nào, đành phải nhặt thanh gỗ lên chỉ vào sa bàn nói:

- Lúc trước phương án mà tại hạ dâng lên cho Hoàng Thúc là tập trung binh lực công phá đất Ba, lợi dụng mẫu thuẫn của Nghiêm Nhan và Bàng Hi tiêu diệt từng tên một, đoạt lấy binh lực của ba quận là quận Ba Đông, Ba Quận và quận Ba Tây, như thế, binh lực của Hoàng Thúc liền có thể đạt đến năm vạn, có năm vạn binh lực, thì có thể xuôi theo Dân Giang bắc thượng, đánh thẳng vào Thành Đô, nhiều nhất là ba tháng sẽ chấm dứt được chiến dịch Ích Châu, nhưng thực lực quân Kinh Châu mạnh mẽ, còn có thủy quân làm mũi nhọn, thế thì không cần dùng kế sách của tại hạ, có thể trực tiếp phân binh làm hai đường.

Gia Cát Lượng lại chỉ thanh gỗ vào Trường Giang:

- Đại quân có thể đi thuyền xuất phát từ Giang Lăng, dọc theo Trường Giang tây tiến, sau mười ngày có thể đến Ngư Phục, lấy Ngư Phục làm trọng địa hậu cần, một mạch đánh thẳng lên phía bắc, từ quận Quảng Hán đoạt lấy Thành Đô, một đường khác vẫn là thủy lộ, từ Trường Giang men theo Dân Giang bắc thượng, phúc địa Ba Thục kênh rạch chằng chịt, vô cùng thích hợp cho thủy quân tác chiến, đây là ưu thế của quân Kinh Châu, phải tận dụng tốt, hai đường tiến công Thành Đô như thế này, nhiều nhất là hai tháng, chiến sự Ba Thục liền có thể chấm dứt.

Tuy rằng Lưu Cảnh thỉnh giáo Gia Cát Lượng cũng có phân nửa là muốn đùa cho vui, nhưng Gia Cát Lượng đề xuất tiến công Ba Thục bằng thủy lộ, đây quả thật là phương án Lưu Cảnh không ngờ đến, đề nghị này giúp hắn sáng tỏ thông suốt, nếu tiến quân theo đường thủy, vậy thì vấn đề phức tạp khi vận chuyển lương thực liền có thể giải quyết rồi.

Lúc này Gia Cát Lượng lại cười nói:

- Kỳ thật lấy thực lực của Kinh Châu, đoạt lấy Ba Thục không khó, khó khăn là ngồi vững ở Ba Thục, muốn vững gót chân ở Ba Thục, thì nhất định phải giải quyết vấn đề sỹ tộc Đông Châu, kỳ thực trong tay Châu Mục có đất Kinh Châu, vậy thì đã dễ dàng giải quyết, có thể tiến hành "Vận động hồi hương", dùng đất đai ở Kinh Châu đổi lấy đất đai Ba Thục của sỹ tộc Đông Châu, lại miễn thuế phú, vấn đề này đã giải quyết được một nửa, tương lại Châu Mục đoạt được Quan Trung Tam Phụ, lại đem một nửa sỹ tộc Đông Châu còn lại đưa đến Tam Phụ, vừa có thể giải quyết vấn đề nhân khẩu của Tam Phụ không đủ, vừa có thể trừ đi cái gốc rễ làm cho Ba Thục bất ổn, có thể nói là một công đôi việc.

Phương án của Gia Cát Lượng và phương án cua Tư Mã Ý không mưu mà hợp, Lưu Cảnh không kìm nổi cười phá lên:

- Lời vàng ngọc của tiên sinh, Lưu Cảnh xin đa tạ!

Gia Cát Lượng lại mỉm cười:

- Đã nói xong chuyện của Ba Thục, chúng ta có nói đến chuyện của Kinh Nam một chút được không.

- Mời tiên sinh ngồi!

Lưu Cảnh mời Gia Cát Lượng ngồi xuống, lại lệnh cho binh sỹ dâng trà, lúc này Gia Cát Lượng mới lấy ra một phong thư, đưa cho Lưu Cảnh:

- Đây là thư do đích thân chủ công nhà ta gửi cho Châu Mục, mời Châu Mục xem qua.

Lưu Cảnh tiếp nhận phóng thư mở ra đọc, trong thư Lưu Bị cam đoan sẽ rút quân khỏi Kinh Nam, nguyên đưa Lưu Kỳ làm vật thế chấp để đổi lấy cha con Quan Vũ, ngoài ra hy vọng cho y thêm thời gian nửa năm để chuẩn bị, Lưu Cảnh trầm tư giây lát, liền nói:

- Lưu Hoàng Thúc tính mùa hè năm sau sẽ đi Giao Châu sao? Mùa hè nóng bức, đất Giao Châu dễ sinh chướng khí, lúc đó xuôi nam có thể không sáng suốt lắm!

- Chúng ta tính mùa xuân sang năm sẽ nam hạ, đầu tiên sẽ công hạ quận Úc Lâm, cần một khoảng thời gian để chuẩn bị, cho nên Hoàng Thúc mới đề xuất ra kỳ hạn nửa năm, đây chỉ là kỳ hạn trễ nhất, có lẽ sẽ không cần đến thời gian nửa năm.

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Ta hy vọng lần này Lưu Hoàng Thúc xuôi nam, sẽ không mang theo dân chúng Kinh Nam.

- Việc này xin Châu Mục yên tâm, lúc trước chúng ta di dân đi Vũ Lăng, đã chết không ít người, chúng ta đã rút ra bài học, tuyệt sẽ không mang theo dân chúng nam hạ, làm như vậy ngược lại sẽ trở thành gánh nặng trong việc hành quân.

Nói xong, Gia Cát Lượng lại đầy mong chờ nhìn Lưu Cảnh, y hy vọng Lưu Cảnh có thể đáp ứng điều kiện của bọn họ đề ra, đổi cha con Quan Vũ trở về đối với bọn họ rất quan trọng, không chỉ liên quan đến tình nghĩa của Lưu Bị, quan trọng hơn là đại tướng của bọn họ thiếu thốn trầm trọng, chỉ còn lại hai người Trương Phi và Trần Đáo, gấp gáp cần phải có cha con Quan Vũ ra trận tác chiến.

Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút, liền cười nói:

- Theo lý, ta nên tin tưởng vào lời hứa của Hoàng Thúc, cũng nên tiếp nhận thành ý đưa Kỳ công tử trở về, nhưng ta còn có một yêu cầu nho nhỏ, hy vọng Lưu Hoàng Thúc có thể làm thay ta.

- Xin Châu Mục cứ nói!

Lưu Cảnh chậm rãi nói:

- Chính là việc giả mạo thân phận của ta, điều này làm ta rất phiền não, ta hy vọng Lưu Hoàng Thúc có thể chính thức thừa nhận sự thật, phải thay ta làm sáng tỏ cho danh dự của ta, nhất là gia tộc của ta, hy vọng Hoàng Thúc có thể làm được điều này, nhược bằng không, cho dù ta đáp ứng điều kiện của ông, đại tướng dưới trướng ta cũng sẽ không đáp ứng.

Gia Cát Lượng lập tức gật đầu đáp ứng:

- Điều này không thành vấn đề, tại hạ sẽ thỉnh Hoàng Thúc lập tức làm sáng tỏ, nói lời xin lỗi với Châu Mục, xin Châu Mục hãy tin tưởng vào thành ý của chúng ta.

- Lời nói của Gia Cát tiên sinh đương nhiên là ta sẽ tin, ngoài ra, nếu Hoàng Thúc đoạt Giao Châu, ta sẽ toàn lực ủng hộ việc buôn bán của hai châu, toàn lực ủng hộ Hoàng Thúc buôn bán ở Giao Châu, ta nghĩ, điều này đều có lợi với hai bên.

Nói đến đây, Lưu Cảnh cười đầy thâm ý, mặc dù Gia Cát Lượng biết được ý đồ chân chính của Lưu Cảnh, nhưng y cũng không thể không cảm tạ một cách chân thành, bọn họ chiếm lĩnh, việc kinh doanh ở Giao Châu quả thật cần Kinh Châu ủng hộ.

Gia Cát Lượng không nán lại Kinh Châu bao lâu, y liền trở về huyện Công An ngay trong đêm, song phương ước định, trong vòng một tháng sẽ phóng thích cha con Quan Vũ, và trước tháng tư năm sau, Lưu Bị nhất định phải xuất binh đến Giao Châu, để đáp lại việc Lưu Bị chủ động nhượng ra Kinh Nam, Lưu Cảnh cho Lưu Bị thời gian nửa năm.

Màn đêm buông xuống, Lưu Cảnh khoanh tay đi đến trước một tòa tiểu viện nằm phía sau quận nha, binh sỹ đứng đầy trong sân, vừa đến cửa, đã nghe tiếng rống biến thái của Lưu Kỳ:

- Rượu đâu! Rượu của ta ở đâu? Mau mang rượu đến cho ta!

Lưu Cảnh không khỏi nhíu mày, tiếng rống này vô cùng thô tục, giống như tửu quỷ nổi điên, Lưu Cảnh đi vào sân, chỉ thấy mấy ả nha hoàn đang bưng bình rượu đứng ngoài cửa, ai cũng không dám vào, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Một ả nha hoàn tiến lên thi lễ, nức nở nói:

- Bẩm báo Châu Mục, vừa rồi bọn nô tỳ đi vào đưa rượu, công tử uống rượu, còn muốn làm xằng, bọn nô tỳ không dám vào nữa.

Lưu Cảnh quay đầu nói với tên đội trưởng:

- Sau này không cho nha hoàn đưa rượu đến nữa, sai binh sỹ đưa rượu cho y, ngoài ra, cũng phải giảm lượng rượu lại, không được phóng túng cho y nữa.

- Tuân mệnh!

Lưu Cảnh thầm thở dài một tiếng, đi vào phòng, trong phòng mùi rượu gay mũi, xung quanh lộn xộn, khắp nơi đều là mảnh vỡ của bình rượu, chiếc bàn nhỏ cũng bị lật tung lên, các loại thức ăn cũng rơi vãi đầy đất, chỉ thấy Lưu Kỳ ngồi trong một góc, cầm một bình rượu tu ừng ực.

Lưu Cảnh đi đến trước mặt Lưu Kỳ, quả thật hắn không tin vào mắt mình, dáng người của Lưu Kỳ vốn đã như một cái sào trúc, bây giờ lại càng gầy guộc hơn, giống như một bộ xương khô, hai mắt lộ ra ngoài giống như cá thòi lòi, mặt phù đến thảm hại, toàn bộ sắc mặt có vẻ tái nhợt như xác chết, cả người tràn đầy một hơi thở chết chóc, đây là bộ dáng điển hình bị tửu sắc vét hết sinh lực, trông có vẻ thọ mệnh đã không còn lâu nữa.

Khó trách Lưu Bị muốn trả y trở về, nếu y chết ở Kinh Nam, Lưu Bị sẽ không thể ăn nói với người ngoài, lại còn bày ra một thành ý, không hổ là Hoàng Thúc lòng dạ đen tối!

Lúc này, Lưu Kỳ lại điên cuồng hét lên một tiếng như tên điên:

- Rượu của ta sao còn chưa tới, còn nữ nhân nữa, nữ nhân của ta đâu rồi?

Căn bản y vốn không thấy Lưu Cảnh đang ở trước mặt y, Lưu Cảnh thấy y thần trí đã không còn rõ ràng, trong lòng khẽ thở dài, ngồi xổm trước mặt y trầm giọng hỏi:

- Ngươi còn nhớ ta không?

Lưu Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, chăm chú nhìn thẳng vào Lưu Cảnh, ánh mắt trống rỗng, không lộ chút thần thái.

- Ngươi là ai?

Lưu Kỳ bỗng nhiên hung tợn hỏi:

- Hình như ta quen ngươi!

- Ta là Lưu Cảnh, người còn nhớ không?

- Lưu Cảnh Lưu Cảnh!

Ánh mắt của Lưu Kỳ bỗng trừng lớn, lộ ra vẻ mặt càng hung tợn hơn:

- Hóa ra là ngươi, ngươi cướp đi chức vị Châu Mục của ta, hại chết phụ thân ta, tên khốn kiếp này, ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi!

Lưu Kỳ vừa rống vừa kêu, nhưng làm cách nào y cũng không đứng lên được, âm thanh cũng càng lúc càng yếu, cuối cùng cả người đều nằm rạp trên mặt đất, nói trong mê man:

- Ta phải giết ngươi, giết ngươi!

Lưu Cảnh lắc lắc đầu, ngay cả một chút thông cảm cũng biết mất, rơi vào kết quả như vậy, ngoại trừ trách bản thân y mù quáng, còn có thể trách ai, Lưu Cảnh xoay người đi ra khỏi phòng, căn dăn thân binh:

- Lập tức phái người đưa y đi Tương Dương, đồng thời phong tỏa tin tức.

Thời gian đã là hạ tuần tháng mười hai, không khí tân niên ở các nơi của Kinh Châu cũng càng lúc càng nồng đậm, hơn nữa đây chính là cái tân niên đầu tiên của người dân sau khi hồi hương, càng có ý nghĩa đặc biệt.

Trong thành Tương Dương treo đầy đèn lồng, từng nhà đều dọn dẹp phòng ốc, chuẩn bị tế phẩm, rất nhiều trẻ con đều sốt ruột được mặc quần áo mới, kết thành từng đám chơi đùa trên đường phố.

Ngày hôm nay cũng có ý nghĩa đặc biệt đối với phủ trạch của Lưu Cảnh, trong nhà đã có thêm một người phu nhân, Đào Trạm căn dặn gia nhân phải chuẩn bị chúc mừng tân niên này tốt một chút.

Theo phong tục, cái tân niên đầu tiên sau khi Tôn Thượng Hương thành hôn phải là trở về nhà mẹ đẻ, nhưng phong tục này đối với nàng rõ ràng là không thực tế, nàng chỉ có thể viết cho mẫu thân một lá thư thật dài, lại mời họa sư vẽ một bức họa về cuộc sống tại nơi ở mới, phái người gửi cho mẫu thân, cũng coi như là một sự an ủi đối với người thân.

Tôn Thượng Hương đã dần quen với cuộc sống mới, mặc dù Đào Trạm đối với nàng chiếu cố có thừa, sắp xếp cho sinh hoạt từng ly từng tý, nhưng Tôn Thượng Hương vẫn không vui, điều này cũng khó trách, dù sao ngày đầu tiên nàng vừa theo chồng trở về nhà mới, chồng liền dẫn quân xuất chinh, đi một cái đến hơn một tháng, khiến trong lòng nàng vô cùng lạc lõng.

Tôn Thượng Hương ngồi trong thư phòng của mình, chán chường ngắm nhìn một thanh đoản kiếm, đây là một thanh kiếm do Lưu Cảnh sai thân binh mang về, trên chuôi kiếm có khắc hai chữ "Lãnh Điện", nghe đâu chính là danh kiếm mà Viên Thiệu cất giấu.

Tôn Thượng Hương giỏi về thưởng thức danh kiếm, đây đúng là một thanh bảo kiếm cực tốt, có thể đứng sánh với ba thanh danh kiếm đứng đầu trong những thanh kiếm mà nàng cất giữ.

Tuy rằng đây phải là một việc khiến nàng cực kỳ hứng khởi, nhưng Tôn Thượng Hương lại không vui lắm, nàng quan sát đánh giá thanh bảo kiếm một hồi, liền vứt nó sang một bên.

Lại thuận tay nhặt lên một túi dao găm nhỏ, từng thanh dao găm sắc bén giống như món đồ chơi trong tay nàng, phóng ra, cắm chính xác vào một chiếc ván gỗ ngoài ba trượng.

Lúc này, nàng bộng nhiên bực bội cùng ném tất cả dao găm, vừa lúc nha hoàn của nàng đi vào phòng, suýt nữa đã phóng trúng nha hoàn, dọa cho nha hoàn biến sắc.

Tôn Thượng Hương lập tức đứng lên, liên tục hỏi:

- Có tin tức quân đội trở về sao?

Nha hoàn lắc đầu:

- Tạm thời chưa có tin tức!

Tôn Thượng Hương ngẩn người một chút, lại ỉu xìu ngồi xuống, nàng chống tay lên má thở dài một tiếng, tự nhủ một cách oán hận:

- Tên trứng thối này rốt cuộc đến chừng nào mới trở về?

Một tiếng cười khúc khích, thị nữ bên cạnh nàng không kìm nổi che miệng cười ra thành tiếng, Tôn Thượng Hương trừng mắt nhìn:

- Cười cái gì?

- Em đi theo tiểu thư nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy tiểu thư nhớ nhung một người.

- Nói bậy!

Tôn Thượng Hương bỗng dưng đỏ bừng mặt:

- Ta đâu có nhớ hắn, chỉ là ta cảm thấy nhàm chán, muốn hắn dẫn ta đi ra ngoài một chút, nhưng không có nhớ nhung gì cả.

Bỗng nhiên nàng lại giật mình cảm thấy mình giải thích hơi thừa, giấu đầu hở đuôi, trong lòng nàng càng theo xấu hổ, vỗ bàn một cái quở người thị nữ:

- Còn dám nói lung tung, xem ta dạy bảo em thế nào!

Thị nữ bị dọa đến mức le lưỡi, cúi đầu cười thầm.

Lúc này, ngoài của truyền đến tiếng bẩm báo của nha hoàn:

- Nhị phu nhân, trưởng phu nhân đã đến!