Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 622: Tương Dương gặp nguy (thượng)




Giả Hủ trầm ngâm một chút nói:

- Phàn Thành cũng cần lưu lại thủy quân, chỉ cần một đội chạy đến Huyện Nghi Thành phá hủy cầu nổi vượt sông của quân Tào là được. Mặc khác, Cam tướng quân có thể lệnh thủy quân Giang Hạ chuẩn bị trong trạng thái chiến đấu, bất cứ lúc nào cũng phải tuần phòng mặt sông.

- Nhưng ta rất lo lắng quân Tào sẽ tiến đến Giang Hạ, Giang Hạ là nơi chúng ta khởi binh, phòng ngự so với Tương Dương tương đối yếu, nếu chẳng may.....

Không đợi Cam Ninh nói xong Giả Hủ cười nói:

- Nếu Quân Tào muốn tiến công Giang Hạ thì phải trải qua đại chiến Xích Bích lần nữa, yên tâm đi, lần này bọn họ sẽ không tấn công Giang Hạ, nhất định là tấn công Tương Dương, Cam tướng quân không cần lo lắng.

- Bỉ chức hiểu rồi.

Cam Ninh chắp tay thi lễ:

- Bỉ chức dẫn chiến thuyền đến Huyện Nghi Thành.

Cam Ninh vội vàng xuống thành, lúc này Giả Hủ lại nói với Thái Diễm:

- Quân Tào hẳn mới đến Huyện Nghi Thành, ít nhất phải đến xế chiều ngày mai mới có thể đến được Tương Dương, xin Thái thú hãy lập tức ra ngoài thành di dời và hướng dẫn dân chạy nạn vào thành, phải nhanh chóng, vứt bỏ mọi thứ, chỉ cần bảo toàn tính mệnh là được.

Thái Diễm gật đầu nhanh chóng xoay người cùng Đổng Doãn đi ra ngoài thành. Giả Hủ lại nói với Văn Sính:

- Nếu Cam tướng quân có thể kịp thời phá hủy cầu nổi nơi Quân Tào qua sông thì vấn đề không nghiêm trọng, nhưng dù có thế nào chúng ta cũng phải tính đến tình hình xấu nhất. Văn Sính tướng quân phải nhanh chóng bố trí phòng thủ, mặt khác phái một đội quân giúp đỡ dân chạy nạn ngoài thành lui vào trong thành, gắng sức mang theo của cải vật chất vào thành.

Giả Hủ lại thở dài, bọn họ đúng quá khinh thường Tào Tháo rồi nên mới bị kết quả nghiêm trọng như thế, Giả Hủ y phải gánh vác trách nhiệm chủ yếu, nghĩ thế nên Giả Hủ lại nói với Văn Sính:

- Ta sẽ bẩm báo việc này với Châu Mục, gánh hết thảy mọi trách nhiệm, Văn tướng quân cứ làm hết sức đi.

Văn Sính yên lặng gật đầu, chuyện này cũng có phần trách nhiệm của ông, cũng có trách nhiệm của Cam Ninh, chỉ có điều Văn Sính không muốn nói nhiều nhanh chóng xoay người đi ra đầu thành bố trí phòng

Lúc này ba vạn quân phòng thủ Tương Dương được huy động toàn bộ, thành Tương Dương cảnh báo bằng tiếng nổ lớn, nhiều đội binh lính chạy vội lên thành, hai vạn quân đội nhanh chóng ứng phó, được bố trí các điểm phòng ngự.

Cửa thành nam cũng đã mở, mấy ngàn dân chạy nạn hoảng sợ từ ngoài thành chen chúc len vào, hầu hết các vật dụng đều để lại, nhiều người trong tay cầm một tay nải hô hào gọi vợ con, tiếng thét chói tai, tiếng la khóc vang trời, nơi cửa thành vô cùng hỗn loạn, ngay cả binh lính duy trì trật tự bị chen lấn cũng luống cuống tay chân.

Trên mặt sông ngoài thành, trăm chiến thuyền đã mang hai ngàn thủy quân rời khỏi Tương Dương, từng chiến thuyền đã giăng buồm, xếp thành hàng chạy về hướng Nghi Thành.

Ở bến tàu Phàn Thành Giang Bắc, Tào Tháo khoanh tay đứng trên tòa đài cao nhìn chăm chú vào thế cục biến hóa bên kia sông, lúc này lão đã nhìn thấy vùng ven sông khói lửa cảnh báo nghi ngút, cũng nghe được âm thanh cảnh báo từ thành Tương Dương truyền đến. Khóe miệng Tào Tháo nhếch lên cười lạnh một tiếng, quân Hán nghĩ vấn đề đơn giản chẳng lẽ không có chiến thuyền nào có thể vượt qua được sông Hán Thủy sao? Đây không phải là Trường Giang.

Con thứ Tào Chương nhỏ giọng nói:

- Phụ thân, nhi thần cân nhắc kỹ rồi, nếu tấn công Giang Hạ có lẽ thu hoạch được lớn hơn, dù sao thành Tương Dương cũng khá vững chắc, lại có hai vạn quân đóng ở nơi đó, công phá nó không phải là chuyện dễ dàng.

Tào Tháo lắc lắc đầu.

- Vấn đề này phụ thân đã nghĩ qua, chúng ta có thể công phá Hạ Khẩu, thậm chí có thể đánh hạ Vũ Xương thu hoạch không nhỏ, nhưng dù sao Giang Hạ cũng không phải trung tâm quân chính của Lưu Cảnh, địa vị kém so với Tương Dương, nếu tình thế Tương Dương nguy cấp quân Hán dù thế nào cũng sẽ nhanh chóng về cứu viện, hơn nữa quân đội xâm nhập vào Giang Hạ quá sâu, chúng ta không có thủy quân trợ giúp, sợ sẽ có thất bại, còn Tương Dương thì chúng ta có thể tiếp ứng được.

Kỳ thật Tào Tháo không nói ra lần tấn công Kinh Tương này khá gấp gáp lần này, lão ta cũng không chuẩn bị chu đáo. Chỉ dựa vào mấy vạn quân đội của Trương Liêu đã không thể tấn công được toàn bộ Kinh Châu, huống chi mục đích chiến dịch lần này chủ yếu của lão là kiềm chế Tây tuyến quân Hán.

Nghĩ vậy, Tào Tháo lại nhìn qua con trai, nhận ra được trong ánh mắt tràn đầy khát vọng chiến đấu của gã, Tào Tháo vỗ nhẹ lên vai gã cười nói:

- Một ngày nào đó chúng ta sẽ quét xuống phía Nam thống nhất thiên hạ nhưng không phải là bây giờ, hy vọng ngày đó con có thể thay vi phụ đánh tan quân Hán lập nên sự nghiệp to lớn.

Tào Chương hiểu được ý của phụ thân, cuộc đại chiến này không muốn gã tham gia, trong lòng gã cảm thấy có chút hụt hẫng nhưng cũng đành phải gật đầu.

- Nhi thần cũng hy vọng ngày đó có thể sớm đến.

Sau khi Trương Liêu dẫn ba vạn đại quân vượt qua Hán Thủy gần như không tốn quá nhiều sức liền có thể công phá huyện Nghi Thành, cướp được hai vạn thạch lương thực giữ trong trấn.

Trương Liêu lợi dụng huyện Nghi Thành để làm nền móng tấn công Tương Dương, lệnh phó tướng Vu Cấm dẫn năm ngàn người đóng ở huyện Nghi Thành, y tự mình dẫn hai vạn năm ngàn người tiếp tục hướng Bắc mà tiến.

Lúc này mới tờ mờ sáng, quân Tào đang hăng hái hành quân trên quan đạo dài ước chừng hơn mười dặm ở huyện Nghi Thành tiến về hướng Tương Dương, hai bên đường là bờ ruộng lúa mạch mênh mông. Ruộng lúa gieo đã lâu nên lúc này mầm đã phát triển, nhiều nông dân trời chưa sáng đã bắt đầu ra đồng làm.

Nơi quân Tào đi qua đều khiến nông dân đều hoảng sợ buông cuốc, nhìn chăm chú vào đội quân xuất hiện, trong lòng đầy bất an. Hiển nhiên bọn họ không giống quân Hán nhưng mọi người dù thế nào cũng không nghĩ đột nhiên Quân Tào lại xuất hiện ở Kinh Châu.

Tuy nhiên vẫn có một vài nông dân thông minh bỏ lại cuốc chạy như bay về hướng nhà.

Trước đó không xa có một xóm nhỏ ước chừng dưới trăm gia đình sinh sống, nơi này là Tưởng Lý, hầu hết là họ Tưởng chiếm đa số, lúc này một gã kỵ binh chạy đến trước mặt Trương Liêu nói vài câu.

Trương Liêu ngẩn ra, mặt y giận dữ, hắn giục ngựa chạy về hướng thôn xóm, hơn trăm kỵ binh thân vệ nhanh chóng theo sau.

Trước một hộ gia đình bên thôn, mười mấy tên binh lính quân Tào vây quanh ở cửa, năm tên lính quân Tào đang quỳ gối, hai tay trói sau lưng cúi thấp đầu, mỗi người ai cũng thấp thỏm lo âu.

Lúc này có binh lính cao giọng:

- Tướng quân đến rồi.

Quân Tào đứng giãn ra, Trương Liêu giục ngựa chạy tới, y xoay người xuống ngựa mặt hầm hầm đi vào sân, đây là một hộ giàu có, nhà có kho thóc có hai con trâu.

Trong sân có năm thi thể, một lão nhân, một đôi vợ chồng trung niên, hai thiếu nữ trẻ tuổi. Có thể thấy được hai thiếu nữ bị đạp chết, phụ nữ trung niên có dấu viết bị làm nhục mà chết.

Trong phòng đồ đạc lộn xộn, vết máu loang lổ khắp nơi, những thứ đáng giá đều được bọc lại.

Trương Liêu xoay người bước nhanh đến cửa chính, năm tên lính quân Tào này được lệnh tuần tra, có một đồn trưởng dẫn đầu, khi đi ngang qua gia đình này đã nảy sinh ác ý.

Trương Liêu không nói lời nào, vung roi quất thật mạnh lên trên mặt năm người này, bọn chúng sợ tới mức dập đầu cầu xin tha thứ:

- Tướng quân, tha cho chúng ta đi, chúng ta thật không dám nữa.

Tên đồn trưởng dập đầu nói:

- Tướng quân, tại hạ là đồng hương của Tử Liêm tướng quân, xin tướng quân nể mặt Tử Liêm mà tha cho tại hạ.

Tử Liêm tướng quân chính là Tào Hồng, Trương Liêu thấy gã lấy Tào Hồng ra dọa y, trong lòng y càng thêm căm tức. Lúc này, phó tướng Lý Điển cũng chạy tới, y vội vàng đưa mắt liếc nhìn Trương Liêu một cái, Trương Liêu cũng không thèm nhìn quay đầu ra lệnh cho binh lính:

- Mang năm người này ra chém đầu cho ta, truyền lệnh cho ba quân ai dám cướp bóc dân chúng, hãm hiếp con nhà lành thì hãy lấy điều này làm gương.

- Tướng quân tha mạng, tha mạng.

Năm tên lính liều lĩnh xin tha mạng, binh lính hùng hổ kéo năm người này đi. Lúc này binh lính quân Tào mới dẫn Lý trưởng và hơn mười lão nhân dẫn đến.

Lý Trưởng là người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, ông ta cúi đầu không nói một lời, phía sau mười người già cũng giống như ông ta chỉ cúi đầu không nói lời nào nhưng trong ánh mắt tràn đầy căm phẫn.

Trong lòng Trương Liêu thở dài, chắp tay nói:

- Xin các vị thứ lỗi, Trương Liêu trị quân không nghiêm nên mới gây cái sự việc thảm khốc này, xin bà con cô bác yên tâm, quân Tào sẽ không tái phạm nữa.

Rất nhanh, đầu của năm binh sĩ quân Tào được đưa đến, Trương Liêu sai người mang đi khắp địa phương để thị chúng, y thì trở mình lên ngựa, giục ngựa chạy ra con đường lớn.

Lý Điển cũng giục ngựa chạy đến bên cạnh Trương Liêu thở dài nói:

- Tên quan quân kia đã nói rồi sao ngươi còn giết hắn, không phải ngươi tự dưng muốn đắc tội với người ta sao? Ngươi cũng biết người kia không dễ nói chuyện chút nào.

Lý Điển không đề cập đến tên của Tào Hồng, y tin tưởng Trương Liêu hiểu được ý của y. Trương Liêu ghìm chặt chiến mà lạnh lùng nói:

- Lưu Cảnh còn biết mang mười vạn binh lính thả ra nhằm thu mua lòng người phương Bắc, chẳng lẽ chúng ta làm tướng lĩnh lại có thể tùy tiện hủy diệt thanh danh của Thừa tướng sao?

Nói xong y không thèm nhìn Lý Điển, nhanh chóng giục ngựa chạy đến đội ngũ phía trước. Lý Điển nhìn bóng lưng y chạy đi không khỏi lắc đầu, vì một chuyện nhỏ mà đắc tội với Tào Hồng thật sự không khôn ngoan chút nào, Văn Viễn thật sự có hơi làm quá rồi.

Quân Tào tiếp tục Bắc thượng, rất nhanh bọn họ đã gặp trở ngại thứ nhất, đó là quân đội đóng ở trấn Bình An cách phía Bắc huyện Nghi Thành ba mươi dặm.

Trấn Bình An cách Tương Dương khoảng trăm dặm, nơi này có hai con đường giao nhau, một con đường đi Giang Hạ, một con đường thông Nam Quận, vị trí địa lý vô cùng quan trọng, quân Hán đóng quân nơi này một ngàn người.

Quân doanh được dựng nên ước chừng hai trăm mẫu đất, cao hai trượng, được xây dựng vô cùng vững chắc. Chủ trướng Hoàng Hân là cháu của Hoàng Trung, tuổi chừng ba mươi mấy, rất giống bá phụ Hoàng Trung, sử đụng Kim bối hổ đao, tác chiến khá dũng mãnh, trong quân Hán có danh tiếng khá lớn.

Y đã nhận được mệnh lênh khẩn cấp của Văn Sính cần phải liều chết thủ doanh trại ngăn chặn quân Tào, tận lực để kéo dài thời gian cho Tương Dương chuẩn bị cuộc chiến.

Hoàng Hân tay cầm chuôi đao đứng trên đầu thành, y thấy được từ xa quân Tào kéo đến đen nghịt, y nắm chặt chuôi đao quát lớn:

- Đại trượng phu chết trận sa trường có gì phải hối tiếc chứ! Các huynh đệ, hãy cùng ta huyết chiến với quân Tào, tuyệt không lùi bước.