Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 689: Bỏ thủ Nam Dương




Lúc trời còn chưa sáng, quân Hán hoàn toàn rút khỏi Uyển Thành, nhưng không như liệu đoán của Trương Liêu, quân Hán cũng không hề rút lui Dục Thủy theo hướng đông mà là nhanh chóng rút lui theo hướng tây nam, chuẩn bị cùng quân đội của Bàng Đức hội họp, sau khi qua Hán Thủy, từ quận Phòng Lăng rút lui về Tương Dương.

Với năm trăm chiếc thuyền trở đầy vật tư thì ba canh giờ trước đã đi trước một bước rút lui khỏi Uyển Thành, theo Dục Thủy xuôi dòng đi, chạy nhanh về hướng Hán Thủy Tương Dương, năm trăm chiếc thuyền lớn trải dài mười dặm, thanh thế hùng vĩ, khiến người nhìn thấy mà chú ý, tự nhiên cũng thu hút được sự chú ý sục sôi của mấy ngàn kỵ binh quân Tào ở nam bộ Uyển Thành.

Sau khi cùng quân của Bàng Đức chiến đấu kịch liệt, kỵ binh quân Tào tuy rằng diệt gần ba ngàn quân Hán, nhưng bọn họ cũng phải trả giá bằng việc hơn ba trăm kỵ binh thương vong, Tào Chân không thể đuổi kịp quân chủ lực của Bàng Đức, theo đó liền quay đầu nam hạ chuẩn bị thống kích năm ngàn Quân Hán đóng giữ ở huyện Dục Dương, nhưng chủ tướng quân Hán ở Dục Dương là Hướng Sủng đã liệu trước địch, sớm một bước rút lui về huyện Dục Dương, khiến kỵ binh quân Tào vồ vào khoảng không, không được gì.

Hướng Sủng giỏi nhất là phòng ngự, tuy rằng thành Dục Dương không phải là lớn, nhưng được Hướng Sủng phòng ngự rất cẩn thận, Tào Chân mấy lần muốn công hạ thành Dục Dương đều thất bại toàn cục, tuy nhiên trong lòng Hướng Sủng cũng có chút lo lắng, thủ trụ được Dục Dương cũng không có ý nghĩa gì, quan trọng là phải thành công rút lui khỏi Nam Dương, trở về Tương Dương, làm sao để thoát khỏi truy kích của kỵ binh quân Tào, đây mới là việc cấp bách.

Hướng Sủng bước nhanh đi đến đầu thành, nhìn bỵ binh doanh quân Tào vài dặm trước mặt, y vừa mới nhận được tin tức, Kỵ binh quân Tào đi về phía bắc Dục Thủy, điều này làm cho y rất kinh ngạc, lúc này, một tên nha tướng khuyên nhủ:

- Tướng quân, nếu như Kỵ binh quân Tào bắc thượng, chúng ta có phải có thể lợi dụng cơ hội này lui về Tân Dã không?

Hướng Sủng lắc lắc đầu:

- Nếu như quân Tào sử dụng kế dụ binh thì phải làm sao? Từ từ xem, xem rút cuộc sẽ phát sinh chuyện gì?

Đúng lúc này một tên kỵ binh từ phía bắc chạy nhanh tới, chạy đến chân thành hô to:

- Hướng tướng quân, ta phụng lệnh Văn đô đốc tiến đến truyền tin!

Hướng Sủng thăm dò nhìn nhìn, y biết mặt người này, là thân binh của Văn Sính, liền lập tức lệnh nói:

- Mở thành để y tiến vào!

Của thành chậm rãi mở ra, binh lính truyền tin thúc ngựa chạy nhanh vào thành, rất nhanh liền được binh lính đưa lên đầu thành, binh truyền tin quỳ một gối, lấy ra một tập thư trình lên:

- Thư tín của Văn đô đốc, mời tướng quân xem qua.

Hướng Sủng mở phong thư ra xem xem trong chốc lát, giờ mới hiểu được lại sao quân Tào bắc thượng, y gật gật đầu, lập tức quy đầu lệnh nói:

- Truyền mệnh lệnh cua ta, toàn quân tập hợp, chuẩn bị rút lui!

Trời đã dần dần sáng lên rồi, trên Dục Thủy, đội tàu kéo dài hơn mười dặm đang hăng hái nam tiến, tất cả chiếc thuyền đều là thuyền mành đáy bằng hai trăm thạch, là vận chuyển hàng hóa thường nhìn thấy nhất Dục Thủy, trên mỗi chiếc thuyền chở quân giới lương thực, nhưng nước uống cũng không nhiều, hiển nhiên trên mỗi thuyền vẫn còn nhiều chỗ để chống, mỗi chiếc thuyền đều có mấy tên lính, bon họ trốn dưới vải bạt, tay cầm quân nỏ, cảnh giác chăm chú nhìn tình hình trên bờ.

Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dữ dội, chỉ thấy phía xa xa xuất hiện một dải dài đen tuyền, sau đó kỵ binh che phủ trời đất phi nhanh về hướng bên bờ, các thuyền phu trèo thuyền lập tức khẩn trương lên, tất cả đều lái thuyền về phía bờ đông, tiến gần hơn bờ đông.

Kỵ binh quân Tào cũng không hề tới gần bờ sông, bọn họ đã nhận được bài học sâu sắc trước đó, mấy tháng trước Tào Thuần chính là chết ở bên bờ Dục Thủy, vài tên kỵ binh tiến lên quát lớn:

- Đội thuyền lập tức cập bờ!

Bất kể là kỵ binh hô gọi như thế nào, đội thuyền chỉ là lờ đi, bỗng nhiên, hơn mười mũi tiễn bắn lén từ trên thuyền bắn ra, một tên binh lính quân Tào trốn tránh không kịp, bị một tiễn bắn thủng lồng ngực, kêu thảm thiết té xuống ngựa, kỵ binh còn lại đều rút lui khỏi bờ sông.

Tào Chân giận dữ, cầm roi ngựa chỉ, ra lệnh:

- Bắn tên cho ta!

Trên bờ lập tức loạn tiễn phát ra cùng một lúc bắn về hướng đội tàu thuyền, thuyền phu đều nâng hộ thuẫn lên tiếp, một lát sau trên thân thuyền cắm đầy tên, thuyền vẫn chèo đều như cũ, không có hiệu quả nào, trong lòng Tào Chân rất hận, lần này y trang bị ít ỏi nam hạ, không mang theo dầu hỏa, không thì một mồi lửa sẽ thiêu hủy toàn bộ đội tàu rồi.

Đúng vào lúc này, xa xa liền chạy tới một tên trinh sát tuần tra, hướng về Tào Chân ôm quyền nói:

- Khởi bẩm tướng quân, quân đội của Văn Sính đã rời khỏi Uyển Thành, rút lui về hướng tây nam!

Tào Chân ngẩn ra, y vỗ mạnh vào trán, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra năm trăm chiếc thuyền chỉ là con mồi dụ dỗ kỵ binh của mình đến Dục Thủy, Quân Hán chủ lực lại từ tây Uyển Thành rút lui, y vội hỏi:

- Bọn họ rút lui vào thời gian nào?

- Hổi bẩm tướng quân, hình như là canh năm.

Tâm niệm Tào Chân vội chuyển, quân Hán rút lui phía tây mới có hơn một canh giờ, đi được không xa, vẫn còn kịp để đuổi theo, y lúc này ra lệnh:

- Đi theo ta, đuổi bắt Văn Sính!

Hơn bốn ngàn kỵ binh đều quay đầu ngựa lại, đi theo Tào Chân truy kích về hướng tây, dần dần chạy mất dạng.

Một canh giờ sau, đội thuyền đã tới huyện Dục Dương, quân đội Hướng Sủng sớm đã đứng đợi ở đó tất cả đều lên thuyền, đội thuyền tiếp tục đi về phía nam, chạy về hướng Tương Dương.

Kỵ binh do Tào Chân suất lĩnh là Hổ Báo Kỵ đến từ U Châu, đại bộ phận là người Ô Hoàn, bọn họ từ thuở nhỏ đã sinh sống trên lưng ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa cực kỳ tinh xảo, lại được trải qua hệ thống huấn luyện của quân Tào, khiến cho bọn họ biến thành một chi kỵ binh có sức chiến đấu cực kỳ cường đại, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà quân Tào có thể tung hoành thiên hạ, kỵ binh một chi năm ngàn người đủ để đánh tan mấy vạn bộ binh.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Tào Tháo tuyệt đối không để cho ngoại nhân quản lý kỵ binh, bốn người thống lĩnh kỵ binh, Tào Thuần, Tào Chương, Tào Chân và Tào Hưu đều là con cháu huynh của Tào Tháo, thực lực hùng mạnh và ưu đãi đặc thù này khiến chi kỵ binh này cực kỳ kiêu ngạo, tự cao tự đại, không chỉ miệt thị binh lính quân Hán phía nam, mà đến ngay cả bộ binh quân Tào cũng xem thường.

Trình Dục cũng biết rõ thực lực của bọn họ nên đặc biệt phái chi kỵ binh này đến đánh đội quân tiền tiêu, bọn họ cũng không có phụ lòng kỳ vọng của Trình Dục, thành công ngăn chặn quân Hán xác nhập, còn tiêu diệt ngăn chặn ba ngàn quân Hán, sự hiện hữu của chi kỵ binh này khiến cho quân Hán cực kỳ bị động, ngay cả rút lui khỏi quận Nam Dương đã trở thành vấn đề lớn.

Quân Tào một đường chạy gấp về hướng tây liên tục vài dặm, trên quan đạo bụi vàng bay cuồn cuộn, thanh thế khiến cho người ta sợ hãi, sợ tới mức người hành bộ trên đường đều chạy trốn về phía hai bên ruộng, hơi chậm một bước sẽ bị loạn tiễn xuyên chết.

- Phi nhanh hơn nữa!

Tào Chân không ngừng quay đầu lại hô to, y một ngựa chạy trước, tay cầm giáo dài chạy nhanh. Trong lòng Tào Chân biết rõ ràng, tốc độ lui quân của Quân Hán cũng không nhanh, còn xa mới có thể sánh bằng kỵ binh, bọn họ giữa trưa là có thể đuổi kịp quân địch.

Địa hình của quận Nam Dương là tây cao đông thấp, phía đông là bình nguyên, hướng tây chính là đồi núi, tiếp tục đi hướng tây nữa chính là dải Phục Ngưu sơn, kỵ binh sau khi phi qua những mảnh lớn ruộng đất liền dần dần tiến vào cùng đất đồi núi, lúc này, quân Tào đã phát hiện tung tích Quân Hán, hiển nhiên vừa mới đi qua không lâu.

Tào Chân ghìm chặt chiến mã, dùng roi ngựa chỉ vào một tên thiếu niên ở một mảnh vườn, ra lệnh với tả hữu:

- Đem nó tới đây!

Vài tên kỵ binh phi nhanh tới, thiếu niên xoay người định trốn nhưng chạy sao nổi chiến mã của kỵ binh, nháy mắt liền bị bắt đưa đi.

Mấy tên kỵ binh đưa thiếu niên đến trước mặt Tào Chân:

- Tướng quân, bắt được rồi!

Tào Chân nhìn thoáng qua thiếu niên rồi hỏi:

- Tiểu tử, ta muốn hỏi ngươi, trước chúng ta có quân đội đi qua không?

Thiếu niên sợ tới mức cả người run rẩy, nói không ra lời, kỵ binh trinh sát đập thiếu niên một cái:

- Nói mau!

Thiếu niên nơm nớp lo sợ nói:

- Cách giờ này không lâu, một chi quân đội vừa mới đi qua, rất vội vàng, rất nhanh.

Tào Chân mừng rỡ, đây chắc chắn là chủ lực của Văn Sính rồi, y lớn tiếng thét lên:

- Tăng thêm tốc độ, đuổi theo quân địch!

Kỵ binh lại lần nữa tăng thêm tốc độ, như gió bay điện chớp phi như điên về hướng tây, kỵ binh dần dần đến gần một tòa đồi núi, trên đồi núi rừng sâu rậm rạp, dài chừng khoảng hơn mười dặm, sát quan đạo, lúc này ở trong rừng cây mấy ngàn nhánh nỏ quân đã nhắm ngay kỵ binh quân Tào đang chạy vội vàng tới.

Đại tướng cầm đầu chính là Bàng Đức. Bàng Đức cũng không hề vượt sông mà đi, mà là đang chờ cơ hội, khi y biết được quân đội Văn Sính cũng lui về hướng tây thì y lập tức suất quân tới đây, chuẩn bị phục kích kỵ binh truy kích. Lúc này trong ánh mắt của Bàng Đức như phun ra lửa giận, y nghĩ đến đám kỵ binh này chết hạ ba ngàn bộ hạ của mình, loại đau đơn này đến tận xương tủy khiến nội tâm y tràn đầy thù hận.

- Tướng quân, quân địch ngàn người đã qua!

Bàng Đức gật gật đầu, ra lệnh:

- Bắn!

Tiếng mõ bỗng nhiên gõ vang, trong rừng cây lập tức loạn tiễn bắn ra cùng một lúc, dày đặc như gió bão mưa rào bắn về phía Kỵ binh quân Tào, quân Tào đang phi nhanh đuổi theo không hề đề phòng, kỵ binh đang phi nhanh đều bị bắn trúng, kêu thảm ngã xuống ngựa, chiến mã phía sau tránh không kịp, cũng bị trượt chân nhào lộn, quân Tào trong nháy mắt chết thảm thiết và nghiêm trọng, trên quan đạo loạn thành một bầy, sau đó đợt thứ hai tên nỏ lại bay nhanh tới, rất nhiều kỵ binh quay đầu chạy trốn về hướng ruộng đồng lúa mạch nhưng bên trong ruộng lúa cũng có đầy chông sắt, chiến mã chạy đi được vài bước liền bị cây kim dài đâm thủng vó ngựa, tiếng kêu thảm thiết, tiếng ngựa hí, tiếng ngã xuống đất.

Tào Chân ở đội ngũ phía trước nhất đã chạy qua khu vực mai phục, y bỗng nhiên nghe thấy phía sau một loạt tiếng kêu thảm thiết, cả người chấn động vội vang ghìm chặt chiến mã, hoang mang hỏi:

- Phía sau xảy ra chuyện gì?

- Tướng quân, trên núi có mai phục, các huynh đệ lọt vào phục kích, chết thê thảm nghiêm trọng.

Tào Chân chấn động, không đợi y kịp phản ứng, bốn phía tiếng trống nổ lớn, Văn Sính suất lĩnh tám ngàn binh lính từ trong núi rừng xông ra giết. Văn Sính hét lớn một tiếng:

- Tướng địch đưa mạng đây!

Tào Chân nhận ra Văn Sính, y không nói một lời, thúc ngựa nâng giáo liền đâm, Văn Sính vung đao đón chặn, hai người chiến đấu kịch liệt cùng một chỗ. Lúc này quân đội của Văn Sinh vây quanh hơn ngàn kỵ binh, ở gần dùng mâu đâm, ở xa dùng tên bắn, không ngừng có kỵ binh kêu thảm thiết rơi xuống ngựa, nơi này không thích hợp cho kỵ binh tác chiến, khiến cho kỵ binh cực kỳ bị động.