Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 528: Kịch chiến Thành Đô (5)




Trong lòng Ngô Ý cười khổ một tiếng, công thành ban đêm, bọn họ không có huấn luyện về phương diện này, có thể thủ được hay không y cũng không biết, nhưng y lại không biểu lộ ra ngoài, nói với Lưu Tuần:

- Chúng ta có ba vạn tinh binh, lương thảo vật tư sung túc, hẳn là có thể thủ được, chỉ có điều đao tiễn không có mắt, công tử ở bên ngoài thành quá nguy hiểm, xin hãy vào nội thành đốc chiến!

Thành Đô giống với những tòa thành lớn khác, cũng chia làm ngoại thành và nội thành, nhưng dù sao Thành Đô đã trăm năm không có gặp phải chiến hỏa, quân phòng thủ không có kinh nghiệm chống đỡ địch của quân Kinh Châu.

Trên thực tế, Lưu Cảnh cũng là sau lần đầu tiên thất thủ ở Sài Tang, mới ý thức được hậu quả nghiêm trọng của việc nội ngoại thành tương liên, do đó xây dựng lại, mà Thành Đô trước giờ cũng không có chiến sự, đương nhiên cũng không nhận ra việc phải ngăn cách nội ngoại thành.

Mắt thấy đại chiến sắp đến, Lưu Tuần cũng không dám nán lại ở ngoại thành, liền khom người thi lễ:

- Tất cả đều làm phiền Ngô tướng quân rồi!

- Công tử đi đi! Mạt tướng sẽ cố hết sức.

Ngô Ý thấy bóng dáng của Lưu Tuần đi xa, y không khỏi thở dài, bây giờ vấn đề lớn nhất của bọn họ không phải là binh lực lương thảo không đủ, mà là dân tâm không hướng về, bọn họ muốn chiêu mộ dân chúng, mười ngày lại chỉ chiêu mộ được mấy ngàn người, dân chúng Thành Đô căn bản không nguyện ý bán mạng cho Lưu Tuần, nói cho cùng vẫn là vì Lưu Tuần danh bất chính ngôn bất thuận, nhân dân không thừa nhận y làm chủ Ích Châu.

Từ sau khi Lưu Chương chết, lòng người Ích Châu hỗn loạn, các quận huyện đều quan sát thế cục phát triển, mà ngay cả ba vạn quân trong thành, cũng không phải bán mạng cho Lưu Tuần, mà là bỏi vì uy tín của đám người Ngô Ý và Trương Nhậm vẫn còn, một khi thế cục rõ ràng, e rằng quân đội cũng sụp đổ.

Đang nghĩ ngợi, bỗng "Ầm!" một tiếng thật lớn, Ngô Ý chỉ cảm thấy dưới chân lay động kịch liệt, suýt nữa ngã xuống đất, y vịn vào lỗ châu mai, quay đầu nhìn, chỉ thấy thủy môn có rất nhiều binh sỹ ngã xuống, một chiếc chiến thuyền của quân Kinh Châu đã dâm vào thủy môn, tường thành nứt ra một mảng.

Ngô Ý lập tức nhận thức được, quân Kinh Châu muốn dựa vào chiến thuyền trèo lên thành, y lớn tiếng hô to:

- Bắn tên cho ta, ngăn bọn chúng trèo lên thành!

Cung nỏ thủ trên đầu thành đều bắn tên về phía thuyền lớn, nhưng không hề có mục tiêu, trên thuyền không thấy binh sỹ, chỉ có vô số mũi tên từ trong tiễn lâu bắn lên đầu thành, trên đầu thành không ngừng có binh sỹ bị bắn ngã, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.

Đúng lúc này, chiếc thang vốn dựng đứng trên đầu thuyền bắt đầu chậm rãi thả xuống, ầm ầm bắc lên đầu thành, dựa theo kế hoạch tác chiến ban đầu, bước tiếp theo là ném lượng lớn dầu hỏa lên thành, hình thành một đám cháy, sau đó quân Ưng Kích trèo lên thành.

Nhưng hôm nay lại tạm thời sửa đổi kế hoạch, do quân Ưng Kích đổi thành trọng giáp bộ binh trèo thành, liền không cần ném dầu hỏa, như vậy ngược lại sẽ tạo thành chướng ngại rất lớn cho trọng giáp bộ binh trẻo lên thành.

Theo chiếc thang chậm rãi thả xuống, trên ván gỗ phía sau thang lộ ra hình bóng của của mười tên trọng giáp bộ binh, bọn họ là đợt tấn công đầu tiên, người dẫn đầu thân hình cao lớn nhất chính là Lưu Hổ.

Lúc thang vừa mới bắc lên đầu thành, Lưu Hổ hét lớn một tiếng, vung Trảm mã đao xông lên đầu thành, trường đao mãnh liệt bổ ra, thủ cấp của hai tên binh sỹ thủ thành bị chém bay, đao bay tới lui, một tên binh sỹ khác đã bị chém làm hai khúc, chính tên binh sỹ còn lại đều cùng nhau theo y giết lên đầu thành.

Mười tên trọng giáp bộ binh đều được lựa chọn từ trong binh sỹ tinh nhuệ, thân hình đều cao tám thước hai trở lên, vai rộng eo thon, lực lớn vô cùng, nháy mắt liền giết ra một không gian rộng ba trượng.

Lúc này, mười mấy chiến thuyền đã đến cùng một chỗ, hai ngàn trọng giáp bộ binh cùng cùng nhau xếp thành hàng xông lên, Trảm mã đao trong tay lóe sáng, các binh sỹ phía sau đằng đằng sát khí, xông lên đài cao, trèo lên đầu thành.

Ánh mắt của Ngô Ý đều đã đỏ lên, khàn giọng hô to:

- Bắn tên! Bắn tên!

Trọng giáp bộ binh che trời phủ đất xông tới, nhưng quân phòng thủ lại nhìn thấy một cảnh tượng khủng bố, mũi tên bắn trúng người địch, lại không có chút tác dụng nào, đều văng ra ngoài, bọn họ giống như là đao thương bất nhập.

Lúc này đã có trên trăm trọng giáp bộ binh sông lên đầu thành, khu vực đầu thành bọn họ chiếm lĩnh càng lúc càng rộng, bọn họ xếp thành hàng chém giết, ba người một hàng, xếp thành hai đội, chém trái giết phải trên đầu thành, sắc bén đến độ không thể chống đỡ, khắp nơi đều là thi thế bê bết, huyết nhục văng tung tóe, đầu và tứ chi đầy trên đầu thành.

Trên thực tế, trọng giáp bộ binh chủ yếu dùng để đối phó kỵ binh, bọn họ đơn độc tác chiến phiêu lưu rất lớn, tỷ như nhược điểm lớn nhất chính là di chuyển bất tiện, một khi ngã xuống sẽ rất khó đứng lên, quân địch có thể đặt đầy cạm bẫy chướng ngại trên mặt đất, hơn nữa trọng giáp bộ binh bọn họ không phải là đao thương bất nhập, dùng mũi tên mạnh mẽ của Đại hoàng nỏ mười thạch liền có thể bắn thủng bọn họ.

Nhưng nguyên nhân trọng giáp bộ binh nhiều lần đắc thủ lại là bọn họ xuất kỳ bất ý, đối phương căn bản không biết có một đội quân như vậy tồn tại, mà không có chuẩn bị trước, ít nhất là quân Ích Châu không có chuẩn bị, nếu như là quân Tào hoặc là quân Giang Đông thì không giống như vậy, quân Tào và quân Giang Đông đều từng nếm trải sự thiệt thòi lớn trong tay bọn họ, đều chuẩn bị ứng đối.

Quân Ích Châu lại không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, bọn họ trơ mắt nhìn đồng đội mình bị tàn sát như bổ dưa thái rau, chết thê thảm vô cùng, đầu bị vạt một nửa, tay chăn nằm ngổn ngang, thân thể bị chém thành hai đoạn, từng đám nội tạng bị lôi từ trong cơ thể, mùi máu tanh trong không khí làm người khác phát nôn, đám binh sỹ sợ đến mức hồn phi phách tán, ý chí chiến đấu toàn bộ tiêu tan, quay đầu bỏ chạy thục mạng.

Ngô Ý gấp đến độ hô to, không cho đám binh sỹ chạy trốn, y liên tiếp giết hơn người tên binh sỹ đào ngũ, nhưng không có cách nào ngăn cản bọn họ chạy tán loạn.

Lúc này, y chợt phát hiện trên bờ sông có hơn vạn binh sỹ Kinh Châu đều đã lên thuyền, mượn thông đạo đã được mở ra không ngừng giết lên đầu thành, nhân số quân Kinh Châu trên đầu thành đã vượt qua quân Ích Châu, trong lòng Ngô Ý đã có chút tuyệt vọng.

- Tướng quân, mau rút quân vào nội thành, nếu không thì không kịp nữa!

Thân binh của Ngô Ý lớn tiếng quát to, bọn họ mặc kệ Ngô Ý có nguyện ý hay không, cứng rắn khiêng y lên, chạy vào nội thành, quân Ích Châu ở ngoại thành toàn tuyến đều tan tác, cổng ngoại thành đã bị mở ra, cầu treo chậm rãi thả xuống, hơn vạn quân mai phục bên ngoài đã giết vào ngoại thành

Nội thành và ngoại thành cách nhau chừng hai trăm bước, không có sông hộ thành, cũng không có cầu treo, quân đội trức tiếp xông đến cửa thành, mấy trăm binh sỹ chùy công thành thật lớn mãnh liệt va vào cổng thành, "Boong!" một tiếng nặng nề, tưởng thành lay động, đám binh sỹ đều đứng không vững.

Lưu Tuần trên đầu nội thành sợ đến mức run cả người, nhìn quân địch đông nghìn nghịt đang giết vào nội thành, cảm thấy sự rung động kịch liệt dưới chân, âm thanh cổng thành sắp bị công phá, đôi chân của Lưu Tuần như nhũn ra, vịn vào thị vệ chạy vào trong thành, đám thị vệ thấy tình thế không ổn, vây quanh y xuống dưới thành, hoảng sợ chạy về hướng phủ Châu Mục.

Trương Nhậm và Ngô Ý dẫn theo ngàn người, liều chết chống cự với trọng giáp bộ binh đang xông lên từ hai phía đông tây tiến công vào nội thành, ở giữa không có ngăn cách, chỉ có thể dùng thân xác máu thịt để kháng cự với quân địch.

Lúc này, quân phòng thủ ở nội thành cũng biết cổng chính nội thành sắp bị công phá, Thành Đô bị đánh chiếm trong khoảnh khắc, trong lòng mọi người đều tuyệt vọng, đến Lưu Tuần cũng bỏ trốn, càng không có người nguyện ý bán mạng nữa, các binh sỹ đều cởi bỏ khôi giáp, vứt bỏ binh khí, rời khỏi đầu thành, chạy vào trong thành.

Đúng lúc này, trên đầu thành nội bỗng lóe lên ánh lửa, mấy ngàn binh sỹ giơ đuốc lên, chiếu sáng đầu thành như ban ngày, "Tùng! Tùng!" tiếng trống nặng nề vang lên, hình như là một mệnh lệnh, tất cả quân Kinh Châu đang tiến công đều bỗng nhiên dừng lại, trọng giáp bộ binh không chém giết nữa, binh sỹ tông cửa cũng ngừng tay, nhanh chóng lui xuống.

Quân thủ thành không biết phải làm sao, đều quay đầu nhìn về phía đầu thành, chỉ thấy một đội kỵ binh hơn ngàn người vây quanh một Đại tướng kim khôi kim giáp đứng trên đầu thành, đại kỳ phấp phới, dưới ánh lửa chiếu sáng mãnh liệt, trên đại kỳ xuất hiễn một chữ "Lưu" rất lớn, binh sỹ trên đầu nội thành đều xôn xao cả lên, đây chính là Kinh Châu Mục Lưu Cảnh đã đến.

Lưu Cảnh ngừng lại ở trước chính môn, trường kích trên tay hắn giơ cao, toàn thành thoáng yên tĩnh, chỉ nghe hắn hô to:

- Các huynh đệ thủ thành nghe đây, ta là Kinh Châu Mục Lưu Cảnh, ta không muốn giết chóc, cho các ngươi một cơ hội, bỏ vũ khí xuống thành đầu hàng, quân Kinh Châu không xâm phạm một vật nhỏ nào, tài sản của tất cả quan văn võ cũng đều bảo hộ, trước chính ngọ ngày mai, nếu như Thành Đô còn không đầu hàng, quân tướng Kinh Châu sẽ tàn sát toàn bộ dân trong thành để lập uy!

Âm thanh của Lưu Cảnh trầm thấp mà rõ ràng, vang vọng trên đầu nội ngoại thành, ngườ nào cũng đều nghe rõ, quân thủ thành đều cúi đầu, ngay cả Trương Nhậm cũng cảm thấy mỏi mệt vô cùng, trong lòng đã không còn ý chí chiến đấu, cúi đầu thở dài một tiếng.

Lưu Cảnh lập tức hạ lệnh:

- Lui binh!

Quân Kinh Châu rút lui như thủy triều, một khắc sau, ba vạn quân Kinh Châu rút lui sạch sẽ, đến cả binh sỹ tử trận và thương binh cũng được khiêng đi, thang công thành được móc xích kéo lên, đoàn thuyền bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.

Ngô Ý nhìn về ngoại thành trống trơn, không khỏi thở thật dài, lẩm bẩm:

- Đại thế đã mất!

Đêm nay, Thành Đô nhất định không thể ngủ được, vào thời khắc cuối cùng quân Kinh Châu sắp công phá được thành trì lại rút lui, không phải là bại lui, mà là cho bọn họ một cơ hội đầu hàng, dân tâm cũng đã không ủng hộ gia tộc Lưu Chương nữa, hơn tám ngàn dân phu chiêu mộ trong một đêm bỏ trốn hầu như không còn, đến binh sỹ của bọn họ cũng chạy mất.

Quân tâm cũng theo đó mà tán loạn, từ lúc canh tư, binh sỹ toàn doanh đều cởi bỏ khôi giáp, vứt bỏ binh khí trốn vào trong dân, đến lúc hừng đông, ba vạn quân chỉ còn lại hơn một vạn.

Bầu trời phía đầu dần xuất hiện vầng sáng, trời đã sắp sáng, đã có thể thấy dãy núi con sông ở đằng xa, Ngô Ý một thân một mình, đơn độc tuần tra trên đầu ngoại thành, đám binh sỹ còn lại chưa bỏ trốn đều đang bận rộn rửa sạch thi thể ở ngoại thành, dùng nước xối sạch máu tươi trên đất.

Lúc này, một tên quan quân chạy đến trước mặt Ngô Ý, chỉ vào cổng ngoại thành nói:

- Ngô tướng quân, cổng ngoại thành đã bị phá hủy, xích sắt của cầu treo ngoại thành cũng đã bị chém đứt, ít nhất phải ba ngày mới có thể sửa xong.

Ngô Ý thở dài, lắc lắc đầu nói:

- Không cần sửa nữa, cứ để vậy đi!

Tên quan quân ngây người, chần chừ một chút mới rời khỏi, Ngô Ý lại nhìn các binh sỹ bên cạnh, bọn họ đều ngừng lại, ngơ ngác nhìn y, Ngô Ý miễn cưỡng cười cười, hỏi:

- Các vị còn muốn tái chiến không?

Tất cả binh sỹ đều lắc đầu, một tên lão binh lớn tuổi nói:

- Chúng tôi đều không muốn tái chiến, nhưng chúng tôi cũng muốn vứt bỏ lão tướng quân bỏ chạy.

- Ta biết rồi!

Cái mũi của Ngô Ý đã cay cay, gật gật đầu nói:

- Ta sẽ không để cho các huynh đệ không không chịu chết, sẽ không để cho người nhà các vị bị tàn sát.

Y thở dài một tiếng, xoay người đi vào nội thành.